Phương Hạo Vân biết rõ sự tủi nhục trong lòng Kỳ, thời đại khác nhau, nữ tính cũng thức tỉnh rồi, tư tưởng trọng nam khinh nữ cũng đã bị giảm trừ triệt để rồi.
Có lúc hắn lại nghĩ, nếu chuyện tương tự đổi là hắn thì hắn sẽ làm thế nào? Nếu như Kỳ nói với hắn, cô ấy có một người đàn ông khác, thì hắn sẽ xử trí ra sao? Cười ha hả như thằng điên, rồi sau đó là một vợ hai chồng? Đáp án là khẳng định, điều đó tuyệt đối không thể nào được. Hắn chắc chắn sẽ giết gã đàn ông kia, rồi sẽ giết luôn cả Bạch Lăng Kỳ. Bởi vì hắn ghét bị phản bội, căm thù kẻ phản bội.
Rồi lại đối chiếu với Bạch Lăng Kỳ, phản ứng của cô đã đủ bình tĩnh, quá tốt rồi.
Lấy tâm mình so tâm người, Phương Hạo Vân thậm chí cảm thấy Bạch Lăng Kỳ có chút vĩ đại.
Có nỗi khổ trong lòng, Phương Hạo Vân mặc cho Kỳ cắn cánh tay của mình phát tiết, không nói không rằng.
"Rách rồi?"
Bạch Lăng Kỳ tình cảm kích động cắn chảy máu tay Phương Hạo Vân, bởi vì cô đã nếm thấy vị máu trong lưỡi, cô vội vàng bỏ cánh tay của Hạo Vân ra, khuôn mặt đau xót và tự trách mình: "Em... em xin lỗi, Hạo Vân, em không cố ý đâu... Xin lỗi..."
Phương Hạo Vân mỉm cười độ lượng, rút cánh tay lại nhìn thoáng qua, đúng là bị xước tay rồi, có điều hắn không hề cảm thấy chút cảm giác đau đớn nào, dưới đôi mắt nhìn chăm chú của hắn, vết thương nhanh chóng được khép lại.
Năng lực tự chữa lành vết thương siêu cường của hắn vào lúc này tỏ rõ sự ưu việt của mình.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyenGG chấm cơm."Hạo Vân, anh chửi em đi?" Bạch Lăng Kỳ khuôn mặt nhìn như sắp phát khóc.
"Kỳ, em nhìn lầm rồi, tay của anh có bị rách chỗ nào đâu."
Phương Hạo Vân duỗi cánh tay ra, mỉm cười nói: "Em xem này, tay của anh chẳng phải vẫn lành lặn sao?"
"Đúng là không bị rách?" Bạch Lăng Kỳ có chút giật mình, cô rõ ràng đã nếm thấy có mùi máu cơ mà, lẽ nào là ảo giác? Hay là chuyện gì khác thường?
"Không thể nào, rõ ràng là em đã cắn rách tay anh rồi cơ mà."
Nói tới đây, lòng của Bạch Lăng Kỳ khẽ run lên: "Hạo Vân, anh là người à?"
Phương Hạo Vân hơi phật ý, thế nào mà cô ấy lại coi mình không phải người vậy. Tuy rằng có chút năng lực đặc biệt khác người, nhưng chắc chắn hắn là một con người bằng xương bằng thịt.
"Kỳ, em nói gì lạ vậy?"
Phương Hạo Vân vuốt cặp mũi đáng yêu của Kỳ, mỉm cười rồi nói: "Thời gian không còn sớm nữa, em đi ngủ sớm đi, anh ru em ngủ."
Trong lòng Bạch Lăng Kỳ thầm thì, cảm thấy chuyện trước đó quá là quỷ quái. Cô thề rằng, quả thực là cô đã cắn rách tay của Hạo Vân, thế nhưng chớp mắt một cái, chỗ cắn vào người hắn lại không thấy đâu nữa, ngay cả vết răng cũng chả thấy đâu. Không nghi ngờ gì nữa, trong đó nhất định còn có nguyên nhân nào khác không muốn cho người khác biết.
Nhưng Bạch Lăng Kỳ cũng không phải là người hay để tâm mấy chuyện vụn vặt, nếu Phương Hạo Vân đã không thừa nhận, thì cô cũng không muốn làm khó. Sẽ có một ngày, cô sẽ tìm cho ra.
Hơn nữa, giờ cô cũng mệt quá rồi.
Từ sau khi chuyển ra ngoài hoa viên Lam Tâm, trong lòng cô chưa từng có cảm giác an toàn lúc nào cả. Cúi đầu suy nghĩ, cô nói: "Hạo Vân, hay là anh cũng lên đây ngủ đi?"
Không thể để cho người ta ngồi suốt đêm được, cho dù hắn chấp nhận thế, thì Bạch Lăng Kỳ liệu có không đau lòng không?
Phương Hạo Vân như mở cờ trong bụng, cơ hội đây rồi, liệu có nên làm theo lời xui của ba, cho gạo chín thành cơm luôn không nhỉ?
"Thôi vậy, anh dựa vào đầu giường mà ngủ, bây giờ quan hệ chúng ta không phải là tình nhân tình nhiếc gì cả, cô nam quả nữ ngủ chung giường, vậy còn ra thể thống gì nữa?" Không đợi Phương Hạo Vân quyết định có chịu hay không, thì Kỳ ta đã giở quẻ rồi.
Trái tim con gái, đúng là mặt trời tháng sáu, nói đổi là đổi được ngay, chẳng thể hiểu nổi. Phương Hạo Vân không hề cự cãi lại, lấy một chiếc ghế ngồi xuống, đầu tựa xuống đầu giường của Kỳ, bàn tay nắm lấy bàn tay búp măng của Kỳ, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Bạch Lăng Kỳ thấy vậy thì thầm nghĩ: "Đồ tồi này, từ lúc nào lại biết nghe lời thế nhỉ, nói không được ngủ, thì anh cũng không dám ngủ thật đấy... Tức chết đi được... Được rồi, đáng đời anh lắm..."
……
Đêm càng khuya hơn, Đại Phi kéo Trương Bưu ra khỏi chăn, đem tình hình tối hôm nay kể lại cho Trương Bưu, xong rồi hỏi: "Tính sao đây anh? Anh phải đưa quyết định ngay. Không còn nghi ngờ gì nữa, với thực lực của nữ sát thủ đó, thì dù chúng ta có tăng cường thêm số người lên gấp đôi gấp ba thì vẫn không thể nào ngăn trở được sát nhân đâu..."
"Vậy ý của cậu là sao?"
Trương Bưu nhướng mày nói: "Không phải cậu định mặc choHoa Thiên Minh sống chết sao thì sống chết đấy chứ?"
"Nữ sát thủ cho chúng ta thời gian ba ngày, em nghĩ cần phải tranh thủ 3 ngày này điều tra về Hoa Thiên Minh, nếu như vụ cháy ở vũ trường Thiên Nguyệt thực sự có liên quan tới hắn, thì mọi chuyện sẽ dễ thôi." Đại Phi có ý tứ rất rõ ràng, nếu như Hoa Thiên Minh đáng chết, thì không cần phải hy sinh anh em chỉ để bảo vệ hắn làm gi cả.
"Không được..."
Trương Bưu phản bác nói: "Đại Phi, chúng ta là người thực thi pháp luật, dù Hoa Thiên Minh thật sự đáng chết, thì chúng ta cũng nên xử lý hắn theo pháp luật, chúng ta phải bảo vệ hắn dù gì đi nữa."
"Cổ hủ..."
Đại Phi không chút khách khí nói: "Anh Bưu, đã nhiều năm trôi qua, tại sao anh lại chẳng có chút thay đổi nào thế nhỉ? Nếu như pháp luật có thể trừng trị được, thì một năm trước đã phải trừng trị rồi, việc gì phải đợi tới bây giờ. Lẽ nào anh không hiểu ra sao? Trong hiện thực, tồn tại rất nhiều kẻ rất giỏi luồn lách luật pháp. Nói ngay như Hoa Thiên Minh, cho dù chúng ta trong ba ngày chúng ta dùng tất cả các biện pháp nghiệp vụ tìm ra được bằng chứng phạm tội của hắn, thì anh sẽ thế nào nữa đây? Hắn là ủy viên chính hiệp, còn là đại biểu hội đồng nhân dân, và là một doanh nghiệp có tiếng tại thành phố Hoa Hải này, và ngoài ra cũng là một nhà từ thiện nổi danh trong toàn quốc... Chỉ những danh hiệu đó thôi, mặc cho anh làm gì cũng chẳng thể dễ dàng động nổi tới hắn. Em dám khẳng định, nếu như đi theo đúng trình tự pháp luật, cho dù anh có chứng cứ đanh thép, cũng chẳng thể khiến Hoa Thiên Minh đền tội.... Những năm qua, chuyện giống vậy em đã gặp phải rất nhiều rồi. Có đôi lúc, em thậm chí còn nghĩ, nếu như thành phố Hoa Hải xuất hiện một kỵ sĩ áo đen giống như Batman, thì chí ít, anh ta có thể giành lại được công lý cho những người đã chết...."
Nghe xong Đại Phi nói, Trương Bưu có chút đăm chiêu, nói: "Đại Phi, nói thật, tôi không ngờ cậu lại có suy nghĩ như vậy trong lòng."
"Anh Bưu, chẳng có gì là bất ngờ cả, em là đặc công, nhưng đầu tiên em vẫn là người. Chỉ cần là người, em nghĩ trong lòng ai cũng có suy nghĩ như em. Hơn nữa do quan hệ công việc, những chuyện bất bình mà em chứng kiến nhiều hơn người khác rất nhiều. Cho nên sự bất mãn trong lòng em rất cuồng liệt..."
Đại Phi thành thực nói: "Em mặc kệ anh nghĩ gì, tóm lại, em muốn tận dụng thời gian 3 ngày để thu thập tội chứng củaHoa Thiên Minh. Nếu một khi chứng minh được hắn có dính líu tới vụ cháy vũ trường Thiên Nguyệt, thì em sẽ hủy bỏ sự bảo vệ với Hoa Thiên Minh. Em tuyệt đối không để cho quân của em vì một kẻ đáng chết mà phải bỏ mạng. Nếu không, lương tâm của em sẽ day dứt suốt đời... Em cũng không làm cách nào ăn nói cho được với người thân của họ."
"Anh Bưu, em khuyên bảo anh cũng đều là nghĩ cho quân của anh đấy."
Đại Phi nhíu mày nói : "Không cần phải vì sĩ diện mà trả giá quá đắt."
Trương Bưu nghe vậy, u uất thở dài một tiếng, hồi lâu không nói gì.
Một lúc lâu, anh mới ngẩng đầu lên nhìn Đại Phi hỏi: "Sự việc thật sự có nghiêm trọng như cậu nói không? Thân thủ của nữ sát thủ đó quả thực lợi hại vậy sao?"
"Không chừng hôm nay cô ta vẫn còn che giấu thực lực nữa."
Đại Phi trầm giọng nói: "Anh Bưu, trước kia anh em mình đều là những điểm sáng trong bộ đội đặc chủng, công phu mấy năm qua không hề thuyên giảm, nhưng ở trước mặt cô ta, em cảm thấy chúng ta chẳng có lấy một chút cơ hội ra tay. Cô ta di chuyển quá lẹ, đã vượt quá xa cực hạn của con người. Hơn nữa, cô ta chỉ quất nhẹ một dao, đã chặt đứt một cây cổ thụ làm đôi. Nguồn sức mạnh như vậy, ngoại trừ trên ti vi phim ảnh, thì anh từng chứng kiến chưa? Đương nhiên, em nói như vậy, không phải vì sợ chết. Mà là vì Hoa Thiên Minh rốt cuộc có đáng để chúng ta phải đổ máu không..."
"Đại Phi, cậu đã từng nghĩ tới việc, cô ta đang cố ý đóng kịch để che tầm mắt của chúng ta?" Trương Bưu nghĩ một lúc rồi hỏi.
"Không thể nào!"
Đại Phi cẩn thận suy xét lại, rồi quả quyết nói: "Anh Bưu, không thể nào, cô ta căn bản không cần thiết phải làm vậy. Nếu như cô ta muốn, em cùng các anh em chiến sĩ và cả Hoa Thiên Minh nữa đã chết từ lâu rồi. Cô ta vung tay bắn hai phát đạn thôi mà đã khiến hai tay bắn tỉa bị vô hiệu hóa. Cô ta bắn rất chuẩn, hơn nữa ra tay còn có phần nương nể. Không hề cố tình làm thương tới kinh mạch của họ. Tĩnh dưỡng một thời gian, bọn họ chắc chắn còn có thể tiếp tục làm lính bắn tỉa được... Điều này nói lên cái gì? Cô ta căn bản là không muốn lạm sát người vô tội..."
"Đại Phi, tôi nghĩ tôi đã từng gặp cô ta..." Nghe xong Đại Phi nói, Trương Bưu liền liên tưởng ngay tới nữ hiệp lần trước cứu họ tại trường bắn.
"Ai cơ?" Đại Phi sửng sốt hỏi.
"Nữ sát thủ..."
Trương Bưu nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ tôi hình như đã nhìn thấy nữ sát thủ đó, cô ta rất ghê gớm, đúng như người mà cậu đã nói với tôi, nữ hiệp cứu chúng tôi tại trường bắn."
"Anh có bằng chứng gì không?" Đại Phi hỏi lại.
"Không có, chỉ có một loại cảm giác. Có điều tôi cảm giác cảm nhận của mình không hề sai."
Trương Bưu nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Thế này vậy, chúng ta không thể bỏ việc bảo vệ vớiHoa Thiên Minh. Có điều tôi đồng ý với việc lập tức điều tra về Hoa Thiên Minh. Nếu như nữ sát thủ nói đúng sự thực, thì Hoa Thiên Minh đáng phải chết, vậy thì chúng ta có thể từ bỏ việc bảo vệ hắn. Đương nhiên, tôi sẽ đích thân khuyên bảo vị nữ hiệp kia, hy vọng cô ấy cho phép chúng ta lấy pháp luật để trừng trị Hoa Thiên Minh."
Đại Phi nhún vai: "Với cách nghĩ của anh, em vẫn giữ ý kiến của mình."
"Được rồi."
Trương Bưu lập tức giãn hàng lông mày, mỉm cười nói: "Đại Phi, chẳng phải cậu muốn gặp Phương Hạo Vân ở đại học Hoa Hải ư. Sáng ngày mai tôi sẽ dẫn cậu đi.
"Vào lúc này em làm gì còn tâm trạng đó nữa." Đại Phi lắc đầu.
"Đại Phi cậu cứ nghe tôi đi, tôi muốn mời Phương Hạo Vân tham gia hành động cùng chúng ta, người này công phu có thể nói là tuyệt đỉnh, có sự trợ giúp của cậu ta, áp lực của chúng ta cũng giảm đi phần nào..."
Trương Bưu mỉm cười nói: "Tại sao trước đây tôi không nghĩ tới điều này nhỉ? "
"Cậu ta sẽ đồng ý chứ?"
Đại Phi có chút lo lắng: "Vạn nhất cậu ta gặp phải nguy hiểm gì, lúc đó thì anh xử trí thế nào đây."
"Yên tâm, tôi rất tin vào cậu ta, giờ chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành điều tra về Hoa Thiên Minh, sáng ngày mai, chúng ta cùng đi tới gặp Phương Hạo Vân."
Đại Phi nghĩ ngợi một lúc , rồi nói: "Thôi được."
Trời vừa sáng, Phương Hạo Vân đã tỉnh rồi. Dụi dụi đôi mắt, ngáp một cái, Phương Hạo Vân ngước mắt nhìn Kỳ, cô bé vẫn còn ngủ rất say sưa.
"Hạo Vân..."
Bỗng nhiên, Bạch Lăng Kỳ lại nói mê sảng, khẽ trở mình, tung chân làm lật tung chăn ra, Phương Hạo Vân bật cười nho nhỏ, vội vàng bỏ cặp chân nõn nà kia vào trong chăn.
"Chị Mỹ Kỳ, Hạo Vân là của chị..."
Cơ thể Bạch Lăng Kỳ lại động đậy lần nữa, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Anh ấy là của chị...."
Phương Hạo Vân nghe thấy, trong lòng lại đau nhói, xem ra chuyện này ảnh hưởng quá lớn tới cô ấy, cho dù là trong cơn mê, cô ấy vẫn không thể quên được.
Phương Hạo Vân có chút tâm động, một tay kéo Kỳ vào trong ngực, thầm nghĩ: "Nhất định phải đối tốt với cô ấy, không thể để cô ấy chịu thêm tổn thương nào nữa."
Có người hỏi hạnh phúc là gì?
Triết gia trả lời, hạnh phúc là quý trọng những gì trước mắt.
Phương Hạo Vân phải mau chóng giải quyết những vấn đề đau đầu này, nếu cứ để như thế này, Kỳ, chị Mỹ Kỳ, còn cả hắn nữa, cả ba người đều sẽ phải chịu khổ mãi.
"Đại sắc lang, buông em ra, ai cho phép anh ôm em hả..."
Bạch Lăng Kỳ bị Phương Hạo Vân làm cho tỉnh giấc, cô nhìn nhìn Phương Hạo Vân, môi bĩu lên, hầm hừ nói: "Buông em ra...!"
"Ha ha!"
Phương Hạo Vân mặt dày nói: "Anh giúp em giữ ấm mà."
"Ấm cái đầu anh ấy, trời nóng như vậy, còn cần anh giữ ấm à. Đúng rồi, sao anh lại ở đây?" Bạch Lăng Kỳ bỗng nhiên hỏi một câu.
Tại sao anh lại ở đây? Phương Hạo Vân hơi buồn sầu, lẽ nào cô ấy quên hết rồi. Tối qua, hắn đã ở đây trông cô suốt đêm rồi còn gì. Công lao thành công cốc như vậy đấy. Ông trời ơi, ông đất ơi, các ông chơi tôi đấy à.
Cặp mắt long lanh của Bạch Lăng Kỳ lóe lên, rồi hiện lên vẻ tinh quái: " Anh vừa đến à? Anh đến làm gì? Rõ ràng là phá tan giấc mộng đẹp của người ta rồi."
Phương Hạo Vân lại chưng hửng lần nữa, đúng là hắn quấy nhiễu giấc mơ của Bạch Lăng Kỳ rồi, có điều hắn dám khẳng định, đó là một cơn ác mộng, chứ không phải giấc mỹ mộng, thanh mộng nào hết.
Hết rồi, người ta đã quên hết cả rồi. Cũng đành, là một người bạn trai, thì phải có dũng khí tư cách chấp nhận hy sinh và thiệt thòi, chỉ cần cô ấy không sao là đủ rồi.
"Vậy thì anh đi đây..."
Dù sao trời cũng sáng bảnh mắt rồi, lát nữa vào giờ làm việc, Phương Hạo Vân quyết định rời khỏi đây trước.
"Đợi đã...!"
Bạch Lăng Kỳ gọi Phương Hạo Vân lại,, đôi mắt hạnh đào trừng trừng duyên dáng: "Đại sắc lang, sao anh không cãi lại em, rõ ràng tối qua trông em ngủ cơ mà."