Sau hơn một giờ đồng hồ cẩn thận tra xét, hai mắt bác sỹ Hàn bỗng sáng lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc, có lẽ nếu không phải do đích thân mình kiểm tra thì ông sẽ không thể tin vào điều này.
Kết quả cho thấy, các chỉ số cơ thể của Phương Hạo Vân so với mức tiêu chuẩn còn vượt hơn, so với mức bình thường còn trội hơn. Chuyện này khiến ông phải kinh ngạc thêm một lần nữa, quả thật thể chất của cậu bé này quá mạnh mẽ mà. Toàn bộ cơ thể Phương Hạo Vân đã hồi phục lại như cũ, nhất là vết thương do đạn bắn trên cánh tay đã biến mất, thậm chí cả dấu vết cũng không thấy. Thật sự không còn gì để nói!
Trương Mỹ Kỳ thấy bác sỹ Hàn trợn mắt há mồm nên cô nghĩ chắc là đã xảy ra chuyện gì không hay, trong lòng lo lắng, vội hỏi: "Sao vậy bác sỹ? Hạo Vân có thể xuất viện được chưa?"
"Không thể nào…"
Bác sỹ Hàn phục hồi tinh thần lại, ánh mắt vẫn cẩn thận quan sát Phương Hạo Vân không ngừng, khiến cho cả Phương Hạo Vân cũng thấy sợ hãi.
"Bác sỹ Hàn, ông không sao chứ?" Trương Mỹ Kỳ nhẹ nhàng kéo ống tay áo của bác sỹ Hàn.
"Không có gì, không có gì hết…"
Bác sỹ Hàn áy náy nói: " Thật xin lỗi, tôi thất lễ rồi...cậu nhóc, chúc mừng cậu, cơ thể của cậu hoàn toàn đạt chuẩn. Có điều…tôi có một thỉnh cầu, liệu cậu có thể xuất viện trễ một ngày hay không. Tốc độ hồi phục nhanh như vậy rất giống với một truyền thuyết tôi đã từng nghe, nên tôi muốn nghiên cứu một chút…"
"Nghiên cứu?..."
Phương Hạo Vân kinh ngạc giây lát, nhưng ngay sau đó khoát tay nói: "Bác sỹ Hàn, không có gì để nghiên cứu cả. Chủ yếu là do tay nghề của bác sỹ giỏi, hơn nữa vết thương của tôi vốn không nghiêm trọng cho nên mới hết nhanh như vậy… Còn một lý do nữa, do tôi là người luyện võ nên thể chất có mạnh hơn một chút so với người bình thường. Chỉ có bấy nhiêu nguyên nhân đó thôi, tôi cũng nói hết rồi, mong ông đừng nghiên cứu gì nữa… vả lại tôi còn có việc gấp cần phải xử lý, không thể trì hoãn."
Muốn biến mình thành chuột bạch để thí nghiệm à? Không có cửa đâu!
Bác sỹ Hàn có chút không cam tâm: "Khoan đã… cậu nhóc, cậu cho tôi thời gian nửa ngày để suy nghĩ được không?"
Một phút cũng không được. Phương Hạo Vân vội vàng lắc đầu cự tuyệt: "Bác sỹ Hàn, ông mau để tôi làm thủ tục xuất viện. Tôi có rất nhiều việc cần làm. Hay là như vậy đi, sau này nếu có thời gian, chúng ta sẽ gặp nhau được không?"
"Mọi người đang nói gì mà rôm rả thế? Hạo Vân, nghe nói cậu muốn xuất viện phải không?" Đúng lúc này thì Trương Bưu và Đại Phi cùng nhau đi tới.
"Bác sỹ Hàn, tình hình của Hạo Vân thế nào rồi? Có thể xuất viện chưa?" Trương Bưu vội hỏi thăm.
Bác sỹ Hàn liền thuật lại kết quả kiểm tra cho Trương Bưu và Đại Phi nghe, sau đó thỉnh cầu: "Hai vị thủ trưởng, các người có thể cho cậu nhóc này ở lại đây thêm một thời gian nữa không?"
"Không được…!"
Trương Bưu và Đại Phi hai miệng một lời, lập tức tứ chồi đề nghị của bác sỹ Hàn.
Mấy ngày qua, bọn họ cũng đã phát hiện được khả năng hồi phục siêu nhanh của Phương Hạo Vân, bất kể là vì mục đích gì thì chuyện này cũng không thể truyền ra ngoài.
Phương Hạo Vân ngỏ lời xin lỗi: "Bác sỹ Hàn, cảm ơn ông mấy hôm nay đã chiếu cố tôi. Thật ra ông không cần phải suy nghĩ nhiều, chuyện cần nói tôi cũng nói rồi, thể chất tráng kiện của người luyện võ chỉ phát huy ưu điểm khi nằm trên giường bệnh mà thôi. Nếu quả thật ông muốn nghiên cứu thì nên tìm những người luyện võ, tham khảo thêm đạo dưỡng sinh kiện thể…"
Bác sỹ Hàn suy nghĩ một chút, ngay sau đó gật đầu nói: "Xin thụ giáo!"
Thế là cuối cùng bác sỹ Hàn cũng vui vẻ giúp Phương Hạo Vân làm thủ tục xuất viện, sau đó còn tự mỉnh tiễn hắn rời khỏi bệnh viện.
Sau khi rời viện, Phương Hạo Vân và Trương Bưu, Đại Phi liền quay trở lại cư xá Lam Tâm Hoa Viên.
"Hạo Vân, tôi và Đại Phi còn có việc, không đi cùng cậu được, có gì cậu cứ lên trước. À, Tuyết Nhu có ý muốn cậu làm vệ sỹ cho cô ấy, bảo vệ an toàn cho cô ấy tại các buổi lưu diễn. Cậu sẽ không từ chối chứ?" Trương Bưu hỏi lấp lửng.
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được rồi!"
Làm việc bỏ dở nửa chừng không phải là phong cách của hắn.
"Đúng rồi, sao cậu lại đắc tội với Vương Hà vậy, hai ngày nay cô ấy không ngừng chửi rủa cậu…giống như cực kỳ không vui vì cậu vậy?" Trương Bưu tùy ý nói một câu.
"Không có gì…"
Phương Hạo Vân cười nhạt: "Tôi cùng cô ấy vốn không có giao thiệp gì, nên suy nghĩ của cô ấy về tôi thế nào, tôi không cần quan tâm. Hơn nữa sau khi công tác bảo vệ lần này kết thúc, chúng tôi cũng sẽ từ biệt."
"À…!"
Trương Bưu đáp lời: "Vậy cậu lên đi, ba ngày sau, tôi sẽ tới đón cậu."
Bạch Lăng Kỳ và Tạ Mai Nhi không hề hay biết gì về việc Phương Hạo Vân bị thương. Vì Trần Thanh Thanh chỉ bí mật liên hệ qua điện thoại với Trương Mỹ Kỳ, hơn nữa còn dặn Trương Mỹ Kỳ là không nên nói cho hai cô gái này biết.
Phương Hạo Vân và Trương Mỹ Kỳ nắm tay nhau đi vào nhà, trong nhà chỉ có Bạch Lăng Kỳ đang ngồi một mình xem TV, không thấy Tạ Mai Nhi.
"Hạo Vân, chị Mỹ Kỳ, các người đi đâu về vậy?" Mấy ngày không được gặp người đàn ông mình yêu, Bạch Lăng Kỳ liền bất kể mọi thứ, lao vào trong lòng hắn. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenggg.com
Trương Mỹ Kỳ không thể làm gì khác hơn là buông tay Phương Hạo Vân. Mặc dù thâm tâm cô có chút không vui, nhưng cũng không mở miệng hay tỏ thái độ gì. Nếu đã quyết định làm tình nhân thì cô cũng cần giữ đúng vị trí của tình nhân.
Có điều nói đi thì phải nói lại, trường hợp của cô nếu so sánh với những kiểu nhân tình khác thì khá hơn nhiều. Cô có thể ngày ngày ở bên cạnh người đàn ông mình yêu, hơn nữa còn được bạn gái của hắn thừa nhận, trên lưng cô không cần phải đeo tiếng xấu vợ lẽ hay vợ hai gì.
…..
Việc Trần Thanh Thanh ra đi, vợ chồng Trần gia có chút lo lắng. Con gái lớn như vậy rồi nhưng đây mới là lần đầu tiên rời xa bọn họ.
"Nguyệt Hồng, mình lo cái gì chứ, Thanh Thanh đi rèn luyện ở chỗ của ba chứ đâu phải bị đày ải gì đâu?"
Trần Thiên Huy mắt thấy vợ mình cả ngày rầu rĩ không vui nên không nén được, nói nhỏ một câu.
Lã Nguyệt Hồng liếc ông ta một cái, tức giận nói: "Mình đúng là vô lương tâm mà, Thanh Thanh lớn như vậy nhưng mới lần đầu rời xa chúng ta đó, trong lòng của con nó nhất định rất khổ sở."
Đừng thấy Lã Nguyệt Hồng trên thương trường oai phong một cõi, nhưng khi đụng chuyện liên quan đến con gái mình thì bà cũng không khác gì một phụ nữ bình thường.
"Yên tâm đi, nhanh thì ba tháng, chậm thì nửa năm, Thanh Thanh sẽ trở về mà, đúng không?"
Trần Thiên Huy thoải mái cười nói: "Bản thân tôi rất mong đợi biểu hiện của Thanh Thanh sau đợt huấn luyện này. Nếu như con nó có thể chống đỡ được đại nghiệp của Trần gia ta thì tôi có chết cũng yên lòng."
"Đừng nói lung tung…người trên thế giới này chết hết thì chồng tôi cũng không chết…"
Lã Nguyệt Hồng trợn mắt nhìn chồng mình một cái, sau đó đi tới ngồi sát bên ông, nói: "Thiên Huy, mình nói xem giữa Hạo Vân và Thanh Thanh có chuyện gì không? Tại sao hôm đó Thanh Thanh tới thăm Hạo Vân xong, khi về vẻ mặt lại rất buồn bã."
"Ôi…!"
Nhắc tới chuyện này, trong lòng Trần Thiên Huy cũng có chút rầu rĩ. Bọn họ đều thấy hai cô cậu rất xứng đôi, hơn nữa hai bên còn ngầm nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng gần đây có rất nhiều dấu hiệu cho thấy sự thật không phải là như vậy.
"Thiên Huy, mình cũng nghĩ cách gì đi, chúng ta chỉ có một đứa con gái, vì con nó mà tìm một người đàn ông tốt là việc vô cùng trọng đại đó."
"Tôi cũng đã rất cố gắng mà, nhưng…hôn sự của con gái, chúng ta không thể can thiệp quá mức được. Mình nghĩ xem, bây giờ là năm bao nhiêu rồi, hiện tại là thời đại tự do yêu đương, Thanh Thanh lớn như vậy, ắt hẳn trong lòng nó đã hiểu."
"Tôi lại thấy nó vẫn chưa hiểu."
Lã Nguyệt Hồng la lên: "Nếu tâm lý nó vững chắc như vậy thì đã sớm kết hôn, đâu có để đến nước này?"
"Mà phải rồi Thiên Huy, tôi cảm thấy chúng ta không thể đem bảo bối của mình đặt lên người Phương Hạo Vân, dù sao nó cũng đã có bạn gái…"
Trần Thiên Huy khẽ nhíu mày, hỏi: "Ý của mình là bảo tôi một lần nữa tìm bạn trai cho Thanh thanh? Nhưng tôi đã nhìn trúng thằng nhóc Hạo Vân kia rồi mà. Mình không biết tôi ưng ý thằng nhóc đó đến mức nào đâu. Trong lòng tôi đã sớm coi nó như là con rể Trần gia chúng ta rồi."
"Vấn đề là Hạo Vân người ta có nghĩ như vậy không?"
Lã Nguyệt Hồng do dự nói: "Nếu không thì để tôi gặp Bạch Lăng Kỳ, thử dò xét xem suy nghĩ của con bé là gì, nhân tiện đưa ra một đề nghị?"
Trần Thiên Huy suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng được, có điều mình nên dùng chút tiểu xảo, làm Bạch Lăng Kỳ cảm thấy mình đang uy hiếp nó. Nếu không mọi chuyện càng thêm hỏng bét."
"Yên tâm đi, chuyện này trong lòng tôi đã sớm có tính toán, nếu đi đường thẳng không được thì xem ra đành phải đi đường vòng vậy."
Lã Nguyệt Hồng tự tin nói: "Nhắc tới quan hệ xã hội, kỹ năng nói chuyện thì mình thua xa tôi."
Ngưng một chút, Lã Nguyệt Hồng chợt hỏi: "Thiên Huy, về kinh phí xây dựng công trình tại vịnh Kim Thủy có khả năng không giải quyết được, bởi chỗ tập đoàn Hàn Thị và tập đoàn Thịnh Hâm đều đang bị thiếu vốn, mình phải mau nghĩ biện pháp nha. Nếu quả thật không thu xếp được thì mình hãy tìm Dương thị trưởng để tìm hiểu xem rốt cục đã có chuyện gì xảy ra với dự án này?"
Trần Thiên Huy thở dài một cái, nói: "Tôi đã sớm đi tìm Dương thị trưởng rồi, ông ấy cũng hứa sẽ nghiêm túc xem xét vấn đề kinh phí xây dựng vịnh Kim Thủy, nhưng đến nay vẫn chưa có động tĩnh. Tôi chỉ lo không thể nhờ cậy Dương thị trưởng lần này bởi có nhiều việc ông ấy không thể làm được…Do đó tôi đã cho người tìm hiểu thêm và được biết vấn đề nằm ở các lãnh đạo cấp cao hơn mà chức vụ của Dương thị trưởng không can thiệp được…"
Lã Nguyệt Hồng suy nghĩ một lát rồi nói: "Thiên Huy, ý của mình là bảo tôi đem chuyện này nói với ba à?"
"Ừm, tôi chính là có ý này…mẹ kiếp, làm chút chuyện đàng hoàng sao lại khó như vậy chứ? Mình nói xem, những gã khốn kiếp này chẳng biết lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, hiện tại là lúc nào rồi mà bọn họ không có chút hành động thiết thực nào để chống chọi trước khủng hoảng tài chính. Trái lại chỉ biết giữ lấy tài sản của mình, thật là khốn nạn…"
Trần Thiên Huy tức giận hô: "Nếu là trước kia, tôi tuyệt đối không nuốt trôi được cục tức này, nhất định tôi đã cho người xử lý bọn khốn kiếp đó…"
"Để tôi đi gọi điện cho ba một chút, hỏi ba xem có cách nào không…"
Lã Nguyệt Hồng thở dài một tiếng, nói: "Mình không có ở trong quan trường, không biết quan trường phức tạp thế nào đâu. Từ khi tôi còn nhỏ, ông cụ đã luôn kể tôi nghe những sự việc trong chốn quan trường, trong đó có môn đạo, cũng có mờ ám…Tôi có cảm giác chuyện này chúng ta không nên quá trông cậy vào ba mà chính mình cũng nên nghĩ cách giải quyết…Nếu không tìm được ngân hàng cho vay vốn thì chúng ta mượn tạm của công ty vậy…"
"Ngân hàng đã tỏ ý không muốn ra sức rồi. Kể từ khi công trình vịnh Kim Thủy được khởi công tới nay, chúng ta có vay được của ngân hàng nào hơn 10 vạn đâu? Hiện tại cách duy nhất là tìm người hợp tác, nhưng nếu vậy lợi ích của chúng ta sẽ phải chia bớt cho người ta…"
Trần Thiên Huy cười khổ nói: "Nếu quả thật không còn cách nào khác thì đành phải làm vậy thôi…"
…….
Thời gian gần đây, hầu như ngày nào Lăng Vân Giai cũng ghé tập đoàn Thịnh Hâm. Bề ngoài thì gã là vì công việc mà tới, nhưng thật ra lại có ý đồ khác.
Không thể không thừa nhận gã rất biết cách đối phó với phụ nữ. Sau thời gian thường xuyên đi lại, tình cảm của Phương Tuyết Di đối với gã cũng dần dần tăng lên đôi chút, có điều cô vẫn chưa ký được hợp đồng, hơn nữa lại còn phải chờ đợi thêm để bên kia thẩm tra.
"Tuyết Di, nói cho em biết một tin tốt.."
Giống như mọi ngày, Lăng Vân Giai ôm trong ngực một bó hoa Tulip, nhã nhặn trao cho Phương Tuyết Di.
Phương Tuyết Di bình thản cười, nhận lấy bó hoa tươi, tiện tay cắm vào bình hoa trên bàn làm việc, sau đó hỏi: "Có tin tức tốt gì? Hay là ba của anh đồng ý ký hợp đồng rồi?"
"Không phải vậy…!"
Lăng Vân Giai ngại ngùng nói: "Anh vẫn còn đang khuyên ba…ông đã đồng ý cho anh toàn quyền xem xét tính khả thi của đợt đầu tư lần này …có điều… Tuyết Di, em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ tiếp tục cố gắng…"
Vẫn chưa thể ký hợp đồng, trong lòng Phương Tuyết Di có chút thất vọng nên cảm thấy không được cao hứng lắm. Cô uể oải nói: "Bất kể thế nào đi nữa thì cũng xin cảm ơn anh."
"Tuyết Di, hãy nghe anh nói, anh thật sự có tin tức tốt muốn nói cho em biết, dù trong thời gian ngắn chưa thể xúc tiến việc ký hợp đồng giữa công ty hai nhà chúng ta, nhưng vì em, anh đã có biện pháp gom góp được 50 triệu."
Lăng Vân Giai vòng qua bàn làm việc, đi tới trước mặt Phương Tuyết Di tươi cười nói: "Tin anh đi, lời anh nói là sự thật."
"50 triệu?"
Nói thật, nếu là lúc bình thường thì 50 triệu đối với Phương Tuyết Di cũng chưa tính là gì cả. Nhưng bây giờ lại không phải như vậy, toàn bộ tài chính của công ty đều đang đổ vào công trình xây dựng vịnh Kim Thủy. Hiện tại vốn lưu động chỉ còn chưa đầy 1 triệu, ngay cả tiền lương trả cho công nhân cũng thành vấn đề, do đó 50 triệu mặc dù không phải là con số lớn nhưng lúc này có thể giảm bớt khó khăn trước mắt.