Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 329


Đinh Tuyết Nhu không trả lời ngay câu hỏi của Phương Hạo Vân mà ngẩng đầu lên nhìn ánh hoàng hôn, sắc mặt buồn rười rượi, trong lòng không biết đang nghĩ gì.

Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, nói tiếp: "Đinh tiểu thư có nhã hứng nhỉ, đứng đây ngắm cảnh hoàng hôn thiệt đó à? Nhưng tôi vẫn hy vọng cô trả lời câu hỏi của tôi đây."

"Hạo Vân, anh cũng cho rằng tôi không thể quay đầu lại sao?" Đinh Tuyết Nhu xoay đầu sang bên, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn thẳng vào Phương Hạo Vân hỏi.

Phương Hạo Vân cười phá lên, nói: "Cô phải trả lời câu hỏi của tôi trước chứ, phải biết phân biệt trước sau đúng không nào?"

"Tôi không trả lời câu hỏi của anh là vì câu hỏi đó không có ý nghĩa gì cả, anh là ân nhân của tôi, anh cảm thấy tôi sẽ đến phá đám sao?" Đinh Tuyết Nhu nghiêm túc nói: "Hạo Vân, rõ ràng là anh biết tôi thật lòng đến thăm, tại sao anh cứ làm ra vẻ cự tuyệt người khác chứ? Anh ghét tôi đến vậy ư? Hoặc là anh sợ tiếp xúc với tôi?"

Phương Hạo Vân bị câu hỏi này của Đinh Tuyết Nhu làm cứng họng, cô nói thẳng vào vấn đề mà câu hỏi đặt ra cũng rất xác đáng. Ngập ngừng giây lát, Phương Hạo Vân dửng dưng nói: "Tôi chỉ là không thích làm bạn với đại minh tinh như cô thôi, tôi không có gì phải sợ ai hết… Tôi muốn hỏi ngược lại cô một câu, tại sao cô lại có cảm giác ấy? Cô dựa vào gì mà nói tôi sợ tiếp xúc với cô…"

"Trực giác của phụ nữ…" Đinh Tuyết Nhu nói giọng nhỏ nhẹ: "Trực giác của phụ nữ luôn rất chuẩn xác, tôi cảm nhận được anh luôn có thái độ xa lánh tôi. Hạo Vân, tôi không giấu anh, hôm nay tôi đến thăm anh, một là muốn xác định anh đã bình an vô sự, hai là muốn hỏi anh một câu."

"Hỏi đi." Phương Hạo Vân đưa mắt nhìn vào bầu trời nắng hồng trên cao, nói nhỏ.

"Anh chính là người đeo mặt nạ Ngộ Không đúng không? Anh Bưu là do anh cứu?" Đinh Tuyết Nhu đưa ra câu hỏi bằng giọng nói chậm rãi.

Trái tim Phương Hạo Vân co thắt mạnh một cái, hắn đang âm thầm lo lắng, Đinh Tuyết Nhu có mối nghi ngờ như vậy, đoán chắc là cô biết được tin gì đó từ chỗ Trương Bưu, Đại Phi.

Nếu đã vậy, Trương Bưu và Đại Phi đều đang nghi ngờ thân phận của hắn rồi.

Nhưng nói gì thì nói, thân phận người đeo mặt nạ Ngộ Không có bị bại lộ thì cũng không có gì to tát, tất nhiên Phương Hạo Vân không dễ dàng thừa nhận, việc này nếu che giấu được thì nên che giấu vẫn tốt hơn.

"Cô sai rồi, người đeo mặt nạ Ngộ Không là bạn của tôi…" Phương Hạo Vân tỏ vẻ thật thà nói: "Tôi đến nhờ anh ấy đi cứu anh Bưu…"

"Thật không?" Đinh Tuyết Nhu cười phá lên, đôi mắt nhìn xoáy vào Phương Hạo Vân: "Hạo Vân, đến lúc này rồi mà anh còn muốn gạt tôi… Nói thật với anh, tôi đã đến đây hỏi anh nghĩa là tôi đã xác minh được việc này rồi, tiện thể báo luôn cho anh biết, tôi đã liên lạc qua điện thoại với anh Bưu, Đại Phi, tôi biết được kết luận này từ chính miệng họ nói ra đấy. Tất nhiên họ không nói thẳng ra, nhưng tôi vẫn phân tích được từ ngôn từ trao đổi của họ."

Phương Hạo Vân hỏi nhỏ: "Vậy cô muốn làm gì?"

"Anh nói cho tôi biết trước đi, rốt cuộc anh có nhận mình là người đeo mặt nạ Ngộ Không hay không?" Đôi mắt Đinh Tuyết Nhu dán chặt vào Phương Hạo Vân không hề chớp một cái, gió thổi bay vài sợi tóc tơ trên trán cô, Đinh Tuyết Nhu cũng mặc kệ không đưa tay lên vuốt thẳng lại.

"Ha ha!" Phương Hạo Vân ngửa cổ cười to nhưng không nói tiếng nào nữa. Hắn cũng mở to mắt nhìn ngược lại Đinh Tuyết Nhu, cứ như thế hai người nhìn vào nhau, âm thầm dò xét lẫn nhau.

Dằn co một hồi, Phương Hạo Vân đột nhiên thật thà thú nhận: "Đúng vậy, tôi chính là người đeo mặt nạ Ngộ Không, vậy thì sao nào? Rốt cuộc cô muốn nói gì, muốn làm gì tôi?"

"Cuối cùng thì anh đã thừa nhận…" Đinh Tuyết Nhu nở một nụ cười chiến thắng trên khuôn mặt, ánh mắt thoáng lộ tia sáng xảo trá, hỏi tiếp: "Hạo Vân, anh và anh Bưu mới quen biết nhau không lâu, nhưng tại sao anh lại lo lắng quan tâm đến an nguy của anh ấy như thế chứ? Anh có biết hành vi của anh rất giống với người anh em tốt của anh Bưu trước kia không? Năm xưa anh ta cũng yêu mến bảo bọc huynh đệ của mình như vậy đấy…"

Phương Hạo Vân ngấm ngầm lo lắng, nói trắng ra, Đinh Tuyết Nhu vẫn còn nghi ngờ thân phận thật sự của hắn.

"Tôi không hiểu cô đang nói gì, nhưng tôi muốn nói cho cô biết, tôi quan tâm lo lắng cho an toàn của anh Bưu là một điều rất bình thường, trước hết chúng tôi là bạn bè, hơn nữa còn nhận anh em với nhau rồi, tiếp đó anh ấy là một cảnh sát tốt, tôi không muốn một cảnh sát tốt bị làm hại. Có anh Bưu giữ gìn an ninh trật tự ở thành phố Hoa Hải, cuộc sống của tôi mới được yên ổn hơn, chỉ đơn giản vậy thôi." Phương Hạo Vân giải thích liền một hơi.

"Thì ra là vậy." Đinh Tuyết Nhu cúi đầu thất vọng.

Phương Hạo Vân tỏ ra bực bội nói: "Đinh tiểu thư, rốt cuộc cô đang nghi ngờ tôi cái gì chứ? Cô cứ nghi ngờ thế này thế kia có giống cách đối xử với ân nhân không hả?"

Sắc mặt Đinh Tuyết Nhu trở nên ảm đạm, đột nhiên cô cúi mình hành lễ với Phương Hạo Vân: "Xin lỗi anh, Hạo Vân, thật ra tôi cũng không muốn làm như vậy, chỉ là tôi cảm thấy anh rất giống một người bạn trước kia của tôi."

Nói đến đây, đôi mắt xinh đẹp của Đinh Tuyết Nhu rơi tí tách từng giọt nước mắt trong trẻo: "Tôi từng làm tổn thương sâu sắc anh ấy, tôi đã bỏ anh ấy ra đi, bây giờ tôi đã trở về, tôi muốn tìm gặp lại anh ấy, nhưng cố gắng tìm thế nào vẫn không tìm được… Anh không biết trái tim tôi lúc này đau đớn cỡ nào đâu… Rất đau, rất đau…"

Phương Hạo Vân nhìn thấy bộ mặt đáng thương của Đinh Tuyết Nhu, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác chua xót. Tình yêu ấy thật khó nắm bắt, có những lúc dịu ngọt như mật ong, nhưng có lúc lại như nhát dao hằn sâu vết thương không phai trong trái tim.

Đinh Tuyết Nhu ngẩng đầu lên, đột nhiên cô phát hiện ra ánh mắt của Phương Hạo Vân thoáng lộ vẻ đau thương.

Cô trở nên xúc động, lập tức lao tới vịn lấy hai vai hắn, kích động kêu lên: "Hạo Vân, quả thật anh rất giống với anh ấy, vô cùng giống… nhất là ánh mắt của anh."

Phương Hạo Vân thở dài ngao ngán, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Ngoài ánh mắt ra, tôi còn chỗ nào giống anh ta nữa không?"

"Ngoài ánh mắt hai người giống y như đúc ra, tướng mạo khác nhau hoàn toàn, nhưng tôi cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ cơ thể anh." Đinh Tuyết Nhu đưa tay lên lau sạch nước mắt, nhanh chóng ổn định lại tinh thần, mỉm cười xin lỗi: "Xin lỗi nha Hạo Vân, tại tôi hơi xúc động khi nghĩ về anh ấy, tôi vô ý quá…"

Phương Hạo Vân hít một hơi sâu, nói: "Xem ra cô là một người trọng tình trọng nghĩa. Tôi rất tò mò muốn biết khi xưa vì lí do gì mà hai người xa nhau vậy? Là lí do gia tộc của cô sao?"

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Đinh Tuyết Nhu giật nảy mình nhưng cô nhanh chóng dùng nụ cười che lấp hoảng loạn của mình, lắc đầu nguầy nguậy nói: "Xin lỗi, nguyên nhân dẫn đến cuộc chia ly năm xưa tôi chỉ giải thích cho một mình anh ấy nghe thôi, còn với người khác, tôi sẽ không nói ra chữ nào đâu, hy vọng anh có thể thông cảm."

"Không sao, tôi chỉ tò mò hỏi cho biết thôi mà. À, quen nhau một thời gian rồi tôi chỉ biết cô là đại minh tinh được ai nấy ngưỡng mộ, nhưng hình như chưa từng nghe cô kể về người thân trong già đình, các phương tiện truyền thông cũng không thấy đưa tin… Thứ cho tôi mạo muội hỏi thẳng, cô có phải là cô nhi không?" Phương Hạo Vân quyết định đi đường vòng tìm hiểu.

Đôi mắt Đinh Tuyết Nhu một lần nữa trở nên u ám, có thể nhận ra cô không hề muốn nhắc đến gia tộc của mình.

"Hạo Vân, anh là ân nhân của tôi, đáng lí ra tôi không nên từ chối trả lời bất cứ câu hỏi nào của anh, nhưng có những chuyện anh không nên biết thì tốt hơn, hơn nữa có những việc tôi cũng không tiện nói ra. Nói đơn giản cho anh hiểu thôi, tôi không phải là cô nhi, nhưng tôi không chấp nhận người thân của mình, đứng từ góc độ khác nhận xét có thể nói tôi là một cô nhi. Năm xưa gặp mặt anh ấy chính là vì tôi đi viện cô nhi làm từ thiện… Anh ấy khác với anh, là một cô nhi chính hiệu không có thân nhân, từ nhỏ lớn lên trong viện. Hạo Vân, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh từng cho tôi một cảm giác rất quen thuộc, giây phút đó nếu không phải vì tướng mạo, gia cảnh của anh khác biệt hoàn toàn với anh ấy, tôi còn tưởng anh chính là người tôi cần tìm…" Nói xong những lời này, Đinh Tuyết Nhu lặng lẽ dõi mắt vào Phương Hạo Vân, quan sát từng sắc thái biểu cảm trên mặt hắn.

Phương Hạo Vân thấp thỏm trong lòng, nhất là khi Đinh Tuyết Nhu nói đến tình huống hai người quen nhau khi cô đến cô nhi viện làm công tác từ thiện, càng dấy lên nhiều hồi ức chôn sâu trong trái tim hắn.

Nhưng hắn cố gắng đè nén cảm xúc, không cho phép mình xúc động ra mặt vì hắn phát hiện ra Đinh Tuyết Nhu đang chăm chú quan sát từng cử chỉ của mình.

Tất nhiên, mối nghi ngờ của Đinh Tuyết Nhu đối với hắn vẫn chưa xóa bỏ hoàn toàn.

Ngấm ngầm điều chỉnh cảm xúc một lúc, Phương Hạo Vân nhẹ nhàng hỏi: "Đinh tiểu thư, nếu như cô đồng ý, có thể nói với tôi một chút về anh ta không? Tôi rất tò mò muốn biết anh ta thật ra là một người đàn ông như thế nào mà khiến cô si tình như vậy?"

"Tất nhiên nếu cô không muốn nói cũng không sao, thật ra tôi chỉ hỏi cho vui thôi…" Phương Hạo Vân vội đệm thêm một câu, hắn sợ Đinh Tuyết Nhu lại hiểu lầm chuyện gì đó.

Đinh Tuyết Nhu không nói gì, chỉ cúi đầu nghĩ ngợi, xem ra câu hỏi của Phương Hạo Vân đã đưa cô trở lại hồi ức 6 năm trước đây. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenggg.com

Hồi lâu sau, Đinh Tuyết Nhu mới từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong xanh của cô tràn ngập ánh sáng hạnh phúc: "Anh ấy là một người tốt, một người đàn ông ưu tú, quen được anh ấy tôi cảm thấy rất vui rất hạnh phúc. Lúc đó trái tim anh ấy là lương thiện, luôn thích giúp đỡ người khác, còn tôi bị thu hút bởi tấm lòng lương thiện ấy… Tôi từng hứa đợi sau khi tôi tốt nghiệp đại học sẽ cho anh ấy một mái ấm gia đình… nhưng…" Thật ra Đinh Tuyết Nhu cũng thể nói rõ ra được tại sao mình lại yêu cuồng si Phương Hạo Vân đến thế, tình yêu vốn là một thứ tình cảm khó nắm bắt thấu đáo, ngôn từ khó mà miêu tả chính xác, nếu nhất định phải kể ra, chỉ có thể nói Phương Hạo Vân đem đến cảm giác xao động cho cô, làm trái tim cô đập loạn nhịp.

Phương Hạo Vân vội lựa lời an ủi: "Có những chuyện qua đi thì nên cho trôi vào dĩ vãng, Đinh tiểu thư, xin đừng trách tôi nhiều lời, cô đừng ngoan cố chờ đợi nữa, cô nên từ bỏ anh ta đi."

"Không, tôi tuyệt đối không bỏ cuộc đâu…" Đinh Tuyết Nhu thốt lên, ánh mắt kiên định.

Phương Hạo Vân thở dài một tiếng: "Tại sao cô cứ phải tự làm khổ mình chứ?"

"Anh không hiểu được đâu, Hạo Vân, cũng có thể là anh không hiểu phụ nữ, tình yêu của phụ nữ là vĩ đại đến mức đáng sợ. Tôi sẽ dùng thời gian và sức lực cả cuộc đời đi tìm anh ấy, đi cầu xin anh ấy tha thứ." Nói đến đây, Đinh Tuyết Nhu đột nhiên đưa ra yêu cầu: "Hạo Vân, anh đừng lạnh nhạt với tôi nữa, chúng ta làm bạn với nhau đi."

"Cô không phải muốn tôi làm cái bóng thay thế anh ta chứ?" Phương Hạo Vân cảm thấy hơi hụt hẫng.

"Không đâu!" Đinh Tuyết Nhu vội khẳng định chắc nịch: "Anh ấy là độc nhất vô nhị trên thế gian này, không ai có thể thay thế anh ấy được…"

"Tôi hiểu rồi. Cô vẫn đang nghi ngờ tôi, cô tiếp cận tôi là vì muốn kiểm chứng mối nghi ngờ trong lòng cô… nhưng cô có từng nghĩ tới điều này chưa, tôi và anh ta khác biệt nhau quá lớn, tôi không phải là người cô cần tìm. Đinh tiểu thư, nếu như cô quả thật muốn tìm anh ta, tôi cảm thấy cô nên đổi địa điểm tìm kiếm, Trung Quốc rộng lớn như vậy, cô nên đi đây đi đó, nói không chừng ông trời sẽ bị tấm lòng thành của cô cảm động, cho phép hai người gặp lại nhau…" Phương Hạo Vân lựa lời khuyên nhủ.

"Ông trời chết tiệt kia ư?" Đinh Tuyết Nhu nghiến răng tức giận nói: "Nếu như ông trời có mắt thì đã sớm cho anh ấy xuất hiện rồi… Tôi không tin vào số phận, tôi chỉ tin vào cố gắng của mình. Tôi tin tưởng sẽ có một ngày anh ấy sẽ bị tôi cảm động, anh ấy sẽ xuất hiện trước mặt tôi. Hạo Vân, nói thật cho anh biết, trước khi tôi hết nghi ngờ anh, tôi sẽ không rời khỏi thành phố Hoa Hải đâu, tôi bám riết lấy anh đến khi sự thật sáng tỏ mới thôi…"

"Đinh tiểu thư, cô biết mình làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi không?" Phương Hạo Vân tỏ ra không vui nói.

"Muốn tôi không làm phiền anh nữa cũng được… Anh hãy nói cho tôi biết rốt cuộc anh là ai?" Đinh Tuyết Nhu hỏi nhỏ.

"Tôi chính là tôi… Đinh tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa, cô nên về đi… Khó khăn lắm tôi mới trở về nhà, còn chưa thân mật được một lúc với bạn gái, cô không thể phá đám chuyện tình cảm của tôi đúng không nào? Tất nhiên, nếu cô muốn tham gia vào trò chơi 3 người thì tôi không có ý kiến, còn về Kỳ, cô là thần tượng của cô ấy, tôi nghĩ chắc cô ấy sẽ không phản đối đâu." Phương Hạo Vân cuối cùng phải lựa chọn nói ra những lời nhơ nhuốc để ép Đinh Tuyết Nhu đi về, mối nghi ngờ của cô gái càng lúc càng nặng rồi.

"Đồ vô liêm sỉ!" Sắc mặt Đinh Tuyết Nhu trở nên ảm đạm: "Về mặt tình cảm, anh ấy là một người đàn ông chung thủy, còn anh không phải… anh là một con sói đói háo sắc chính hiệu."

"Hay đó!" Phương Hạo Vân vênh mặt đắc ý: "Nếu cô đã biết tôi là một người như thế thì từ nay đừng tiếp xúc với tôi nữa, nếu không có một ngày nhỡ chúng ta xảy ra chuyện gì đáng tiếc, lúc đó cô đừng trách tôi…"

"Hẹn gặp lại, Hạo Vân, tóm lại tôi sẽ không bỏ cuộc đâu…" Đinh Tuyết Nhu trừng mắt nhìn vào Phương Hạo Vân nói câu cuối cùng xong quay lưng bước ra ngoài.

"Chị Nhu Nhu, chị về đó à? Chúng ta chụp chung một tấm hình nha." Thấy Đinh Tuyết Nhu bước ra, Bạch Lăng Kỳ vội chạy tới đề nghị.
Bình Luận (0)
Comment