"Hạo Vân, anh có nhớ em không ?" Con gái đúng là thay đổi nhanh, nhất là khuôn mặt buồn vui thất thường, lúc nãy vừa buồn bã giận dỗi, nay đã tươi cười hớn hở rồi.
Nhìn nụ cười ấm áp của Bạch Lăng Kỳ, tim Phương Hạo Vân như ấm dần lên, đôi mắt như bay bổng. Hôm nay Bạch Lăng Kỳ mặc một chiếc đầm bằng tơ tằm, cổ áo mở ra rất tự nhiên, bộ ngực đã phát dục tới một quy mô nhất định của cô với tác dụng của chiếc áo ngực, đã tạo được một khe hở đầy mê hoặc.
" Đại sắc lang, nhìn cái gì đấy?"
Thấy Phương Hạo Vân không thành thật nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng Bạch Lăng Kỳ hơi có chút đắc ý, có thể hấp dẫn bạn trai của mình, đó chính là chuyện cầu còn không được. Có điều bản tính rụt rè của nữ sinh vẫn khiến cho cô bé có chút thẹn thùng, trắng mắt lườm Phương Hạo Vân một cái, khẽ sẵng giọng: "Lại nhìn nữa em móc mắt anh ra đó..."
Phương Hạo Vân phục hồi lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, trấn định lại vẻ mặt của mình, ngượng ngùng cười một tiếng rồi nói: "Lăng Kỳ, váy của em là tơ xịn đó à? Cảm giác đúng là có khác. Có phải là lúc em ở Hàng Châu cô mua cho em không? Không tồi đó, rất xinh đẹp, nhất là lại phù hợp với khí chất của em. Lăng Kỳ, em không biết rằng, thoạt nhìn em giống hệt như nàng công chúa Bạch Tuyết bước ra từ trong truyện cổ tích..."
Bạch Lăng Kỳ mới đầu còn có vẻ thẹn thùng và không vui, nhưng mà nghe xong lời khen của Phương Hạo Vân xong, trong lòng đã sớm ngọt như mật, đắc ý xoay váy một vòng trước mặt hắn: "Không tồi phải không, chính là tơ tằm đó, hơn một ngàn đồng lận, là do cô em tặng làm quà đỗ đại học..."
Nhìn bộ dáng tung tăng bay nhảy của Bạch Lăng Kỳ, tâm trạng của Phương Hạo Vân có chút xao động, nụ cười ngây thơ chân thành của cô bé, dường như đang không ngừng hòa tan nội tâm đang bị đóng băng của hắn.
"Để cho anh sờ xem có phải tơ thật hay không?" Cũng không biết vì cái gì, trong lòng Phương Hạo Vân đột nhiên dâng lên ý nghĩ xấu. Nguồn: http://truyenggg.com
Bạch Lăng Kỳ đang đắm chìm trong hạnh phúc, cũng không từ chối, mà chỉ cười nói: "Anh sờ đi."
Đạt được sự đồng ý của Bạch Lăng Kỳ, bàn tay to của Phương Hạo Vân liền hướng tới vị trí ngực nàng, nói thì chậm, làm thì rất nhanh, ngay khi bàn tay to của Phương Hạo Vân sắp đụng vào bộ ngực của cô bé, Bạch Lăng Kỳ dường như cảm giác thấy cái gì, vội lui về sau một bước, né khỏi tay hắn, lập tức đưa tay oán hận véo lên eo hắn một cái: "Hạo Vân đáng ghét, đại sắc lang, anh muốn nhân cơ hội ăn đậu hủ của em hả, đừng có cho rằng em là đồ ngốc..."
Một cái véo này, cũng khiến cho Phương Hạo Vân chịu đau không thôi, có điều đồng thời cũng dập tắt cái suy nghĩ xấu trong đầu hắn.
Sắc mặt Phương Hạo Vân có chút xấu hổ, vội vàng giải thích: "Lăng Kỳ, em làm gì vậy? Anh chỉ là muốn xem xem váy của em có phải là tơ tằm xịn hay không..."
Bạch Lăng Kỳ hừ một tiếng, tức giận đáp lại một câu: "Hứ, anh nghĩ rằng em là con bé mấy tuổi hay sao, cái ý đồ này của anh em đã sớm biết rồi."
Phương Hạo Vân buồn bực một trận, hôm nay mình làm sao ấy nhỉ? Dường như trong khoảng thời gian này, định lực của hắn đang từ từ giảm xuống, đây không phải là dấu hiệu tốt.
Bạch Lăng Kỳ thấy Phương Hạo Vân vẫn không nói gì, liền hùng hồn nói: "Hạo Vân, em bây giờ mới biết anh hóa ra cũng là một sắc lang, hừ, trước kia em còn tưởng anh là một con dê non hiền lành cơ đấy."
Bạch Lăng Kỳ cảm thấy rằng sau hai lần gặp mặt Phương Hạo Vân, hình như người này thay đổi rất nhiều. Từ lời nói cho tới cử chỉ, dường như đều có thay đổi rất lớn. Cô cũng không biết thay đổi như vậy là có ý nghĩa gì, tóm lại, cô vẫn thực tâm thích Phương Hạo Vân.
" Đúng rồi, anh còn chưa nói anh dọn tới chỗ nào? Không bằng bây giờ anh đưa em đi xem nhà mới của anh đi?" Bạch Lăng Kỳ chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, giảo hoạt hỏi.
Phương Hạo Vân hơi kinh hãi, hắn cũng không dám đưa Bạch Lăng Kỳ tới nhà trọ Kim Hoa, phòng trọ là do hắn và Tạ Mai Nhi thuê chung, rất dễ có thể gây ra hiểu lầm. Vừa rồi hắn còn luôn miệng cam đoan, mình tuyệt đối không bao giờ ở cùng con gái. Nếu đi thật, thì cái sự thật nó sẽ phũ phàng hơn lời nói nhiều, lời nói dối của mình chẳng phải là sẽ bị vạch trần sao?
Về vấn đề thuê chung, bản thân Phương Hạo Vân không có ý đồ gì, chỉ là do ngoài ý muốn. Huống hồ, hắn và Tạ Mai Nhi cũng chỉ có quan hệ đồng nghiệp thuần khiết, nhưng vấn đề là hắn thì nghĩ như vậy, không có nghĩa là Bạch Lăng Kỳ cũng nghĩ như vậy. Cô bé này đang ở trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt nhất, là thời điểm mà thần kinh của con gái mẫn cảm nhất, có trời mới biết khi cô bé biết chuyện thuê chung sẽ nghĩ như thế nào.
"Nói đi chứ, sao anh lại đần ra thế?"
Bạch Lăng Kỳ thấy Phương Hạo Vân không trả lời câu hỏi của mình, không vui 'hừ' một tiếng, đưa tay véo vào chỗ thịt mềm ở eo hắn.
Phương Hạo Vân vội vàng phục hồi lại tinh thần, theo bản năng tránh khỏi cái kìm của Bạch Lăng Kỳ, cười cười một tiếng, ánh mắt dừng lại ở bộ ngực của cô bé, nói: "Lăng Kỳ, em thật là xinh đẹp, anh sắp say đắm đến hôn mê rồi đây..."
Lời này vừa nói ra, Bạch Lăng Kỳ nhất thời liền mặt mày hớn hở, đối với lời khen của bạn trai, Bạch Lăng Kỳ không hề chê nhiều. Từ khi quen biết đến giờ, Phương Hạo Vân vốn cũng không khen cô bé bao nhiêu, nhất là đối với thân thể và diện mạo của cô.
"Chỉ biết miệng lưỡi trơn tru, được rồi, chân em đứng mỏi rồi, đi thôi." Nói xong Bạch Lăng Kỳ liền bước chân đi.
" Đi đâu?" Phương Hạo Vân sửng sốt một chút, hỏi một câu ngang phè.
Bạch Lăng Kỳ liếc xéo hắn một cái, 'hừ' nói: "Anh là có ý gì? Có phải không muốn đưa em tới phòng trọ của anh, có phải có ẩn tình gì muốn gạt em hả?"
Phương Hạo Vân cảm thấy nhức đầu, đều nói con gái có trực giác trời sinh, lời này quả không sai.
Kỳ thật cũng là lỗi của hắn, lúc trước khi bắt đầu thuê phòng, hắn nên sớm nghĩ đến có ngày hôm nay. Hôm nay Bạch Lăng Kỳ muốn tới xem đúng là không thể tránh khỏi, mà nào đã hết, trong nhà còn có mẹ, ba, chị chờ tới thăm phòng của hắn nữa. Cũng may người nhà không có phát xít như Bạch Lăng Kỳ, hắn cứ mặc sức mà gạt họ thôi.
Đối mặt với bà cô này, khẳng định là không gạt được rồi, thoáng do dự một chút, Phương Hạo Vân đành phải gật gật đầu, nói: "Được rồi, anh đưa em đi, có điều, trước khi đi, anh có lời muốn nói với em..."
Phương Hạo Vân làm ra bộ dáng 'anh đã thẳng thắn, em phải rộng lượng', tằng hắng cổ họng nói: "Lăng Kỳ, phòng trọ là thuê chung, cùng với đồng sự trong công ty."
Quả nhiên là có chuyện, Bạch Lăng Kỳ nhất thời căng thẳng trong lòng, vội vàng truy hỏi: "Là đồng nghiệp nam hay đồng nghiệp nữ?"
Theo Lăng Kỳ thấy, thuê chung không phải là vấn đề chính, mấu chốt của thuê chung là với nam hay là nữ.
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, Phương Hạo Vân liền quyết tâm nói rõ ràng, thẳng thắn nói: "Là nữ đồng nghiệp trong công ty... Lăng Kỳ, em hãy nghe anh nói, sự tình tuyệt đối không giống như em tưởng tượng đâu... Giữa anh và chị Mai là trong sạch, là thuần khiết... Bọn anh chỉ có quan hệ đồng nghiệp thôi..."
Nhìn thấy hốc mắt của Bạch Lăng Kỳ đã đỏ lên, Phương Hạo Vân vội vàng lắp bắp giải thích.
Chỉ là hắn đã quên mất một điều, vào nhiều thời điểm, rất nhiều người đều cảm thấy rằng giải thích chính là che giấu. Vẻ mặt của Phương Hạo Vân đầy bối rối, lắp bắp, chứng minh rõ ràng là hắn đang che giấu, không những thế còn là tích cực che giấu.
"Anh...em..."
Cũng không biết là kích động hay là tức giận, trong con ngươi xinh đẹp của Bạch Lăng Kỳ dâng lên tầng tầng hơi nước, đôi môi anh đào đỏ thắm mấp máy, nhưng lại không nói nổi nên lời.
" Lăng Kỳ, em đừng nóng giận!" Phương Hạo Vân mới là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng tức giận của con gái như vậy, thậm chí còn có cả sát khí. Bình tĩnh nào, con gái quả là một loài động vật đáng sợ.
" Lăng Kỳ, em đừng nóng giận, đừng nghĩ lung tung, nếu em thật sự không tin anh, bây giờ anh sẽ mang em tới đó, em thấy là biết. Anh rất trong..."
Phương Hạo Vân vốn là muốn nói rằng mình trong sạch, nhưng mà đột nhiên nửa chừng lại nghĩ tới, mình hình như đã nhìn thấy bộ vị riêng tư của Tạ Mai Nhi, lại còn đưa tay sờ qua rồi...
Lương y như từ mẫu.
Ngay vào lúc Phương Hạo Vân cảm thấy mình rất tà ác, hắn đột nhiên nhớ tới một câu. Đúng vậy, chuyện tình ngày đó, hắn hoàn toàn là có ý tốt, là đứng ở phương diện một bác sĩ, một thầy thuốc mà làm. Dạo gần đây, bác sĩ nam đi làm phụ khoa cũng rất bình thường. Tuy rằng, trong số các bác sĩ nam làm phụ khoa cũng có vài kẻ bại hoại, nhân cơ hội mà làm điều đáng khinh, nhưng mà Phương Hạo Vân cho rằng mình tuyệt đối không phải người như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn rốt cục lại dám vỗ ngực nói rằng mình là trong sạch.
Bạch Lăng Kỳ cắn môi, oán hận nhìn Phương Hạo Vân, nghe hắn không ngừng giải thích, rốt cục nói một câu: "Ở đâu? Mang em tới đó."
"Ở nhà trọ Kim Hoa, không xa, bây giờ anh đưa em tới đó."
Không dễ gì khiến cho bà cô này mở miệng, Phương Hạo Vân kích động vạn phần, vội vàng tỏ thái độ.
" Phương Hạo Vân, anh là đồ đểu, tôi hận anh!"
Ngay lúc Phương Hạo Vân nghĩ rằng bão táp đã qua đi, chuẩn bị nắm tay cô bé, Bạch Lăng Kỳ đột nhiên gân cổ la lên. Bình tĩnh nào, trong nhất thời có vô số cái đầu từ trong kí túc xá ló ra, trong đó còn có bạn cùng phòng 314 với Phương Hạo Vân Trương Binh cùng Đường Dần.
Phương Hạo Vân toát hết mồ hôi, vội vàng lôi Bạch Lăng Kỳ đi, cũng bất chấp cái gì kinh hãi thế tục, nhanh như chớp biến mất.
"Binh này, hình như tớ vừa nghe thấy có một cô gái đang mắng Phương Hạo Vân? Là hắn phải không?" Đường Dần chỉ nhìn thấy bóng dáng của hai người, cũng không có chắc chắn.
Trương Binh cười hắc hắc, khóe miệng lộ ra một tia cười ám muội: "Ha hả, chính là Hạo Vân, nói thẳng luôn với cậu, cô bé xinh xắn kia chính là tân sinh viên của khoa tài chính trường ta, tên là Bạch Lăng Kỳ, học ở ban hai. Mấy ngày đầu khi mới biết tin, vốn tớ cũng có chút thèm muốn, đáng tiếc là đã để cho Hạo Vân huynh đệ tiên hạ thủ vi cường, thật sự là cầm thú..."
"Cậu thấy rõ là Hạo Vân à?" Đường Dần cũng đã nghe qua đại danh của Bạch Lăng Kỳ, hình như hôm qua lúc ăn cơm ở cantin có nghe bạn học ở ban hai nói qua.
" Đúng vậy." Trương Binh cười nói: "Bạch Lăng Kỳ đứng ở buổi ở dưới lầu ký túc xá chúng ta, tớ vốn còn muốn tiếp cận một chút, kết quả sau đó lại thấy Hạo Vân đi tới. Cao thủ thật, Hạo Vân không hổ là huynh đệ của chúng ta, mới chỉ có vài ngày, đã thu phục được nữ thần trong mắt nam sinh ban hai, thực con mẹ nó quá giỏi..."
Đường Dần nghe vậy, nhất thời liền tức giận: "Giỏi cái đầu nhà cậu, cậu đã sớm nhìn thấy Bạch Lăng Kỳ, như thế nào lại không báo cho tớ một tiếng, cậu đúng là kẻ không có lương tâm."
" Được rồi, tiểu tử ngươi tự xưng là tài tử phong lưu Đường Bá Hổ, chỉ biết ý dâm mỹ nữ, chứ có cưa được ai đâu. Tớ phải nhắc nhở cậu chút, Bạch Lăng Kỳ chính là em dâu của phòng 314 chúng ta, cậu nếu dám có ý dâm đãng, lúc sau nhất định tớ sẽ nói với Hạo Vân. Đúng rồi, còn có tin tức mới nhất nói với cậu"
Trương Binh thần bí cười hề hề nói: "Căn cứ theo tin tức đáng tin nhất, vài ngày trước kẻ ngu dám từ chối mỹ nữ phó hội trưởng chính là Phương Hạo Vân."
" Cái gì? Cái kẻ ngu ngốc như rắm thối kia chính là Hạo Vân phòng chúng ta?"
Đường Dần có chút không tin tưởng cho lắm: "Sao có thể như vậy được? Hạo Vân lại có thể là cao thủ võ lâm trốn trong vườn trường đại học sao? Như vậy chẳng phải toàn bộ hot girl trong Hoa Hải là tùy hắn chọn lựa hay sao, vậy... tài tử phong lưu như tớ chẳng phải không còn đất diễn sao..."
Trương Binh khẳng định như đinh đóng cột nói: "Ha hả, nói thật cho cậu biết, tin tức này chính là vạn lần chính xác, tớ là từ một thằng bạn mà biết được, ngày đó đánh bại Kimura chính xác là Hạo Vân."
" Không có thiên lý, thực sự là không có thiên lý. Tiểu tử Hạo Vân kia vốn đã đẹp trai, trông như một gã mặt trắng, hơn nữa lại còn có cả tuyệt kỹ, sau này trong giới cua gái của đại học Hoa Hải đâu còn chỗ cho tớ dung thân. Trời đã sinh ra ta, sao lại còn sinh ra hắn?"
Đường Dần một bộ dáng giống như ông trời rất bất công, bóp chặt nắm tay ra vẻ thống khổ, có chút tư thế giống như Chu Du năm đó ngửa mặt nhìn trời thở dài.
" Ha hả, Hạo Vân đúng là rất giỏi, huynh đệ của Trương Binh tớ đây lại có thể không vĩ đại hay sao?"
Trương Binh ha hả cười nói: "Hôm nào đó, tớ nhất định phải nhờ Hạo Vân giúp giới thiệu cho tớ tám, mười em xinh tươi."
"Còn cả tớ nữa, tớ cũng muốn mười..." Đường Dần nghiêm trang nói: "Tài tử phong lưu như tớ, tuyệt đối không thể bị thua bởi cậu, Binh đáng chết."
"****!" Trương Binh dựng ngón tay giữa về phía Đường Dần đang đánh rắm thối, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ.
Trên thực tế, Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ vừa mới làm loạn, chẳng những nam sinh thấy được, mà cả nữ sinh cũng thấy được, càng trùng hợp là nữ sinh này không phải ai khác, chính là mỹ nữ hội trưởng trong miệng bọn Trương Binh, Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh vừa lúc đang ở tòa nhà khoa học công nghệ đối diện với ký túc xá nam, vừa mới nghe thấy thanh âm của Bạch Lăng Kỳ, là lập tức nhìn thấy cái mặt mẹt của Phương Hạo Vân.
Lúc ấy, cô cực kỳ tức giận, trong lòng không ngừng mắng Phương Hạo Vân là một thằng đểu, rõ ràng đã có đối tượng là em họ của cô, đảo mắt một cái đã đi cò cưa ở trong vườn trường rồi. Con trai à, không có thằng nào là tốt cả.
Cố gắng bình tĩnh tâm tình, Trần Thanh Thanh quyết định gọi điện thoại cho em họ, vạch trần rõ bản chất của Phương Hạo Vân, để cho cô bé thấy được thằng ba này đúng là một kẻ mặt người dạ thú.
Tuy rằng, ngày đó thái độ của Hàn Tuyết Nhi đối với cô là không tốt, nhưng mà làm chị họ, Trần Thanh Thanh cảm thấy rằng mình phải có trách nhiệm không được để cho em họ bị lừa gạt, bị tổn thương.
Suy nghĩ rằng Hàn Tuyết Nhi lúc này có thể đang ở trên lớp, Trần Thanh Thanh lựa chọn phương thức nhắn tin để tố cáo việc Phương Hạo Vân chơi bời lăng nhăng, hơn nữa còn khuyên bảo Hàn Tuyết Nhi, dừng cương trước bờ vực, quay đầu lại là bờ.
Nhưng điều khiến Trần Thanh Thanh không ngờ tới là, Hàn Tuyết Nhi rất mau chóng nhắn tin lại cho cô, chỉ có bốn chữ lớn: "Không cần chị lo."
Trần Thanh Thanh nhất thời vô cùng tức giận, thậm chí còn muốn ném cả cái điện thoại đi để phát tiết. Mình đúng là làm ơn mà lại mắc oán.
" Phương Hạo Vân chết tiệt, cậu chờ đó cho tôi, đều là do cậu sai..." Tỉnh táo lại, Trần Thanh Thanh cũng không trách cứ em họ, mà lại chuyển mối hận sang Phương Hạo Vân. Cô cảm thấy rằng nhất định là Phương Hạo Vân cho em họ uống phải bùa mê thuốc lú gì đó, khiến cho cô bé bị lâm vào mê cung, bị ma quỷ ám vào, ngay cả khả năng phân rõ đúng sai cũng không có.
Trần Thanh Thanh quyết định tìm một cơ hội thích hợp, ra mặt thay cho em họ.
Đương nhiên, ý định mời Phương Hạo Vân gia nhập vào hội võ thuật vẫn chưa tiêu tan, có lẽ nhân phẩm của hắn có vấn đề, có lẽ hắn sinh hoạt thoáng đãng, nhưng mà kỹ năng kungfu của hắn là thật, ít nhất, hắn có thể đả bại Kimura, cũng đã đủ chứng minh giá trị võ thuật của hắn.
...
Phương Hạo Vân lúc này cũng không biết rằng mình đã bị Trần Thanh Thanh trách oan, hận nhầm. Lúc này, hắn còn đang cẩn thận cùng với bà cô Bạch Lăng Kỳ đi về nhà trọ Kim Hoa.
Dọc theo đường đi, Bạch Lăng Kỳ im lặng không nói lời nào, chỉ thi thoảng trừng mắt về phía Phương Hạo Vân, dường như ý là để đợi sau này tính sổ với anh sau.