Hoàng Bột đảo mắt nhìn một vòng khắp nhà, khinh miệt liếc xéo Phương Hạo Vân một cái, cuối cùng dừng lại trên người Đinh Tuyết Nhu, cười khẩy: "Anh nghe nhạc phụ đại nhân, tức là chú tư của em nói bên cạnh em có nào là cảnh sát, nào là đặc vụ bảo vệ… Thế nào, người đâu? Cứ gọi hết ra đây, hôm nay anh chỉ có 10 người thôi, xem ai mạnh hơn ai…"
Hoàng Bột hôm nay không dẫn theo nhiều người, nhưng tất cả đều là thuộc hạ do hắn đích thân huấn luyện, toàn là những thuộc hạ ưu tú có thể một đánh mười, thêm vào sức của hắn không phải hạng xoàng nên giờ đây hắn càng hống hách.
Đinh Tuyết Nhu hình như không có chút ấn tượng gì về Hoàng Bột, Đinh gia sản nghiệp lớn, họ hàng gần xa cũng nhiều, cô không quen hết tất thảy mọi người, người tự xưng là anh họ này đúng là cô không nhớ ra được.
"Anh là…" Tuy không có chút ít ấn tượng, nhưng Đinh Tuyết Nhu cảm thấy người này khác xa bọn người mấy lần trước, ít ra thái độ của hắn không hung dữ.
"Em… em dám nói không quen anh?" Hoàng Bột cảm thấy lòng tự tôn bị sỉ nhục nặng nề, cô em họ hắn thầm thương trộm nhớ bao năm qua mà dám quên hắn. Trời ơi đất hỡi, thế là thế nào?
"Anh có thể nói ra anh là ai không?" Đinh Tuyết Nhu tò mò hỏi.
"Em họ à, anh là anh họ Hoàng Bột nè, chính là người thầm…" Hoàng Bột sém chút là buộc miệng nói ra chữ "yêu", nhưng hắn nghĩ tới đang ở chốn đông người, hắn đã có vợ nói ra không hay lắm. Dù gì lần này hắn đến đây đâu phải để bày tỏ tình yêu, mà là đưa Đinh Tuyết Nhu đi, góp sức vì gia tộc họ Đinh.
"Hoàng Bột… anh chính là Hoàng Bột, chính là Hoàng Bột giọng như vịt đực mà thích líu lo hát suốt ngày đó hả?" Không có ấn tượng về khuôn mặt nhưng ấn tượng về cái tên, tất nhiên, ấn tượng của Đinh Tuyết Nhu về cái tên Hoàng Bột dừng lại ở thời điểm 10 năm về trước.
Hoàng Bột nghe xong liền sầu não, hèn chi cô ta không nhớ mình là ai, thì ra ấn tượng của em họ vẫn dừng lại ở 10 năm trước. Nhưng 10 năm sau hắn đã đẹp trai hơn nhiều, nếu không sao lại lấy được con gái của Đinh Vân Uy chứ…
Vênh mặt đắc ý, Hoàng Bột ngồi bắt chéo chân, nói: "Em họ, nếu mọi người đều là chỗ quen biết thì dễ làm việc rồi, mau thu dọn hành lí đi với anh nào, đừng để ba em đợi lâu. Các anh em, mau giúp Đinh tiểu thư thu dọn hành lí."
"Dừng tay!" Vương Hà nãy giờ cứ tưởng Hoàng Bột là anh họ của Nhu Nhu nên không làm gì quá đáng, nhưng kết quả cho thấy hắn muốn bắt Nhu Nhu đi, xem ra đêm nay phải đánh nhau một trận nữa rồi.
"Mấy người không xem ân công của tôi tồn tại hả?"
Ỷ có Phương Hạo Vân ở đây, Vương Hà đứng dậy hai tay chống hông, hậm hực quát mắng: "Mau cút hết cho tôi, nhà chúng tôi không hoan nghênh bọn cặn bã mấy người, đồ rác rưởi…"
"Mẹ kiếp! Bà thím này làm dữ gì đó? Chuyện của Đinh gia ai cho bà xen vào… Các anh em, xông lên cưỡng bức tập thể bà thím này cho tôi…" Hoàng Bột vốn không định dùng vũ lực, nhưng giờ đây không làm chút chuyện thị uy với em họ, tin chắc cô ấy nhất định không chịu đi với mình.
"Á… cứu tôi với!" Nhìn thấy ánh mắt dâm dật thèm thuồng của mấy gã thuộc hạ vạm vỡ kia, Vương Hà lập tức hoảng sợ thét lên, chạy qua núp sau lưng Phương Hạo Vân.
"Thằng mặt trắng kia, mày nhẫn nhịn tốt đấy…"
Hoàng Bột quét mắt vào Phương Hạo Vân, nói: "Tiểu tử, trong số thuộc hạ của tao có người thích gay đấy, hay là cho hắn làm thịt mày nhé…"
Hoàng Bột vừa nói dứt câu, trong đám đông bước ra một gã đàn ông hung tợn, từ từ áp sát Phương Hạo Vân, khóe miệng nở nụ cười dâm dật.
Phương Hạo Vân rùng mình ớn lạnh, mình đẹp trai thật đấy, nhưng bọn người này đúng là biến thái.
"Chú em, ngoan ngoãn nghe theo đại gia, tao sẽ tha mạng cho, bằng không chú em sẽ chết rất khó coi đó." Gã biến thái kia hình như còn biết chiến thuật tâm lí, chưa tới gần đã dùng lời nói uy hiếp tinh thần đối phương trước.
"Người phải chết rất khó coi là mày…"
Phương Hạo Vân cảm thấy mình bị sỉ nhục, ra tay nhanh như chớp, dùng tốc độ điện xẹt nắm lấy cổ tay gã biến thái, dùng sức vung mạnh một cái, chỉ nghe một tiếng "hự" cất lên, gã biến thái hung tợn vạm vỡ bị ném ra xa, rơi bịch xuống đất tắt thở.
Toàn bộ quá trình lấy mạng một người chưa đến 3 giây.
Một sinh mạng chỉ trong khoản thời gian ngắn ngủi 3 giây đã tắt ngúm, tất cả mọi người có mặt trong nhà đều lạnh toát sống lưng, ngay cả Vương Hà và Đinh Tuyết Nhu chứng kiến cảnh này cũng run bần bật sợ hãi.
"Giỏi lắm, xem ra tôi đã đánh giá sai đối thủ rồi…"
Chỉ vung tay mà đã lấy mạng một người, Hoàng Bột bắt đầu sợ sệt, tuy hắn cũng dư sức giết chết tên thuộc hạ kia, nhưng làm được điều đó trong tích tắc hình như không dễ thực hiện.
Vốn dĩ còn tưởng nhiệm vụ lần này không khó hoàn thành, nhưng theo tình hình hiện tại xem ra hắn đụng phải bức tường thép rồi…
"Anh họ Hoàng Bột, anh về nói với Đinh Vọng Long, nói là em đã có người yêu rồi, đây chính là người đàn ông của em, Phương Hạo Vân…"
Đinh Tuyết Nhu thừa lúc Hoàng Bột đang hoảng loạn, ngún nguẩy bước đến bên cạnh Phương Hạo Vân, tình tứ khoác lấy cánh tay hắn. Câu hỏi dò thám bất ngờ lúc ăn cơm càng khẳng định thêm suy đoán của cô là đúng, nếu như trước đây cô chỉ dám chắc 3 phần thì bây giờ cô đã nắm chắc 7 phần tin tưởng Phương Hạo Vân chính là người cô cần tìm.
Nhìn thấy đôi nam nữ kia dựa sát vào nhau, Hoàng Bột tức giận sôi gan, em họ phải khoác tay mình mới đúng chứ, tại sao lại bị tên mặt trắng này chiếm mất diễm phúc rồi.
Ông trời ơi, tình yêu của tôi, người đẹp của tôi… như thế là mất rồi sao?
"Tao sẽ giết mày!" Hoàng Bột thở hắt ra, hằn học nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân, sát khí bốc ra ngùn ngụt, hắn muốn phanh thây xẻ thịt tên mặt trắng này ra cho hả cơn giận trong lòng.
Tuy Hoàng Bột cũng biết em họ Đinh Tuyết Nhu không có quan hệ tình cảm gì với hắn, nhưng vào lúc này hắn vẫn vô cùng ghen tức. Sau khi Đinh Tuyết Nhu về nhà, nếu phải gả vào gia tộc Morgan, Hoàng Bột đương nhiên không dám nói gì, nhưng em họ cặp kè với tên mặt trắng Phương Hạo Vân thì hắn không thể chấp nhận.
Hoàng Bột thậm chí đang suy tính, đợi sau khi mình giết tên Phương Hạo Vân này rồi, thừa lúc không có ai sẽ thưởng thức cô em họ cao ngạo này một lần cho thỏa niềm ước ao… Tất nhiên hắn sẽ cố gắng kiềm chế, chỉ dùng tay sờ mó chứ không cướp đi trinh tiết của Đinh Tuyết Nhu.
Tất cả các cô gái muốn vào gia tộc Morgan đều phải còn tấm thân trong trắng, quy tắc này ai cũng biết, Hoàng Bột dù to gan đến đâu cũng không dám bỏ mặc lợi ích gia tộc, càng không dám đối đầu với gia tộc Morgan hùng mạnh.
"Các anh em, lên đi, xé xác tên mặt trắng kia ra…" Hoàng Bột hét to mệnh lệnh.
"Cô lui ra trước đi!"
Phương Hạo Vân đẩy Đinh Tuyết Nhu ra, chỉ thẳng tay vào bọn người hung tợn định lao vào mình, háo hức dừng lại ở kẻ cầm đầu Hoàng Bột, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt: "Mày cũng lên luôn đi, sớm giải quyết chúng mày để tao còn về nhà ngủ…"
Hoàng Bột trố mắt ngạc nhiên, thái độ bình tĩnh của tên mặt trắng này làm hắn cảm thấy run sợ, chẳng lẽ nó có bản lĩnh chỉ dựa vào sức của một người chống lại 10 người phe mình, ngay cả cao thủ như Hoàng Bột hắn cũng chưa có khả năng ấy.
Hoàng Bột nghĩ tên mặt trắng này chẳng qua chỉ phô trương thanh thế, tỏ vẻ anh hùng lấy le trước mặt người đẹp thôi.
Đôi mắt Hoàng Bột tỏa ra ánh sáng dữ tợn, lạnh lùng rít lên: "Giờ tao thay đổi ý định rồi, tao không giết mày, bắt sống cho tao… Bắt được nó, chúng mày cứ thưởng thức thoải mái…"
Vương Hà nhíu mày lo lắng, gã anh họ này ác độc thiệt.
Đinh Tuyết Nhu lại thở dài thất vọng, người của Đinh gia càng ngày càng biến thái rồi…
"Một lũ tôm tép!"
Phương Hạo Vân cười gằn, trong lòng đã phán tội tử hình cho đám người này. Thiên phạt đang rạo rực trong cơ thể chứng tỏ 10 người này, kể cả gã anh họ Hoàng Bột kia, tất cả đều mang nặng tội ác, đáng chết.
Đối với những kẻ đáng chết, Phương Hạo Vân chưa bao giờ nhẹ tay. Đêm nay, hắn quyết định đại khai sát giới…
"Á… Hự… Ặc…"
Phương Hạo Vân bắt đầu hành động, toàn thân như chiếc bóng lướt qua lại trong đám đông, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Hoàng Bột chỉ nhìn thấy một bóng người lướt nhanh như điện và một luồng sáng trắng lóe lên, tất cả thuộc hạ của hắn đều toi mạng hết, hơn nữa ai nấy đều bị đâm trúng một nhát chí mạng vào tim, chỉ có điều không hề có một giọt máu chảy ra.
"Á!" Chứng kiến cảnh giết người rùng rợn, Vương Hà thất kinh hồn vía, cô cảm thấy tức ngực khó chịu, hình như muốn nôn hết những gì vừa ăn hồi nãy.
Đinh Tuyết Nhu không nói tiếng nào, nhưng nội tâm cô bị chấn động không kém. Trong kí ức của cô, Hạo Vân cô yêu là một người lương thiện, hiền lành như cục bột, tuy anh ấy từng gia nhập quân đội nhưng 3 năm sống đời lính không thể biến anh ấy trở nên máu lạnh như thế này.
Khoảnh khắc ấy, Đinh Tuyết Nhu bắt đầu nghi ngờ ngược lại mối nghi ngờ của cô.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGGHạo Vân có đúng là anh ấy không?
Tại sao lại như thế? Đinh Tuyết Nhu run lên từng chập trong tim, cô biết Hạo Vân giết chết đám người này là muốn bảo vệ an toàn cho cô, nhưng cô vẫn không sao chấp nhận được những gì đang diễn ra trước mắt.
Mạng người yếu đuối đến thế ư? Trước mặt Hạo Vân, sinh mạng con người chỉ vung tay là bị anh ta tước đoạt. Hạo Vân chẳng khác nào thần chết hiện thân, trong tích tắc đã hóa kiếp cho 9 người rồi.
Hạo Vân rốt cuộc là ai? Tại sao Hạo Vân lại có sức mạnh khủng khiếp đến vậy?
Một loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Đinh Tuyết Nhu, chỉ có điều cô biết bây giờ không phải là lúc đặt câu hỏi.
"Ha ha!" Hoàng Bột đột nhiên cười phá lên, hắn không bị điên, tiếng cười của hắn tràn ngập sát khí, bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được nỗi sợ khi đối mặt với cái chết. Là một võ sĩ, đối mặt với cao thủ mạnh hơn mình, trái tim của Hoàng Bột đang nóng bừng bừng, dòng máu trong người hắn đang sôi sục.
"Tên mặt trắng kia, phải công nhận là mày rất mạnh, mạnh hơn cả tao…"
Hoàng Bột tự cổ vũ cho mình: "Nhưng mày đừng vui mừng sớm quá, anh họ này gặp đối thủ mạnh sẽ càng trở nên mạnh hơn. Hôm nay tao phải kiểm chứng thử rốt cuộc là mày mạnh hơn hay tao mạnh hơn."
Hoàng Bột đã quyết định liều mạng quyết chiến, trên thực tế ngoài liều một phen ra hắn không còn cách nào khác, trước khi đến Trung Quốc hắn đã kí giấy sinh tử, nếu không đem được Đinh Tuyết Nhu về hắn sẽ lấy cái chết tạ tội, tất nhiên khi kí giấy hắn không hề nghĩ tới một kết quả ngoài ý muốn, theo cách nhìn nhận vấn đề của hắn khi đó, việc bắt Đinh Tuyết Nhu về dễ như lấy đồ vật trong túi áo vậy.
"Anh họ, anh về đi, anh không phải là đối thủ của Hạo Vân đâu…"
Đinh Tuyết Nhu không muốn Phương Hạo Vân tiếp tục giết người, cũng không muốn Hoàng Bột bỏ mạng tại đây, tuy người của Đinh gia rất ác độc, nhưng cô vẫn không muốn nhìn thấy họ chết trước mặt mình
Suy cho cùng, Đinh Tuyết Nhu là một cô gái lương thiện.
Tất nhiên, lương thiện quá trong thế giới mạnh được yếu thua này thì trở thành ngu ngốc.
"Cô gái ngốc nghếch!" Phương Hạo Vân không hề nể nang tỏ vẻ không hài lòng về tính nhân từ của Đinh Tuyết Nhu.
Nội tâm Hoàng Bột đang mâu thuẫn, câu nói của Đinh Tuyết Nhu đã chỉ ra sự thật không thể chối cãi, đúng là hắn đánh không lại Phương Hạo Vân, vì hắn biết rõ nếu mấy tên thuộc hạ kia cùng xông vào tấn công một lúc hắn không có cách gì chiến thắng, còn Phương Hạo Vân lại dễ dàng lấy mạng hết cả bọn, niềm tin của hắn đã tiêu tan.
"Em họ, em đúng là người của hắn rồi à? Hai người đã động phòng với nhau rồi sao?"
Hoàng Bột tuy không phải người thông minh nhưng cũng không ngu, hắn đột nhiên nghĩ ra một cách giữ được tính mạng. Nếu như trước khi hắn tìm đến Đinh Tuyết Nhu, cô ta đã không còn tấm thân trong trắng, vậy hắn có thất bại cũng không thể trách hắn. Đinh gia có to gan đến đâu cũng không dám gả một Đinh Tuyết Nhu không còn trong trắng vào gia tộc Morgan, nếu làm thế sẽ tự chuốc họa vào thân khi chọc giận người của gia tộc Morgan hùng mạnh.
"Ờ!" Đinh Tuyết Nhu khẽ gật đầu, một lần nữa bước tới gần ôm lấy tay Phương Hạo Vân, nghiêm túc nói. Đinh Tuyết Nhu thừa nhận chuyện này có hai mục đích. Một là giữ lấy tính mạng cho Hoàng Bột, để hắn về nói lại chuyện mình không còn trong trắng với Đinh gia, như thế họ sẽ không tới quấy nhiễu mình nữa. Hai là cô muốn nhân cơ hội này thăm dò Phương Hạo Vân lần nữa, nếu Hạo Vân đúng là người yêu cô cần tìm, cho dù anh ấy có biến thành ác ma cô cũng mặc kệ…
"Cô ta nói thật chứ?" Hoàng Bột quay sang Phương Hạo Vân, ánh mắt dò hỏi.
Phương Hạo Vân do dự giây lát, theo ý hắn nên giết sạch bọn người này, nhưng câu nói của Đinh Tuyết Nhu đã làm hắn suy nghĩ thêm, cũng có lẽ đây là cách giải quyết vấn đề ổn thỏa hơn. Giết người không phải là cách giải quyết triệt để, hôm nay giết hết một mớ, tin chắc không bao lâu nữa Đinh gia lại phái tiếp người đến, hắn không thể hết ngày này đến ngày khác ở bên Đinh Tuyết Nhu được…
"Đúng đó, chúng tôi đã thuộc về nhau rồi… Hoàng Bột, hôm nay tôi tạm tha mạng cho anh, anh quay về nói với nhạc phụ Đinh Vọng Long của tôi bảo ông ta bỏ cuộc đi, bằng không tôi sẽ hủy diệt Đinh gia, đừng nghi ngờ thủ đoạn của tôi, nếu các người không tin thì cứ thử, cơ hội tha mạng chỉ đến một lần thôi đấy." Phương Hạo Vân lạnh lùng nói.
Tuy biết chắc là giả, và cũng chưa thể chứng minh thân phận của Phương Hạo Vân, nhưng khi nghe hắn nói ra những lời này, Đinh Tuyết Nhu vô cùng cảm động, nước mắt bất chợt lăn dài trên khuôn mặt thanh tú.
Khoảnh khắc ấy, Đinh Tuyết Nhu một lần nữa cảm nhận được hơi thở ấm cúng quen thuộc trên người Phương Hạo Vân.