Hạo Vân nhìn thấy đã hiểu ngay chuyện gì, nhưng hắn đang nghĩ, những quần áo này là của ai ? Vương Hà hay là Đinh Tuyết Nhu ? Khả năng là của Đinh Tuyết Nhu không lớn, phòng ngủ của cô ấy trang trí rất sang trọng, bên trong còn có cả phòng vệ sinh, hơn nữa, những chiếc quần áo này, cũng không phù hợp với tính cách của cô ấy.
Trong trí nhớ của Phương Hạo Vân, Đinh Tuyết Nhu là một cô gái theo truyền thống và rất bảo thủ.
Phương Hạo Vân không phải là trai tân, đối với những vật dụng của phụ nữ hắn không lấy làm lạ, chỉ là do bị lòng tò mò thôi thúc, nên hắn mới xem qua một tí, dù sao thì những thứ này rất kích thích đàn ông, hắn cảm thấy tim mình có chút đập nhanh.
Do đó, hắn vội vàng bước ra khỏi đó, tự điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
"Hạo Vân, cậu dậy sớm vậy sao…" Đúng vào lúc đó, Vương Hà mặc một chiếc áo ngủ rộng rãi, mắt vẫn còn đang lờ mờ mà bước ra, nhìn Phương Hạo Vân chào hỏi một tiếng.
Nhìn Vương Hà chưa trang điểm tuy không được sắc xảo như khi đã trang điểm, nhưng phong thái vẫn không giảm đi phần nào, nhất là cái thân hình đầy tự hào của cô, trong chiếc áo ngủ rộng lớn, vẫn thấy có trước có sau. Cũng may mà chiếc áo ngủ của Vương Hà không có mỏng lắm, nên chỉ có thể nhìn thấy chút đường nét ở bên trong.
Phương Hạo Vân đáp lại một tiếng: "Trong tủ lạnh có gì ăn được không ? Tôi muốn ăn chút đồ…"
Luyện quyền, luyện công là chuyện rất hao tổn thể lực, nên Phương Hạo Vân cảm thấy có chút đói.
"Cái này… cái đó…" Bình thường Vương Hà cũng không quan tâm đến mấy thứ này, nghe Phương Hạo Vân hỏi thế, cô cũng không biết làm sao trả lời.
"Thôi, để tôi tự đi xem vậy…" Phương Hạo Vân không biết làm sao đành nhún vai, tự mình đi xuống nhà bếp.
Mở tủ lạnh ra, Phương Hạo Vân phát hiện bên trong đó không có cái gì có thể ăn liền được, cũng may là có vài hộp sữa tươi.
Cầm một hộp sữa tươi ra, Phương Hạo Vân bước đến phòng khách bật ti vi lên rồi ngồi trên ghế sofa, bắt đầu tận hưởng bữa sáng của mình. Vương Hà cảm thấy ái ngại, vội vàng nói: "Hay là để tôi ra ngoài mua ít đồ ăn sáng cho cậu ?"
"Không cần đâu, uống sữa cũng được rồi…" Thể chất của Hạo Vân không giống những người bình thường khác, cho dù trong sữa còn có chất melamine, hắn cũng không sợ.
Vương Hà ái ngại nói: "Đợi tí Nhu Nhu ngủ dậy, chúng tôi sẽ nấu cho cậu một bữa sáng phong phú…" Nói xong, cô bèn đi vào phòng vệ sinh.
Phương Hạo Vân uống một ngụm sữa, cảm thấy trong dạ dày không được ổn cho lắm, cho dù thể chất của hắn có khỏe cách mấy, mà để bụng trống để uống sữa cũng chẳng tốt gì.
"Thôi, không uống nữa…"
Phương Hạo Vân thở dài, bỏ hộp sữa xuống, cầm điện thoại lên, gọi ngay cho dì Bạch, hắn muốn xác nhận tình hình của bên nhà họ Đinh, xem thử họ đã hoàn toàn bỏ ý định chưa, nếu nhà họ Đinh đã thật sự bỏ cuộc, thì hôm nay hắn có thể đi được rồi.
Sau khi gọi được, đầu bên kia vọng lại giọng nói dễ nghe của dì Bạch: "Hạo Vân, dì biết con muốn hỏi gì… Huỳnh Bột đã đáp máy bay riêng trở về London ngay trong đêm rồi, nhà họ Đinh cũng đã mở một cuộc họp gia tộc, do Đinh Tuyết Nhu đã không còn thân trong sạch, nên có người đề nghị hủy bỏ việc liên hôn, nhưng Đinh Vọng Long vẫn chưa bỏ cuộc, hắn quyết định lại phái người đến đây để điều tra cho rõ chuyện này, trừ phi tìm ra được chứng cứ xác thực, nếu không thì hắn sẽ không chịu bỏ cuộc đâu."
Phương Hạo Vân nghe xong, tức giận hói: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, trên thế gian này sao có thể có người cha như vậy chứ… tên Đinh Vọng Long này, cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì. Dì à, vậy đi, dì giúp con quan sát kỹ mọi động tĩnh của nhà họ Đinh, đợi khi người của họ đến Hoa Hải, thì dì báo cho con biết."
"Không thành vấn đề… đúng rồi Hạo Vân này, đêm qua con ở chỗ Nhu Nhu có ngủ được không… hai đứa nói chuyện thế nào rồi ?" Đột nhiên dì Bạch hỏi một câu.
Phương Hạo Vân do dự một lúc, nói: "Dì à, sự nghi ngờ của cô ấy đối với con càng lúc càng lớn, tối qua khi đang ăn cơm, cô ấy có ý muốn dò xét con, suýt tý nữa là con đã lỡ miệng rồi."
"Là vậy à…"
Dì Bạch trầm tư một hồi, sau đó liền nói: "Hạo Vân, việc này dì nghĩ con nên thích ứng dần trong mọi hoàn cảnh đi, đừng nên cố tình lẩn tránh nó. Nếu quả thật Nhu Nhu đã nhận ra được thân phận của con, thì đó là ý trời, là duyên phận giữa hai người… tuy là thêm một người biết được thân phận của con, thì con sẽ thêm một phần nguy hiểm, nhưng có một số chuyện không thể miễn cưỡng được… con tự nắm bắt nhé…"
"Dạ, con biết rồi…"
Sau khi cúp máy, bụng của Phương Hạo Vân sôi sùng sục, hắn chuẩn bị rời khỏi, tự mình ra ngoài tìm gì đó ăn. Dù gì thì bây giờ họ cũng đã an toàn, cứ cho là mình có đi khỏi cũng chẳng sao.
Đinh Tuyết Nhu vẫn chưa ngủ dậy. Phương Hạo Vân đang suy nghĩ, mình có nên đợi tiếp không, chào cô ấy một tiếng rồi đi.
Đúng vào lúc đó, trong phòng vệ sinh vọng lại tiếng la đầy sợ hãi của Vương Hà… tiếp đó, Vương Hà chạy nhanh ra ngoài phòng khách, mở to đôi mắt xinh đẹp, nói với Phương Hạo Vân: "Hạo Vân… có phải cậu đã tắm ở trong phòng vệ sinh không, hơn nữa còn dùng cái khăn tắm ở trên mắc áo hả ?"
Khi Vương Hà vào phòng vệ sinh, phát hiện khăn tắm của mình đã có người dùng qua, vẫn còn hơi ẩm ẩm…
"Đúng vậy…!"
Phương Hạo Vân thản nhiên nói: "Sáng sớm tôi thức dậy, luyện vài bài quyền, trên người ra mồ hôi, nên đã đi tắm… đúng rồi, chị bảo cái khăn tắm ấy là của chị sao ? Vậy sau khi chị dùng xong trước đó đã có giặt qua chưa…"
"Cậu… ý cậu là sao ?"
Vương Hà đột nhiên tức giận, rõ ràng là mình đang chất vấn hắn, sao hắn lại chất vấn ngược lại mình chứ, chẳng lẽ hắn chê cái khăn tắm mình dùng qua là dơ sao ? Nghĩ lại chuyện hai người đã dùng chung một chiếc khăn tắm, trong lòng Vương Hà cảm thấy thật khó chịu.
Như vậy, chẳng phải hai người đã có tiếp xúc thân mật một cách gián tiếp sao ?
Nghĩ đến chuyện đấy, đột nhiên Vương Hà thấy xấu hổ… cô chỉ hận không thể cắn chết tên đàn ông này thôi…
"Chị Hà, chẳng lẽ chị nhỏ mọn vậy sao ? Chỉ là dùng khăn của chị có một lần thôi, chị có cần vậy không ? Còn nói muốn báo đáp tôi, xem ra con người chị cũng khá giả dối đấy ?"
Phương Hạo Vân cố tình nói vậy. Thật ra, bây giờ trong lòng hắn cũng thấy khó chịu, nếu sớm biết cái khăn ấy là của Vương Hà, hắn nhất định sẽ không đụng đến.
"Ai giả dối chứ… là tôi thật lòng muốn đền đáp cho cậu, cậu đã từng cứu mạng tôi, cũng từng cứu mạng em tôi, cậu là ân nhân cứu mạng của nhà họ Vương chúng tôi, việc cậu dùng khăn tắm của tôi xem như thôi vậy… nhưng sẽ không có lần sau, dù gì thì giữa nam và nữ cũng có khác biệt…" Hễ nghĩ đến chuyện này là trong lòng Vương Hà bỗng thấy ớn lạnh.
"Thôi, chuyện báo đáp sẽ không nhắc nữa, chỉ cần sau này thái độ của chị đối với tôi có thể dễ chịu chút, thì tôi đã thắp nhang cám ơn rồi…" Hạo Vân cảm thấy loại đàn bà giống như Vương Hà, hoàn toàn là loại vô tình vô nghĩa, không có lương tâm. Nếu không thì cũng đâu vì một chiếc khăn tắm, mà tính toán với ân nhân của mình chứ.
"Tôi thật sự muốn báo đáp cậu…" Vương Hà cảm thấy có chút oan ức, cô thật sự rất cảm kích Phương Hạo Vân, là thật lòng thật dạ muốn báo đáp cho hắn.
"Chỉ có ma mới tin chị." Phương Hạo Vân vốn không tin người đàn bà tên Vương Hà này là loại có ơn phải trả.
"Cậu không tin chứ gì ? Bây giờ tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy, cậu nói đi, cậu muốn tôi báo đáp cậu như thế nào, chỉ cần cậu nói ra, tôi sẽ đồng ý tất cả…"
Tính khí bướng bỉnh của Vương Hà lại trỗi dậy rồi, hai tay chống nạnh, trông giống một người đàn bà gan dạ, có ý muốn tranh cao thấp với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân vốn không hề muốn tranh luận cái vấn đề vô nghĩa này với Vương Hà, nhưng sau đó lại nghĩ, dù sao cũng đang nhàn rỗi, không có chuyện gì thì trêu Vương Hà chút vậy…
Nghĩ đến đó, Phương Hạo Vân nhếch môi cười, khiêu khích nói: "Tôi muốn chị lấy thân đền đáp, chị có đồng ý không ?"
Vương Hà nghe xong, khẽ rùng mình, rõ ràng có chút ngớ ra, ánh mắt có chút sợ hãi. Từ trước tới giờ, cô sợ điều này nhất… đúng là ghét của nào trời cho của nấy, Phương Hạo Vân đã thật sự đề ra cái yêu cầu này.
"Tôi nói này, loại đàn bà như chị ăn ở hai lòng, chị vốn không phải là người có ơn phải trả…" Phương Hạo Vân có ý muốn châm chọc Vương Hà.
"Nói bậy, tôi thật sự muốn báo đáp cậu…"
Việc đã đến nước này, hôm nay Vương Hà đã bỏ mặc tất cả, lấy thân đền đáp thì lấy thân đền đáp, ai bảo mình đã nợ người ta một món nợ tình nghĩa lớn như vậy. Vương Hà đã sớm có ý định sống đơn thân rồi, hôm nay cho dù có hiến thân cho Phương Hạo Vân, cũng chẳng có gì to tát cả, cứ xem như bà đây bị người ta cưỡng bức vậy.
Trong lòng nghĩ vậy, Vương Hà liền cảm thấy thoải mái hơn, tiến lên phía trước, xông vào lòng Phương Hạo Vân, khẽ xoay người, trong lòng mặc kệ tất cả, mắt nhắm lại, thẳng thắn nói: "Đến đi, ân nhân…!"
Phương Hạo Vân không ngờ Vương Hà quả thật dám hiến cả thân mình, như vậy, chẳng phải đã dọa được hắn sao, hắn nói là lấy thân đền đáp, nhưng đó chỉ là câu nói đùa, trong lòng hắn không hề nghĩ như vậy.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG"Ân nhân, làm đi…"
Cảm nhận được Phương Hạo Vân không dám làm, Vương Hà một lần nữa lên tiếng nhắc nhở, cơ thể cô bất giác cũng động đậy trong lòng người đàn ông mấy lần. Thật ra, lúc này Vương Hà còn căng thẳng hơn cả Phương Hạo Vân, dù gì, đã lớn đến thế này rồi, đây cũng là lần đầu tiên cô đứng sát đàn ông đến vậy, huống chi, còn phải làm cái chuyện đó nữa…
Tuy nhiệt độ trong nhà không cao, nhưng lúc này Phương Hạo Vân cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, sự to gan và nóng bỏng của Vương Hà khiến hắn có chút động lòng, nhất là đôi ngực của cô không ngừng ép lên ngực của hắn, thật mềm mại và âm ấm, càng khiến tim hắn đập liên hồi…
"Cậu sợ rồi sao ?" Vương Hà đột nhiên cười, Phương Hạo Vân không dám, nên trong lòng cô liền thở phào nhẹ nhõm.
"Chị mới sợ ấy, cả nhà chị đều sợ cả…"
Là nam tử hán đại trượng phu, Phương Hạo Vân sao có thể để đàn bà chê cười và xem thường được, không cần nhắc lại lần thứ hai, hắn đã ôm chầm lấy người đàn bà, bàn tay to lớn của hắn vuốt nhẹ vào sống lưng của cô.
Trong lòng Vương Hà căng thẳng, cảm thấy ở sống lưng tê tê, cho đến tận tim cô. Lúc này tim cô như treo trên cuống họng vậy, nếu sớm biết như thế cô đã không nói mấy câu khiêu khích Phương Hạo Vân rồi, đừng nghĩ cô đã bỏ mặc tất cả, đã chuẩn bị tâm lý xong, nhưng khi chuyện đến, cô vẫn có chút không cam tâm và sợ hãi.
Quả thật Phương Hạo Vân đã bị Vương Hà kích thích rồi, sau khi vuốt sống lưng xong, bàn tay hắn liền bóp lấy hai bầu ngực nảy nở của cô.
Cả cuộc đời của Vương Hà, vẫn chưa từng trải qua những kích thích như thế, cô không thể kềm chế nổi nữa, miệng cô phát ra những tiếng rên nhỏ, thân thể khẽ động đậy.
Đối với cảm giác của mình, Vương Hà cảm thấy vừa thẹn vừa tức, lại có chút sợ hãi… quả thật cô đã cảm nhận được khoái cảm, cô cảm thấy mình là một người đàn bà không sạch sẽ, không biết xấu hổ.
"Ưm…!"
Khi bàn tay Phương Hạo Vân bắt đầu luồn vào bên trong áo ngủ, cổ họng Vương Hà nhúc nhích, phát ra tiếng rên khẽ, đồng thời, cô bất giác khép chặt hai chân lại, như muốn ngăn cản bàn tay của Phương Hạo Vân tiến vào sâu hơn.
Phương Hạo Vân không chịu dừng lại, tiếp tục dùng sức để tiến sâu vào trong… Vương Hà vô cùng sợ hãi, cơ thể đã bắt đầu run rẩy, đến cuối cùng quả nhiên đã bật khóc.
Nghe tiếng khóc của cô, Phương Hạo Vân liền cảm thấy mất hứng, ngọn lửa hừng hực trong lòng lúc nãy được kích thích đã dần dần nguội lại, hứng thú cũng bắt đầu giảm đi, hắn cảm thấy mình giống như đang cưỡng bức vậy, như vậy thật mất hết ý nghĩa. Thế nên, hắn bèn nhè nhẹ đẩy Vương Hà ra.
Vương Hà tuy đang khóc, nhưng cô đã thầm nhận ra, sức ở hai đùi đã giảm đi nhiều. Cô đã cắn răng chuẩn bị rồi, nhưng Phương Hạo Vân lại đẩy cô ra.
Vương Hà liền ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi: "Hạo Vân… tiếp đi, tôi đã quyết định rồi…"
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú… chị Hà, nói với Tuyết Nhu, tôi đi trước…" Phương Hạo Vân không muốn bị Vương Hà quấy rầy nữa, nên đứng dậy chuẩn bị đi.
Vương Hà nhìn bóng của Phương Hạo Vân, giọt lệ trên mắt lại nhỏ xuống lần nữa, cô biết Phương Hạo Vân là một người tốt, một người tốt thật sự. Thật ra cô biết, sở dĩ Phương Hạo Vân nói đến việc lấy thân đền đáp, chỉ là muốn trêu mình thôi, nếu không phải do câu nói khiêu khích của cô trước đó, tin rằng đến sờ vào cô hắn cũng không sờ…
Hồi lâu sau, cô mới thở một dài thườn thượt, ngồi trên ghế sofa, trái tim đập điên cuồng cũng đã dần dần bình tĩnh lại.
Đột nhiên, cô thấy chỗ đó dinh dính, vừa ướt lại vừa nóng, thậm chí đến cả quần lót cũng có chút ướt át… rất rõ ràng, sự trêu đùa lúc nãy của Phương Hạo Vân, cũng đã khiến cô xuất hiện những phản ứng tâm lý. Dù gì, trước lúc chuyện đó xảy ra, cô chưa từng có những tiếp xúc quá thân mật với đàn ông.
Ngơ ngẩn một lúc, Vương Hà vội vàng đứng dậy, lại trở về phòng tắm lần nữa, cơ thể cô hơi nóng, cô cần tắm rửa để bớt nóng, chỗ đó cũng cần rửa ráy lại một chút.
Khi những giọt nước từ vòi phun rơi xuống chỗ ấy, Vương Hà cảm thấy người tê tê, cơ thể cô bất giác run nhẹ, một cảm giác chưa từng có dâng trào trong tim.
Dường như đã được nếm thử mật ngọt, Vương Hà đưa chiếc vòi phun vào đúng chỗ ấy của mình không ngừng gột rửa, dần dần cái khoái cảm ấy càng lúc càng trở nên mạnh mẽ... trong phòng vệ sinh vọng ra tiếng rên khẽ của người đàn bà...
*LH: Ta nói lão Xích Tuyết này thật là biến thái mà, tả truyện mà kĩ như vậy, các độc giả thông cảm giùm tác giả, chắc lão này cô đơn đến điên người rồi.