Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 373


Trong mắt Trần Thiên Huy hiện lên một tia không vui, con mẹ này đang tính toán cái gì đây, chẳng lẽ ả ta cũng muốn làm người tình của Hạo Vân, cũng không tự nhìn xem mình bao nhiêu tuổi rồi à...

Có điều nói đi cũng phải nói lại, trong khoảng thời gian này, Trần Thiên Huy cảm thấy rằng Kim Phi rõ ràng là xinh đẹp hơn so với trước. Rõ ràng nhất là thân thể của ả... so với trước kia, thật sự đúng là trên trời dưới đất.

Ả ta là đang giả vờ, hay là thật sự coi trọng Hạo Vân?

Nghĩ đến đây, Trần Thiên Huy thở dài trong lòng, Hạo Vân đúng là một cục than nóng, tình địch của con gái cứ xuất hiện tầng tầng lớp lớp... Tình thế dường như không được thuận lợi nha.

Có Trần Thiên Huy cùng Vương Thế Phi ở đây, Phương Hạo Vân cũng không phóng đãng thái quá. Hắn nhẹ nhàng phát một cái vào mông Kim Phi, bảo trì một khoảng cách nhất định với cô ta, cười nói: "Không phải hiện giờ tôi đã đến rồi sao... Mọi người vất vả rồi..."

Kim Phi dường như cũng ý thức được Phương Hạo Vân không muốn quá thân cận với cô, trong con ngươi lướt qua một tia tức giận, sau đó cô lại mặt không đổi sắc quay trở lại chỗ ngồi.

Phương Hạo Vân lập tức ngồi xuống chỗ trống ở bên cạnh Trần Thiên Huy, hỏi: "Chú Trần, 10% cổ phiếu kia đã lấy được chưa?"

" Đương nhiên... Chú đã nói từ đầu rồi, ở trên thương trường, không có bằng hữu tuyệt đối, chỉ có ích lợi tuyệt đối... Hiện giờ chúng ta đã nắm trong tay 40% cổ phiếu của địa ốc Thiên Hồng." Trần Thiên Huy cười nói: "Cháu định khi nào đi đi gặp Tưởng Đại Phát... tuyên án tử hình cho hắn."

"Việc này không nên chậm trễ, cháu tính chốc lát nữa là đi luôn thôi..." Phương Hạo Vân gần đây gặp khá nhiều chuyện phiền toái, tốt nhất là giải quyết càng nhanh càng tốt. Từ nay về sau, ở trong lòng hắn sẽ bớt đi được một kẻ thích làm loạn.

"Được rồi, chúng ta cứ mở champagne chúc mừng trước đã, chốc nữa cháu tới đó cũng được... Đúng rồi, ngày mai chú phải quay về thôn Lưu Thủy xem một chút, cháu có rảnh không?" Trần Thiên Huy tùy ý hỏi một câu.

Trong lòng Phương Hạo Vân vẫn đang nghĩ tới Hilton, cho nên gần đây cũng không dám tới thôn Lưu Thủy, đành phải nói lời xin lỗi: "Chú Trần, thời gian sắp tới cháu không thể rời khỏi Hoa Hải được. Chuyện ở thôn Lưu Thủy chú giúp cháu quan sát một chút... Đúng rồi, về phía huấn luyện của chị Thanh Thanh cũng đã sắp kết thúc rồi, chốc nữa chú hỏi han một chút tình hình từ Lã lão đi... Sau khi xong việc thì báo cho cháu một tiếng..."

"Ừm...!"

Chuyện liên quan đến tính mạng của con gái, Trần Thiên Huy đương nhiên không dám chậm trễ: "Hạo Vân, cho dù cháu không nói, trong lòng chú vẫn luôn nghĩ tới. Tối nay trở về chú sẽ liên hệ với cha vợ chú."

Hai người trò chuyện bên này, bên kia Vương Thế Phi và Kim Phi cũng đã mở champagne.

Sau buổi chúc mừng đơn giản, Phương Hạo Vân quyết định tới chỗ Tưởng Đại Phát để lật bài ngửa, chính thức tuyên bố tử hình với hắn. Kim Phi giữ chặt cánh tay của Hạo Vân, muốn đi theo cùng, Phương Hạo Vân hơi thoáng do dự rồi cũng đồng ý.

Trần Thiên Huy thì lưu lại để thương nghị với Vương Thế Phi về tình hình buôn bán của hộp đêm hai nhà...

Trên đường, Phương Hạo Vân gọi điện thoại cho Trương Mỹ Kỳ, sau một thoáng do dự, hắn kể qua một lượt kế hoạch đối phó với Tưởng Đại Phát của mình ra với cô, muốn nghe ý kiến của cô. Câu trả lời của Trương Mỹ Kỳ vẫn kiên quyết như vậy: "Hạo Vân, không cần phải cố kỵ, chị và hắn đã không còn có dính dáng gì nữa rồi."

Sau khi cắt điện thoại, Phương Hạo Vân cảm thấy rằng trong lòng rất thoải mái, rất thoải mái...

"Kỳ thực anh hoàn toàn không cần phải hỏi Trương Mỹ Kỳ, cô ấy hiện giờ đã là bạn gái của anh, anh hỏi như vậy, sẽ khiến cho cô ấy nghĩ rằng anh không tín nhiệm cô... hành động của anh thật là ngu xuẩn." Kim Phi thản nhiên nói.

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, sắc mặt hơi biến đổi, cẩn thận suy nghĩ lại một chút thì thấy đúng là như vậy, mình đúng là đã thiếu sót. Kỳ thực vấn đề này, hắn cũng đã hỏi Trương Mỹ Kỳ không phải mới lần đầu.

"Cám ơn lời khuyên của cô...!"

Lời nói của Kim Phi mặc dù có chút khó nghe, nhưng mà thực có đạo lý.

"Chỉ có phụ nữ mới hiểu được phụ nữ... Mấy gã đàn ông thối các anh chỉ biết lấy đàn bà ra làm trò cười... Căn bản là không hiểu được lòng dạ của người phụ nữ." Kim Phi thở phì phì nói: "Giống như là anh đối với tôi ấy... cho tới bây giờ cũng chỉ coi như là đối tượng để phát tiết, trong lòng căn bản là không có địa vị cho tôi..."

"Đủ rồi, đừng trợn mắt ra nữa, khen cô một câu là cô quên luôn mình là ai rồi à... Cô có dám nói rằng cô thực tâm với tôi hay không?" Phương Hạo Vân hỏi lại một câu.

Kim Phi xoay chuyển con ngươi, nói: "Anh dựa vào cái gì mà nói rằng tôi không chân thành với anh... Tôi thực sự đã yêu anh, tôi muốn tốt cho anh, muốn làm bạn gái của anh..." Nói xong, Kim Phi liền chui thẳng vào trong lòng ngực của Hạo Vân.

Phương Hạo Vân đẩy Kim Phi ra, cười lạnh một tiếng, không chút khách khí nói: "Được rồi, thu hồi màn kịch của cô lại đi. Tôi đã sớm nói với cô rồi, chuyện này tôi rõ ràng, cô còn rõ ràng hơn tôi, chúng ta hiện giờ chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi... Tôi thì cần phát tiết, còn cô thì cần đàn ông tới an ủi, chúng ta cũng chỉ vì nhu cầu mà thôi..."

Kim Phi nghe thấy thế, lập tức liền nở nụ cười: "Không sai, anh nói đúng... thì có sao... nói không chừng một ngày nào đó tôi sẽ thực sự yêu anh... Hạo Vân, đến lúc đó anh có tiếp nhận tôi không?"

Phương Hạo Vân lạnh giọng nói: "Tôi nghĩ sẽ không có một ngày như vậy đâu, tôi hiểu rõ loại đàn bà như cô, là một con rắn độc, hoàn toàn triệt để là rắn độc... Cô có thể lên giường cùng với kẻ thù giết chồng mình, có thể thấy được lòng dạ của cô thâm sâu đến mức nào... Nhớ kĩ lời tôi nói hôm nay, nếu có một ngày tôi cảm giác thấy sự uy hiếp của cô với tôi, thì đó sẽ là ngày tận thế của cô..."

Cảm nhận thấy được sát khí của người đàn ông, thân mình Kim Phi không nhịn được mà run rẩy... Một lúc lâu sau, cô mới làm ra được một khuôn mặt tươi cười mà nói: "Phương thiếu gia, tôi nghĩ rằng anh đánh giá tôi quá cao rồi đó... Anh thấy một cô gái mềm yếu như tôi thì có thể làm ra được cái gì uy hiếp tới anh cơ chứ? Không có chuyện đó đâu... Tôi thừa nhận, trong lòng tôi đúng là có thù hận, nhưng mà tôi cũng biết, ở trước mặt anh tôi căn bản là chẳng làm được gì cả, nếu tôi muốn báo thù thì đó là một hy vọng rất xa vời..."

Nhìn bộ dáng khổ sở đáng yêu của Kim Phi, trong ánh mắt của Phương Hạo Vân không có lấy một chút thương hại. Nếu có ai đó cảm thấy thằng con đàn bà này là một cô gái mềm yếu, thì đó là hắn đã sai bét dem rồi. Một người đàn bà có thể chôn giấu cừu hận vào sâu bên trong lòng, tuyệt đối không hề đơn giản. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyenGG chấm cơm.

Biết rõ Phương Hạo Vân là kẻ thù giết chồng của cô, nhưng mà cô lại có thể giả vờ rằng không quan tâm đến tí nào, hơn nữa lúc ở trên giường, dường như là cô ta đã quên đi hết mọi chuyện...

Dùng một câu rất 'văn hoa' mà nói, Phương Hạo Vân cảm thấy rằng Kim Phi đang 'nằm gai nếm mật'.

"Được rồi, bây giờ tôi không có thì giờ quan tâm đến việc này... lúc sau lại nói đi..."

Phương Hạo Vân tiến về phía trước, Kim Phi chợt giật mình, lập tức chạy đi theo: "Phương thiếu gia, chúng ta không đi xe à? Anh không định đi bộ tới đó đấy chứ?"

"Tôi đúng là định đi bộ tới đó..."

Nói xong, Phương Hạo Vân đột nhiên bắt lấy tay của Kim Phi, tốc độ nhanh chóng tăng lên như chớp, khiến cho người ta rát cả lưỡi. Đương nhiên, lúc này đang là buổi tối, con đường mà bọn họ đang đi đèn đường có hơi u ám, cho nên người bình thường sẽ không thể chú ý tới thân ảnh của bọn họ.

Kim Phi vốn định hét lên một tiếng chói tai, nhưng mà lại bị Phương Hạo Vân dùng một bàn tay khác bưng miệng lại: "Im miệng..."

Kim Phi cảm thấy rằng mình như là đang bay, cho tới giờ, cô đều cảm thấy rằng khinh công là sản phẩm bịa đặt của tiểu thuyết võ hiệp, nhưng mà hiện giờ, cô lại được nếm thử hương vị khinh công.

Một lúc sau, Kim Phi không hít thở nổi nữa, cô ư ư a a ra hiệu một hồi, hy vọng Phương Hạo Vân có thể buông miệng của cô ra. Tốc độ nhanh như vậy, khiến cho cô hô hấp hơi khó khăn, cô phải dùng đến miệng để hô hấp.

Phương Hạo Vân dường như cũng hiểu được, cảnh báo một tiếng: "Tôi có thể buông cô ra, nhưng mà cô không được phép hô to, chỉ được nhỏ giọng nói chuyện..."

Kim Phi vội vàng nháy mắt ý bảo mình đã hiểu.

Phương Hạo Vân sau đó mới buông miệng cô ra.

Quả nhiên, Kim Phi không la to lên, mà đè thấp âm thanh vô cùng hâm mộ nói: "Phương thiếu gia, anh mà cứ áp dụng phương pháp này thì có phải là sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền du lịch hay không?"

Phương Hạo Vân cứng lưỡi không nói được gì, vốn nghĩ rằng Kim Phi sẽ bởi vì chuyện này mà khiếp sợ... Ai ngờ kết quả là, cô lại phun ra được một câu như vậy.

"Cô mới tiết kiệm tiền du lịch ấy... cả nhà cô đều tiết kiệm tiền du lịch..." Phương Hạo Vân cảm thấy rằng công phu khinh công của mình bị người khác vũ nhục, thở phì phì mắng mấy câu.

Kim Phi xấu hổ cười cười: "Thực xin lỗi, trong lòng hơi loạn... cho nên tôi cũng không biết mình đang nói cái gì nữa..."

Phương Hạo Vân làm như vậy, kỳ thực chỉ là nhất thời nghĩ ra. Hắn muốn mượn cơ hội này để cho Kim Phi hiểu rõ thực lực bản thân của mình, gây ra sự uy hiếp với cô.

Theo tình huống hiện tại mà xét, mục đích của hắn hẳn là đã đạt được.

Là một người bình thường, không ai là không cảm thấy khiếp sợ với loại công phu khinh công quá khoa trương như thế...

" Tới rồi...!" Lộ trình vốn cần tới bốn mươi phút đi xe, Phương Hạo Vân đi đường nhỏ lại chỉ mất có nửa giờ. Sau nửa giờ đó, cho tới tận lúc cước bộ kia dừng lại, quả tim của Kim Phi vẫn còn đang gia tốc. Đừng tưởng lúc trước cô nói ra được một câu ngốc nghếch hồ đồ như thế, trên thực tế là trong lòng cô rất khiếp sợ, vô cùng vô cùng khiếp sợ.

Cô thậm chí còn cảm thấy rằng, Phương Hạo Vân không phải là người, hắn là thần.

Chỉ có thần linh mới có được bản lãnh như vậy...

Đối với con đường báo thù của mình, cô cũng đã không còn niềm tin nữa... Ở trước mắt sức mạnh tuyệt đối, thì một chút năng lực tính kế có là cái gì, có điều cô vẫn sẽ không dễ dàng mà buông tha đâu.

" Phương thiếu gia, đợt chút nữa đã, chờ tim tôi đập lại bình thường rồi chúng ta hẵng vào..." Kim Phi đặt hai tay lên ngực, tận lực làm cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại.

Phương Hạo Vân giống như bước ra từ trong bóng tối, đứng ở trước cửa địa ốc Thiên Hồng. Ngẩng đầu, hắn nhìn thấy rõ ràng tòa nhà văn phòng mười tầng này vẫn còn sáng đèn.

Cổ phiếu của công ty đã bị đình giao dịch, chuyện như vậy đối với địa ốc Thiên Hồng mà nói, không thể nghi ngờ chính là một tin dữ. Tin rằng giờ phút này tất cả quản lý trung tầng cao tầng của địa ốc Thiên Hồng đều đang ở đây... Bọn họ có lẽ là đang tích cực thương lượng biện pháp giải quyết vấn đề...

" Phương thiếu gia, chúng ta đi vào thôi..." Kim Phi chủ động ôm lấy một cánh tay của Phương Hạo Vân, ép sát vào người hắn, giống như một con chim én nhỏ nép vào người vậy.

Phương Hạo Vân chỉ thản nhiên cười: "Đi thôi...!"

Đúng như Phương Hạo Vân dự đoán, lúc này, toàn bộ những quản lý cấp cao của địa ốc Thiên Hồng đều đang ở trong phòng họp, vẻ mặt của tất cả mọi người đều đang như ăn phải mướp đắng vậy. Địa ốc Thiên Hồng trở thành cái dạng này, không hề nghi ngờ chính là một tai họa đối với tiền đồ của bọn họ. Hiện giờ nguy cơ tài chính thế giới đang tràn lan, địa ốc Thiên Hồng nếu thực sự bị đóng cửa, vậy thì bọn họ sẽ lại phải đi tìm việc ở nơi khác, thật sự là quá khó khăn.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều lo lắng. Một vài phó tổng nhờ thông qua việc bán cổ phiếu mà kiếm được một khoản lớn, giờ phút này chẳng hề có chút lo lắng nào cả.

Ít nhất, lợi ích của bọn họ cũng sẽ không bị tổn thất.

" Các vị, xốc lại tinh thần đi. Chúng ta còn chưa tới mức cùng đường đâu, hiện giờ chỉ là bị đình chỉ giao dịch mà thôi... chúng ta vẫn còn cơ hội mà..." Nhìn những thủ hạ của mình một đám vẻ mặt giống như quả cà chua dập, Tưởng Đại Phát đột nhiên có một loại cảm giác vô phương cứu chữa.

Trên thực tế, những lời mà gã nói lúc này, ngay cả chính gã cùng còn không tin. Từ lúc địa ốc Thiên Hồng bị ngừng hoạt động trên sàn chứng khoán, chính hắn đã không còn niềm tin nữa rồi.

Hiện tại, điều duy nhất hắn có thể làm là phó mặc cho số phận.

Đương nhiên, hắn vẫn cần sự ủng hộ của các thành viên trong công ty. Càng là ở lúc sau, lòng người trong công ty lại càng không thể rời rạc được...

" Ông chủ Tưởng, mấy ngày trước không phải là có người tới mua lại công ty của chúng ta hay sao... Không bằng ông đi tìm bọn họ đi... Tôi cho rằng, lúc này đó là biện pháp duy nhất rồi..." Tiểu Vương đưa ra một đề nghị.

Lời này vừa nói ra, đại bộ phận quản lý cao cấp ở chỗ này đều tới tấp phụ họa.

Công ty phá sản, nghĩa là bọn họ phải bỏ của chạy lấy người, mất đi công việc. Nếu bị thu mua, chỉ cần Tưởng Đại Phát tại lúc thu mua đưa ra một điều kiện, đó là giữ nguyên toàn bộ nhân viên, thì đối với bọn họ mà nói, chỉ là thay đổi một ông chủ khác mà thôi.

Đối phương mua địa ốc Thiên Hồng là muốn lột xác để đưa ra thị trường, Đối với những công ty có thế lực cường đại như vậy, trong lòng các nhân viên luôn cảm thấy rất nóng lòng.

" Không được...!" Địa ốc Thiên Hồng là tâm huyết của Tưởng Đại Phát, là đứa con của hắn... Là do hắn tự tay mở ra, bước từng bước phát triển lên, hắn sẽ không bán đứa con của mình cho người khác.

" Ông chủ Tưởng, ông có thể đối mặt với sự thật có được không... Mọi người đã đi theo ông lâu đến như vậy, cho dù là không có công lao cũng có khổ nhọc, ông có thể suy nghĩ cho mọi người một chút có được hay không. Ông chủ Tưởng, tôi thay mặt cho mọi người cầu xin ông, cho mọi người một con đường sống đi?" Lời nói của Tiểu Vương dường như là đại biểu cho tâm tư của mọi nhân viên trong địa ốc Thiên Hồng.

" Ông chủ Tưởng... Tất cả mọi người đang ở đây à... Tôi có mấy tin tức muốn công bố với mọi người trước mặt ông đây..." Tưởng Đại Phát đang muốn nói gì đó, không ngờ lại bị người nói xen vào.

"Là mày… tên họ Phương kia, chỗ của tao không hoan nghênh mày, mày cút đi cho tao…" Thấy kẻ thù của mình tươi cười hớn hở xuất hiện, Tưởng Đại Phát tức giận sôi gan, nếu bây giờ trên tay hắn có một khẩu súng, tin chắc hắn sẽ nổ súng bắn nát sọ thằng mặt trắng đáng ghét kia mới hả dạ.

Kim Phi nhếch mép, lạnh lùng nói: "Ông chủ Tưởng, xin ông nói chuyện khách sáo một chút, chúng tôi đến đây để tham dự cuộc họp của công ty địa ốc Thiên Hồng…"

"Hừ!" Tưởng Đại Phát khinh bỉ hừ một tiếng, chỉ thẳng vào mặt Kim Phi mắng chửi: "Cút… mau cút hết cho tao, chúng mày có tư cách gì mà tham gia cuộc họp của công ty tao hả? Bảo an đâu, ném hai tên điên này ra ngoài cho tôi…"

"Đợi đã!" Thấy nhân viên bảo an hùng hổ lao tới, Tưởng Đại Phát đưa tay lên ngăn cản, sau đó lạnh lùng phán: "Tưởng Đại Phát, có lẽ ông còn chưa biết, ngoài ông ra, hiện nay Phương thiếu gia là cổ đông lớn thứ hai trong công ty, trên tay cậu ấy đang nắm giữ 40% giá trị cổ phiếu của công ty địa ốc Thiên Hồng, tất nhiên, sẽ rất nhanh thôi, cổ phần của cậu ấy sẽ là 100%..."

Câu này nói ra, Tưởng Đại Phát và tất cả nhân viên của công ty địa ốc Thiên Hồng đều đã hiểu, thì ra công ty bị hai người này đuổi cùng giết tận trên thị trường cổ phiếu.

"Quả nhiên là chúng mày cấu kết với nhau… mày hay lắm…" Tưởng Đại Phát hậm hực nhìn trừng trừng vào Phương Hạo Vân, rít lên: "Đôi cẩu nam nữ chúng mày liên kết truy kích giá cổ phiếu công ty tao, xem ra số cổ phiếu mà các nhà đầu tư nhỏ lẻ ngoài thị trường bán tống bán tháo đã bị chúng mày mua sạch rồi chứ gì… Nhưng vậy thì đã sao, 30% cổ phần thì sao chứ? Công ty của tao có quy định cổ đông lớn nhất mới có quyền định đoạt…"

"Anh sai rồi, bây giờ là 40%, đợi lát nữa sẽ là 100%..." Phương Hạo Vân nhếch mép đắc ý thông báo tình hình thực tế.

"Nói bậy, chúng mày cùng lắm chỉ mua được 30% cổ phiếu trôi nổi ngoài thị trường… Không thể nào, chẳng lẽ…" Trái tim Tưởng Đại Phát co thắt mạnh một cái, vội quay đầu lại đưa mắt quét một lượt qua mấy vị phó tổng giám đốc trong công ty: "Lão Trần, lão Trương… mấy ông… chẳng lẽ mấy ông đã bán hết cổ phiếu của mình rồi sao?"

Đối mắt với câu hỏi chất vấn của Tưởng Đại Phát, mấy vị phó tổng giám đốc kia cúi gầm mặt, không ai dám lên tiếng, dù sao Tưởng Đại Phát đối xử với họ không tệ, nếu không phải rơi vào tình thế bất đắc dĩ, thật ra họ không muốn phản bội Tưởng Đại Phát.

"Sự thật đã bày ra trước mắt, còn cần phải hỏi nữa sao?" Kim Phi cười hi hí nói: "Ông chủ Tưởng, thật ra ông cũng không thể trách họ, đứng trước lợi ích cám dỗ, bất cứ ai đều sẽ động lòng thôi…"

"Khốn nạn… toàn là một lũ khốn nạn, lão Trần, lão Trương, lão Hàn… mấy ông nói đi, ngày thường tôi đối xử với mấy ông thế nào hả? Xưa nay tôi luôn coi mấy người như anh em ruột, nhưng các người lại đối xử với tôi như vậy… Lũ trời đánh thánh đâm, bọn chó chết…" Tưởng Đại Phát cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu, trước tiên là bị vợ phản bội, bây giờ đến nhân viên trong công ty cũng phản bội. Hắn từng nói đàn bà không một ai tốt đẹp, bây giờ xem ra phải sửa lại con người không một ai tốt đẹp mới chính xác. Dưới gầm trời này người duy nhất đáng tin cậy chính là bản thân.

Sau cơn thịnh nộ ngắn ngủi, Tưởng Đại Phát cố gắng chế ngự cơn giận, tức giận nhìn hằn học và đôi cẩu nam nữ Phương Hạo Vân và Kim Phi, gào lên: "Cho dù trong tay chúng mày nắm được 40% cổ phiếu thì đã sao chứ?"

"Đồ ngu." Kim Phi mất hết kiên nhẫn: "Tôi đã sớm nói với ông rồi, lập tức sẽ là 100%. Ông chủ Tưởng, ông đừng quên ông vì muốn mượn tiền đã đem hết cổ phiếu của mình thế chấp hết rồi, bây giờ ông không có tiền trả trước thời hạn, theo như thỏa thuận đặt ra, cổ phiếu của ông phải thuộc về chúng tôi, lát nữa chúng tôi sẽ đi làm thủ tục."

"Nói bậy…" Tưởng Đại Phát vẫn cố chấp không muốn tiếp nhận sự thật: "Cổ phiếu của tao đem thế chấp cho 5 công ty khác nhau, hơn nữa còn kí kết điều khoản không được bán lại cho bên thứ ba, chúng mày tưởng tao ngốc hả?"

Phương Hạo Vân kinh bỉ liếc xéo Tưởng Đại Phát, nói: "Anh cứ tưởng mình thông minh, đúng là anh đã kí điều khoản đó, nhưng anh quên mất một chuyện, khi anh tiếp nhận số tiền vay mượn không kiểm tra nguồn gốc của nó, anh thậm chí còn không biết số tiền do 5 công ty kia bỏ ra cho anh mượn đều xuất phát từ một chỗ, đó chính là tôi. Nói cách khác, anh đã đem tất cả cổ phiếu của anh thế chấp cho tôi rồi, bây giờ cách thời hạn trả nợ chẳng còn bao lâu, nếu trong thời gian quy định anh không trả đủ tiền cho tôi, tôi sẽ căn cứ theo quy định trong hợp đồng vay nợ anh đã kí tiếp nhận cổ phiếu của anh…"

Câu này nói ra, phòng họp lập tức huyên náo cả lên.

Tưởng Đại Phát đứng cứng đơ như tượng đá, cho đến bây giờ hắn mới tỉnh ngộ, từ đầu chí cuối đều là một âm mưu, một âm mưu được sắp đặt tinh vi đợi hắn từng bước sa lầy vào.

"Các vị, xin hãy yên lặng nghe tôi nói!" Thấy nhân viên của công ty địa ốc Thiên Hồng có dấu hiệu náo loạn, Phương Hạo Vân xua tay ngỏ ý bảo mọi người bình tĩnh, nói to: "Tình hình công ty mọi người đều đã hiểu rồi, tôi không cần nói nhiều nữa… Bây giờ tôi đưa ra với mọi người một lời hứa, đợi sau khi làm xong thủ tục tiếp nhận công ty địa ốc Thiên Hồng, tôi sẽ giữ lại toàn bộ vị trí nhân sự của mọi người, nhưng tôi sẽ tiến hành một cuộc sát hạch sau khi tiếp quản công ty, những ai thông qua được cuộc sát hạch đều được trọng dụng, đãi ngộ tuyệt đối cao hơn so với mức mọi người được hưởng hiện tại…"

Nghe Phương Hạo Vân nói thế, khắp phòng họp lắng dịu trở xuống, đối với người lao động, điều quan trọng nhất họ cần chính là công ăn việc làm và mức lương đem về nuôi sống gia đình, còn làm việc cho ông chủ nào không quan trọng.

Sau khi ổn định dân tình, Phương Hạo Vân đưa mắt về phía mấy vị phó tổng giám đốc, nói: "Còn các vị, tôi e rằng các vị phải rời khỏi chức vụ trong công ty rồi!"

"Phương thiếu gia, anh không được làm vậy…" Một vị phó tổng giám đốc hoảng lên, tuy bán hết số cổ phiếu của công ty cho Phương Hạo Vân đã kiếm được một món tiền lớn, nhưng công việc này họ cũng không muốn từ bỏ.

Kim Phi nói thay cho Phương Hạo Vân: "Trương phó tổng, chẳng lẽ các vị còn không hiểu hay sao? Các vị vì lợi ích cá nhân mà bán đứng công ty trong lúc khó khăn nhất, loại người như mấy vị Phương thiếu gia đâu thể tin dùng được chứ… Mau cầm lấy tiền bán cổ phiếu về quê dưỡng già đi…"

Phương Hạo Vân dửng dưng bồi thêm một câu: "Tôi đã nhờ tập đoàn Trần thị loan báo thông tin này ra ngoài rồi, bắt đầu từ bây giờ mấy người đừng mong tìm được việc làm trong ngành kinh doanh địa ốc nữa, đó chính là cái giá phải trả của kẻ phản bội."

"Anh…" Trương phó tổng tức muốn ói máu, nhưng chuyện đã đến nước này, ông biết làm gì hơn? Suy cho cùng cũng là mình tham lam nên mới ra nông nỗi này thôi.

"Kẻ phản bội cút khỏi đây mau…" Tiểu Vương hét lớn trong đám đông.

Tiếp theo đó, gần như tất cả nhân viên khác đều phụ họa theo, một số nhân viên kích động còn vây lấy đám người Trương phó tổng, đấm đá túi bụi mấy tên phản bội đáng khinh này.

Phương Hạo Vân đúng là có hành động qua cầu rút ván, nhưng cách làm của hắn không hề sai, hậu quả của kẻ tiểu nhân luôn luôn là thê thảm, hơn nữa hắn cần đưa bọn phản bội này ra xử để xoa dịu cơn giận của toàn thể nhân viên trong công ty.

Đợi khi toàn thể nhân viên đều bình tâm lại, việc tiếp quản công ty sau này mới có thể tiến hành thuận lợi.

Đối mặt với cơn giận dữ của đám đông, đám người Trương phó tổng cúi đầu lủi thủi ra khỏi công ty, nơi đây đã không còn thuộc về họ, tuy mất đi công việc nhưng trên tay họ còn có một khoản tiền khấm khá nhờ bán cổ phiếu, đủ để sống sung túc cuối đời rồi…

"Tôi đã giúp anh xử lí mấy tên phản bội kia rồi, bây giờ đã đến lúc chúng ta bàn đến việc làm thủ tục tiếp nhận công ty. Tất nhiên, nếu anh có năng lực vượt qua cuộc sát hạch, tôi sẽ tiếp tục tuyển dụng anh với mức lương cao như đã hứa…" Phương Hạo Vân và Tưởng Đại Phát bước vào phòng làm việc, ở đây ngoài hai người ra không còn ai khác nữa.

Tưởng Đại Phát hai mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác, hắn biết mình đã thất bại thảm hại, nhưng hắn không cam tâm.

Hắn quả thật không cam tâm đem dâng hai tay công ty địa ốc Thiên Hồng do một tay hắn sáng lập cho người khác, nhưng chuyện đã đến nước này, cho dù không cam tâm thì biết phải làm sao?

Theo như điều khoản trong hợp đồng vay nợ, bây giờ công ty địa ốc Thiên Hồng đã thuộc về Phương Hạo Vân.

Trong sâu thẳm nội tâm của Tưởng Đại Phát có một cảm giác bị sỉ nhục nặng nề, người vợ của hắn, sự nghiệp của hắn, tất cả đều bị cùng một thằng đàn ông cướp đi… Phải công nhận cuộc đời này của hắn quá thất bại rồi.

"Phương Hạo Vân, mày quá ác độc… mày muốn ép tao vào đường cùng đây mà…" Tưởng Đại Phát nghiến răng keng kéc rít lên.

"Ông chủ Tưởng, anh nói vậy rất có vấn đề đó nha… Tôi ép anh như thế nào chứ? Hôm nay đi đến bước đường này, hoàn toàn là do anh tự chuốc lấy…" Nói đến đây, Phương Hạo Vân cười đắc ý nói: "Nếu khi xưa không phải anh đến gây sự với tôi, tôi đâu có muốn trả đũa anh, chỉ có điều anh không đến nỗi quá thê thảm, dù sao hiện nay anh bán hết cổ phiếu vẫn còn vài chục triệu trong tay, số tiền đó đủ để anh duy trì cuộc sống sung túc nửa đời còn lại rồi, con người tôi vẫn còn nhân từ, tôi sẽ không đuổi cùng giết tận anh đâu…"

"Ác ma!" Tưởng Đại Phát cắn môi bật máu, gào lên: "Mày là một con ác ma, cho dù tao có làm ma cũng sẽ không tha cho mày."

Phương Hạo Vân vẫn giữ nụ cười đắc ý trên môi: "Đừng nói với tôi những câu hăm dọa vô bổ như thế nữa. Nói đi, khi nào chúng ta đi làm thủ tục, tôi đã mang theo luôn bản hợp đồng rồi, anh kí tên một cái là xong, những việc còn lại tôi tự biết xử lí." Vừa nói, Phương Hạo Vân vừa lấy ra một bản hợp đồng đã được soạn thảo sẵn.

Tưởng Đại Phát ngây ngây dại dại đón lấy bản hợp đồng, không thèm xem qua đã kí tên cái rẹt.

Chuyện đã đến nước này, Tưởng Đại Phát đã không còn đường lui, trên thực tế bản hợp đồng kia có kí tên hay không chẳng có ý nghĩa gì, vì chỉ cần đợi thêm mấy ngày nữa, đến thời hạn cuối cùng để trả nợ, công ty vẫn sẽ thuộc về Phương Hạo Vân, thôi thì kí tên đại cho xong, bán lại công ty và bị cướp công ty là hai chuyện khác nhau, ít ra vớt vát được chút sỉ diện…

Phương Hạo Vân cũng cảm thấy ngạc nhiên, hắn hình như không ngờ rằng Tưởng Đại Phát lại dễ dàng kí tên chịu thua như thế, vốn dĩ hắn còn tưởng Tưởng Đại Phát sẽ bày trò chống đối trong một thời gian…

"Ông chủ tưởng, quả nhiên xứng đáng là người đàn ông…" Phương Hạo Vân tỏ ra nể phục khí phách của Tưởng Đại Phát, buộc miệng khen một câu.

Nhưng câu nói này lọt vào tai Tưởng Đại Phát lại mang một tầng ý nghĩa khác, theo ý hắn thì Phương Hạo Vân đang cố tình mỉa mai sự bất lực về năng lực đàn ông của hắn.

"Phương Hạo Vân, tôi đã kí tên rồi, mời cậu rời khỏi đây giùm, ngày mai tôi sẽ dọn khỏi công ty…" Tưởng Đại Phát nói giọng đều đều, nhưng ánh mắt đã để lộ tâm trạng của hắn, nội tâm hắn không hề tĩnh lặng như vẻ bề ngoài, giây phát này hắn muốn giết người trút giận, tiếc là hắn không có súng, bằng không hôm nay hắn sẽ chết chung với tên mặt trắng đáng ghét kia rồi.

Một điều đáng tiếc mà Tưởng Đại Phát còn chưa biết, cho dù cầm súng trên tay, hắn cũng tuyệt đối không giết được Phương Hạo Vân đâu.

Vì cho đến hiện nay, Tưởng Đại Phát vẫn chưa hiểu rõ Phương Hạo Vân rốt cuộc là con người lợi hại đến mức nào.

Phương Hạo Vân vừa đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười nói: "Ông chủ Tưởng, tôi quên mất nói với anh một câu cám ơn, cám ơn anh đã dâng tặng công ty và người vợ cho tôi…"

"Cút!" Tưởng Đại Phát không còn kiềm nén cơn giận được nữa, cầm lấy chiếc máy laptop đặt trên bàn ném mạnh về phía Phương Hạo Vân, Phương Hạo Vân nhếch mép khinh miệt, nhẹ nhàng tóm lấy máy laptop, nói: "Ông chủ Tưởng, những thứ này bây giờ đều đã thuộc về tôi, hy vọng anh biết giữ gìn tài sản của công ty… Sáng sớm ngày mai tôi không muốn nhìn thấy anh ở đây nữa…"

Sau khi rời khỏi công ty địa ốc Thiên Hồng, lúc này đã khuya lắm rồi, Phương Hạo Vân không muốn quay về đánh thức chị Mỹ Kỳ và Bạch Lăng Kỳ nên hắn không về khu nhà Lam Tâm, hắn cùng Kim Phi lái xe đến tập đoàn Hồng Tinh.

Sau khi Mặt Sẹo chết, Kim Phi cho làm một căn phòng sang trọng trong phòng làm việc của tập đoàn Hồng Tinh, tiêu chuẩn y như phòng hạng VIP của khách sạn 5 sao Shangri La.

Hai người đóng cửa ngoài lại, bước vào trong phòng ngủ, Kim Phi cởi áo khoác ra, ngún nguẩy nói với Phương Hạo Vân: "Tôi đi tắm cái đã, anh đợi tôi một lát nhé."

Vụ việc hôm nay khiến Kim Phi cảm thấy vô cùng phấn khích, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà cô đã bỏ túi hơn 200 triệu, tuy cô cũng giàu có, nhưng kiếm 200 triệu dễ dàng như thế thì đây là lần đầu tiên.

Vì lí do đó, Kim Phi muốn phóng túng một lần cho thỏa mãn mới được.

Còn Phương Hạo Vân giải quyết được tên rắc rối Tưởng Đại Phát, đồng thời cũng rất phấn kích, lúc này hắn thậm chí có ý định xông vào phòng tắm cùng tắm chung với Kim Phi, thế mới thú vị, chỉ là ý nghĩ đó thoảng qua rồi tan biến ngay, đối với loại đàn bà như Kim Phi, hắn chỉ có thỏa mãn dục vọng chứ không có tình yêu…

Hít một hơi sâu, Phương Hạo Vân điều tiết lại nhịp tim, ngồi trên ghế sofa bật ti vi lên xem.

Tất nhiên, lúc này Phương Hạo Vân đang có tâm trí nào mà xem ti vi, trên thực tế hắn chỉ muốn làm việc gì đó giết thời gian, trong lòng hắn vẫn đang canh cánh vụ việc công ty địa ốc Thiên Hồng.

Nếu hắn phán đoán không lầm, sáng sớm ngày mai hắn sẽ nghe được tin Tưởng Đại Phát tự sát, đấy mới là điều hắn muốn thấy nhất, hoặc là không làm, đã làm thì phải dồn kẻ thù vào chỗ chết.

"Phương thiếu gia, đang nghĩ ngợi gì đó… Tôi cảm thấy bây giờ hai chúng ta nên chúc mừng chiến công này mới được…" Đang lúc Phương Hạo Vân tập trung suy nghĩ, Kim Phi mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm bước ra khỏi phòng tắm.
Bình Luận (0)
Comment