" Tất nhiên.....!"
Phương Hạo Vân cũng nhìn Hàn Tuyết Nhi, trong ánh mắt tràn ngập sự thành thật nói : " Yên tâm đi, chuyện này em không cần phải lo lắng. Anh sẽ biết cách giải quyết . Sau này anh đảm bảo sẽ mang trả em một chị Thanh Thanh sinh long hoạt hổ."
" Uhm....!"
Hàn Tuyết Nhi gật gật đầu, trong ánh mắt tràn ngập niềm tin tưởng : " Anh Hạo Vân, em tin anh.....Nhưng anh cũng phải cẩn thận một chút nhé."
" Tuyết Nhi, em là người con gái chân thật nhất mà anh đã từng gặp, hãy tin anh. Dưới vùng trời này không có ai có thể làm hại đến anh. Cũng không có chuyện gì mà anh không làm được." Phương Hạo Vân hứng lên nói.
Hàn Tuyết Nhi lại thành thật gật đầu. Cô chủ động ôm lấy cánh tay Phương Hạo vân, chuyển chủ đề nói : " Anh Hạo Vân, em muốn cho anh một lời cảnh cáo, không biết anh có nghe hay không?"
" Cảnh cáo?"
Phương Hạo Vân sững người một chút, lập tức véo mũi Hàn Tuyết Nhi một cái, vừa cười vừa nói : " Nói đi, anh lại muốn nghe, em có thể cho anh lời cảnh cáo gì."
" Anh Hạo Vân....." thần sắc Hàn Tuyết Nhi bỗng nhiên nghiêm túc hẳn, đôi mắt to đẹp đẽ vụt sáng, nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân, khẩu khí rất nghiêm túc nói : " Anh Hạo Vân, đừng đi quá gần với người phụ nữ tên Kim Phi đó, cô ta không phải một người phụ nữ tốt. Cô ta sẽ làm hại đến anh đấy....."
Câu nói này vừa dứt, Phương Hạo Vân chợt thấy kinh ngạc : " Sao em lại biết anh qua lại gần gũi với Kim Phi?"
" Anh Hạo Vân, anh đừng hiểu lầm em.....em không có đi theo dõi anh đâu.....chỉ là em vô tình nhìn thấy hai người mấy lần.....với giác quan thứ sáu của một người con gái, em biết quan hệ giữa hai người chắc chắn không phải bình thường."
Hàn Tuyết Nhi trịnh trọng nói chuyện này : " Đồng thời giác quan thứ sáu của em nói cho em biết, Kim Phi là một người phụ nữ nguy hiểm, tốt nhất anh rời xa cô ta một chút....."
" Ha ha....!"
Phương Hạo Vân lạnh lùng cười, nói như đùa : " Em mới bao nhiêu tuổi vậy, còn phụ nữ nữa.....còn giác quan thứ sáu......em gái bé bỏng. Sau này ít bận tâm chuyện này đi, bây giờ em nên chú ý vào việc học của mình, em hiểu chưa?"
Thấy Phương Hạo Vân coi thường mình, Hàn Tuyết Nhi bỗng ưỡn ngực lên tự hào nói : " Anh Hạo Vân, đừng đem ánh mắt đó ra nhìn em nhé, người ta bây giờ là người lớn rồi. ....Mẹ em nói rồi, em đã thành người lớn rồi, đợi đã....anh vẫn còn chưa nhận lời em?"
Phương Hạo Vân không nghĩ nhiều. Chỉ là coi câu nói đó là câu nói đùa với bọn trẻ, vì thế cười nói : " Uhm, anh nhận lời em. Sau này nhất định sẽ ít tiếp xúc với cô ta hơn."
Sau đó hai người lại tiếp tục sánh vai cùng bước chậm chậm trên con phố.
Trong lúc không để ý, hai người đã đi đến con phố Tâm Hoa Viên. Không khí ở đây rất mơ hồ, một đôi nam nữ thanh niên đang ôm chặt lấy nhau, ôm hôn vuốt ve như bên cạnh không có ai, một cảnh tượng hoạt sắc sinh hương trong khoảng cách rất gần đã hiện ra trước mặt hai người.
Chính là chỗ trước mặt hai người cách không đầy ba mét. Bàn tay của người con trai đang luồn vào trong váy của người con gái. Từng âm thanh thở gấp vọng lại rõ ràng.
Tuy Hàn Tuyết Nhi vẫn chưa thực sự trưởng thành, nhưng những bé gái ở các đô thị đều vào đời sớm, tất nhiên cô cũng biết bọn họ đang làm chuyện gì....trong ánh mắt Hàn Tuyết Nhi tràn ngập vẻ đáng ghét và khinh bỉ . Cô nhíu mày nói: " Thật không biết xấu hổ....đúng là hạ lưu...."
Phương Hạo Vân thầm buồn cười, nha đầu này quả nhiên vẫn rất thuần khiết....chỉ có chút chuyện thế này mà đã nhìn không quen rồi.....Nếu đến muộn một chút, phố Tâm Hoa Viên thể nào cũng có giã chiến trực tiếp.....chỉ ôm hôn vuốt ve, cũng đã coi là rất thuần khiết rồi.
" Anh Hạo Vân, chúng ta đi khỏi chỗ này đi.....những người này thật đáng ghét......!" Sắc mặt Hàn Tuyết Nhi rõ ràng có chút xấu hổ. Đôi má vốn trắng nõn thanh tú, lúc này đã đỏ ửng lên, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn, thật là đáng yêu.....
" Ừ....!"
Tất nhiên Phương Hạo Vân cũng không có hứng thú gì nhìn đôi cẩu nam nữ đó tình cảm mãnh liệt, liền gật gật đầu. Sau đó lôi lấy tay Hàn Tuyết Nhi rời đi, hai người lại tiếp tục nắm tay nhau cùng đi chậm chậm từng bước.
Vì những chuyện mắt thấy tai nghe lúc này, không khí giữa hai người cũng trở lên có chút gay cấn. Dường như Hàn Tuyết Nhi vẫn còn chưa tỉnh lại trong cơn kinh ngạc...Cô thực sự khó mà tưởng tượng được, mọi người đều là người, tại sao lại có những người làm ra những chuyện xấu hổ như vậy, mà bọn họ lại không cho như vậy có gì là sai.
" Tuyết Nhi, vẫn còn đang nghĩ chuyện lúc nãy à?" Phương Hạo Vân lạnh lùng hỏi một câu.
" Ai nghĩ chứ. Anh mới nghĩ đó....tất cả mọi người đều nghĩ ấy....." Hàn Tuyết Nhi khẽ cáu lên một tiếng, trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân có chút bực mình. Chẳng qua là mình cũng chỉ quan tâm nên mời hỏi thôi mà, vậy mà lại bị đối đãi như vậy. Nha đầu này chắc chắn trong lòng có quỷ rồi....
Phương Hạo Vân ác ý đoán, Hàn Tuyết Nhi lớn như vậy chắc chắn chưa từng đọc qua cô giáo Thảo. Chuyện lúc trước, chắc chắn chấn động không nhỏ đến cô.
Trong mắt cô, hành động của những người đó chắc chắn không chỉ là ghê tởm, chán ghét đơn giản như vậy, có lẽ vẫn còn chút kích thích nữa....
Mười sáu mười bảy tuổi cũng chính là lúc chín muồi nhất trong thời kì dậy thì, hiếu kì và khát vọng đối với những chuyện lạ, điều đó vô cũng mãnh liệt....Phương Hạo Vân rõ ràng nhìn thấy ngực Hàn Tuyết Di nhấp nhô không ngừng, không còn nghi ngờ gì nữa. Lúc này đây, tâm trạng cô bé không hề bình thản một chút nào.
Gần đây độ chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm ở Hoa Hải khá cao. Ban ngày, cảm giác giống như là đến giữa mùa hè vậy, nhưng ban đêm, lúc nào cũng có gió, mà nhiệt độ cũng giảm xuống rất thấp, giống như mùa đông vậy.
Hôm nay Hàn Tuyết Nhi mặc một bộ áo liền váy, có vẻ rất duyên dáng yêu kiều, nhưng lúc này gió nổi lên. Quần áo của cô có vẻ hơi mỏng.
Phương Hạo Vân không nói câu nào, liền cởi áo khoác ngoài của mình ra, rất có phong độ của một chàng trai ga lăng, khoác lên người cô, mở miệng nói vài câu phá bỏ không khí trầm lặng này : " Tuyết Nhi, buổi tối gió to. Sau này đi ra ngoài nhớ mặc nhiều áo một chút. Nhớ đấy, đừng có chỉ biết đến đẹp mà quên đi giữ ấm."
Hàn Tuyết Nhi nghe thấy vậy, ngoan ngoãn đồng ý, kéo chiếc áo khoác của người đàn ông lại một chút, cảm nhận được sự ấm áp từ chiếc áo khoác của người đàn ông đem lại. Trong lòng cô cũng ấm áp lên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com
Sau đó, hai người lại tiếp tục đi vào sự trầm lặng.
Hai người đi ra ngoài đi dạo phố. Lúc đầu tiên là Phương Hạo Vân thất thần, còn bây giờ lại đổi sang Hàn Tuyết Nhi rồi....Cô giống như mang đầy tâm sự vậy...
Phương Hạo Vân thích sự yên tĩnh và yên lành của ban đêm, hắn không chủ động nói chuyện, mà lặng lẽ bước chậm bên cạnh Hàn Tuyết Nhi.
" Anh Hạo Vân, gần đây em rất phiền lòng. Lúc nào cũng tức giận mà không có lí do gì. Tức giận....nhưng hôm nay đỡ hơn nhiều rồi.....em thích cảm giác đi bộ cùng anh trên phố như thế này." Cuối cùng Hàn Tuyết Nhi cũng đã phá bỏ sự yên lặng, cô quay đầu nhìn Phương Hạo Vân. Thành thật hỏi : " Anh Hạo Vân, sau này anh có thể thường xuyên ra ngoài đi dạo cùng em không?"
" Uhm...!"
Phương Hạo Vân là người từng trải, tất nhiên hắn biết chứng bồn chồn và phiền muộn trong thời kì dậy thì.....Từ lúc Hàn Tuyết Nhi gọi hắn là anh Hạo Vân, hắn đã coi cô là một đứa em gái, đối xử giống như em gái mình vậy.
Nói thật, hai người có thể đi đến bước này, thực sự Phương Hạo Vân cảm thấy rất có duyên phận.
Ở thành phố Hoa Hải, ngoài dì Bạch, cô là người duy nhất biết thân phận của hắn. Vì thế, lúc ở bên cạnh Hàn Tuyết Nhi, hắn không cần cố tình đi đóng giả, tâm trạng có thể thỏa mái hơn nhiều, rất bình tĩnh.
"Anh Hạo Vân, anh nói xem em có phải là một nữ sinh rất điêu ngoa không?" Hàn Tuyết Nhi nói rất nhẹ.
Phương Hạo Vân nghĩ một lúc, vừa cười vừa trả lời : " Không phải...anh thấy em gái Tuyết Nhi của anh là một nữ sinh tâm lí, vừa đáng yêu lại vừa hiểu chuyện."
Hàn Tuyết Nhi nhìn liếc Phương Hạo Vân, lắc đầu rồi nói : " Anh Hạo Vân, anh lừa em.....Tuyết Nhi biết mình không ngoan.....gần đây Tuyết Nhi thường cãi lại bố.....đã có mấy lần, em khiến mẹ em tức phát khóc rồi......"
Nói đến đây, khoang mắt Hàn Tuyết Nhi trở lên rất đỏ : " Anh Hạo Vân, anh biết không? Thực ra em không muốn....em thực sự không muốn làm mẹ em tức mà khóc, nhưng mỗi lần em nổi giận là em luôn không kiềm chế nổi mình....."
Chứng bồn chồn triệu chứng điển hình của thời kì dậy thì.
Phương Hạo Vân cũng trưởng thành như vậy, chỉ là lúc đó hắn không có người thân không có kẻ thù. Cứ cho là nổi giận cũng chỉ có thể giận chính bản thân mình.....
So sánh mà nói, Hàn Tuyết Nhi như vậy là đã hạnh phúc lắm rồi, ít nhất, bên cạnh cô còn có bố mẹ quan tâm cô.....lại còn có nhiều bạn bè như vậy nữa.
" Anh Hạo Vân, anh nói cho em biết, có phải em là đứa con gái bất hiếu không.....Em nghĩ bây giờ chắc chắn mẹ đang rất ghét em....em cũng muốn làm một đứa con gái ngoan. Nhưng thật sự em không thể kiềm chế được bản thân....." Khi nói đến đây, trong mắt Hàn Tuyết Nhi đã chảy xuống một dòng lệ.
" Tuyết Nhi....!"
Phương Hạo Vân quay đầu lại, khẽ mỉm cười, nhìn cô rồi nói : " Nghe anh nói, em là một bé gái tốt....tình hình bây giờ của em, lúc trước anh cũng đã gặp phải.....em đã học qua môn sinh học rồi, chắc cũng biết bây giờ em đang trong thời kì dậy thì. Triệu chứng bây giờ của em chính là chứng bồn chồn điển hình trong thời kì dậy thì....Đó là giai đoạn của mỗi người từ nhỏ đến lớn đều phải trải qua, em đừng quá lo lắng, em nên bình tĩnh sẵn sàng đón chờ nó.....những lúc rảnh rỗi em có thể cùng mẹ, cùng bố ngồi lại cùng nhau nói chuyện tâm sự, nói ra những phiền muộn của em, nói ra những suy nghĩ của em. Nếu mọi người hiểu nhau nhiều hơn, tự nhiên sẽ không xảy ra tình trạng cãi nhau nữa....."
Phương Hạo Vân nói ra những lời này, tất nhiên Hàn Tuyết Nhi cũng biết. Chỉ là nhiều lúc, người trong cuộc không sáng suốt, hôm nay nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, trong lòng cô bỗng giải tỏa được nhiều.
Dừng lại một chút, cô lại quay sang hỏi : " Hạo Vân, lúc anh lớn như thế, cũng khiến bố mẹ anh tức giận phát khóc à?"
"Anh......"
Phương Hạo Vân sửng sốt một chút, đột nhiên hắn không biết nên nói gì nữa. Hắn vốn nghĩ....Nhưng lúc đó, hắn làm gì có bố mẹ chứ?
" Em biết rồi....anh Hạo Vân. Lúc đó chắc chắn anh là một đứa trẻ rất hiểu chuyện........" Hàn Tuyết Nhi tự hỏi tự đáp, sau đó nói như đang thề : " Em nhất định sẽ học theo anh, là một đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện."
" Bố mẹ?" Bỗng nhiên Phương Hạo Vân có chút cảm khái....Trong thời gian rất lâu, hắn luôn chôn vùi thân thế của hắn trong sâu thẳm trái tim mình. Mãi mãi cũng không động chạm đến. Hôm nay, nói chuyện với Hàn Tuyết Nhi, đối với hắn có chút xúc động....
Tất nhiên, đối với hắn chưa từng nhìn qua mặt bố mẹ, Phương Hạo Vân cũng không có bất kì điều gì gọi là nhớ nhung cả.....có cũng chỉ là hận thù vô tận mà thui.....
Năm Phương Hạo Vân mười tám tuổi đã từng thề rằng, nếu có một ngày, cho hắn biết được bố mẹ hắn đang ở chỗ nào, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Sinh mà không nuôi, đó chính là tội lỗi lớn nhất trong thế gian này. Phương Hạo Vân muốn đứng trước mặt mà hỏi. Hỏi bọn họ tại sao lại bỏ rơi hắn, những đứa trẻ không phải trẻ mồ côi rất khó tưởng tượng những đứa trẻ không có cha mẹ phải lớn lên như thế nào. Thiếu đi tình thương yêu của bố mẹ, đối với một đứa trẻ, đó chắc chắn là một chuyện tàn nhẫn nhất trên thế gian này. Lời bài hát đó viết rất hay, đứa trẻ có mẹ giống như một viên ngọc, đứa mẹ không có mẹ giống như ngọn cỏ.....
Thế nhưng Phương Hạo Vân từ bé đến lớn đã không có mẹ cũng không có cha, vậy rốt cuộc hắn được tính là gì đây.....cả ngọn cỏ cũng không bằng nữa?
" Anh Hạo Vân, anh sao vậy. Sắc mặt anh làm em sợ quá......" Hàn Tuyết Nhi đột nhiên phát hiện sắc mặt Phương Hạo Vân bỗng nhiên lạnh như thép, trong ánh mắt rực lên nỗi căm hận, toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh ngắt.
Phương Hạo Vân nghe thấy vậy, mới lấy lại hồn vía. Hắn xin lỗi cười : " Em gái Tuyết Nhi. Anh xin lỗi. Đột nhiên anh nghĩ đến những chuyện không vui."
" Là chuyện có liên quan đến bố mẹ anh sao?" Hàn Tuyết Nhi thăm dò hỏi một câu : " Anh Hạo Vân, em biết bố mẹ bây giờ của anh, không phải bố mẹ đẻ của anh, đúng không?"
Phương Hạo Vân nghe thấy vậy bỗng giật mình, sau đó nói lên một tiếng lạnh ngắt : " Nhớ kĩ, những chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.......Tuyết Nhi, anh nói với em một lần nữa. Về tất cả chuyện về anh, em biết càng ít, đối với em càng tốt, em hiểu chưa?"
Cảm nhận được sự tức giận của Phương Hạo Vân. Hàn Tuyết Nhi vội vàng xin lỗi : " Anh Hạo Vân, em không cố ý đâu......anh yên tâm đi. Sau này em sẽ không hỏi nữa, em sẽ cố gắng quên đi thân phận của anh......anh là anh, là đại thiếu gia của tập đoàn Thịnh Hâm......Anh Hạo Vân độc nhất vô nhị."
" Như vậy mới đúng.....!" Phương Hạo Vân thở ra một hơi nhẹ nhõm, nói một cách nhấn mạnh : " Tuyết Nhi, sau này em nên đối xử tốt với bố mẹ em một chút....."
" Uhm. chuyện gì em cũng nghe theo anh.......!" Hàn Tuyết Nhi ngoan ngoãn đáp.
Dừng lại một chút, cô nhìn Phương Hạo Vân một cái, cẩn thận hỏi : " Anh Hạo Vân, anh có yêu chị Thanh Thanh không?"
*****
Đôi lời của lh4ever:
Nói thực đọc đến đoạn Hạo Vân xử lý nhà họ Hứa lh cũng không thích cho lắm. Cho dù lão XT luôn tìm được cớ cho mọi hành động của nvc, tỷ như những kẻ bị giết là người xấu, rằng nvc ngoài làm cho mình còn là vì dân hành đạo, nhưng tóm lại vẫn có một chút lãnh huyết. Đó là vấn đề của tác giả, nhóm dịch cũng không sửa đổi được.
Hạo Vân là 1 kẻ thiện ác phân minh. Với người thân, hắn đối xử ấm áp như gió xuân, với kẻ thù hắn lãnh khốc như băng giá. Hắn có thể làm đủ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình, để lớn mạnh lên, để có thể bảo vệ cho người thân của mình.
Bản thân hắn xuất thân là 1 cô nhi, sau lại làm sát thủ, không thể tránh khỏi có bản năng tự bảo vệ mình trước những áp lực bên ngoài. Cho nên, việc hắn hủy diệt đối thủ đôi khi chỉ qua những hành vi nho nhỏ, cũng không được tính là quá khích, nếu chúng ta suy xét từ góc độ của hắn.
Còn về tình cảm, hắn có thể phải dùng "mỹ nam kế" cho kế hoạch sau này của mình, nhưng những người phụ nữ hắn yêu, là hắn dùng thực tâm chinh phục được. Những người chỉ lên giường với hắn mà ko có tình cảm, hắn cũng hoan nghênh, nhưng đối đãi với họ lạnh nhạt như người ngoài. Cái đó sau này sẽ có, mong là mọi người sẽ có 1 cái nhìn thoáng hơn về vấn đề này.