Nói đi?"
Bàn tay nhỏ nhắn của Kim Phi đã đưa xuống dưới mở khóa quần của Phương Hạo Vân, cảm giác phấn khích tác động mạnh mẽ lên hắn, hắn buột miệng nói dối: "Làm cùng cô là sướng nhất!"
Kim Phi tuy biết Phương Hạo Vân đang giả dối nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tự hào. Nên nhớ cô là một cô gái góa chồng, có thể thu hút một anh thanh niên tuấn tú kiệt xuất như Phương Hạo Vân, tự hào là lẽ đương nhiên.
"Hạo Vân, còn chờ gì nữa, mau bắt đầu đi…" Kim Phi chớp chớp mắt, bàn tay không ngừng nghịch ngợm bên dưới, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Phương Hạo Vân thấy Kim Phi đỏ mặt, đôi mắt tràn trề dục vọng, biết rằng thời cơ đã đến, hắn không do dự nữa, thô bạo xé kì bào của cô ra, chiếc quần tam giác màu trắng đã ướt nhẹp.
Phải công nhận cô ả Kim Phi này đúng là dâm phụ, thứ đàn bà lẳng lơ không hề ít nhưng phóng túng như kiểu Kim Phi thì ít gặp thật.
Kim Phi chính là đối tượng giải tỏa tác dụng phụ Thiên phạt tốt nhất của Phương Hạo Vân…
Sau khi bị Phương Hạo Vân mò mẫm một hồi, Kim Phi cuối cùng đã hết chịu nổi, cô mở to miệng ra ngậm lấy khúc cây hùng dũng của hắn, Phương Hạo Vân liền thở hổn hển gấp gáp…
Mấy phút sau, trong phòng vang vọng khúc ca điên loạn của hai cơ thể quấn chặt vào nhau.
Hôm nay Kim Phi đặc biệt phấn khích, từ đầu chí cuối đều rên rỉ to tiếng, xong lần này đến lần khác… Hai người làm đến 3 lần ngọn lửa dục vọng mới tạm lắng xuống.
Đến lần cuối cùng, Phương Hạo Vân cảm nhận rõ ràng tác dụng phụ Thiên phạt rạo rực suốt mấy ngày nay một lần nữa trở nên tĩnh lặng, còn Kim Phi cũng đạt đến thỏa mãn tột đỉnh, nằm dài trên ghế sofa, thân hình mềm oặt không hề động đậy, hai mép trắng hồng bên dưới giờ đã dính đầy chất dịch của hắn…
"Phương thiếu gia, sém chút nữa là tôi bị anh hành hạ đến chết rồi…" Hồi lâu sau Kim Phi mới lấy lại sức, vẻ mặt mãn nguyện, ửng đỏ e thẹn, mấp máy môi trách cứ, nhưng bồi thêm một câu không biết liêm sỉ: "Tôi muốn ngày nào cũng được anh làm như thế…"
Phương Hạo Vân đang định mở miệng nói gì, ai ngờ điện thoại đặt trên bàn bất ngờ réo om sòm, bước tới liếc nhìn màn hình, là số của con bé Hàn Tuyết Nhi gọi đến.
Do dự giây lát, Phương Hạo Vân bấm nút kết nối cuộc gọi, đầu dây bên kia lập tức truyền sang giọng nói ngọt ngào của cô bé: "Anh Hạo Vân, anh có rảnh không? Hôm nay trường em có buổi chiếu phim, em muốn mời anh đi xem phim, anh không được từ chối em đâu đấy, lần trước anh đã hứa sẽ dành nhiều thời gian đi chơi với em, nhưng gần đây anh không hề liên lạc với em gì cả…"
Phương Hạo Vân đúng là có ý định từ chối, nhưng nghe Hàn Tuyết Nhi nói thế hắn lại không nỡ. Kim Phi định mở miệng nói xen vào, bị Phương Hạo Vân đưa tay ngăn lại.
"Phim bắt đầu chiếu lúc mấy giờ? Một tiếng đồng hồ sau anh đến nơi có được không?"
Phương Hạo Vân đành đồng ý với yêu cầu của Hàn Tuyết Nhi, một là hắn từng hứa hẹn dành nhiều thời gian hơn cho cô bé, hiện nay cô đang bước vào giai đoạn sắc xuân dao động, hắn tự thấy có trách nhiệm uốn nắn tư tưởng cho cô bé, hai là mấy ngày nữa hắn sẽ lên đường đi giải cứu Trần Thanh Thanh, việc này cũng nên thông báo một tiếng với Hàn Tuyết Nhi, lúc trước chính là Hàn Tuyết Nhi nói với hắn tình cảnh nguy hiểm của Trần Thanh Thanh.
"8h mới bắt đầu chiếu phim, hoàn toàn kịp thời gian cho anh đến…" Có thể dễ dàng nhận ra từ giọng nói, Hàn Tuyết Nhi đang rất vui: "Anh Hạo Vân, cứ quyết định thế nhé, em đứng ở trước cổng trường đợi anh, không gặp không về."
Sau khi Phương Hạo Vân gác máy, Kim Phi đã mặc xong kì bào, nhưng chiếc quần lót tam giác ướt nhẹp bị vứt trên ghế sofa, xem ra cô không định mặc lại nó vào.
"Phía dưới chân không?" Phương Hạo Vân lúc này còn chưa mặc quần áo, nghiêng đầu thắc mắc.
"Mặc kệ tôi… Người tình bé bỏng gọi anh kìa, còn không đi mau…" Không biết tại sao khi nghe có cô gái hẹn Phương Hạo Vân đi xem phim, trong lòng Kim Phi xuất hiện một nỗi chua chát vô cớ.
"Cô tự mình về nhà đi nhé, tôi có việc quan trọng phải đi…" Phương Hạo Vân thản nhiên buông một câu vô tình, bước tới cầm quần áo lên mặc vào, đột nhiên hắn phát hiện chiếc quần lót của mình biến mất.
"Đừng tìm nữa, tôi mặc vào rồi…" Kim Phi cười hi hí, đắc ý chỉ tay vào thân dưới của mình: "Nó đang ở đây nè, anh là đàn ông không mặc cũng đâu có sao, nhưng người ta là con gái, ít ra cũng phải ý tứ một chút chứ đúng không?"
Phương Hạo Vân lắc đầu bó tay, hắn còn tưởng Kim Phi dám "chân không" mặc kì bào ra về chứ, thì ra cô đã chiếm đoạt chiếc quần lót của hắn, đúng là đồ đàn bà khôn lõi.
"Nếu anh thấy ngại không mặc nó ra đường thì mặc cái của tôi vào đi, tuy có nhỏ một chút nhưng co giãn tốt lắm đấy, kéo căng ra là mặc vừa à, chất liệu bằng cotton cao cấp mà…" Kim Phi càng lúc càng khoái chí, nói đùa: "Coi như là chúng ta trao đổi tín vật với nhau vậy…"
Phương Hạo Vân liếc mắt vào chiếc quần lót còn ướt nhẹp của Kim Phi, bĩu môi: "Thôi cô giữ lấy luôn đi, tôi không có hứng thú…"
Chỉ là một chiếc quần lót thôi mà, không phải của dì Bạch thì lấy làm gì, chả có ý nghĩa gì cả…
"Anh không cần thì thôi, mai mốt có muốn tôi cũng không cho…" Kim Phi vội lấy lại chiếc quần lót ướt nhẹp nhét vào túi xách, định mang về giặt sạch lại mặc tiếp, hàng hiệu mua 1000 tệ/cái đó, cô không nỡ quăng nó đi.
Thân là đàn ông, không mặc quần lót cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, Phương Hạo Vân vội vã mặc lại quần áo ngay ngắn, chuẩn bị đi đến điểm hẹn với Hàn Tuyết Nhi.
"Phương Hạo Vân, anh định lợi dụng tôi để khống chế anh tôi đúng không?" Khi Phương Hạo Vân sắp bước ra ngoài, Kim Phi đột nhiên hỏi.
"Cô nghĩ thử xem?" Phương Hạo Vân dừng bước, hỏi vặn lại: "Cô cảm thấy đúng như thế hả?"
"Ai nhìn vào cũng nhận ra…" Kim Phi bỉu môi, tỏ vẻ không hài lòng: "Từ trước đến giờ anh đều xem tôi như công cụ để thỏa mãn, bây giờ anh lại lợi dụng tôi để khống chế anh tôi… Hạo Vân, chẳng lẽ anh không hề có chút tình ý gì với tôi sao? Anh không phải là người vô tình đến mức ấy chứ?"
"Vô tình?" Phương Hạo Vân cười hi hí khả ố, nhếch mép nói: "Thật không ngờ cô dám nói ra những lời như thế này? Kim Phi, có những việc cô biết rõ trong lòng thì thôi, cần gì phải nói trắng ra, còn nữa, đừng giả đò tình tứ trước mặt tôi, trong trái tim cô chắc gì đã có tôi… Còn về chuyện cô nói tôi lợi dụng cô để khống chế Kim Gia, tôi không phủ nhận, nếu như cô cảm thấy lợi ích và sinh mạng của hai anh em cô bị tôi đe dọa, cô có thể lựa chọn rời khỏi, tôi không cấm cản…"
"Rời khỏi?" Kim Phi tự hỏi trong lòng, việc này không thể kết thúc đơn giản như thế được… Để trả thù cho mình cô đã bỏ ra quá nhiều, bây giờ lựa chọn rời khỏi là hành động ngu ngốc.
Giờ đây cô đã không còn đường rút lui nữa rồi, nếu rời khỏi vào lúc này, mối nhục cô gánh chịu từ trước đến nay phải tính sổ với ai?
Thế mới nói, Kim Phi chỉ có thể theo đuổi mục tiêu đến cùng, dù cho con đường phía trước phải đi gian nan đến đâu, nguy hiểm đến đâu, cô cũng phải cắn chặt răng lao tới.
Kim Phi tin rằng chỉ cần tiếp tục ở bên cạnh Phương Hạo Vân, sớm muộn có một ngày cô sẽ phát hiện ra nhược điểm của hắn, hắn mạnh mẽ đến đâu nhưng cũng là một con người bằng xương bằng thịt, đã là con người ai cũng có điểm yếu.
……
Khi chạy đến trước cổng trường trung học của Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân thấy từng nhóm học sinh đang đi ra đi vào tấp nập, khuôn viên trường trông rất náo nhiệt.
Hắn và Hàn Tuyết Nhi đã hẹn gặp nhau ở trước cổng trường nên hắn không bước vào trong.
Phương Hạo Vân đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh, hắn muốn tìm Hàn Tuyết Nhi nhưng không hề thấy cô bé xuất hiện…
Đưa tay lên nhìn đồng hồ, vẫn còn nửa tiếng mới đến giờ hẹn, Phương Hạo Vân nghĩ chắc phen này mình phải đợi rồi. Trong lúc rảnh rỗi, hắn dựa lưng vào một gốc cây ven đường thả hồn bâng quơ nhìn dòng người qua lại, có học sinh trung học, cũng có sinh viên, có cô bé đáng yêu thuần khiết, cũng có không ít cô dậy thì trước tuổi thân thể nở nang lắm rồi…
Càng quá đáng hơn có vài cô còn mặc váy ngắn cũn cỡn lòi cả quần chip mỏng tang màu đen ra ngoài, theo Phương Hạo Vân thấy mấy cô bé này cùng lắm mới 18 tuổi, tiếc quá, còn nhỏ tuổi thế mà đã…
Nhưng nhìn tổng thể mà nói, phần lớn học sinh của trường này đều khiến hắn hài lòng, còn về số học sinh cá biệt kia, ở đâu mà chẳng có, có trách cũng không biết trách ai.
"Anh Hạo Vân, đang nhìn gì vậy?" Đang lúc Phương Hạo Vân thở dài ngán ngẩm, một giọng nói quen thuộc lọt vào tai.
Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy cô bé Hàn Tuyết Nhi đang mặc áo thun trắng, quần jeans bó sát đang đi nhanh về phía hắn. Gần đây hình như cô bé Hàn Tuyết Nhi này dậy thì thêm rồi thì phải, cặp núi đôi trước ngực nhô cao hơn lần trước khi gặp mặt, chiếc quền jeans bó sát để lộ đường cong mỹ miều từ eo xuống tới phần mông cô bé, Hàn Tuyết Nhi càng lúc càng có sức hút hơn.
Tâm trạng của Hàn Tuyết Nhi hình như không được tốt lắm, cô đang bỉu môi tức tối, bước thẳng tới trước mặt Phương Hạo Vân, hai mắt mở to, gặng hỏi: "Anh Hạo Vân, sao anh nhìn không chớp mắt vào mấy cô gái hư đốn kia vậy? Hứ, mới bé tí mà đã ăn mặc lộ liễu như thế, đồ không biết xấu hổ…"
Phương Hạo Vân cười thầm trong bụng, hèn chi sắc mặt Hàn Tuyết Nhi trở nên âm u, thì ra cô bé phát hiện hắn đang tập trung vào những đôi chân dài lộ liễu của mấy cô gái kia.
"Em Tuyết Nhi, không phải em ghen đấy chứ?" Phương Hạo Vân cố ý nói đùa, dùng lời lẽ ám muội trêu chọc cô bé.
Hàn Tuyết Nhi bỉu môi, đôi môi chúm chím xinh xinh hất lên cao, liếc xiếc Phương Hạo Vân một cái, giận dỗi: "Có anh mới ghen tuông đó… Em chỉ muốn nói cho anh biết con mắt thẩm mỹ của anh rất kém, mấy cặp chân mà anh vừa nhìn trộm khi nãy to như chân voi, có đẹp gì đâu nào?"
Phương Hạo Vân cười thầm, đó không phải là ghen tuông còn là gì chứ?
"Ha ha!" Phương Hạo Vân cười phá lên, nói sang đề tài khác: "Chúng ta mau vào đi, phim sắp chiếu rồi đấy."
"Anh Hạo Vân, anh nói thử xem chúng ta cùng đi vào như thế có giống một cặp tình nhân không?" Hàn Tuyết Nhi đột nhiên nháy mắt hỏi.
Phương Hạo Vân nghệch mặt ra, trong lòng bối rối, Hàn Tuyết Nhi nói ra lời này phải chăng có ẩn ý gì? Chẳng lẽ cô bé này cũng yêu mình rồi sao?
Nhận xét thật lòng, với cô bé xinh xắn thuần khiết như Hàn Tuyết Nhi, chỉ cần là đàn ông e rằng không có ai là không động lòng, Phương Hạo Vân tất nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ có điều hắn hiểu mấy cô gái của hắn đã quá nhiều rồi, quả thật không nên rước thêm vài cành hoa dính vào người nữa…
Mấy cô gái đi theo hắn chưa chắc đã có hạnh phúc, tương lai của hắn vẫn chưa có gì chắc chắn, cái chờ đón phía trước rất có thể là cái chết, một kết cục thê thảm.
"Hứ!" Thấy Phương Hạo Vân im lặng không trả lời, Hàn Tuyết Nhi phụng phịu thở hắt ra, bực bội kéo tay hắn, nói: "Thấy khó trả lời thì không cần trả lời nữa, chúng ta vào xem phim."
"Cái này… đừng kéo tay kéo chân như thế, không tốt cho em đâu…" Phương Hạo Vân luống cuống giải thích.
"Em còn không sợ, anh sợ gì chứ?" Hàn Tuyết Nhi dùng giọng điệu không thể cự tuyệt nói: "Anh Hạo Vân, đêm nay bắt buộc anh phải đóng vai bạn trai của em… Anh không biết đó thôi, gần đây em bị một lũ ruồi muỗi bu quanh, ghét quá đi!"
Phương Hạo Vân nghe xong, vốn định nói thì em xinh đẹp nên mới có nhiều ruồi muỗi để ý theo đuổi, nhưng vừa nói đến cửa miệng hắn lại nuốt ngược vào, hắn biết rõ hậu quả nghiêm trọng khi nói ra câu nói này…
Đúng vào 8h tối, ngay hội trưởng rộng lớn của trường trung học cuối cùng đã kéo màn lên bắt đầu chiếu phim, điều làm tất cả khán giả bất ngờ chính là nhà trường cho chiếu thể loại phim giáo dục chán ngắt.
Hơn nữa còn là loại phim sản xuất từ năm nảo năm nào, xưa như trái đất, tên là Ngôi sao đỏ lấp lánh, kể về một cậu bé giao liên hy sinh trong cuộc chiến tranh vệ quốc.
Phương Hạo Vân liền sụ mặt xuống: "Em mời anh xem loại phim này đó à…" Phương Hạo Vân đâu phải con nít, nghĩ tới cảnh bắt hắn ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ xem loại phim này là muốn ngất xỉu.
Lúc này Hàn Tuyết Nhi cũng điên đầu vì vụ này, nhà trường chỉ thông báo là có buổi chiếu phim phục vụ học sinh, còn nói có thể dẫn theo bạn bè vào xem, nhưng không có báo trước sẽ chiếu phim gì.
Nếu để cô biết trước là loại phim xưa như trái đất này, cô tuyệt đối không hẹn Phương Hạo Vân đến xem.
Nhưng sự thật không thể thay đổi, nhà trường chuẩn bị cái bẫy này cho học sinh chui vào ác thật đấy, thêm vào đó còn quy định sau khi bắt đầu chiếu phim không được bỏ về giữa chừng nữa chứ, giờ hết cách thật rồi, chỉ còn biết cố chịu đựng thôi.
Trong suốt buổi chiếu, Hàn Tuyết Nhi nhiều lần muốn quay sang nói chuyện với Phương Hạo Vân, nhưng ông thầy giám thị chốc chốc lại đi xung quanh hội trường nhắc nhở học sinh nào làm ồn, cô không có cơ hội lên tiếng.
Hàn Tuyết Nhi liếc nhìn về phía Phương Hạo Vân ngồi kế bên, thấy hắn như bị điểm huyệt, toàn thân cứng đờ ra như đá không để ý đến mọi thứ xung quanh, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì nữa?
Dù gì hắn cũng không phải đang xem phim.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGGHàn Tuyết Nhi tức tối đưa tay nhéo một cái vào đùi Phương Hạo Vân, Phương Hạo Vân đau điếng giật bắn lên, nghiêng đầu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Đừng nói chuyện…" Hàn Tuyết Nhi lí nhí nhắc nhở, chỉ tay vào ông thầy giám thị đang đi qua đi lại cách đó không xa ở phía sau lưng.
Phương Hạo Vân ấm ức trong lòng, nếu không cho phép nói chuyện, vậy em nhéo anh làm gì?
Hàn Tuyết Nhi nhìn đắm đuối vào hắn, đôi mắt to đẹp chớp chớp, rõ ràng là có ý em chỉ muốn anh để tâm đến em, đến cô gái xinh đẹp đang ngồi kế bên anh nè.
Không được nói chuyện làm ồn, nhưng đâu có kiểm soát được hành động của tất cả mọi người trong hội trường bao la, Hàn Tuyết Nhi càng xem phim càng thấy buồn chán, bèn lấy hết can đảm kéo lấy tay Phương Hạo Vân đùa nghịch, trong lòng len lỏi một cảm giác vui vui. Chỉ có điều hai người không ai phát hiện ngay hàng ghế sau lưng họ, mấy cặp mắt tức tối giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta đang bắn thẳng vào Phương Hạo Vân…
Khó khăn lắm bộ phim chán ngắt mới được chiếu xong, hai người vội vã chuồn khỏi hội trường, Hàn Tuyết Nhi tức tối oán trách: "Nhà trường chơi cú này ác quá, không biết họ nghĩ gì mà chiếu bộ phim này…"
"Ha ha!" Phương Hạo Vân cười phá lên, nói: "Thật ra bộ phim cũng không đến nỗi tệ, chỉ là không phù hợp với thị hiếu khán giả hiện đại mà thôi… Như vậy đi Tuyết Nhi, anh mời em đi uống café, tiện thể anh muốn nói với em chút chuyện…"