Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 424


"Được thôi!" Phương Hạo Vân không từ chối, nói: "Chúng ta đến bên bờ hồ dạo chơi đi…"

Hai người đi bên nhau tản bộ dưới ánh trăng sáng lung linh huyền ảo, không gian thật lãng mạn, nhìn vào như một đôi tình nhân.

Suốt đường đi hai người không ai nói với ai tiếng nào, cứ lặng lẽ bước đi.

Không bao lâu sau, hai người đã đến bên bờ hồ, nước chảy róc rách, chốc chốc lại có tiếng dế gáy vui tai… Phương Hạo Vân có thị lực tinh nhạy, thậm chí còn nhìn thấy vài con cá lội tung tăng dưới làn nước trong xanh.

Cảnh sắc nơi đây đẹp tuyệt, so với các công viên nhân tạo trong thành phố lớn, nơi đây mang hơi thở đại tự nhiên, tạo cho người ta cảm giác thư thái khoan thai.

Sự thật chứng minh xây dựng khu du lịch sinh thái ở thôn Lưu Thủy là một quyết định sáng suốt, Phương Hạo Vân tin tưởng sau này nơi đây sẽ trở thành một mỏ vàng mang lại lợi nhuận kết sù cho hắn.

"Hạo Vân, đang nghĩ gì vậy?" Tuy ánh sáng yếu ớt khi mờ khi tỏ, nhưng Tạ Mai Nhi vẫn chú ý vẻ mặt đăm chiêu của Phương Hạo Vân, khoảnh khắc người đàn ông này đăm chiêu suy nghĩ thật thu hút…

Phương Hạo Vân đang định lên tiếng, ai ngờ bụi cỏ cách đó không xa phát ra tiếng sột soạt…

"Hình như có người?" Phương Hạo Vân nói nhỏ: "Bụi cỏ bên kia có người…"

Theo phán đoán của Phương Hạo Vân, tiếng động phát ra từ bụi cỏ cách họ khoảng 10m, chỉ là cây cối um tùm nên hắn không nhìn rõ là ai.

Tạ Mai Nhi suy nghĩ giây lát, nói: "Khuya thế này rồi, chắc không có ai đâu… có thể là mèo hoang hay là chồn cáo gì đấy…"

Thôn Lưu Thủy xung quanh là núi bao bọc nên thỉnh thoảng trong thôn cũng xuất hiện động vật hoang dã, mấy năm trước nghe nói còn có chó sói vào thôn bắt gia súc ăn thịt, báo hại dân làng phải huy động lực lượng vây bắt suốt mấy ngày liền.

"Uhm!" Phương Hạo Vân đáp khẽ.

Nhưng lúc này trong bụi cỏ lại có tiếng động vọng ra, lần này là những âm thanh khiến hai người đỏ mặt. Tiếng đàn ông thở hổn hển, tiếng đàn bà rên rỉ sung sướng và tiếng hai cơ thể va vào nhau phành phạch.

Tạ Mai Nhi cứng đờ ra, tiếng động như thế cô không hề xa lạ gì, lúc ở khu nhà Lam Tâm, căn phòng của chị Mỹ Kỳ ở kế bên cứ hay vọng sang phòng cô những âm thanh giống hệt vậy.

Tạ Mai Nhi đỏ mặt xấu hổ, cúi gầm mặt xuống đất không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân.

Tiếng động trong bụi cỏ càng lúc càng to, tiếng rên rỉ của cô gái vang vọng khắp nơi, hiển nhiên lúc này cặp đôi đang hành lạc trong kia đang phiêu diêu ngoài chín tầng mây không phát hiện có người đến gần.

Phương Hạo Vân cũng bối rối ra mặt, thật không ngờ ở làng quê yên tĩnh lại có cả cảnh dã chiến đêm khuya thế này, thật là mất hứng ngắm cảnh.

Phương Hạo Vân cảm thấy dân làng đôn hậu chắc không đến nỗi làm chuyện này ở ngoài bụi cỏ đâu, rất có khả năng chính là các công nhân tuyển mộ từ ngoài thị trấn vào lén ra đây vụng trộm.

Hắn quyết định ngày mai nói với Bạch Phúc, sau này phải quản lí nghiêm ngặt công nhân hơn, nhất là cuộc sống riêng tư, không được để xảy ra tình cảnh khó coi như hôm nay nữa.

"Á… nhanh nữa lên…" Cô gái hình như không được thỏa mãn, bắt đầu la to thành tiếng.

Dưới cảnh tượng khích thích như thế, Tạ Mai Nhi rạo rực trong tim, cổ họng cũng bắt đầu phát ra tiếng rên khe khẽ, cô sợ Phương Hạo Vân hiểu lầm nên cố hết sức điều tiết hơi thở không cho tiếng rên phát ra nữa.

Chỉ có điều khuôn mặt thanh tú của cô đã đỏ chót như trái ớt.

Tạ Mai Nhi định bảo Phương Hạo Vân đi về, nhưng lại chôn chân tại chỗ không biết làm sao mở miệng.

Khoảng 4 phút sau, trong bụi cỏ lại vọng ra tiếng thở hắt ra của gã đàn ông, tiếp đến là tiếng trách móc của cô gái: "Anh là đồ vô dụng, có tí mà đã xìu rồi, mau dùng miệng tiếp tục đi…"

Phương Hạo Vân lắc đầu bó tay, tên này có vài phút đã đầu hàng, xem ra đúng là kém cỏi thiệt, kém hơn hắn rất nhiều.

Tạ Mai Nhi thật muốn kiếm cái lỗ để chui vào, cô gái này thiệt tình phóng túng, còn yêu cầu người tình dùng miệng nữa chứ, eo ôi…

Nghĩ đến đây, nhịp tim của Tạ Mai Nhi khua loạn xạ nhanh chóng.

Cô đột nhiên nhớ đến cảnh trong giấc mơ, nhiều lần cô cũng muốn được Hạo Vân phục vụ như thế, cô còn nhớ khi đó cô rất sung sướng, cảm giác như lạc vào tiên cảnh.

Tạ Mai Nhi len lén đưa mắt nhìn trộm Phương Hạo Vân một cái, thấy hắn đang ngẩng đầu ngắm trăng sáng, trong lòng tự trách mình tâm tính hư đốn, Hạo Vân chẳng phải đang không bị ảnh hưởng, vẫn ung dung ngắm trăng đó ư?

Nhưng Tạ Mai Nhi đâu có biết Phương Hạo Vân đang ngắm trăng, hai lỗ tai lại không bỏ sót từng âm thanh đang phát ra trong bụi cỏ.

Lại 5 phút trôi qua, cô gái kia đột nhiên rú lên, mọi tiếng động nhạy cảm tắt ngúm.

Sau đó là tiếng mặc quần áo sột soạt, hiển nhiên trận dã chiến đã kết thúc.

Phương Hạo Vân cười thầm trong bụng, đúng là một đôi kém cỏi, từ đầu đến cuối chỉ hơn 10 phút, còn kém xa kỉ lục chinh chiến trường kì của hắn.

"Chị Mai, họ sắp đi ra đó, chúng ta mau trốn đi…" Nói xong, Phương Hạo Vân kéo tay Tạ Mai Nhi. Tạ Mai Nhi giật thót tim, máu nóng dâng trào, trượt chân té ngã, Phương Hạo Vân vội đỡ lấy eo cô gái, Tạ Mai Nhi run lên từng chập, ngoảnh mặt đi nơi khác.

Phương Hạo Vân mỉm cười trấn an, dẫn Tạ Mai Nhi núp vào phía sau một thân cây to bên bờ hồ.

Không bao lâu sau, đôi nam nữ vụng trộm kia men theo con đường nhỏ đi trở vào trong thôn, lúc này bên bờ hồ chỉ còn lại Phương Hạo Vân và Tạ Mai Nhi.

Gió đêm lạnh lẽo, nhưng Tạ Mai Nhi không hề cảm thấy lạnh, ngược lại cô còn cảm thấy hai má nóng rang như hòn than, những âm thanh khích thích vừa nãy cứ lảng vảng bên tai.

"Chị Mai, chị không khỏe à?" Phương Hạo Vân phát hiện Tạ Mai Nhi thần sắc không ổn định bèn quan tâm hỏi thăm.

Tạ Mai Nhi cúi gầm mặt, hồi lâu sao mới nghiến răng, hậm hực nói: "Thật không biết xấu hổ…"

Phương Hạo Vân thế mới hiểu lí do Tạ Mai Nhi bần thần, thì ra cô bị cảnh khoái lạc của đôi nam nữ kia ảnh hưởng.

Phương Hạo Vân thản nhiên nói: "Ở thành phố Hoa Hải những cảnh thế này trong công viên còn ghê rợn hơn mà, nhưng đó là nhu cầu cần thiết của con người, đâu thể trách họ được."

Tạ Mai Nhi liếc xéo Phương Hạo Vân một cái, không lên tiếng phản bác.

Phương Hạo Vân ho một tiếng, cười chua chát: "Người kia đâu phải là em, chị trừng mắt với em làm gì..."

Tạ Mai Nhi buộc miệng nguýt dài: "Chắc là em muốn rồi chứ gì, đàn ông đều xấu xa như nhau…"

Phương Hạo Vân ấm ức trong lòng, mình có làm nên tội lỗi gì đâu, hắn trả treo: "Chị Mai, đêm nay chúng ta cùng dạo chơi bên bờ hồ là do chị chủ động mời mọc đó nha."

"Đúng rồi!" Tạ Mai Nhi ngốc nghếch đáp lại, sau đó mới giật mình phản ứng, ý của Phương Hạo Vân rất rõ ràng, nếu như có người muốn thì người đó sẽ là cô, Tạ Mai Nhi…

Tạ Mai Nhi phụng phịu: "Em chỉ giỏi ăn hiếp chị thôi."

Phương Hạo Vân mỉm cười: "Em có ăn hiếp chị đâu nào? Nói không chừng là do chị nghĩ bậy ấy."

"Hứ!" Tạ Mai Nhi không vui, tức tối đe dọa: "Rõ ràng là em ăn hiếp chị, đợi lát nữa chị sẽ mách với chị Mỹ Kỳ và Kỳ, nói là em hư đốn, coi em tính sao cho biết."

Tạ Mai Nhi đột nhiên thay đổi đề tài: "Hạo Vân, nghe chị hỏi này, ngoại trừ dự án ở thôn Lưu Thủy ra, tập đoàn Đằng Phi của em còn kế hoạch phát triển gì không?"

"Bây giờ còn chưa có…" Phương Hạo Vân trả lời thật thà, hắn còn phải đối mặt với trận chiến khốc liệt vào dịp tết Trung Thu, nếu nguy cơ này không thể vượt qua, lúc đó hắn đã bỏ mạng, còn tính tới kế hoạch phát triển gì chứ? Hơn nữa đợi tất cả dự án ở thôn Lưu Thủy hoàn thành cũng cần khoảng thời gian 2 năm, bây giờ đi tính tới kế hoạch tiếp theo e là còn hơi sớm.

Ít ra phải đợi sau Trung Thu đã.

"Ờ!" Tạ Mai Nhi hỏi thế chẳng qua để lái sang chuyện khác, không muốn tiếp tục đề tài nhạy cảm kia thôi. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com

"Chị Mai, em biết ý của chị…" Phương Hạo Vân lại hiểu lầm câu hỏi của Tạ Mai Nhi, hắn nghĩ Tạ Mai Nhi không muốn suốt đời chôn thân ở thôn Lưu Thủy, nên hứa hẹn: "Đợi sau khi dự án ở đây hoàn thành, em sẽ điều chị về tập đoàn Đằng Phi làm tổng giám đốc."

"Hạo Vân, em nói thật đấy hả?" Tạ Mai Nhi vừa bất ngờ, lại pha chút lo lắng, hỏi: "Liệu chị có đủ năng lực đảm đương không?"

"Chị Mai, chị phải có niềm tin vào mình mới được, năng lực của chị ai cũng nhìn thấy mà, tin chắc đợi khi dự án ở thôn Lưu Thủy kết thúc, chị sẽ học được rất nhiều điều, đến lúc đó chị dư sức đảm nhận chức tổng giám đốc của tập đoàn Đằng Phi…" Phương Hạo Vân nói.

"Ờ, chị sẽ cố gắng không phụ kì vọng của em đối với chị." Tạ Mai Nhi thấy Phương Hạo Vân đối xử tốt với mình, nắm chặt tay tự hứa sẽ cố gắng hơn.

Phương Hạo Vân nheo mắt: "Chị Mai, sáng sớm mai chị đưa ra bàn bạc với Bạch Phúc, giáo dục tác phong cho nhân viên kĩ hơn, đừng để xảy ra những chuyện như vừa nãy nữa."

Khó khăn lắm mới lái sang chuyện khác, bây giờ tên Hạo Vân đáng ghét lại nhắc đến, Tạ Mai Nhi liếc xéo hắn, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Chị nhớ rồi, chị sẽ bàn với Bạch Phúc nghĩ ra đối sách."

Phương Hạo Vân nói tiếp: "Đằng Phi cần những nhân tài hội tụ đủ tài đức, nếu có tài mà không có đức thì chúng ta thà không cần… Chị nhớ kĩ lời em, sau này tuyển chọn nhân lực phải nghiêm khắc hơn nữa."

Tạ Mai Nhi nghiêm túc gật đầu: "Em yên tâm đi, chị sẽ soạn thảo thêm nội quy của công ty, em là chủ tịch tập đoàn không tiện ra mặt, việc này cứ để chị lo hết…"

"Ha ha!" Phương Hạo Vân cười phá lên: "Vậy thì nhờ cả vào chị đấy, chúng ta phải quản thúc tốt nhân viên, nhưng đồng thời cũng không gò ép, cần tạo không gian cho họ phát huy hết tài năng, thế mới là một doanh nghiệp hiện đại…"

"Chị đã thu xếp kế hoạch với Bạch Phúc, không bao lâu nữa sẽ tiến hành chỉnh đốn những gì còn thiếu sót…" Nói đến việc công, Tạ Mai Nhi lập tức xua tan bối rối, thao thao bất tuyệt.

Vốn dĩ Tạ Mai Nhi định nói một số chuyện riêng với Hạo Vân, nhưng bị đôi nam nữ kia ảnh hưởng nên đành tạm gác lại, chuyển sang bàn về tương lai phát triển của công ty.

Đợi khi hai người kết thúc cuộc nói chuyện đã hơn 11h đêm, gió lạnh càng khắc nghiệt hơn, Tạ Mai Nhi lạnh buốt.

Phương Hạo Vân tỏ ra ga lăng cởi áo khoác ra khoác lên người Tạ Mai Nhi, mỉm cười đề nghị: "Chị Mai, không còn sớm nữa, chúng ta quay về đi, nếu không ba mẹ chị trông ngóng đó."

"Ờ!" Tạ Mai Nhi ấm ức lắm, nếu không vì đôi nam nữ vô liêm sỉ kia thì cô đã tâm sự với Hạo Vân được rồi.

Hai người cùng nhau đi về, suốt dọc đường không ai nói với ai tiếng nào, khung cảnh trở nên yên tĩnh. Đột nhiên, Tạ Mai Nhi nhìn thấy một vật rơi ở dưới đất.

Cô hoảng hốt hét toáng lên, nhảy tránh sang một bên không muốn mình giẫm lên thứ ấy nhưng khi nhảy lại bị trượt té lăn ra đất.

Phương Hạo Vân đang đăm chiêu suy nghĩ kế hoạch phát triển trong tương lai của tập đoàn Đằng Phi, không hề để tâm đến Tạ Mai Nhi, đợi khi nghe tiếng hét đau đớn của cô mới bừng tỉnh, lúc này đùi phải của Tạ Mai Nhi bị cứa vào đá nhọn khi ngã xuống, máu tươi rỉ ra từ vết thương.
Bình Luận (0)
Comment