Trần Thanh Thanh lại không nói gì, cô tham gia vào trò chơi tử vong không giống như người khác, cái gọi là thành tích căn bản là chẳng có ý nghĩa gì với cô. Cô là muốn đột phá mình, khiêu chiến mình, rút ngắn cự li với Hạo Vân. Đối với một võ giả cuồng nhiệt mà nói, Trần Thanh Thanh hiểu rõ sự chênh lệch giữa mình và Hạo Vân.
Tính cả Mã Long và Tiêm Đao tiểu tổ, bên phía Trần Thanh Thanh tổng cộng có hơn bốn mươi người, mà căn cứ theo tình báo thì đối tượng phục kích hôm nay có khoảng trên dưới 80 người, mỗi tên là đều là binh lính xuất ngũ thân kinh bách chiến.
Đương nhiên, trong đó cũng có cả những binh lính xuất ngũ trong nước. Tất cả đều vì cuộc sống.
Trần Thanh Thanh nằm úp sấp xuống, trang phục tác chiến đặc chế hoàn toàn dung hợp với rừng cây xung quanh, nếu hai người cách xa nhau mười bước thì khẳng định sẽ không phát hiện ra hành tung của cô.
" Các tiểu tổ chú ý, từ lúc này bắt đầu đề phòng..." Từ bộ đàm truyền tới giọng nói hữu lực của Hà Trác Tiếu.
Sau khi nhận mệnh lệnh mọi người đều tập trung tinh thần, đôi mắt nhìn lướt xung quanh, súng tự động trong tay đều chĩa thẳng, chỉ chờ một mệnh lệnh.
Chuẩn bị xong hết, Hà Trác Tiếu và các đội viên chỉ còn chờ mục tiêu xuất hiện, nhanh chóng chấm dứt trận chiến, mang theo đội viên của mình thuận lợi trở về doanh trại, đến lúc đó trực thăng chiến khu sẽ đưa bọn họ rời đi.
Trần Thanh Thanh nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, căn cứ theo an bài lần hành động này cô đảm nhận vai trò bắn tỉa. Đối với một tay súng bắn tỉa mà nói, lựa chọn một tư thế thích hợp là quan trọng nhất.
Đương nhiên khi bắt đầu hành động cô không thể tùy tiện đổi tư thế được, nếu làm vậy sẽ rất dễ bại lộ mục tiêu. Cho nên lúc này Trần Thanh Thanh phải điều chỉnh một tư thế tốt nhất.
Trần Thanh Thanh trước đây chưa từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc và hệ thống, có điều cô lại có thiên phú bắn tỉa, hơn nữa còn có công phu, cho nên trải qua kiểm tra của Hà Trác Tiếu, kết luận cô thích hợp đảm nhiệm nhiệm vụ bắn tỉa.
Qua vài lần kiểm nghiệm cũng đã chứng thực được năng lực của cô.
Ba giờ, mục tiêu vẫn chưa xuất hiện, toàn bộ quân binh đều trốn trong tự nhiên, vẫn không hề nhúc nhích quan sát tình huống bốn phía.
Từ lần cuối cùng điều chỉnh tư thế bắn tốt nhất, Trần Thanh Thanh cũng đã hơn hai giờ không di chuyển, đối với một tay súng bắn tỉa không được huấn luyện bài bản quả thực là khó có được.
Đương nhiên, hơn hai giờ vẫn còn chưa đủ, cô còn phải kiên trì tới khi mục tiêu xuất hiện.
Hà Trác Tiếu không lo khả năng bắn súng của cô, chỉ lo cho tính nhẫn nại của cô. Hơi do dự, hắn thông qua bộ đàm chuyển lời: "Thanh Thanh, kiên trì!"
" Kiên trì!"
Trần Thanh Thanh lập lại câu nói của Hà Trác Tiếu, thân mình không cử động. Trên thực tế, Hà Trác Tiếu lo hơi thừa, Trần Thanh Thanh không phải là người thường. Cô dưới sự chỉ điểm của Hạo Vân tu luyện được công phu nội gia chính tông, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn thành công nhưng mà cơ thể cũng đã có năng lực điều khiển hô hấp, có thể không ngừng cung cấp thể lực cho cô.
Đột nhiên, một con sâu bay không biết loài gì hiện ra trước mặt cô, cánh phát ra tiếng ong ong. Trần Thanh Thanh khẽ nhíu mày, ngày thường cô trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ sâu bọ...
" Đáng chết!"
Trần Thanh Thanh âm thầm mắng một tiếng, hy vọng con sâu sẽ rời đi, có điều việc không theo ý người, nó không những không đi, mà theo tư thế đó còn đáp thẳng xuống chóp mũi Trần Thanh Thanh.
Cũng may trong khoảng thời gian này Trần Thanh Thanh cũng đã quen hơn rồi, nếu không đã sớm hò hét lên... Lần tập huấn này, Trần Thanh Thanh đúng là đã cải biến nhiều.
" Ong ong!"
Con sâu bò đi bò lại trên mũi cô một lúc, rồi vẫn bay đi...
Trần Thanh Thanh âm thầm cười khổ một tiếng, may mà nó đã đi rồi.
" Thanh Thanh, tới bây giờ cô vẫn sợ sâu sao?" Bên phía tay trái Trần Thanh Thanh, Hác San San đảm nhận quan sát thông qua bộ đàm thấp giọng hỏi.
Trần Thanh Thanh không nói gì, chỉ quay đầu cười với cô.
Hà Trác Tiếu ở phía bên trái Trần Thanh Thanh, lúc này hắn đang cầm một kính viễn vọng hồng ngoại cẩn thận xem xét tình huống bốn phía, tới giờ vẫn chưa xuất hiện, có thể thấy, trong ánh mắt hắn có chút lo lắng.
Văn Diệp nằm úp sấp ở một cây đại thụ cách đó không xa, súng trường thẳng tắp trong tay, đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên một đạo sát khí. Ở chung lâu như vậy, Trần Thanh Thanh cũng có chút hiểu biết về đội hữu. Văn Diệp người này, lúc hành sự đều cô cùng nghiêm túc. Hơn nữa hắn là người có tâm địa Bồ tát, thủ đoạn sét đánh. Người không nên giết, hắn không hạ thủ được, nhưng mà kẻ đáng chết, hắn lại không hề nương tay.
Hôm nay những đối tượng bị phục kích, hoàn toàn là những kẻ đáng chết.
Tiêm Đao tiểu tổ của Mã Long là những đội viên đã tốt nghiệp tập huấn, chiến đấu to nhỏ đều đã trải qua, kinh nghiệm lâm địch vô cùng phong phú.
Hôm nay bọn họ được phái tới tác chiến ở tuyến đầu, ở vào vị trí của Mã Long có thể nhìn rõ được Trần Thanh Thanh, khoảng cách của hai người là khoảng trên dưới năm thước, hắn thi thoảng lại liếc mắt sang nhìn Trần Thanh Thanh, dường như rất coi trọng tới an nguy của cô.
Từ khi Trần Thanh Thanh truyền thụ cho bọn họ Hoạt bộ, đám người Mã Long đã bội phục Trần Thanh Thanh từ trong tâm. Tuy rằng thời gian ngắn, những đội viên còn chưa kịp nắm rõ, nhưng mà năng lực của bọn họ cũng đã được tăng trên diện rộng.
Đại khái là lại thêm hai giờ nữa, từ bộ đàm truyền tới tiếng của đại đội trưởng Hà Trác Tiếu: "Mọi người chú ý, mục tiêu xuất hiện... Mọi người chú ý, mục tiêu xuất hiện..."
Trần Thanh Thanh nghe thấy thế, lập tức tinh thần rung động, ẩn núp lâu như vậy, đại chiến rốt cục cũng đã hạ màn.
"Hướng ba giờ xuất hiện đội ngũ tiền tiêu..." Ngay sau đó, những tin tình báo chi tiết hơn truyền tới bộ đàm cuả từng binh sĩ.
Hôm nay đối tượng mà Trần Thanh Thanh bọn họ phục kích là một đoàn ngựa thồ những chất độc hại qua biên cảnh. Đoàn ngựa thồ này hình như đã có lịch sử rất lâu, nghe nói tồn tại từ thế kỷ thứ mười bảy. Bọn họ chủ yếu dựa vào giống ngựa có thể lực phi thường, vận chuyển thuốc phiện ở nơi rừng rậm ít dấu chân người. Những thành viên của đoàn ngựa thồ thân thủ đều không tồi, hơn nữa bọn họ còn rất tinh tường với vùng rừng nguyên sinh này, lộ tuyến vô cùng bí mật, cho tới bây giờ chưa từng thất thủ bao giờ. Nguồn: http://truyenggg.com
Lần này Trần Thanh Thanh bọn họ sở dĩ có thể thám thính được tin tức, ẩn nấp ở chỗ này, không phải là chỉ vất vả ngày một ngày hai. Nghe nói, trước đây cảnh sát vũ trang biên phòng vì tin tức này mà phái ra sáu người nằm vùng, sau khi hi sinh năm người, rốt cuộc cũng chiếm được tình báo chuẩn xác.
Tình báo cho biết, hàng hóa của lần thồ này vô cùng nhiều, ước chừng là hai trăm cân băng độc, cộng thêm một số dung môi hóa học chế tạo thuốc phiện, tổng cộng cũng phải trên ngàn cân.
Chuyện lần này lớn, cho nên để đảm bảo thành công, đoàn ngựa thồ lần này gần như đã xuất động toàn bộ hảo thủ có thể.
Mặt trên cũng vì nguyên nhân này cho nên mới cho những đội viên tập huấn tham dự tiêu diệt. Nói thật, đối với những thành viên đoàn ngựa thồ, cảnh sát vũ trang bình thường thật không phải là đối thủ.
Đương nhiên, nếu phái binh số lượng lớn tới thì đoàn ngựa thồ này cũng không phải là không thể tiêu diệt. Có điều tuyến đường mà đoàn này đi đều ở những tuyến biên cảnh đang tranh cãi chưa xác định, nếu phái binh quy mô lớn tới tiễu trừ có thể dẫn tới không ít phiền toái...
Tóm lại là, phái một đội ngũ quy mô nhỏ những đội viên tập huấn tới tiêu diệt đoàn ngựa thồ có những phần tử vũ trang này là thích hợp nhất.
Trên trang phục có trang bị ống nhòm mini, Trần Thanh Thanh có thể nhìn thấy đội ngũ ngựa thồ... Đường như con ngựa nào cũng đang thở hổn hển, xem ra bọn họ đã đi được một lúc lâu rồi.
Ở bên cạnh những con ngựa là mười mấy nhân viên vũ trang cảnh giác nhìn bốn phía, theo động tác của bọn họ mà xem, hiển nhiên đều là những phần tử vũ trang đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp.
Sức chiến đấu của đám người này tuyệt đối không thấp hơn bộ đội đặc chủng.
" Mọi người không nên hoảng, cũng không nên cử động... chờ mệnh lệnh của tôi..." Trong bộ đàm lại truyền tới tiếng của Hà Trác Tiếu, hắn lo rằng sẽ có người thiếu kiên nhẫn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đoàn ngựa thồ cũng càng ngày càng gần, lúc này hơn hai mươi con ngựa cao to đã hiện ra trong phạm vi của các đội viên.
Chỉ cần Hà Trác Tiếu ra lệnh một tiếng, nhóm người này sẽ tuyệt đối không còn đường sống, bởi vì tổng cộng có mười mấy nhân viên vũ trang thì người nào cũng đã bị các đội viên ngắm bắn, chỉ cần nhẹ bóp cò súng là chắc chắn sẽ vỡ đầu (head-shot, haha)
"Hà đội trưởng, không hợp lý... theo tình báo thì bọn nó phải xuất động toàn bộ chứ, tới trăm người... sao lúc này chỉ có mười mấy người?" Mã Long thấp giọng nói với Hà Trác Tiếu qua điện đàm.
Hà Trác Tiếu giờ phút này cũng có chút nghi hoặc, đoàn ngựa thồ phía trước rõ ràng không phù hợp với tình báo... chênh lệch về số lượng là rất lớn.
Trong lòng Trần Thanh Thanh cũng đang tính toán, hay là nhóm mình đã bị bại lộ, đoàn ngựa thồ này là cử ra để hấp dẫn lực chú ý của mình... sau đó tiến hành động tác khác.
" Mã đội trưởng, theo anh thấy thế là thế nào?" Tình huống này Hà Trác Tiếu cũng không chắc lắm.
" Đội trưởng, đoàn ngựa thồ này có vấn đề..." Trong lòng Trần Thanh Thanh dâng lên một cỗ cảm giác không tốt, cô cảm giác thấy một cỗ sát khí cường đại đang âm thầm tới gần.
Bỗng nhiên dâng lên cảm giác nguy hiểm, khiến cho trong lòng Trần Thanh Thanh cảm thấy bối rối, nhưng mà lúc này cô cũng không làm sao mà xác định được cảm giác nguy hiểm này là từ đâu mà tới.
Hà Trác Tiếu nghe được lời nhắc nhở của Trần Thanh Thanh, vội vàng hỏi: "Thanh Thanh, cô phát hiện ra điều gì?"
" Đội trưởng, tôi cảm giác thấy nguy cơ cường đại, nhưng mà tôi vẫn chưa hiểu rõ là chuyện gì... tôi thỉnh cầu đội trưởng, tạm thời chưa truyền mệnh lệnh công kích, cứ xem rồi hẵng tính..." Trần Thanh Thanh vừa trả lời, vừa cẩn thận cảm ứng xung quanh, hy vọng có thể bắt được ngọn nguồn của mối nguy, đáng tiếc là cảnh giới của cô còn chưa đủ...
" Thanh Thanh, cô không định nói với tôi rằng đây là trực giác của phụ nữ đó chứ?" Hà Trác Tiếu trầm giọng nói: "Thanh Thanh, chuyện hôm nay không phải là trò đùa, nếu trong vòng năm phút mà tôi không ra mệnh lệnh công kích thì chúng ta sẽ bỏ qua thời cơ tốt nhất, đến lúc đó ai sẽ chịu trách nhiệm?"
"Hà đội trưởng, tình huống trước mắt hoàn toàn không tương xứng với tình báo, anh không thấy kì quái sao?" Trần Thanh Thanh có thể cảm giác được rõ ràng, nguy cơ ở trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
" Mặc kệ nói như thế nào, trong lòng năm phút đồng hồ tôi cũng phải quyết định... Thanh Thanh, cô ở vị trí ngắm bắn, mong cô làm tốt bổn phận của mình, không cần nói chuyện, cô làm như vậy sẽ quấy nhiễu phán đoán của tôi..." Hà Trác Tiếu dặn dò một tiếng, liền ngắt điện đàm rồi tiếp tục nghiên cứu phương án với Mã Long.
Ba phút sau Mã Long cùng Hà Trác Tiếu cũng đã đạt thành quyết định nhất trí, lại quan sát thêm một phút nữa, sau đó sẽ quyết định công kích hay không.
" Chết tiệt... nếu cảnh giới của ta có thể cao hơn một chút thì có thể sẽ phát hiện ra ngọn nguồn nguy hiểm..." Trần Thanh Thanh âm thầm hối hận, cô biết, nếu cô không tìm ra được ngọn nguồn nguy hiểm đó, thì sẽ không thể khuyên đội trưởng thôi công kích.
Nếu mà công kích thì nhất định sẽ làm bại lộ vị trí của các đội viên, nếu đây mà là một âm mưu thì vấn đề sẽ là rất lớn... Tố chất quân sự của đối phương là cực cao, hơn nữa lại chiếm ưu thế về số lượng, dưới tình huống như vậy thì bọn họ sẽ cửu tử nhất sinh mất.
Trần Thanh Thanh càng nóng vội lại càng không cảm ứng ra được gì, chỉ nửa phút sau cả người cô đã toát mồ hôi ướt đẫm.
Trần Thanh Thanh cũng không phải là sợ chết, mà là trong lòng cô sợ rằng các đồng đội có thể xảy ra chuyện.