Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 437


Hác San San tuy rằng bắn chết hai tên, nhưng mà với tình huống của Trần Thanh Thanh cũng không trợ giúp được gì nhiều. Tính thêm cả William lúc này vẫn còn tới 5 người truy đuổi Trần Thanh Thanh, hơn nữa mỗi người đều là hảo thủ.

Không ngừng tránh né, cũng khiến cho thể lực của Trần Thanh Thanh cạn kiệt. Lúc này thân hình của cô cũng không còn nhanh nhẹn như trước nữa. Mã Long và Hà Trác Tiếu đã ở xa phía sau, huống hồ lúc này bọn họ còn đang tác chiến với đám đạo tặc, căn bản là không thể cứu viện kịp.

Lúc này, khoảng cách gần với Trần Thanh Thanh nhất là Hác San San.

" Thanh Thanh, để tôi yểm trợ cô..."

Hác San San hét lớn một tiếng, cầm súng xông ra ngoài, mục đích chính là hấp dẫn quân địch, giảm áp lực cho Trần Thanh Thanh.

"Bùm bùm!"

Hác San San bắn như điên loạn, cố ý bại lộ vị trí của mình, lập tức William đã bị thu hút sang đó.

So với thượng tá hải quân lục chiến của nước Anh thì Hác San San còn kém xa lắm, mới vừa bước ra, một loạt đạn của William đã bắn tới trước mặt cô.

Cũng may là khoảng cách hai người khá xa, hơn nữa địa hình lại phức tạp, cho nên Hác San San mới không bị bắn trúng.

" Mark, mày cùng tao tới đối phó con đàn bà kia..." William chọn ra một tên lính trong đội truy kích Trần Thanh Thanh, bắt đầu tới bao vây Hác San San.

Không còn William, áp lực của Trần Thanh Thanh cũng giảm bớt đi nhiều, lúc trước mấy viên đạn gào thét bên tai cô hầu như đều là kiệt tác của William.

Hiện tại tổng cộng có 4 người truy đuổi Trần Thanh Thanh, tuy rằng vẫn khiến cô phải vất vả, nhưng mà dù sao cũng tốt hơn lúc trước nhiều.

"Á"

Một tiếng hét lên, trong bốn truy đuổi Trần Thanh Thanh đã có 1 gã bị phi đao của cô đâm trúng cổ họng, chết ngay đương trường. Đồng thời, Trần Thanh Thanh không lùi mà tiến, di chuyển hình chữ S tới gần 3 người kia.

Do bộ pháp của cô quá nhanh, súng ngắm không thể phát huy ưu thế. Dưới tình huống bất đắc dĩ, ba tên này đành phải bắn loạn, có điều phương pháp như vậy đối với Trần Thanh Thanh mà nói chẳng có nghĩa lý gì.

"Chết đi!"

Trần Thanh Thanh đột nhiên nhảy từ trên cây xuống, con dao trong tay chém thẳng vào đầu một tên, khiến cho tên đó lập tức ngã xuống tắt thở. Phương thức giết người tàn nhẫn như vậy Trần Thanh Thanh chưa từng làm, lúc này cô chỉ là hành động theo bản năng mà thôi.

"Bùm bùm!"

Một loạt viên đạn quét tới, Trần Thanh Thanh dùng chân gẩy tử thi của tên kia lên chặn đạn lại, đồng thời phi đao còn sót trong tay cô bắn ra, đâm thẳng vào mũi kẻ đó, giải quyết xong hắn.

Trước mắt chỉ còn lại một kẻ cao kều truy kích theo cô là Đỗ Tư.

Đỗ Tư lúc trước là trung úy của đội đột kích hải báo Mỹ, sau khi rời khỏi quân ngũ không chịu nổi cô đơn nên mới nghe theo bằng hữu giới thiệu mà gia nhập vào đội ngựa thồ vận chuyển hàng độc hại này. Lúc trước hắn đã thân kinh bách chiến, số lần trải qua sinh tử nhiều không đếm xuể. Người như vậy vốn tâm tính đã được tôi luyện rất kiên cường. Thế mà lúc này khi đối mặt với Trần Thanh Thanh, trong lòng hắn lại cảm thấy sợ hãi. Những đồng bạn bị chết năng lực không hề thua kém hắn, lúc này, hắn là một cây không chống được nhà.

"Chết đi!"

Trần Thanh Thanh cầm lấy con dao găm phi tới đó, cắt đứt yết hầu của hắn.

Đỗ Tư ngay lúc chết vẫn còn ngẩn người, hắn không thể nghĩ rằng mình lại có kết cục như vậy. Vốn hắn nghĩ rằng quân nhân Trung Quốc sẽ nhân từ, không giết kẻ địch đầu hàng, có điều hắn đã nhầm rồi, con đàn bà trước mặt này đã giết người đến đỏ mắt... ả ta căn bản đã quên rằng mình là quân nhân.

Ngã xuống đất mà Đỗ Tư chết không nhắm mắt, cặp mắt vẫn trừng rất to.

Trần Thanh Thanh biết rằng hắn không cam lòng, thầm thì: "Tao vốn không phải là quân nhân..." Đúng vậy, Trần Thanh Thanh vốn đã không phải là một quân nhân đủ tư cách, lúc này đây cô chỉ muốn giết địch, để báo thù cho đồng đội.

"Bùm"

Ngay khi Trần Thanh Thanh cúi xuống vũng máu để nhặt con dao của mình lên, cách đó không xa vang lên một tiếng súng, ngay sau đó cô nghe thấy thanh âm của Hác San San: "Thanh Thanh cẩn thận!"

"Không ổn!"

Trần Thanh Thanh thầm kêu một tiếng, lăn lộn tại chỗ, một loạt viên đạn lập tức bắn vào cái thi thể nằm dưới đất. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com

Bí mật trốn sau một cây đại thụ, Trần Thanh Thanh phát hiện ra Hác San San đã bị trúng đạn ở ngực, thân mình dựa vào thân cây, có vẻ đã không còn hơi thở.

" San San!"

Nước mắt chảy ra từ con ngươi của Trần Thanh Thanh, Hác San San chết hoàn toàn là vì cô, cô ấy cố ý bại lộ mình ra để hấp dẫn kẻ địch.

Nghĩ đến đây, Trần Thanh Thanh vạn phần bi thống, không nề hà nguy hiểm vội vàng nhảy ra ngoài lao về phía Hác San San đang hấp hối. Khi cô ôm Hác San San vào ngực, trên mặt Hác San San nở một nụ cười nhè nhẹ, cô đã chết, nhưng mà cô đã giải vây thành công cho Thanh Thanh.

" Thanh Thanh, chúng ta... không nợ..." Lưu lại một câu, Hác San San liền tắt thở, máu tươi chảy ra từ ngực nhuộm đỏ Trần Thanh Thanh.

Trần Thanh Thanh hiểu câu cuối cùng của Hác San San, lúc trước là Trần Thanh Thanh cứu Hác San San một mạng, lúc này cô cũng cứu Trần Thanh Thanh một mạng, hai người không ai còn nợ ai nữa.

" Súc sinh!"

Trần Thanh Thanh buông thi thể của Hác San San ra, nhặt khẩu súng trường bên cạnh cô, đột nhiên đứng dậy bắn về phía Mark và William: "Lũ súc sinh chúng mày, tao muốn giết sạch chúng mày..."

Tiếng rống giận dử của Trần Thanh Thanh đã làm bại lộ ra vị trí của cô, đồng thời dẫn tới sự chú ý của Hà Trác Tiếu cùng William. Hà Trác Tiếu Hà Trác Tiếu Trần Thanh Thanh vì cái chết của Hác San San mà mất đi lí trí, vội vàng phân ra một đội nhân mã tới cứu viện.

William cũng không dám coi nhẹ Trần Thanh Thanh, chỉ một loáng mà bốn tên hảo thủ của gã đã xong đời, con ả này thực là đáng sợ.

" Mark, công lên đi, con ả này đã điên rồi... hiện tại là thời cơ tốt nhất để giết ả..." William ra lệnh cho Mark, còn hắn lại núp ở trong rừng cây, từ từ lui lại.

" Súc sinh, mày chết đi!"

Cái chết của Hác San San đã kích thích Trần Thanh Thanh, cô biến đau thương thành sức mạnh, tránh viên đạn của Mark rồi nhanh chóng tiến đến gần hắn.

Mark càng bắn càng kinh hãi, con ả này điên rồi, rõ ràng còn lợi hại hơn trước. Hắn vội vàng cầu cứu William nhưng mà không được đáp lại, hắn đột nhiên hiểu rằng mình đã bị chơi xỏ rồi. Nghĩ tới đây hắn càng lo lắng hơn, chiến ý tiêu tan, lúc này hắn thậm chí còn muốn bỏ trốn.

Nhưng mà Trần Thanh Thanh sao có thể để hắn được toại nguyện.

"Muốn chạy à, dễ vậy sao!"

Ngay khi Mark vừa bỏ chạy, Trần Thanh Thanh đã đuổi theo hắn. Mark vội vàng xoay người lại bắn nhưng lại không thấy bóng dáng của Trần Thanh Thanh.

"Gặp quỷ à?"

Mark trừng to mắt cẩn thận nhìn, nhưng mà vẫn không thấy được Trần Thanh Thanh.

"Không cần tìm, tao ở đây."

Đột nhiên một giọng lạnh lẽo truyền tới từ phía sau, Mark vội xoay người lại. Nhưng ngay lúc hắn muốn xoay người, cây dao trong tay Trần Thanh Thanh đã cắt đứt yết hầu hắn. "Súc sinh, mày chết chắc rồi."

Trần Thanh Thanh điên rồi, sau khi cắt đứt yết hầu Mark, cô lại giơ dao đâm liên tiếp vào bụng hắn... con ngươi đã trở nên đỏ sậm... đúng là đã giết người đến đỏ mắt rồi.

" Thanh Thanh dừng tay, cô điên rồi..." Văn Diệp vừa tới vội quát lên, ngăn Trần Thanh Thanh lại.

Trần Thanh Thanh theo bản năng dừng tay, cũng không nhìn Văn Diệp mà nhìn về phía Hác San San cách đó không xa.

" San San, cô đã chết vì tôi, tôi nhất định sẽ giết bọn súc sinh này báo thù cho cô..."

Sau khi lập lời thề, Trần Thanh Thanh lại nói với Văn Diệp: "Văn đội trưởng, kẻ bắn chết San San là ai? Tình báo có nhắc tới hắn không?"

Văn Diệp hơi sửng sốt rồi nói: "Tên đó là William, người phụ trách của bọn chúng, kinh nghiệm phong phú, rất khó đối phó."

" William?"

Trần Thanh Thanh nhớ kĩ cái tên này, lại thề với Hác San San: "San San cô cứ yên tâm, tôi sẽ lấy đầu tên William để tế cô..."

Nói xong Trần Thanh Thanh liền đuổi theo hướng William rút lui.

"Khoan đã!"

Văn Diệp cảm thấy không ổn vội vàng thét lên với Trần Thanh Thanh, nhưng mà Trần Thanh Thanh lại không nghe theo lệnh hắn. Đến khi Văn Diệp đuổi theo thì đã không còn thấy bóng dáng Trần Thanh Thanh nữa.

Văn Diệp lập tức hội báo cho Hà Trác Tiếu, Hà Trác Tiếu vội vàng thông qua điện đàm liên lạc, ngay lập tức được trả lời.

" Đại đội trưởng, tôi là Trần Thanh Thanh... tôi muốn đuổi giết William, các anh không cần xen vào... tôi sẽ không việc gì đâu..." Không đợi Hà Trác Tiếu nói gì, Trần Thanh Thanh đã ngắt điện đàm.

Tình huống trước mắt rất nguy hiểm, Hà Trác Tiếu cân nhắc rồi cũng tạm thời mặc kệ Trần Thanh Thanh, trước phải dẫn dắt mọi người đánh thắng trận mai phục này đã.

Vốn những đội viên không có cơ hội xoay chuyển thế cờ, nhưng mà lúc này đã khác. Với sự cố gắng của Trần Thanh Thanh, nhưng tay bắn tỉa của đối phương gần như đã chết hết, sĩ khí của bọn khác cũng bị ảnh hưởng. Ngược lại thủ hạ của Hà Trác Tiếu càng đánh lại càng hắn, bọn họ hóa đau thương thành sức mạnh, thề giết địch báo thù cho đồng đội.

" Các tiểu tổ chú ý, chuẩn bị phản kích...." Hà Trác Tiếu ra lệnh, tiếng súng lập tức vang lên dày đặc, Văn Diệp hét lên: "Lũ súc sinh, Thanh Thanh mà gặp chuyện gì thì tao sẽ băm thây chúng mày ra..."

" Đại đội trưởng, theo tôi phỏng đoán thì đối phương có khoảng năm mươi người, hơn nữa vũ trang đầy đủ, tình hình chúng ta rất không ổn..." Trong bộ đàm truyền tới tiếng của Mã Long: "Xin cho tiểu tổ Tiêm Đao đối địch trực diện..."

Hà Trác Tiếu suy nghĩ một chút rồi nói: "Được... có điều các anh phải cẩn thận."

" Đại đội trưởng, hướng chín giờ phát hiện mục tiêu!" Bộ đàm của Hà Trác Tiếu lại truyền tới giọng của người quan sát.

Hà Trác Tiếu cười lạnh, cầm khẩu súng trường bóp cò 2 cái, thành công hạ gục 2 tên địch.

Hà Trác Tiếu phỉ ra một cái, nói: "Bọn chó con này, kỳ thật cũng không khó đối phó, nếu không phải là ta dính bẫy thì đã không phải uất ức thế này..." Hà Trác Tiếu hiểu rõ rằng giờ nói gì cũng đã chậm, hắn phải bình tĩnh, bình tĩnh đối đầu hết thảy!
Bình Luận (0)
Comment