" Hạo Vân, thế nào, có phải là bị chưng hửng rồi không? Không sao, làm nghiệp vụ là phải như vậy, buộc phải trang bị cho mình tố chất tâm lý vững vàng. Thực ra cũng không có gì, tập đoàn lớn như Trần thị làm sao có thể tiếp đãi một nhân viên nghiệp vụ tép riu chứ? Họa chăng em lấy thân phận là đại thiếu gia của tập đoàn qua đó thì Trần Thiên Huy mới suy nghĩ tới chuyện gặp em..." Thực ra Phương Tuyết Di đáng nhẽ phải về từ sớm rồi, cô tăng ca chẳng qua chỉ là muốn đợi Phương Hạo Vân, đợi khi cậu em thất bại tiu nghỉu cúp đuôi về, thì ân cần vỗ về an ủi nó vào câu. )
" Chị, chị để em kể cho, em đã gặp được Trần Thiên Huy rồi? " Phương Hạo Vân trông thấy vẻ mặt đầy thương hại và an ủi nghiêm túc của bà chị, khẽ cười thầm trong bụng.
" Cái gì?" Phương Tuyết Di nhảy dựng lên khỏi ghế làm việc, đi ra giữa phòng, kinh ngạc hỏi: "Em nói đã gặp được Trần Thiên Huy rồi, thật đấy?"
" Uhm, là thật." Phương Hạo Vân thản nhiên nói: "Hơn nữa trước khi đi, ông ta còn bảo em chuyển lời tới chị, hy vọng chị tạo ra một bản kế hoạch tỉ mỉ đầy đủ hơn nữa."
"Đợi đã."
Phương Tuyết Di cẩn thận dò xét nét mặt của cậu em, luống cuống hỏi: "Em nói lại xem nào?"
Số vốn đầu tư của tập đoàn Trần thị vào dự án lần này tới tận vài trăm triệu, Phương Tuyết Di có đôi chút kích động, một tay nắm chặt hai vai của cậu em, thống thiết hỏi: "Hạo Vân, em nói là Trần Thiên Huy đồng ý hợp tác với chúng ta?"
Phương Hạo Vân trong lúc không phòng bị trước, bị Phương Tuyết Di kéo mạnh về phía mình, khiến cho hai người áp lại gần nhau, mùi hương cơ thể của Phương Tuyết Di sực vào mũi của Phương Hạo Vân, khiến cho Phương Hạo Vân đê mê ngây ngất, giật mình lập tức lui về phía sau một bước.
Nhưng việc lùi lại như vậy lại xuất hiện thêm vấn đề khác. Cơ thể của Phương Tuyết Di bị chúi về phía trước, trọng tâm không chắc chắn, sau đó lại bị lật ngửa ra sau, sắp đương đầu với một cú "santo". Đối với một người con gái yếu đuối, cú ngã này không bươu đầu thì cũng sứt trán.
Nhanh như điện lóe, Phương Hạo Vân định thần lại, nhanh chóng lao người về phía trước, hai tay ôm choàng lấy phần hông của bà chị, tránh cho bà chị dính một cũ ngã ngửa ra đằng sau.
Cảm giác được một bàn tay chắc chắn ôm trọn lấy cơ thể của mình, thân thể quyến rũ của Phương Tuyết Di khẽ run lên nhè nhẹ, một cảm giác khác lạ xông lên đầu.
Không biết phải nói thế nào, cô chỉ cảm thấy đôi bàn tay vạm vỡ đó rất ấm áp...
" Chị..." Phương Hạo Vân khẽ hô lên một tiếng, hắn có đôi chút khó hiểu, tại sao vẻ mặt của bà chị lại có phần tỏ ra thích thú khi được hắn ôm như vậy nhỉ?
Nghe thấy giọng nói của Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di vội định thần lại được ngay, đôi mắt gợi cảm khẽ lả lướt nhìn Phương Hạo Vân, khẽ khàng buông lơi một tiếng: "Cảm ơn"
Phương Hạo Vân mỉm cười, chỉ cảm thấy hơi thở hắt ra từ mũi người con gái cộng thêm mùi hương nhè nhẹ khiến cho tâm thần của hắn có chút xốn xang: "Chị, chị đứng cho vững, em bỏ tay ra đây..."
Nói rồi, Phương Hạo Vân vội vã thu đôi tay vạm vỡ của mình lại, thế nhưng tốc độ rút tay của hắn quá nhanh, Phương Tuyết Di không kịp giữ lại thăng bằng.
" A!"
Một tiếng thét lớn, Phương Tuyết Di lại sắp chuẩn bị ngã sóng xoài lần nữa.
Phương Hạo Vân không chút do dự, ra tay nhanh như điện, đỡ lấy thân thể của chị, đỡ cho chị một cú ngã, nhưng lần này do góc độ đã thay đổi, nên đôi tay của hắn ôm trọn lấy cặp mông đẫy đà của cô chị.
Cảm giác được đôi bàn tay ấm áp kia đang nằm gọn trên cặp mông của mình, trống ngực của Phương Tuyết Di lại càng gia tăng nhịp đập, tuy rằng cô biết trước mặt là cậu em của mình, tuy nhiên trong lòng cô có cảm giác gì đó nần nận rất khó tả đang rần rật trong người.
Phương Hạo Vân đỡ lấy cặp mông của bà chị, cặp mông qua làn váy mỏng còn cảm giác được chút gì đó mềm mại, có sức nóng lan tỏa, tâm trạng cũng căng thẳng lên đôi chút. Dù sao đi nữa, hai người kỳ thật cũng không cùng chung huyết thống, cho nên hắn vẫn chưa thể buông bỏ gánh nặng tâm lí được.
" Sao còn không bỏ chị ra..." Cùng với nhịp tim càng lúc càng tăng nhanh, bộ ngực căng tròn của Phương Tuyết Di cũng không ngừng nhấp nhô lên xuống, cô vội vàng trấn tĩnh lại sắc mặt, cắn chặt môi nói: "Hạo Vân, bỏ chị ra đi..."
Quang cảnh không được đẹp mắt cho lắm, Phương Hạo Vân đương nhiên là muốn bỏ tay ra, thế nhưng hắn lại sợ bà chị đang đờ đẫn lại ngã lần nữa mà thôi.
Lần này, hắn đợi bà chị đứng vững rồi, khi mọi thứ đã không còn gì nguy hiểm thì mới từ từ bỏ tay ra. Lúc này, vẻ ửng đỏ trên mặt Phương Tuyết Di đã lan ra tới tận cổ.
" Chị, không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi." Phương Hạo Vân phá vỡ không gian tĩnh lặng đầy ngượng ngùng nói.
Lúc này Phương Tuyết Di cũng dần dần lấy lại thần sắc, vội vã đưa mắt liếc nhìn cậu em, nói: "Hạo Vân, em về trước đi, chị phải làm cho xong bản kế hoạch của tập đoàn Trần thị đã rồi mới về..." Khi nhắc đến công việc, thần tình của Phương Tuyết Di đã hoàn toàn trở lại bình thường. Món đầu tư mấy trăm triệu, nếu như mà vớ được vào tay, thì đó là một chuyện vô cùng thành công đối với tập đoàn Thịnh Hâm. Dưới tác động của cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu, việc lấy được những khoản hợp đồng vài trăm triệu là rất khó khăn. Cô không muốn để vuột mất cơ hội này.
" Ừ, vậy được rồi, em về trước đây."
Phương Hạo Vân nghĩ rằng bà chị vẫn đang ngượng nghịu vì chuyện vừa rồi, cũng không ép cô phải về nhà cùng nữa.
Trước lúc bước ra khỏi cửa, Phương Hạo Vân bỗng nhiên quay ngoắt lại nói với chị: "Chị, xin lỗi, em không cố ý đâu..."
" Xin lỗi gì chứ?" Tâm tư Phương Tuyết Di đang dồn hết vào trong bản quy hoạch dự án lần này, nghe cậu em nói như vậy thì lập tức lại quay trở về vẻ xấu hổ lúc nãy, khuôn mặt lại ửng hồng, khẽ đằng hắng một tiếng, nói: "Được rồi, em mau về đi, đừng ở đây quấy rầy chị."
...
...
Sau khi về nhà, Trác Nhã và Phương Tử Lân đã chuẩn bị xong bữa tối, chỉ còn đợi hai chị em về thôi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com
Phương Hạo Vân thuật lại chuyến đi tới tập đoàn Trần thị cho bố mẹ nghe một lượt, đồng thời báo cáo luôn với bố mẹ về việc bà chị sẽ tăng ca để làm bản kế hoạch. )
Nghe xong câu chuyện của Phương Hạo Vân, Phương Tử Lân bất chợt nở nụ cười, chỉ vào con trai, nói với Trác Nhã: "Ha ha, mình thấy chưa nào, tôi đã nói rồi, trong cơ thể Hạo Vân đang lưu thông dòng máu của Phương Tử Lân tôi, nó sinh ra đã có máu kinh doanh rồi. Lần này mình đã tin rồi chứ?"
Đối với biểu hiện của Phương Hạo Vân hôm nay, Trác Nhã cũng hết sức bất ngờ, cũng vui mừng nữa, bà nở nụ cười hiền hậu nhìn con, vui vẻ nói: "Hạo Vân, cừ lắm, coi như đã không phụ lại sự kỳ vọng của gia đình với con. Đúng rồi, hôm nào mời học tỷ tới đây ăn một bữa, để gọi là cảm ơn."
" Đúng rồi Hạo Vân, tại sao con lại quen biết với con gái của Trần Thiên Huy?" Phương Tử Lân cau mày hỏi: "Giới thương gia Hoa Hải thường nói với nhau rằng, đại tiểu thư của tập đoàn Trần thị không thích kết giao với người khác phái, nói là tính cách của con bé đó có vấn đề mà."
Phương Hạo Vân toát mồ hôi hột, bố cũng thật là khéo nói, rõ ràng định nói Trần Thanh Thanh là người đồng tính vậy mà còn nói lảng đi.
" Ba, con tham gia vào hội võ thuật đại học Hoa Hải, học tỷ lại là phó hội trưởng của hội chúng con..." Phương Hạo Vân giải thích.
" Hả? Là vậy à. Đúng rồi Hạo Vân, tại sao ba lại nghe chị con kể lại, con biết công phu từ khi nào vậy?" Phương Tử Lân hình như đang nghĩ tới điều gì đó...
"Ba, ba quên rồi sao, hồi còn nhỏ con gầy yếu còi cọc, lại yếu ớt nữa, không phải là ba đã tìm cho con một vị đại sư quyền thuật truyền thụ công phu cho con, để tăng cường sức khỏe cho con sao? Sau này khi ông ấy đi, có để lại cho con một cuốn bí tịch quốc thuật không trọn vẹn, những năm qua, con luôn tự mình luyện tập, hiệu quả cũng khá tốt. Lên đại học rồi, vừa hay trường lại có một hội trong bộ môn này, thế nên con đã tham gia... Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là vài bài quyền thuật tăng cường sức khỏe, hiệu quả cũng rất khả quan." Phương Hạo Vân đã nghĩ sẵn ra cách nói thoái thác, giải thích hời hợt nửa thật nửa giả cho bố mẹ.
Phương Tử Lân bình tâm nhớ lại, hình như là cách đây 7, 8 năm, quả thực có chuyện như vậy.
Ông bỗng nhận ra mình đã già rồi, chuyện cách đây có vài năm mà đã gần như mông lung lắm rồi...
" Hạo Vân, con phải cẩn thận đấy, mẹ nghe nói luyện công phu sẽ bị tẩu hỏa nhập ma đấy." Trác Nhã quan tâm căn dặn.
Phương Tử Lân nghe vậy thì lập tức nở nụ cười, ông cười rồi nói: "Mình ấy à, đúng là xem phim nhiều quá rồi đấy, thứ mà Hạo Vân tập là chưởng pháp ngoại gia, cũng không khác gì lắm với mấy bài tập thể dục, thế mà mình lại nghĩ đó là công phu nội gia trong mấy bộ phim trên ti vi à..."
Phương Hạo Vân khẽ mừng thầm, ông bố nói như vậy thì tốt quá rồi. Không cần hắn phải giải thích gì thêm nữa cả.
" Ồ, ra là vậy à." Trác Nhã lập tức thở hắt ra một hơi.
...
...
Sau khi ăn xong bữa tối cùng bố mẹ, Phương Hạo Vân chuẩn bị trở về nhà trọ Kim Hoa. Phương Tử Lân và Trác Nhã ân cần dặn dò một hồi, rồi mới để hắn đi.
Bầu trời đêm lấp lánh những ngôi sao điểm xuyết, trên con phố lớn đâu đâu cũng là những ngọn đèn đường lập lòe mờ ảo, đối với một thành phố sầm uất như Hoa Hải, cuộc sống vào ban đêm mới chỉ là bắt đầu.
Phương Hạo Vân đi trên đường, nhìn những dòng người muôn hình muôn vẻ đi trên đường, trong lòng không khỏi có chút cảm khái, trước kia, dù là đang rảo bước trên con phố đông đúc, nhưng tâm trạng hắn vẫn có chút bứt rứt căng thẳng. Không có tâm trí đi quan tâm tới dòng người đang sánh bước bên mình kia làm gì. Nhưng bây giờ thì đã khác, thân phận của hắn đã thay đổi, hắn hòa nhập vào trong dòng người, hắn cảm thấy rằng mình cũng không có gì khác biệt so với những con người kia.
Hít sâu một hơi, Phương Hạo Vân không khỏi đẩy nhanh tốc độ, hắn hy vọng có thể nhanh chóng trở lại khoảng không gian thuộc về hắn, căn phòng trọ Kim Hoa.
Đột nhiên, hắn trở nên cảnh giác, phát hiện ra đang có người theo dõi mình. Thoáng do dự đôi chút, hắn giả vờ không biết gì, cố ý quẹo vào một con ngõ vắng vẻ cạnh đó.
" Ra đây đi." Khi xác định bốn phía không có người nào khác, Phương Hạo Vân dừng lại.
Rất nhanh, ba gã đô con mặc áo đen từ đằng trước bước ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân. Một gã đàn ông tuổi trung niên cầm đầu cả bọn, mặt vuông, lông mày rậm, không có râu ria, mày râu nhẵn nhụi sạch sẽ. Có điều đôi mắt của hắn có chút hơi lo lắng. Ở hai bên của hắn, hai tên lâu la đầu trọc lốc nhìn dáng vẻ khá bặm trợn, trong mắt lộ ra sát ý.
Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng nói: "Tại sao lại bám theo tao?" Khi nói câu đó, trong mắt Phương Hạo Vân đã hiện lên một tia sát ý.
" Tiểu tử, chết đến đít rồi, còn dám mở mồm ngông cuồng à..." Ánh mắt hai tên đầu trọc bắt đầu đanh lại, chuẩn bị hùng hổ tiến lên, nhưng đã bị gã trung niên khoát tay ngăn lại: "Không được manh động."
Sau đó, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên nụ cười, ánh mắt hơi ngếch về phía Hạo Vân, điềm nhiên nói: "Biểu hiện của chú mày đã vượt quá dự liệu của tao."
Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, rồi từ từ thu hồi lại ánh mắt, hờ hững nói: "Nói đi, là muốn bắt cóc hay giết người? Vụ tai nạn xe lần trước cũng là chúng mày làm sao?"
Hắn vừa nói xong, gã đàn ông trung niên sáng bừng đôi mắt, lông mày khẽ co quắp lại, nói: "Tao còn nhớ lần trước khi chúng ta gặp nhau, mày không có chút nào trấn tĩnh như lần gặp lần này."
Phương Hạo Vân khẽ im lặng giây lát, rồi ôn tồn nói: "Vậy ư? Chúng ta đã gặp nhau? Tại sao tao không nhớ đã gặp cái lũ rác rưởi chúng mày lúc nào nhỉ?" Nói thì là vậy, nhưng Phương Hạo Vân biết rằng, đám người này trước đây đã chứng kiến vụ tại nạn của Phương Hạo Vân, nói không chừng, chúng còn là thủ phạm dàn dựng ra vụ tai nạn đó nữa.
Nghe được những câu chửi khinh thường của Phương Hạo Vân, vẻ mặt của người đàn ông trung niên sầm xuống, hai tên đầu trọc cũng chau mày lên, một tên nhìn gã trung niên, hỏi dò: "Lão đại, thằng nhóc này chơi ngông quá, để em đi chỉnh sửa nhan sắc cho nó một chút nhé..."
Gã trung niên trầm ngâm trong chốc lát rồi cười nhạt nói: "Được rồi, chú đi dạy cho nó bài học đi, có điều đừng đánh mạnh tay quá, ý của cấp trên là không được làm tổn hại đến tính mạng của nó."
" Vậy em sẽ đánh cho nó sợ sun vòi luôn!"
Vừa dứt lời, tên đô con đầu bóng loáng đã nhào bổ tới chỗ Phương Hạo Vân đứng, gọn gàng tung ra một quyền, lực đánh rất mạnh, nếu như Phương Hạo Vân là Phương Hạo Vân trước vụ tai nạn thì quyền cước này đã đủ khiến hắn bò lê bò lết trên mặt đất không nhúc nhích nổi rồi.
Có điều, Hạo Vân lần này không còn giống trước nữa.
Chỉ thấy hắn vừa phóng chân, khi nắm đấm của tên đầu trọc sắp chạm vào ngực của hắn, hắn đã lẹ làng tránh được.
" Cẩn thận, nó có võ đấy!" Gã trung niên nhìn thấy rất rõ những cước pháp của Hạo Vân, lập tức kinh hãi, vội vàng lên tiếng nhắc nhở đề phòng.
Tên đầu trọc nghe được lời nhắc nhở của đại ca, chỉ trong chốc lát, đã lập tức hiểu được mình đã gặp phải cường địch, dựa vào kinh nghiệm đánh nhau mấy năm qua, hắn vội vàng quay người phản cước. Còn Phương Hạo Vân lúc này vừa vặn vòng ra sau lưng hắn, đòn đá đó hóa ra lại giải vây cho hắn.
Hai người tách ra, cùng nhau gằm gè đối phương, trong lòng cũng thầm đánh giá thực lực của đối phương. Phương Hạo Vân chưa hề giở miếng ra, nên cũng không lo lắng, ngược lại còn có chút thích thú. Đám người này so với bọn người vô dụng ở Thập Nhân bang thì mạnh hơn chút, giúp mình luyện lại mấy bài quyền cũng tốt đây.
" Cẩn thận nhé, không được khinh địch." Gã trung niên lãnh đạm nhìn thuộc hạ với Phương Hạo Vân, lại nhắc nhở lần nữa.
Tên đầu trọc dè chừng cẩn thận, mũi chân chậm rãi nhích về phía trước, cơ thể hơi cong lại, đã chuẩn bị xong tư thế tấn công bất cứ lúc nào.
Đem so sánh, thần tình của Phương Hạo Vân còn có chút thản nhiên, hắn thờ ơ nhìn tên hán tử đầu trọc kia, trong ý nghĩ khẽ lóe lên ý tứ mèo vờn chuột.
Để dụ khị cho tên đầu trọc chạy tới tấn công, hắn cố ý để lộ ra sơ hở. Quả nhiên, tên đầu trọc tinh ý nắm bắt lấy chỗ sơ hở của Phương Hạo Vân, chân phải vận hết sức đạp, thân thể mượn lực phóng tới, tung ra một đòn trí mạng đối với Phương Hạo Vân.
Khóe miệng Phương Hạo Vân hé nở nụ cười, trong đôi mắt sát khí không ngừng lập lòe, đúng vào lúc đòn tấn công của gã đầu trọc đang sắp chạm vào cơ thể, hắn nhanh chóng lách qua một bên, tay chân cùng nâng lên, lấy tốc độ sao xẹt đánh tới tên đầu trọc. Tốc độ ra đòn của gã đầu trọc đã là rất nhanh rồi, thế nhưng so với Phương Hạo Vân, thì vẫn còn kém tắm lắm.
"Cẩn thận, mau lui lại!" Gã trung niên trông thấy mánh khóe trong đó, vội vàng nhắc nhở. Thế nhưng lúc này tinh thần của gã đầu trọc chỉ tập trung vào đòn công kích, không có tâm trí để mà kịp thu tay phòng bị nữa.
"Binh!"
Đúng vào lúc cơ thể hai người sắp đụng vào nhau, thủ cước của Phương Hạo Vân đánh trúng tên đầu trọc, và khoảng cách giữa cú đấm của tên đầu trọc với Phương Hạo Vân cũng chỉ là 3 cm mà thôi. Thế nhưng 3 cm đó đã khiến hắn phải bị thúc thủ. Sau khi dính đòn của Phương Hạo Vân, cơ thể của hắn giống như là diều đứt dây bắn tung lên trời.