Trần Thanh Thanh ngẩn người, khuôn mặt hơi đỏ lên, mặc dù chuyện này có chút ám muội nhưng cô vẫn đồng ý, dù sao làm vậy là để trị thương mà, hơn nữa, người trực tiếp làm việc này là người đàn ông mà cô yêu thương...
Trần Thanh Thanh khẽ thở dài một tiếng,sau đó xoay người cởi quần.
"Hạo Vân, giúp chị kéo quần xuống..." Trần Thanh Thanh tuột quần đến đầu gối thì lại sợ sẽ động chạm đến vết thương, không còn cách nào khác, cô đành phải cầu cứu Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân biết vết thương làm cho Trần Thanh Thanh rất đau, nhức cũng như khiến cô không thể vận động linh hoạt được. Hắn liền gật đầu, đưa tay đỡ lấy đôi chân của Trần Thanh Thanh, nhẹ nhàng kéo chiếc quần của cô xuống.
Để thuận lợi cho việc tác chiến, trên người các binh sĩ ngoài đồng phục quân đội ra thì chỉ mặc một chiếc áo lót bên trong. Giờ phút này, quần của Trần Thanh Thanh đã bị cởi ra, hai đùi trắng nõn liền lộ ra hoàn toàn trước mắt Phương Hạo Vân. Máu đã bắt đầu thấm ướt một bên đùi, trông rất ghê rợn.
"Thanh Thanh học tỷ, nơi trúng đạn nằm ở gần mông...vị trí này rất nhạy cảm...em không thể nào động tay được." Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút, sau đó đề xuất: "Hay là thế này, chị cứ nằm sấp trên giường, em sẽ quan sát được rõ hơn!"
Trần Thanh Thanh nghe vậy, trong lòng liền hồi hộp căng thẳng, trong đầu cô bỗng hiện lên cái tư thế kinh điển: cô gái nằm sấp trên giường, nhô cao cặp mông tròn ra trước mặt người đàn ông....thật sư rất xấu hổ mà. Trong tình hình chung, một khi cô gái bày ra tư thế đó thì đến 99% người đàn ông sẽ dùng miệng để...
Nghĩ tới đây, Trần Thanh Thanh vội nói: "Làm vậy...không được hay cho lắm..."
Phương Hạo Vân thầm cười khổ, đến nước này mà cô ấy còn kiêng kỵ nhiều như vậy thì quả thật rất không thông minh.
Sau khi suy xét kỹ, Phương Hạo Vân trầm giọng nói: "Thanh thanh học tỷ, nếu chị không nằm sấp lại thì thật sự em không thể nào xử lý vết thương này được, hơn nữa, em muốn nhắc nhở chị, nếu cứ để vết thương thế này thì cho dù bản lĩnh của em có lớn đến đâu thì cũng không thể đảm bảo tương lai không để lại sẹo."
Nghe Phương Hạo Vân nói như thế, Trần Thanh Thanh liền hốt hoảng, không nói hai lời liền xoay người nằm sấp lại, phơi bày cặp mông tròn như hai quả bưởi trước mặt Phương Hạo Vân.
Nhìn thấy cảnh tượng kích thích này, Phương Hạo Vân không tự chủ được nuốt nước bọt một cái. Nhưng hắn vẫn biết đây không phải là lúc để "thằng nhỏ" của mình tác oai tác quái. Vết thương của Thanh thanh học tỷ phải mau chóng xử lý, nếu không một khi đã khô lại thì sẽ rất phiền toái, nghiêm trọng hơn còn có thể dẫn đến tàn tật, thậm chí tê liệt.
Với tư thế nằm sấp của Trần Thanh Thanh, Phương Hạo Vân lập tức có thể quan sát rõ vị trí miệng vết thương của cô nằm ở mông bên trái. Bên trong dẵ chảy ra máu đen, cùng với quần lót cũng màu đen dính vào nhau nên hơi khó phân biệt.
"Thanh thanh học tỷ, quần lót của chị dính vào vết thương nên em...em phải cởi luôn cả quần lót của chị ra mới được...Hay là thế này, em giúp chị điểm huyệt chế trụ mấy huyệt đạo, để tí nữa chị sẽ không bị đau, có được không?" Phương Hạo Vân cất tiếng dò hỏi.
Đến nước này rồi thì Trần Thanh Thanh Thanh cũng không thể phản ứng gì nữa, gật đầu chấp nhận: "Hạo Vân, em cứ yên tâm thao tác, mọi chuyện chị đều nghe em..."
Phương Hạo Vân nghe vậy liền vung tay phong bế các đại huyệt trên người Trần Thanh Thanh, việc làm này có tác dụng như chích thuốc tê cho cô, thậm chí còn có tác dụng mạnh mẽ hơn nhiều so với dùng thuốc gây tê nữa.
Sau khi xác định không có gì đáng ngại, Phương Hạo Vân liền lấy ra Thiên Phạt ra, sau đó từ từ cắt từng mảnh, từng mảnh quần lót có dính vết máu của Trần Thanh Thanh xuống.
Cả quá trình này, Trần Thanh Thanh không hề có một chút cảm giác nào. Nhưng ý thức vẫn mách bảo cho cô biết, cặp mông trắng như tuyết của mình đang hiện ra lồ lộ trước mắt người đàn ông. Mặt của cô bỗng đỏ gay, tim đập mạnh hơn lúc bình thường không biết bao nhiêu lần.
Sau khi tách mảnh quàn lót ra, phần thân dưới của Trần Thanh Thanh đã không còn một mảnh vải che đậy. Theo bản năng đàn ông, Phương Hạo Vân chăm chú quan sát, quả thật hết sức quyến rũ, hấp dẫn lạ thường, chưa sờ vào nhưng có thể cảm nhận nó mềm mại, êm ái cỡ nào!
Nếu như không cần xử lý tình huống khẩn cấp trước mắt thì có lẽ Phương Hạo Vân đã động tay động chân cũng không chừng!
Hắn lập tức khắc chế ý nghĩ này , cẩn thận tập trung quan sát vết thương bị đạn bắn, phát hiện vết đạn còn phiền phức hơn hắn tưởng tưởng.
Theo Phương Hạo Vân dự tính ban đầu, hắn sẽ dùng Thiên Phạt khoét đi phần thịt bị viên đạn ghim vào, nhưng lúc này đây lại xuất hiện một vấn đề lớn, đó là viên đạn đâm vào quá sâu, nếu xử lý không tốt thì sẽ dẫn đến hậu quả rất tệ. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenggg.com
Phương Hạo Vân hơi đắn đo một chút, sau đó lên tiến hỏi: "Thanh Thanh học tỷ, để thuận tiện lấy viên đạn ra, em cần phải cố định cơ thể chị lại..."
"Không sao, em muốn làm thế nào thì cứ làm như vậy!" Trần Thanh Thanh sảng khoái nói: "Chị tin tưởng em mà Hạo Vân, chị sẽ toàn lực phối hợp với em!"
"Cảm ơn sự tin tưởng của chị!"
Sau một lời an ủi, nhẹ nhàng, Phương Hạo Vân liền đặt tay lên người của Trần Thanh Thanh, nhằm đảm bảo trong quá trình hành động không phát sinh bất cứ sự cố nào ngoài ý muốn.
Thiên Phạt không giống với binh khí bình thường, dù có lấy mạng bao nhiêu người nhưng nó cũng không hề dính một tí máu nè, cho nên nó thể nói nó là một vật hoàn toàn vô khuẩn, so với dao mổ dùng để giải phẫu trong bệnh viện thì còn an toàn hơn.
Sau khi hít sâu một hơi, Phương Hạo Vân liền tập trung toàn bộ tinh thần lại, tay phải nắm thật chặt Thiên Phạt, tay trái vịn chắc vào mông của Trần Thanh Thanh, ngón tay cũng vừa vặn đặt lên chỗ nhạy cảm nhất của cô.
Trần Thanh Thanh đã bị phong bề huyệt đạo nên không hề có cảm giác gì.
Phương Hạo Vân chăm chú ngưng thần, vứt bỏ hết tạp niệm trong đầu, cũng không nghĩ đến bất kỳ chuyện bậy bạ nào hết, nội kình trong người hắn nhanh chóng vận chuyện, Thiên Phạt lập tức phát ra một đạo hàn quang giống như tia laser, nhẹ nhàng cắt vào vết thương. Đúng thời điểm mũi đao chạm đến viên đạn, Phương Hạo Vân liền khẽ vận sức, dùng mũi róc viên đạn ra.
Viện đạn vừa lấy ra xong thì một dòng máu cũng men theo đó mà chảy ra, trong khoảnh khắc đã nhuộm đỏ hai đùi trắng nõn của Trần Thanh Thanh.
Phương Hạo Vân không còn kịp lau vết máu trên đùi Trần Thanh thanh nữa, bởi lẽ hắn phải mau chóng bịt miệng vết thương lại. Lúc đầu, hắn vốn định cầm máu ở chỗ có viên đạn ghim vào mà thôi. Nhưng lúc này miệng vết thương ở xung quanh cũng đã bị vỡ, máu độc theo đó tràn ra ngoài. Nếu không mau chóng xử lý thì sẽ hết sức bất lợi đối với thương thế của Trần Thanh Thanh.
Tuy Trần Thanh Thanh lúc này không có cảm giác nhưng cô vẫn có thể thấy rõ vết máu trên giường. Trong lòng cô không khỏi căng thẳng, có điều thân thể không cử động được vì bị điểm huyệt, chỉ có thể giương mắt nhìn.
"Hạo Vân..." Đột nhiên Trần Thanh Thanh phát hiện mình có thể nói chuyện được rồi, nhưng thanh âm của cô có chút run rẩy.
"Không cần phải vội, em sẽ giải quyết tốt chuyện này!" Phương Hạo Vân nhẹ nhàng an ủi một câu, sau đó bắt đầu lau chùi miệng vết thương còn sót lại máu đen.
Khoảng chừng năm phút sau, Phương Hạo Vân mới có thể lau sạch hết vết máu xung quanh vết thương. Sau đó hắn không dám chậm trễ một giâu, lập tức vận chuyển chân khí trong người để giúp Trần Thanh Thanh chữa trị.
Chân khí của Phương Hạo Vân có tác dụng giống như tia hồng quang dùng để trị liệu trong bệnh viện, nó có thể mau chóng khép miệng vết thương, đồng thời có công dụng tẩy độc. Thậm chí nội gia chân khí của Phương Hạo Vân còn có phần nhỉnh hơn một chút.
Có người bạn đã từng nói, nếu công dụng lớn như vậy thì Phương Hạo Vân nên mở một bệnh viện! Nhưng nào có ai biết quá trình tu luyện chân khí này khó khăn đến dường nào. Nếu không phải là những người thân thuộc nhất của mình thì làm sao Phương Hạo Vân cam tâm sử dụng chân khí để trị liệu cho họ được?
Khoảng hơn nửa giờ sau, đến lúc miệng vết thương khép lại hẳn thì Phương Hạo Vân mới khó nhọc buông tay ra.
"Học tỷ, mọi chuyện ổn cả rồi, để em giúp chị băng bó vết thương...Chị cứ nghỉ ngơi ở đây nhé, để em đi tìm anh em nhà họ Vương, nhờ họ đưa một ít bông, băng gạc và thuốc đỏ !" Vừa nói, Phương Hạo Vân vừa giải khai huyệt đạo cho Trần Thanh Thanh, giúp cô khôi phục lại hoạt động, nhưng có vài vị trí hắn vẫn chưa giải huyệt, bởi nếu làm vậy thì cảm giác đau đớn sẽ trở lại với Trần Thanh Thanh.
Vừa mới mở cửa bước ra ngoài thì Phương Hạo Vân thấy ngay Vương Nhị Ngưu. Sau khi lên tiếng nhờ cậy, Vương Nhị Ngưu lập tức điện thoại cho thuộc hạ để thông báo yêu cẩu của Phương Hạo Vân cho Vương Đại Ngưu.
Không bao lâu sau, Vương Đại Ngưu đã đem hết những thứ cần dùng cho Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nhận lấy những thứ đó, sau đó cẩn thận giúp Trần Thanh Thanh băng bó vết thương. Đợi sau khi xong hết thì hằn mới giúp Trần Thanh Thanh mặc lại quần áo.
Giải quyết xong đống việc này, Phương Hạo Vân không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Lúc này Trần Thanh Thanh không nằm sấp nữa mà đã nghiêng người lại, dựa vào vách tường. Cô cảm kích nói: "Hạo Vân, cảm ơn em. Nếu như không có em thì chẳng biết chị phải làm thế nào nữa!"
"Không có chi, đây là việc em phải làm mà!" Phương Hạo Vân cười nhạt, sau đó nói tiếp: "Học tỷ, hiện tại em vẫn còn phong bế vài huyệt đạo trên người chị nên chị vẫn chưa thấy đau, nhưng việc này không thể để lâu, nếu không sẽ khiến cho khí huyết của chị bị ngưng trệ. Đợi tí nữa em sẽ giải khai hết các đại huyệt còn lại, lúc đó có thể sẽ hơi đau một chút, hy vọng chị cố gắng chịu đựng. Có điều chị cũng không cần lo lắng, không đầy nửa giờ sau, em sẽ dùng nội gia chân khí xoa bóp cho chị, giúp chị giảm bớt đau đớn, hơn nữa cũng không de863 lại sẹo."
Nghe thấy Phương Hạo Vân nói vậy, trong lòng Trần Thanh Thanh liền bình tĩnh trở lại. Cô không sợ đau, chỉ sợ sẹo xấu. Hôm nay nếu Hạo Vân nói chắc chắn không để lại sẹo thì chẳng còn gì phải lo nữa.
Nhưng khi nghĩ tới việc hắn muốn xoa bóp cho mình, trong lòng Trần Thanh Thanh liền khẩn trương. Chỗ khác thì không sao, nhưng nơi đó lại gần với mông của mình, quả thật ngượng chết đi được.
"Học tỷ, chị cứ nghỉ ngơi đi, em ra ngoài một chút, nhân tiện nhờ anh em họ Vương chuẩn bị chút thức ăn. Trên người chị hiện tại đang có thương tích nên vấn để dinh dưỡng phải được để cao!" Vừa nói, Phương Hạo Vân liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Trần Thanh Thanh vội nói: "Hạo Vân, em...em nhớ sớm quay lại nha!" Hiện tại Trần Thanh Thanh đã xem Phương Hạo Vân như là cứu tinh của mình, nếu ở nơi xa lạ này mà không có hắn bên cạnh thì cô sẽ cảm thấy hết sức hoang mang.
"Ừm, em sẽ nhanh quay về, chị yên tâm nhé!" Phương Hạo Vân đáp một tiếng, sau đó trao cho Trần Thanh Thanh một ánh mắt đầy khích lệ rồi đóng cửa, đi ra ngoài.
Anh em họ Vương đã đợi sẵn ngoài cửa, khi thấy Phương Hạo Vân bước ra, Vương Đại Ngưu vội hỏi thăm: "Phương thiếu gia, vết thương của bạn cậu còn đáng ngại không? Nếu quả thật tình hình chuyển biến xấu thì để tôi ra ngoài bắt mấy tay bác sĩ vào đây!"
"Không cần đâu!"
Phương Hạo Vân nói: "Tôi đã giải quyết hết rồi, à phải rồi, tôi định ra đây để nói với các người một tiếng, có lẽ thời gian tới tôi phải ở lại đây vài ngày, phiền mọi người chiếu cố vậy!"
Vương Nhị Ngưu gật đầu lia lịa, nói: "Phương thiếu gia, anh cứ yên tâm đi, căn phòng tốt nhất cũng để dành cho anh rồi, hơn nữa anh hai của tôi còn đặc biệt ra lệnh phải làm thức ăn ngon đãi anh. Hai người cứ yên tâm ở lại đây!"
"Tốt lắm!"
Phương Hạo Vân bình thản nói: "Đó cũng chính là chuyện tôi muốn nhờ cậy!"
"Phương thiếu gia, cậu có thể nói chuyện với tôi một lát được không?" Vương Đại Ngưu úp úp mở mở, dường như có việc hệ trọng muốn nói với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân gật đầu, sau đó bước tới chỗ của Vương Đại Ngưu. Vương thì vẫn như cũ, tay cầm trường thương, đứng thẳng lưng trước của, tiếp tục vai trò lính gác của mình.
Vương Đại Ngưu dẫn Phương Hạo Vân tới một vườn cây cách đó không xa, sau đó nhìn dáo dác xung quanh, đến khi xác định không có ai theo sau thì mới thấp giọng nói: "Phương thiếu gia, có thể cho tôi hỏi câu này được không? Các người có phải là quân nhân không? Một tiếng đồng hồ trước, anh em của tôi thông báo có một toán khoảng 10 lính đặc công đang lục soát núi này, giống như đang tìm người vậy. Tôi đoán người họ tìm là hai người. Cậu xem tôi có nên thông báo cho họ biết chuyện cậu đang ở đây không?"
"Các người có quen biết với họ à?" Phương Hạo Vân nhìu mày hỏi.
"Quả thật có chút quan hệ...chúng tôi mặc dù vào rừng làm cướp nhưng chưa từng gây ra tội ác tầy đình nào, hơn nữa còn nhiều lần giúp bộ đội biên phòng tiễu trừ bọn phiến loạn nên cũng coi như có chút công lao..." Vương Đại Ngưu giải thích.
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vậy đi, anh tìm một người tên là Bạch Quý đến đây, còn về phần những người lính đặc chủng kia thì không cần để ý tới làm gì."
"Không thành vấn đề!"
Vương Đại Ngưu gật đầu đồng ý, ngay sau đó liền điện thoại giao phó cho thuộc hạ đi làm. Xong xuôi hết rồi, hắn mới nói: "Phương thiếu gia, cậu thật sự muốn truyền thụ miễn phí Thất Tuyệt Đao Pháp cho chúng tôi sao?"
"Tất nhiên, tôi sẽ không gạt các người đâu. Hay là thế này vậy, đợi cho vết thương của bạn tôi gần hồi phục lại thì tôi sẽ dành thời gian để truyền thụ cho các người!"
Phương Hạo Vân suy nghĩ giây lát rồi nói tiếp: "Tôi thấy các người bản chất không xấu, hơn nữa lại có một thân võ nghệ như vậy, tại sao lại phải chạy đến nơi biên cương này để làm giặc?"