Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 450


"Hạo Vân, chị biết em muốn nói gì..." Đôi tay Trần Thanh Thanh ôm lấy cổ Phương Hạo Vân, cười rạng rỡ, nói: "Em không cần phải nói gì cả, đó là sự lựa chọn của chị, không oán không hận, dĩ nhiên là nếu em không yêu chị, thì đó lại là một chuyện khác rồi. Nếu em không yêu chị, chị cũng sẽ không bỏ cuộc. Hạo Vân, chị đã suy nghĩ kỹ rồi, cho dù giữa chúng ta có trở ngại gì, rào cản nào, thì chị cũng không bỏ cuộc."

Nghe Trần Thanh Thanh biểu lộ tình cảm của mình một cách nồng nhiệt, Phương Hạo Vân khẽ động lòng, bình tâm mà nói, bất luận là về nhân phẩm, tướng mạo, hay là gia thế, năng lực của Trần Thanh Thanh đều thuộc hàng bậc nhất.

Nếu có người đàn bà này, đối với Phương Hạo Vân mà nói, đương nhiên là một sự giúp đỡ rất lớn.

"Chị Thanh Thanh... chị không cảm thấy giữa chúng ta phát triển quá nhanh sao ?" Phương Hạo Vân cười hi hi, ám muội nói: "Chắc chị làm vậy đâu phải vì muốn báo ơn hả ? Nếu là vậy, thì lại càng không thể được... Hạo Vân em đây, là một người đàng hoàng đó..."

"Không phải...!"

Trần Thanh Thanh nghiêm túc nói: "Trong lòng chị có em, đã không còn là chuyện mới ngày một ngày hai, chỉ là vì lúc trước, chị vẫn chưa hiểu rõ. Sau sự việc này, chị mới thật sự hiểu rõ tâm tư của mình. Hạo Vân, nếu bây giờ em vẫn chưa yêu chị, thì chị sẽ theo đuổi em... chị có lòng tin, sớm muộn gì em cũng sẽ yêu chị."

Phương Hạo Vân cười nhạt, nói: "Chị Thanh Thanh, tâm tư của chị em đã hiểu, yên tâm đi, trong lòng em cũng có chị... nhưng có một số chuyện, em cần phải nói rõ với chị."

"Không nói không được sao ?" Trần Thanh Thanh híp mắt lại hỏi. Truyện Tiên Hiệp - TruyenGG

"Uhm...!"

Phương Hạo Vân gật đầu, nói: "Chị Thanh Thanh, chuyện của em thật ra chị không hoàn toàn biết rõ, bên cạnh em không chỉ có hai người đàn bà là Kỳ và Mỹ Kỳ đâu... ngoài họ ra, bây giờ em còn có hai người đàn bà... cũng có thể, sau này sẽ còn nhiều hơn..." Người Phương Hạo Vân nhắc đến chính là Nguyệt Như và Mai Nhi. Còn về Kim Phi, trong mắt Phương Hạo Vân, cô ta chỉ là người để hắn phát tiết, không thể xem là người đàn bà của hắn.

"Đúng rồi, sau khi trở về, em và chị Mỹ Kỳ sẽ sinh một đứa con..." Phương Hạo Vân dứt khoát đem toàn bộ mọi chuyện nói rõ ra hết, để tránh sau này xảy ra chuyện.

"Hạo Vân, em nói đều là thật chứ ?" Sắc mặt Trần Thanh Thanh liền tối sầm lại.

"Là thật đấy..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói: "Chị Thanh Thanh, em thật sự xem chị là hồng nhan tri kỷ, nên mới nói với chị..."

"Trời ơi...!"

Trần Thanh Thanh buồn bã thở dài một tiếng, chuyện của Hạo Vân, quả thật còn nghiêm trọng hơn sự tưởng tượng của cô, lúc trước, cô chỉ biết có Kỳ và Mỹ Kỳ, nhưng bây giờ mới biết, những người đàn bà bên cạnh Phương Hạo Vân đâu chỉ đơn giản có hai người họ thôi, hơn nữa hắn còn muốn sinh con với chị Mỹ Kỳ nữa...

Nói một hồi lâu, thì cuối cùng cô là gì chứ ?

Trong lòng Trần Thanh Thanh lắng xuống, hạnh phúc và vui mừng lúc nãy đã không còn nữa.

"Hạo Vân, em để chị suy nghĩ thật kỹ... bây giờ chị thấy rối lắm..." Trần Thanh Thanh nói nhạt.

"Thôi được...!"

Trần Thanh Thanh cần phải bình tĩnh trở lại để mà suy nghĩ cho thật kỹ, Phương Hạo Vân cũng cần như vậy. Trai lấy vợ, gái lấy chồng, vốn là một chuyện rất bình thường, nhưng với Phương Hạo Vân, thì lại khá phức tạp.

Ai bảo hắn tham lam quá, cứ liên tiếp dính đến đàn bà. Trần Thanh Thanh ngủ ở một phòng, hắn sai Bạch Quý gác cửa cho Trần Thanh Thanh, còn mình thì ngủ ở phòng bên cạnh.

Trần Thanh Thanh lại một đêm mất ngủ, cả đêm, trong lòng cô cứ luôn suy nghĩ đến chuyện đau đầu này, đối với người đàn bà mà nói, tình yêu là ích kỷ. Lúc trước, cô đã có sự nhượng bộ rất lớn, lấy hết can đảm mà tiếp nhận Kỳ và Mỹ Kỳ, nhưng bây giờ... cô có thể can đảm thêm một lần nữa để chấp nhận nhiều chị em hơn không ?

Nếu cô chấp nhận, thì rốt cuộc cô sẽ được bao nhiêu tình yêu ?

Cô sẽ hạnh phúc sao ?

Còn danh phận sau này chi thế nào đây ?

Một chuỗi các câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu Trần Thanh Thanh, tận cho đến lúc gà gáy buổi sáng, thì đầu óc cô vẫn còn rối bời, vốn vẫn chưa quyết định được gì.

"Hơ...!"

Cả đêm không ngủ, nên Trần Thanh Thanh có chút mệt, đã ngáp một cái, cô kéo mền ngủ một lúc.

Lúc 9 giờ sáng, Phương Hạo Vân đẩy cửa bước vào, hắn thấy vẻ mặt Thanh Thanh rất tiều tụy, và đang ngủ say, nên không đánh thức, đã qua đó phong huyệt đạo của cô luôn, xoay người co lại, bắt đầu xoa bóp trị liệu.

Có thể do thổ lộ của Trần Thanh Thanh vào ngày hôm qua, nên hôm nay lúc Phương Hạo Vân xoa bóp, cũng không thấy nặng nề nữa, hơn nữa ngón tay hắn cứ đụng vào chỗ kín và ngực của người đàn bà.

Sau khi 20 phút xoa bóp đã xong, thân dưới của Trần Thanh Thanh đã ướt át rồi, đều tại Phương Hạo Vân mà ra cả, và lúc này, Thanh Thanh vẫn đang ngủ say, huyệt đạo của cô bị phong lại, nên trong lòng không cảm nhận được gì, nhưng phản ứng của cơ thể thì không thể khống chế được.

Sau khi kết thúc xoa bóp trị liệu, Phương Hạo Vân mới giải huyệt cho Trần Thanh Thanh, cô trở mình, nhưng vẫn ngủ rất say, trong mơ, cô vẫn đang thấy mình và Phương Hạo Vân giao hoan, rất là vui vẻ, rất là hạnh phúc.

Phương Hạo Vân không muốn đánh thức Trần Thanh Thanh, nên đã lúng ta lúng túng mà rời khỏi.

Bên ngoài hiện đang là Vương Nhị Ngưu đứng gác, hắn cười nói: "Phương thiếu gia, tối qua không ngủ ở đây sao ?"

"Không việc gì đến anh..." Phương Hạo Vân suy nghĩ một lúc, nói: "Đi gọi Bạch Quý qua đây, để ông ta gác cửa, anh đi thông báo với Đại Ngưu, và các anh em khác nữa, tôi có chuyện muốn nói với họ."

"Dạ...!"

Vương Nhị Ngưu trả lời xong bèn chạy đi ngay.

Vài phút sau, Bạch Quý đã đến: "Thiếu chủ, cậu định chính thức chinh phục họ sao ?"

"Đúng vậy, tôi đang có ý này..." Phương Hạo Vân nhìn Bạch Quý, cười nói: "Bên phái Kim Gia bây giờ tôi vẫn chưa yên tâm lắm, tôi phải tự có thế lực của mình... anh em nhà họ vương chính là sự lựa chọn tốt nhất... được rồi, chuyện thu phục anh em nhà họ Vương tôi tự biết tính toán, từ giờ trở đi, ông gác cửa thay cho Vương Nhị Ngưu. Chị Thanh Thanh đang ngủ, đừng để ai làm phiền cô ấy..." Dặn dò xong, Phương Hạo Vân liền đi khỏi.

Đến sảnh Tụ Nghĩa, Phương Hạo Vân phát hiện anh em nhà họ Vương đã tập hợp hết tất cả mọi người trong trại lại.

"Phương thiếu gia, theo lời dặn của anh, các anh em đều đã đến đủ... nhưng đội tuần tra thì vẫn chưa về được... ở biên giới nguy hiểm trùng trùng mà." Vương Đại Ngưu bước lên đón rồi nói sơ qua tình tình cho hắn biết.

"Không sao, đa số các anh em là đủ rồi..." Phương Hạo Vân nhìn quanh, cười nói: "Mọi người hãy tìm chỗ mà ngồi xuống... hôm nay tôi tìm các anh em đến là vì muốn tuyên bố một tin... tôi đã thỏa thuận được với bên trên, giúp các anh em làm lại giấy tờ, lập hộ tịch mới, để mọi người có thể sống cuộc sống của một người bình thường... bây giờ tôi muốn hỏi các anh em một câu, các anh em có đồng ý rời khỏi đây không ?"

Tuy là trước đó, Phương Hạo Vân cũng đã biết được tâm ý của đám người này thông qua Vương Đại Ngưu, nhưng lúc này hắn vẫn quyết định nói một cách nghiêm túc.

Có một cố chuyện, nói một cách riêng tư, với nói với mọi người, hiệu quả sẽ khác nhau nhiều.

Quả nhiên, nghe Phương Hạo Vân hỏi thế, trng sảnh Tụ Nghĩa liền ồn ào cả lên, mọi người đều muốn tỏ rõ ý của mình, họ đều đồng ý rời khỏi chỗ này, trở về thành phố lớn. "Mọi người yên lặng một chút ...!"

Phương Hạo Vân huơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, hắng giọng một cái, đanh giọng nói: "Còn về tình hình cụ thể, tôi nghĩ Vương lão đại của các anh cũng đã nói sơ qua cho các anh biết rồi, chính phủ sẽ tiến hành giám sát và quản thúc các anh, để tránh việc các anh sẽ gây nguy hại cho xã hội... Do đó, tôi đã sắp xếp cho các anh một công việc trong công ty bảo hiểm, không biết là ý của các anh em thế nào ?" Chuyện này Phương Hạo Vân chỉ nói qua với Vương Đại Ngưu, hắn vẫn chưa kịp nói với các anh em khác.

Nghe Phương Hạo Vân nói thế, sảnh Tụ Nghĩa lại lần nữa ồn ào lên, dường như ý kiến của mọi người khác nhau, có người, thì cảm thấy không có gì hơn nữa, nhưng lại có người nóng lòng muốn trở về quê thăm người thân...

Vương Đại Ngưu thấy vậy, lớn tiếng trách mắng: "Yên lặng nào, ồn gì mà ồn... tâm tư của các anh em tôi hiểu... trong các anh em có người, ở quê nhà còn có người thân, nên muốn mau chóng quay về đoàn tụ với người thân. Đó vốn là chuyện bình thường, nhưng các anh em đã từng nghĩ qua chưa... nếu không có sự giúp đỡ của Phương thiếu gia, các anh em có thể trở về hay không ? Cho dù có về được, thì các anh em có được tự do hay không ?"

Vừa nói xong, cả hiện trường liền yên lặng trở lại.

Phải công nhận rằng, Vương Đại Ngưu đã nói vấn đề then chốt nhất, nói đến trọng điểm của vấn đề.

Đối với cá nhân họ mà nói, nên làm thế nào ứng phó với sự quản chế của chính phủ, đúng là một chuyện khá là phiền phức.

"Các vị, tâm tư của các anh em tôi rất hiểu... nhưng các anh em không hiểu hết ý của tôi..." Phương Hạo Vân nhìn mọi người, cười nói: "Các vị, gia nhập vào công ty bảo hiểm của tôi, không đồng nghĩa với việc bán thân cho tôi... đến lúc đó tôi sẽ ý hợp đồng lao động với các anh em theo đúng luật lao động của nhà nước, mỗi lần ký là năm năm... sau khi hết hạn hợp đồng làn thứ nhất, thì thời gian quản chế của các anh em cũng đã kết thúc, đến lúc đó các anh em tùy ý muốn đi đâu thì đi, tôi sẽ không ngăn cản. Ngoài ra, sau khi mọi người về Hoa Hải, tôi sẽ sắp xếp cho mọi người được gặp mặt người thân..."

Có mấy anh em vội vàng đứng dậy, hỏi: "Phương thiếu gia, cậu nói thật đấy chứ ?"

"Là thật ...!"

Phương Hạo Vân nhìn mọi người cười: "Các anh em, đó là một lời hứa... của một người đàn ông như tôi... đương nhiên, tôi sẽ không ép các anh em, nếu ai tự nguyện theo tôi, tôi rất hoan nghênh, nếu không tự nguyện theo tôi, tôi cũng sẽ nghĩ cách giúp các anh em mau chóng về nhà... nhưng cuộc sống sau này của các anh em như thế nào, thì tôi sẽ không lo đến nữa..."

Nghe Phương Hạo Vân nói thế, sảnh Tụ Nghĩa đột nhiên vang lên những tiếng vỗ tay nồng nhiệt, dường như mọi người đã bị Phương Hạo Vân cảm động rồi.

"Các anh em, trong lòng các anh em còn có thắc mắc gì, thì mau chóng nói ra... tôi sẽ trả lời cho các anh em..." Hôm nay Phương Hạo Vân đã chuẩn bị rất kỹ, chỉ một lần đã có thể thuyết phục được đám thô lỗ này.

"Phương thiếu gia, cậu có thể nói rõ đãi ngộ cho chúng tôi sau này không ?" Một tên to gan đứng lên hỏi: "Ví dụ như tôi, tôi định sẽ làm ở công ty cậu cả đời, cậu có nuôi tôi được cả đời không ?"

Phương Hạo Vân nghe nói, ánh mắt chuyển sang nhìn người đó đanh giọng nói: "Hỏi hay lắm... câu hỏi này của anh đúng là đã hỏi đúng điểm quan trọng... bây giờ tôi lấy danh dự của một người đàn ông mà đảm bảo với các anh em, sau này những anh em nào đã làm ở công ty tôi được 15 năm, tôi lo cho đến cuối cùng..."

"Phương thiếu gia, tôi muốn hỏi một câu... nếu trong lúc chúng tôi đang làm nhiệm vụ, có bị thương, thậm chí là tử vong... thì cậu tính thế nào ?" Đây là một vấn đề khá là nhạy cảm.

Phương Hạo Vân hơi trầm ngâm một lúc, liền nói: "Tính chất của công ty bảo hiểm tin rằng các anh em cũng đã rõ, cho nên những tổn thất trong tương lai là không thể tránh được, đương nhiên, trong một số tình huống, tính mạng của mọi người sẽ không bị uy hiếp... nhưng nếu đã có người hỏi đến, vậy thì tôi cũng không ngại mà nói luôn cách nghĩ của tôi. Nếu quả thật có ai bị tổn thương hoặc hy sinh tính mạng lúc đang chấp hành nhiệm vụ... tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.. các anh em nghe cho rõ đây, cái mà tôi nói là chịu trách nhiệm đến cùng, khác hoàn toàn so với lúc nãy tôi nói, tôi không những phụ trách về vết thương, và sự hy sinh của các anh em, mà còn lo luôn cho cả gia đình nữa... ba mẹ của các anh em tôi sẽ phụ trách dưỡng già, đến nơi yên nghỉ cuối cùng, con của các anh em tôi sẽ cho học đại học, phụ trách giáo dục cho họ thành người... tóm lại, Phương Hạo Vân tôi không để cho anh em đổ một giọt mồ hôi, hay một gọt máu một cách lãng phí đâu..."

Nói xong câu này, hiện trường bỗng vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền, hồi lâu sau mới dứt.

Những người đàn ông ở đây đều là những người trọng tình, nói nghĩa khí, nghe Hạo Vân nói thế, có người thậm chí còn rơi cả lệ, họ đã thật sự được Phương Hạo Vân cảm động rồi.

"Mọi người yên lặng một lúc...!"

Phương Hạo Vân lại lần nữa ra hiệu cho mọi người yên lặng, sau đó nói: "Các anh em, đừng có vui mừng sớm như vậy, con người tôi rất nói nghĩa khí, trọng tình cảm, nhưng cũng không thể không phân nặng nhẹ. Bây giờ là thời buổi kinh tế thị trường... tôi dẫn các anh em ra, nếu các anh em không thể tạo ra giá trị gì cho tôi, thì các anh em sẽ không nhận lại được những lợi ích từ tôi..."

Vương Nhị Ngưu nghe xong, bỗng hét lên: "Phương thiếu gia, cậu đừng xem thường chúng tôi quá... chỉ với anh em chúng tôi thôi, những chuyện khác tôi không dám nói, nhưng nếu làm công việc bảo hiểm, chúng tôi chắc chắn sẽ làm ra trò."

"Đúng... chúng tôi có thể làm tốt..." Theo những lời Vương Nhị Ngưu nói, cả hiện trường bống vang lên những tiếng reo hò, những người đàn ông ở trong rừng này, chẳng ai muốn mình bị xem thường cả.
Bình Luận (0)
Comment