Phương Hạo Vân gượng cười, vội vàng nhìn sang hướng khác, co đùi lại dựa vào sofa, sau đó đưa tay ra đón lấy ly trà mà dì Bạch đưa qua, ánh mắt hắn vẫn cứ không thật thà, nhân lúc dì Bạch khom lưng xuống, ánh mắt của hắn lại lần nữa nhìn vào ngực của người đàn bà, chỉ nhìn thấy một màu trắng như tuyết, và một khe sâu thăm thẳm.
Phải công nhận rằng, thân hình của dì Bạch đúng là hoàn mỹ, đến ngay cả Hạo Vân đã từng gặp qua nhiều cô gái đẹp, cũng có lúc không thể tự kềm chế được. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenggg.com
"Hứ...!"
Dì Bạch giả vờ giận dữ, tức tối nói: "Đồ háo sắc, con còn nhìn bậy nữa, coi chừng dì xử tội con..."
Phương Hạo Vân cười hi hi: "Dì Bạch, cái này không phải lỗi tại con, ai bảo dì hấp dẫn như vậy chứ... thôi, tốt hơn hết là con cứ thành thật thì hơn..."
Tuy là nói vậy, nhưng ánh mắt của Phương Hạo Vân lại chẳng thành thật chút nào, nhìn thấy dì Bạch cũng co đôi chân trần lại ngồi trên ghế sofa, ánh mắt hắn lại chuyển sang nhìn vào đôi chân ngọc ngà của dì, yêu kiều mượt mà, sáng bóng và nổi bật...
Dì Bạch liền cười: "Đến cả chân mà cũng không tha... Hạo Vân, lúc xưa, cái gì phi lễ thì con không nhìn... xem ra, mặt đổi rồi, thì tính tình cũng đổi luôn..."
"Nhưng..."
Dì Bạch cười nhạt: "Dì vẫn thích con của bây giờ hơn... con của bây giờ ít ra cũng giống một người đàn ông bình thường hơn..." Cử động của Phv, không có gì đáng để trách móc, đó hoàn toàn là cử động của một người đàn ông bình thường. Dì Bạch hiểu rất rõ về thân hình của mình, từ đầu đến chân không có chỗ nào không đẹp, quả thật có sức hấp dẫn rất lớn đối với đàn ông.
"Hi hi...!"
Phương Hạo Vân khẽ cười, nói: "Dì ơi, năm xưa dì cũng đâu có dịu dàng với con như vậy... lúc đó, cả ngày mặt dì cứ lầm lầm lì lì, nên con đâu có dám ?"
"Lúc đó nếu không nghiêm khắc một chút, thì con có được thành tựu như ngày hôm nay không... hơn nữa, dì nhớ lúc đó, con thật sự đúng là một Liễu Hạ Huệ, trong lòng không hề nghĩ đến chuyện đen tối. Hạo Vân, dì hỏi con, con sắp xếp cho Tuyết Nhu như thế nào... Tuyết Nhu là một cô gái rất kiên cường, cô ta đã đợi con lâu đến vậy... có thể thấy tấm lòng trung trinh đối với tình yêu của cô ấy, dì nghĩ cô ấy sẽ không chịu chia sẻ tình yêu của con với nhiều người đàn bà khác đâu..." Dì Bạch buồn bã thở dài, nói: "Bây giờ số đào hoa của con đang vượng, muốn tránh cũng tránh không được..."
Nghe dì Bạch nói như vậy, Phương Hạo Vân thở dài, nhắc đến chuyện tương lai sau này sẽ sống như thế nào với Tuyết Nhu, thật sự thì hắn vẫn chưa nghĩ ra.
Tuy rằng trong lòng hắn đã bắt đầu tha thứ cho Đinh Tuyết Nhu.
Nhưng vết thương trong sáu năm ròng rã, vẫn còn để lại chút vết tích trong lòng hắn.
Ngừng một lúc, Phương Hạo Vân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Con vẫn chưa nghĩ ra, tóm lại là sẽ có cách thôi, chuyện cần làm bây giờ là giúp cô ấy chữa khỏi bệnh đã..."
Dì Bạch bĩu môi cười: "Thật ra dì có một cách rất hay, nhưng phải xem con có đồng ý hay không đã..." Nói xong, dì Bạch ngồi thẳng lên, đưa tay lên vén nhẹ mái tóc trước trán, khiến đôi ngực sừng sững, càng ưỡn ra, càng nẩy lên hơn. Phương Hạo Vân dường như đã nhìn đến nỗi ngây ngô cả người.
"Nếu con còn nhìn bậy nhìn bạ nữa, dì sẽ không nói tiếp đâu..." Dì Bạch khẽ trách: "Trước mặt dì, con phải tỏ ra đàng hoàng một chút chứ..."
"Dì ơi, dì đừng trêu con nữa, có cách gì, thì dì mau nói ra đi ?" Phương Hạo Vân vội vàng hỏi.
"Thật ra cũng chẳng có gì khó...!"
Dì Bạch nói với nhiều ẩn ý sâu xa: "Dì biết một môn gọi là Nhiếp Tâm thuật, dì có thể biến cô ta hoàn toàn nghe theo lời con..."
"Không được...!"
Phương Hạo Vân liền lắc đầu: "Dì à, nếu thật phải làm như vậy, thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa... nếu một người mất đi tâm tính của mình, vậy có khác gì so với một con rối đâu..."
Dì Bạch đưa tay xoa nhẹ vào huyệt Thái Dương, ưỡn ngực ra, vui vẻ cười: "Dì còn tưởng là con sẽ đồng ý nữa... đúng rồi, dì hỏi con, con có muốn học Nhiếp Tâm Thuật không ?"
Phương Hạo Vân không trả lời câu hỏi của dì Bạch, mà cười nói: "Dì à, dì không được khỏe à ? Có cần con giúp dì xoa bóp không ?"
"Không cần... !"
Dì Bạch híp mắt lại nhìn Phương Hạo Vân, nâng ly rượu trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vẫn nụ cười tươi trên môi, nói: "Thằng ranh này lại muốn sờ bậy sờ bạ chứ gì, dì không mắc lừa con đâu..."
Phương Hạo Vân nghe xong, thầm nghĩ mình đã thất bại, liền đó cũng nâng ly rượu lên, uống một hớp, thản nhiên nói: "Dì à... con muốn học..."
"Dì có thể dạy con, nhưng con không được dùng để đi hái hoa bắt bướm đâu đấy, nếu không, dì sẽ không tha cho con đâu..." Dì Bạch giải thích nói: "Cái môn Nhiếp Tâm thuật này, chỉ có tác dụng với đàn bà, có hiệu lực chỉ trong vòng một giờ..."
"Uhm, con nhớ rồi...!"
Phương Hạo Vân dựa vào sofa một cách thoải mái, cho đôi chân đang co lại của hắn chuyển sang một vị trí mới, để khỏi bị tê chân, sau đó liền nói: "Dì à, dì yên tâm, con sẽ không tùy tiện sử dụng đâu, cũng sẽ không lợi dụng Nhiếp Tâm thuật để làm những chuyện tà ác..."
Dì Bạch ngồi thẳng lại, cười nhạt: "Dì đương nhiên là tin con rồi, chứ không thì, dì cũng không chủ động nhắc đến chuyện này với con."
"Bây giờ dạy luôn sao ?"
Phương Hạo Vân có chút mong đợi.
Dì Bạch gật đầu đồng ý: "Không thành vấn đề." Nói xong, dì Bạch liền vén một ít tóc ở trước mắt ra đằng sau tai, nhìn Phương Hạo Vân nói: "Nhà họ Đinh có một người đàn bà đã lớn tuổi, sở trường của bà ta là chuyên dùng Nhiếp Tâm Câu Hồn thuật, dì biết con phải đến nhà họ Đinh, nên mới truyền cho con Nhiếp Tâm thuật này, để đảm bảo con sẽ không bị người khác thanh toán..."
"Có chuyện này sao, người này là ai vậy ?" Phương Hạo Vân lúc này mới hiểu ra, thì ra là vì chuyện này. Chả trách dì Bạch lại chủ động đề cập đến chuyện này với hắn.
"Bà nội của Tuyết Nhu, mẹ của Đinh Vọng Long, tên là Tuyết Hồ...!" Dì Bạch giải thích: "E là bây giờ bà ta cũng đã hơn 70 tuổi rồi... nhưng võ công thì chắc vẫn còn được lắm... 40 năm trước, bà ta cũng rất nổi tiếng trong giới giang hồ. Võ công bà ta cũng không tệ, nhưng con chỉ cần chú ý đến Nhiếp Tâm Câu Hồn thuật của bà ta là đủ, những cái còn lại dì tin con có thể ứng phó một cách dễ dàng, dì đã báo với phía bên Châu Âu, Bạch Nguyệt Thiên sẽ hỗ trợ con..."
Bạch Nguyệt Thiên là ai, Phương Hạo Vân cũng có biết qua một chút, hình như ông ta là một trong Hắc Bạch Hộ Pháp của gia tộc thủ hộ, đa mưu túc trí, từ mức độ xem trọng người này của dì Bạch có thể thấy, chắc chắn ông ta là một người vô cùng lợi hại.
"Còn về Tuyết Hồ, Tuyết Nhu có biết không ?" Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi.
"Chắc là không biết... lúc Tuyết Hồ quy ẩn, Tuyết Nhu vẫn chưa ra đời, sự tồn tại của Tuyết Hồ, chắc là chỉ có Đinh Vọng Long biết thôi..." Dì Bạch cười nói: "Thật ra con cũng đừng quá lo lắng, chỉ cần học xong môn Nhiếp Tâm thuật này của dì, thì Tuyết Hồ không phải là vấn đề đáng ngại nữa."
Nói xong, dì Bạch bèn đưa ra khẩu quyết của Nhiếp Tâm thuật cho Phương Hạo Vân, để hắn đem về từ từ mà luyện tập, với công lực nội gia hiện giờ của hắn, không cần đến hai ngày thì đã có thể luyện thành được.
Phương Hạo Vân thầm nhớ kỹ khẩu quyết này, dự tính sau khi về sẽ luyện tập ngay, dù gì thì hắn cũng không thể để một bà già đã 70 tuổi mê hoặc được.
Dì Bạch ngồi ôm đầu gối, ngực dì bị hai bên vai ép lại, nên càng ưỡn ra hơn, chiếc khe ngực vốn đã sâu thăm thẳm kia, bây giờ còn trở nên vĩ đại hơn nữa.
Phương Hạo Vân không kềm được ham hố nên nhìn thêm vài cái.
Dì Bạch mất kiên nhẫn nói: "Dì thấy, đứa háo sắc như con, sau khi học xong Nhiếp Tâm thuật, nhất định sẽ dùng với dì... nhưng dì cũng nhắc nhở con, cái này không có tác dụng đối với dì đâu, chỉ một chút sức lực như con, so với dì thì còn kém xa... khoan đã, mà không đúng... xem ra dì đã xem thường con rồi, theo dì thấy hai mạch Nhậm Đốc của con đã sắp được đả thông... nói dì nghe xem, con làm thế nào vậy..." bất giác, ánh mắt dì Bạch lại chăm chú nhìn Phương Hạo Vân. Theo như tính toán trước đó của dì, nhanh nhất thì Phương Hạo Vân cũng phải mất đến nửa năm mới có thể đả thông được, nhưng hiện giờ, đúng là được trời giúp, quả nhiên chỉ trong thời gian ngắn đã khiến hai mạch Nhậm Đốc trở nên thông thoáng hơn nhiều…
Phương Hạo Vân không dám che giấu, vội vàng thành thật nói: "Con luôn dùng Thiên Phạt để tấn công vào hai mạch Nhậm Đốc, lúc đầu không có hiệu quả, nhưng dạo gần đây thì hiệu quả càng lúc càng rõ rệt..."
Phương Hạo Vân dùng Thiên Phạt để tấn công hai mạch Nhậm Đốc, cũng chẳng phải là tin mới mẻ gì, trước đó dì Bạch cũng đã biết, nhưng, dì ấy cũng biết nỗi đau khi Thiên Phạt tấn công vào hai mạch đó.
Nghĩ đến đây, dì cười nói: "Xem ra con đang muốn mau chóng có được sức mạnh to lớn hơn rồi ?"
"Đó là điều đương nhiên...!"
Phương Hạo Vân cũng không che dấu, nói: "Con nhất định phải mau chóng có được sức mạnh to lớn hơn, nếu không, sao con có thể bảo vệ được những người xung quanh con chứ..."
Dì Bạch nhìn kỹ Phương Hạo Vân, nói: "Ái chà, Hạo Vân này, bây giờ con đã có động lực rồi, nhưng đồng thời cũng bị nhiều ràng buộc và vướng bận... đó là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện không tốt. Con nên nhớ kỹ, trước đại chiến lúc Trung Thu, tuyệt đối không được để lộ ra thân phận của con, tránh nhiều kẻ thù lại tìm đến, thì lại thêm nhiều phiền phức..."
"Dạ, con biết rồi...!"
Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu.
"Hạo Vân, có chuyện này dì cũng phải nhắc nhở con..." Sắc mặt của dì Bạch lại trở nên nghiêm chỉnh: "Chị con, Phương Tuyết Di đã nảy sinh tình ý với con, chuyện này con biết không ?"
Phương Hạo Vân chần chừ một lúc, gật đầu nói: "Đại khái là con cũng có biết qua..."
"Vậy con tính thế nào ?" Dì Bạch cười nói: "Phương Tuyết Di cũng là một người con gái rất khá... nếu giữa hai người có tình cảm với nhau, dì cũng rất tán thành hai người sống chung, nhưng tình hình hiện tại là, cô ấy là chị con... cho dù đấy không phải là thật, thì cũng phải tiếp tục mà duy trì... vì thân phận của con không thể để lộ ra được..."
"Ý của con thế nào ?" Dì Bạch lại hỏi lần nữa.
Phương Hạo Vân suy nghĩ một lúc, nói: " Dì Bạch, trước mặt dì, con cũng không nói dối làm chi, thật ra, con cũng có thiện cảm với chị Tuyết Di... là cái thiện cảm đã vượt qua giới hạn tình thân ấy. Nhưng con lại cảm nhận được cái tình thân máu mủ thật sự của nhà họ Phương dành cho con, cho dù đó không phải là thật, con cũng đã thật sự xem họ là người thân thật sự của mình rồi, nên con sẽ không để xảy ra mối quan hệ nào khác với chị Tuyết Di đâu... điều này xin dì Bạch cứ yên tâm..."
"Sau này thì cũng có thể...!"
Dì Bạch cười với nhiều ẩn ý thâm sâu: "Hạo Vân, chắc con cũng không định sống cuộc sống của người khác cả đời chứ... ý của dì là, sau này khi thời cơ đã chín muồi, đã có thể nói ra thân phận thật sự của con, đến lúc đó, con và Phương Tuyết Di sẽ có thể có một mối nhân duyên tốt đẹp..."
"Mọi chuyện đành tùy duyên vậy...!"
Phương Hạo Vân nói nhạt: "Nếu như có duyên, thì hãy tính tiếp..."
Ngừng một lúc, Phương Hạo Vân cười nói: "Thật ra con thấy Hoàng Kỳ Anh bây giờ cũng không tệ..." Phương Hạo Vân vẫn chưa có cách này quên cái thân tình với bà chị ngang hông này. Ít ra, cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa có cái ý nghĩ nằm ngoài tình thân.
"Thuận theo tự nhiên cũng tốt...!" Dì Bạch gật đầu, khép đùi chặt hơn, cười nói: " Con nói đúng lắm, mọi chuyện tùy duyên vậy... nhưng dì thật sự không thích Hoàng Kỳ Anh..."
Nói đến đây, dì Bạch chau mày, nói: "Hạo Vân, dì cứ cảm thấy tên Hoàng Kỳ Anh này có vấn đề... tóm lại, con cứ để ý một chút thì sẽ thấy vấn đề ngay, dì đã điều tra qua gia thế của hắn này, nhưng không có phát hiện gì cả... gia thế hắn ta rất trong sạch, rất đàng hoàng... nhưng càng như vậy, trong lòng dì lại càng cảm thấy có vấn đề hơn... tóm lại, con cứ chú ý một chút xem..."
"Ý dì là, hắn ta cố tình muốn tiếp cận chị con ?" Ánh mắt Phương Hạo Vân hiện lên một chút giận dữ.
"Không hẳn là vậy..."
Dì Bạch nói nhạt: " Từ tình hình bây giờ có thể thấy, cũng không hẳn là vậy... nhưng dì cứ cảm thấy hắn có chút vấn đề... tóm lại là, cẩn thận một chút cũng chẳng mất gì..."
"Con biết rồi, cảm ơn dì nhắc nhở con..." Phương Hạo Vân hỏi: "bên phía chị Tuyết Di có người âm thầm đi theo bảo vệ không ?"
"Yên tâm đi, những người đàn bà của con, và người thân của con, dì cũng đã có phương án hết rồi, sẽ không có chuyện đâu." Dì Bạch cười tươi như hoa.
Trong lòng Phương Hạo Vân đột nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều: "Dì Bạch, vậy đi... bên phía Hoàng Kỳ Anh, dì cứ theo dõi dùm con thêm một thời gian nữa... nếu thật sự có vấn đề, con nhất định sẽ không tha cho hắn, nếu không có vấn đề, thì xem như thôi... nếu hắn không có vấn đề gì, có thể được chị Tuyết Di để mắt tới, con cũng không ngại mà gọi hắn một tiếng anh rể đâu."
Mắt dì Bạch mở to hơn, cười nói: "Con nỡ sao ?"
Phương Hạo Vân không nói gì, nhìn sang dì Bạch cười nói: "Người mà con không nỡ nhất chính là dì đấy..."
Dì Bạch liếc hắn một cái, trong ánh mắt xinh đẹp lại không có vẻ đang giận dỗi, chỉ có một vẻ khó hiểu.
Phương Hạo Vân ưỡn lưng ra, từ trên sofa ngồi dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn vào màn đêm tăm tối bên ngoài cửa sổ, nói nhạt: "Dì Bạch... dì nói đại chiến đêm Trung Thu, chúng ta nắm chắc được bao nhiêu phần thắng ?"