Đúng vậy, người con gái bên cạnh Phương Hạo Vân chính là Đinh Tuyết Nhu.
Vốn dĩ thì, Phương Hạo Vân chỉ định đến để tạm biệt cô, tiện thể cổ vũ cô, phải dũng cảm mà đối đầu với bệnh tật, ai dè Đinh Tuyết Nhu đã nói ra một câu thật bất ngờ, cứ nằng nặc đòi đi với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nghĩ đến tình hình sức khỏe của cô hiện giờ, đương nhiên là không đồng ý rồi, nhưng Đinh Tuyết Nhu lại kiên quyết phải đi cho bằng được, cuối cùng chẳng biết làm sao hơn, Phương Hạo Vân chỉ đành hứa là sẽ dẫn cô ấy theo.
Do đó, Vương Hà đã rất oán hận Phương Hạo Vân, nói hắn nào là không biết thương hoa tiếc ngọc, nào là không biết thương cho sức khỏe của Tuyết Nhu, còn nói là phải đi theo để chăm sóc Tuyết Nhu nữa.
Lần này Phương Hạo Vân không hề do dự, mà đã từ chối luôn. Lần này đến Luân Đôn, tuy được gia tộc thủ hộ giúp đỡ, nhưng là họa hay phúc vẫn chưa biết được, chỉ một mình Đinh Tuyết Nhu thôi cũng đủ để hắn bận tay bận chân chăm sóc cho rồi, lại thêm một Vương Hà, thì hắn chắc phải phân thân ra quá.
Sau cùng, được Phương Hạo Vân nhiều lần đảm bảo, Vương Hà mới chịu bỏ ý định đi cùng.
Thật ra dạo gần đây Vương Hà cũng rất bận, tác phẩm của phòng thu âm Ngọt Ngào đã được đông đảo thính giả công nhận, bây giờ các đài truyền hình lớn đều đang mời Đinh Tuyết Nhu đi làm tiết mục, nghĩ đến sức khỏe của Đinh Tuyết Nhu, Vương Hà và các đài truyền hình lớn đã bàn bạc xong, những tiết mục vốn định làm riêng cho Đinh Tuyết Nhu, đều đã đổi thành tiết mục làm cho phòng thu âm Ngọt Ngào, do đó, người quản lý kề cận Vương Hà phải đích thân xuất hiện tại hiện trường của các đài truyền hình lớn.
"Hạo Vân, em thấy hơi sợ…" Nghĩ đến cái gia tộc băng giá ấy, trong lòng Đinh Tuyết Nhu cứ lo lắng không yên, bất giác cô ôm lấy vai của Phương Hạo Vân, tựa đầu vào vai hắn.
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô, nhỏ nhẹ nói: "Đừng lo, mọi chuyện có anh đây… đợi khi đến Luân Đôn, anh sẽ sắp xếp cho em chỗ ở trước, rồi một mình anh đến nhà họ Đinh là đủ rồi…"
"Không, em cũng muốn đi…!"
Trông sắc mặt của Đinh Tuyết Nhu rất kiên cường, nói: "Em nhất định phải đi cùng anh… có anh bên cạnh em, em sẽ không sợ gì cả…"
"Thôi được…!"
Phương Hạo Vân thầm thở dài, nghĩ trong lòng, mọi chuyện năm xưa, xem ra cũng đều do Đinh Vọng Long làm cả, mình không thể dễ dàng tha thứ cho họ được.
Phương Hạo Vân quyết định tìm lại công bằng cho mối tình đầu của mình.
Nếu không phải do nhà họ đinh phá rối ngăn cản. Đinh Tuyết Nhu năm xưa sẽ không rời xa hắn, cũng sẽ không phản bội lời thề, thì những chuyện sau đó sẽ không xảy ra nữa.
"Hạo Vân, em muốn ngủ một chút…"
Đinh Tuyết Nhu dường như đã có chút mệt, cô ngã vào lòng người đàn ông, nhắm mắt lại, cô cảm thấy thật ấm áp, thật là ấm áp.
Luân Đôn là thành phố lớn bậc nhất của thế giới, không những kinh tế phát triển, hơn nữa đời sống vật chất cũng rất cao. Một biểu hiện trong số đó chính là cuộc sống về đêm rất phong phú, bây giờ đã là mười hai giờ đêm rồi, nhưng trên cả con phố lớn, đều nghe tiếng người ồn ào huyên náo, người qua kẻ lại tấp nập.
Nguyệt Như rời khỏi trang viên, một mình dạo bước trên phố, sự cô đơn của cô dường như hoàn toàn trái ngược với sự náo nhiệt của đường phố xung quanh, nhìn đôi chân mày cô nhíu lại thì đã biết trong lòng cô đang có tâm sự. Nguồn: http://truyenggg.com
Bất giác, cô đã đi đến cầu Luân Đôn, so với sự huyên náo của đường phố lúc nãy, thì ở đây yên tịnh hơn nhiều, đôi chân mày của Nguyệt Như vẫn nhíu chặt lại.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, lại xem bóng trăng dưới mặt nước, Nguyệt Như buồn bã thở dài, như đang tự nói với mình: " Đúng là bóng trăng trong nước, bóng hoa trong gương..."
"Hứ...!"
Đột nhiên, sau lưng cô vang lên một tiếng hứ lạnh lùng, trong lòng Nguyệt Như liền cảnh giác, vội vàng quay đầu lại nhìn, sau lưng cô chẳng có ai cả, nhưng cái tiếng hứ lạnh lùng đó lại cứ rõ ràng như có thể thấy được, giọng nói lúc ở phía trước, lúc ở phía sau, không xác định được, rất khó để biết được giọng nói này được phát ra từ đâu.
"Ai đó ?"
Nguyệt Như khẽ hét một tiếng, chau mày nói: "Là thần thánh phương nào..."
Một giọng nam trầm vọng lại: "Nguyệt Như đã lâu rồi không gặp, phong thái của em vẫn như cũ, chỉ là trên khuôn mặt của em đã vắng bóng nụ cười... thật là đáng tiếc..."
Giọng nam này tuy rằng không to lắm, nhưng lại vô cùng rõ ràng, tâm trạng Nguyệt Như lay động, chăm chú nghe xem giọng nói đó được phát ra từ đâu, nhưng cô vẫn không có phát hiện gì.
Đối phương có thể gọi được tên cô ra như vậy, hiển nhiên là người quen của cô, chỉ là tiếng nói này, trước đó Nguyệt Như chưa từng được nghe qua, cô hét to thêm một lần nữa, hỏi: "Là thần thánh phương nào, nếu đã dám đến, tại sao lại không dám ra mặt chứ..."
Người đàn ông đó với giọng buồn buồn nói: "Không phải là không dám ra mặt... chỉ là ở đây tai mắt quá nhiều, nên không tiện cho lắm... nếu em đủ dũng khí, thì hãy theo qua đây..."
Nói xong, một bóng người cách sau lưng Nguyệt Như không xa bay vút qua.
Nguyệt Như võ công cao cường lại rất gan dạ, vốn không có chút sợ hãi nào, khẽ xoay người, cô đã chạy đuổi theo người đó trong màn đêm, thân pháp của người này lúc nhanh lúc chậm, lúc Nguyệt Như tăng tốc thì người đó tăng tốc, Nguyệt Như chậm lại, thì người đó cũng chậm lại. Tóm lại, hắn ta không để Nguyệt Như đuổi theo kịp...
Trong mắt Nguyệt Như để lộ ra sự kinh ngạc, cô không ngừng suy nghĩ, người này rốt cuộc là ai ? Từ thân pháp của người này có thể thấy, võ công của người này cũng không thua kém gì cô, người này dẫn theo Nguyệt Như đến một công xưởng bỏ hoang.
Nguyệt Như đang chờ để hỏi, thì lại không thấy bóng dáng người đó nữa.
"Ha ha...!"
Đột nhiên, tiếng cười từ trong màn đêm vọng lại, giọng nam nhỏ nhẹ nói: "Nguyệt Như, em thật khiến anh thất vọng... so với lúc trước, võ công của em dường như đã không có tiến bộ gì mới nữa... tại sao lại như vậy chứ ? Tạp niệm trong lòng em qúa nhiều, em có hiểu không ? Em đã mất đi tư cách làm một sát thủ đẳng cấp..."
"Rốt cuộc anh là ai ?"
Nguyệt Như biến sắc, cây đao đã được rút ra, người này đã quá quen thuộc với mình, vì có cơ sở đó nên cô không lo sợ, cô nhất định phải cẩn thận hành sự.
Người đó cười nói: "Đừng lo tới chuyện anh là ai... anh đến tìm em, chỉ là muốn hỏi em vài câu..."
"Anh xứng đáng sao ?"
Nguyệt Như cười lạnh lùng một tiếng, có ý muốn chọc tức người đó: "Anh là cái thứ gì chứ, giấu đầu lòi đuôi..."
Người đó hình như đã lường trước nguyệt như sẽ trả lời như thế, cũng không nói thêm nữa, vẫn cười nhẹ nhàng: "Anh có xứng đáng hay không, em sẽ mau chóng được biết thôi..."
Vừa nói xong, một bóng đen bay về phía Nguyệt Như, giơ một chưởng trên không trung, ấn vào đỉnh đầu Nguyệt Như, uy lực cũng không mạnh lắm.
Tư thế của nguyệt như vẫn không thay đổi, khẽ động đậy thân hình, liền biến ra hai ảo ảnh, tay phải cô đưa ra nhanh như chớp, cô đã không dùng đao, mà đưa tay ra đỡ 1 chưởng của người đó.
Một tiếng kêu vang lên, hai người vội vàng lùi lại, chăm chú nhìn đối phương.
Lúc này Nguyệt Như mới nhìn rõ thân hình của người này, toàn thân đều màu đen, ngoài đôi mắt ra, những chỗ còn lại đều đều được che chắn kỹ càng, vốn không thể nhận ra được thân phận thật sự của người này.
"Lạ quá...!"
Người này hình như có chút kinh ngạc: "Tâm cảnh của em đã kém đi nhiều, nhưng công phu nội gia của em thì lại tiến bộ hơn trước, nguyên nhân là tại sao ?"
"Rốt cuộc anh là ai ? Anh đến tìm tôi, là muốn hỏi tôi điều gì..." Nguyệt Như lạnh lùng hỏi: "Nếu anh không nói, thì thứ lỗi cho tôi thất lễ..."
Nói xong, Nguyệt Như bèn quay lưng định rời khỏi.
Với võ công của cô, cho dù không muốn đánh, mà muốn rút lui an toàn, thì chẳng phải là chuyện khó khăn gì.
"Khoan đã...!"
Thân hình người đó khẽ động đậy, đã chặn ngay trước mặt Nguyệt Như, hắn đanh giọng nói: "Anh kiếm em, là muốn hỏi mấy câu liên quan đến Quỷ Thủ..."
Nghe người đó nhắc đến cái tên Quỷ Thủ, Nguyệt Như liền thấy trong lòng căng thẳng, cô hét lên hỏi: "Anh cũng là người của tổ chức, rốt cuộc anh là ai ? Là Robert sao?"
Nói ra cái tên Robert, không phải là do Nguyệt Như đoán đại đâu, có thể hiểu rõ tình hình của mình như vậy, nếu không phải là sát thủ của Thiên Đạo, thì tuyệt đối không thể biết được. Lại thêm người này đã nói ra cái tên Quỷ Thủ, Nguyệt Như liền nghĩ ngay đến Robert.
"Đúng vậy, chính là anh...!"
Người này thấy mình đã bị Nguyệt Như biết được thân phận thật sự, liền gỡ luôn khăn che mặt ra, để lộ ra diện mạo vốn có, đồng thời giọng nói cũng trở lại như cũ.
Nguyệt Như nhìn rõ, người này chính là Robert đã bị Phương Hạo Vân đánh gãy một tay, thất bại nặng nề ở Hoa Hải đây mà... chỉ là, bây giờ vai của hắn dường như không hề bị tổn thương gì.
"Là anh thật sao Robert... vết thương của anh đã lành sao, tại sao còn chưa chịu về tổ chức để phục mệnh ?" Nguyệt Như hét một tiếng, nói: "Chẳng lẽ anh muốn thoát ly khỏi tổ chức ?"
"Đại tiểu thư, cô thấy tôi có dám không ?" Robert tự chê cười: "Cho dù Robert tôi đây có gan lớn bằng trời, cũng không dám tự mình thoát ly khỏi tổ chức... cô yên tâm đi, tôi đã báo cáo với Long Đầu rồi... hơn nữa Long Đầu còn cho tôi nghỉ phép nửa năm... nói một cách khác, tôi có thời gian nửa năm, để làm những chuyện mà tôi muốn làm..."
"Anh muốn làm gì ? Phục thù à ?"
Nguyệt Như lạnh lùng nói: "Robert, chẳng lẽ anh không thể dừng cái ý nghĩ phục thù lại một chút sao... đúng rồi, tay của anh ?"
"Không cần phải lấy làm lạ...!"
Robert giơ cánh tay lên, trong ánh mắt có mang chút đau khổ, nói: "Đó là tay giả, nhưng là cánh tay giả tiên tiến nhất thế giới, có thể sử dụng liên tục trong vòng 10 năm mà không cần thay mới... là Long Đầu đích thân lắp cho tôi đấy... Nguyệt Như, không nói những câu vô nghĩa nữa, tôi hỏi cô, cái tên Phương Hạo Vân ở Hoa Hải có phải là Quỷ Thủ không ?"
"Tôi không biết anh đang nói gì ?" Sắc mặt Nguyệt Như không thay đổi, lạnh nhạt đáp.
"Hứ...!"
Robert cười lạnh lùng một tiếng, nói: "Nguyệt Như, đừng giả vờ trước mặt tôi nữa, cho dù cô không nói ra, tôi cũng đã đoán ra được 8, 9 phần... hắn ta chính là Quỷ Thủ, nếu không tôi đâu thể bại dưới tay hắn một cách dễ dàng như vậy được."
"Robert, anh quá tự phụ rồi... đất nước Trung Hoa rộng lớn, là nơi ngọa hổ tàng long, anh cho rằng anh là một trong tứ đại sát thủ của Thiên Đạo, thì đúng là thiên hạ vô địch thật sao, thật tin là không ai có thể đánh bại anh à..." Nguyệt Như khinh thường nhìn Robert, nói: "Đất nước Trung Hoa từ xa xưa đã có rất nhiều kỳ tài, anh có thua, cũng chẳng oan uất gì..."
"Thôi, tôi không hỏi cô nữa... dù gì thì hắn cũng đang ở Luân Đôn, tôi sẽ đi tìm hắn để tự xác minh lấy..." Robert dường như cố tình tiết lộ cái tin này ra cho Nguyệt Như biết.
"Hắn đến Luân Đôn rồi à ?"
Nguyệt Như chau mày hỏi: "Người mà anh nói là Phương Hạo Vân đã đến Luân Đôn à... tôi không tin, sao anh ta có thể đến Luân Đôn được chứ..." Mấy ngày trước, Nguyệt Như từng liên lạc với giáo quan, nhưng không thấy giáo quan nhắc đến chuyện Hạo Vân sẽ đến Luân Đôn.
"Là thật đấy, bây giờ hắn đang ở khách sạn năm sao Hilton... Nguyệt Như, cô đừng giả vờ nữa, tôi biết, hắn chính là Quỷ Thủ... cô cứ chờ mà xem, tôi sẽ khiến hắn phải lộ ra nguyên hình..." Nói xong, Robert liền biến mất trong không trung.
Nguyệt Như vẫn đứng tại chỗ không hề động đậy, tim cô đang đập thình thịch loạn nhịp.
"Khách sạn Hilton à...!"
Một lúc lâu sau, Nguyệt Như lặp lại cái tên đó một lần nữa, thoắt một cái, cô cũng đã rời khỏi công xưởng bỏ hoang này. Nhưng cô không đến khách sạn Hilton, mà là trở về trang viên của mình.
Hôm nay đã là ngày thứ hai mà Phương Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu đến Luân Đôn rồi, vì Bạch Nguyệt Thiên có một số chuyện gấp cần phải giải quyết ở Hà Lan, nên không kịp đến Luân Đôn như đã hẹn.
Người phụ trách gia tộc thủ hộ ở Luân Đôn là Kiều Trị đã ra đón hắn và Đinh Tuyết Nhu, đồng thời sắp xếp cho hai người ở phòng tổng thống trong khách sạn 5 sao Hilton.
Theo như tin tức của Kiều Trị, thì Bạch Nguyệt Thiên sẽ đến đây vào buổi trưa ngày mai, Phương Hạo Vân không muốn có hành động khinh suất nào, nên định đợi Bạch Nguyệt Thiên đến, bàn bạc qua với hắn rồi mới quyết định.
Trong hai ngày đó, hắn dẫn Đinh Tuyết Nhu đi đây đi đó chơi, dường như những nơi có ý nghĩa trong thành phố Luân Đôn hai người họ đều đã đi qua hết, nội chỉ việc chụp hình thôi cũng đã chụp hết hết 10G thẻ nhớ rồi.
Có thể thấy, hai ngày này Đinh Tuyết Nhu rất vui.
Có thể do nguyên nhân sức khỏe, nên sắc mặt cô vẫn không được tốt, nhưng tinh thần của cô, tâm trạng của cô thì lại rất vui vẻ, theo lời cô nói thì, cả đời này chưa từng có ngày nào vui như hai ngày này.
Vì sự an toàn, hai người cùng ở trong phòng tổng thống, nhưng không có ngủ chung giường.
Mười giờ tối, Phương Hạo Vân hát khúc nhạc dân ca, để ru Đinh Tuyết Nhu ngủ, còn mình thì ngồi trên ghế sofa gần đó mà nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng lại nghĩ đến cách sử dụng Nhiếp Tâm thuật.
Cho đến tận 1 giờ sau, nghĩa là vào khoảng 11 giờ, điện thoại của Phương Hạo Vân reng lên, nhìn vào thì thấy đó là số điện thoại của Trần Thiên Huy, hắn vội vàng nghe máy.
Vào lúc này mà Trần Thiên Huy gọi điện thoại quốc tế cho hắn, chắc là có chuyện gấp.
"Chú Trần, con là Hạo Vân... có phải đã xảy ra chuyện gì không ?" Vừa nhận điện thoại, Phương Hạo Vân đã vào đề ngay.