Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 484


"Được rồi, ko cần nói nữa..."

Đinh Tuyết Nhu lạnh lùng quyết đinh, nếu Đinh Tuyết Siêu đã như vậy, thì ko cần phải khách khí nữa :"Cậu còn nhỏ, hành động thiếu suy nghĩ... đừng ở đây đóng kịch với tôi. Đinh gia gặp phải nguy cơ thế nào, trong lòng tôi cũng rất rõ ràng, chúng ta đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, giao dịch này có làm hay không, cậu cho tôi một câu trả lời đi..."

Phương Hạo Vân âm thầm thở dài, cái thói đời rốt cục là như vậy sao... chị em mà cũng không thể nói chuyện được, ngược lại còn phải giao dịch?

Vì ai mà trở nên như thế này?

Đinh Tuyết Nhu? Hay là Đinh Tuyết Siêu?

Sai, không phải là bọn họ, mà là Đinh Vọng Long đã phát điên vì tư lợi.

"Chị... nói như thế nào, chúng ta vẫn là người nhà mà... thật sự cần thiết như vậy sao?' Đinh Tuyết Siêu tiếp tục nổ lực, không hề tỏ vẻ tức giận gì cả.

"Đinh Tuyết Siêu, cậu có đủ hay chưa? Cậu cảm thấy cậu làm như vậy rất hay ho sao?"

Trong ánh mắt của Đinh Tuyết Nhu đã hiện rõ một sự chán ghét : " Tự hỏi lương tâm của cậu đi, cậu cảm thấy rằng giữa tôi và các người, có cái gọi là tình thân sao... Cậu nghĩ thế nào tôi đều biết, trong mắt cha con của hai người, tôi chỉ là một quân cờ, một thứ có thể lợi dụng mà thôi..."

"Haizzz...!"

Đinh Tuyết Siêu thở dài yếu ớt, rốt cục đã từ bỏ cố gắng, nhẹ giọng hỏi : "Chị, chị đã nói như vậy, em cũng không muốn nói thêm điều gì... chị nói đi, chị muốn làm giao dịch gì?"

"Rất đơn giản..."

Phương Hạo Vân lập tức tiếp lời, nói với Đinh Tuyết Siêu : "Các người làm ra hình dáng và xương cốt cho Tuyết Nhu, nên tôi sẽ đón nhận nguy cơ của Đinh gia các người..."

"Anh chính là Phương thiếu gia?"

Đối với một người có gan đánh Caesar, Đinh Tuyết Siêu có thể nói là khá kính nể : "Tốt, như vậy tôi sẽ đem lời của anh chuyển cho cha!"

Nói đến đây, Đinh Tuyết Siêu nhìn về hướng Đinh Tuyết Nhu, vẻ mặt hơi ảm đạm : "Chị, chị đã không chào đón em, vậy em đi trước, nhưng em nhắc cho chị nhớ, cửa lớn nhà họ Đinh vĩnh viễn luôn rộng mở với chị, em và cha đều hy vọng chị có thể trở về... dù sao chúng ta cũng là người nhà mà..."

"Ghê tởm!!!"

Đinh Tuyết Nhu phất tay một cách chán ghét : "Cậu cút nhanh đi..."

Đinh Tuyết Siêu thấy thế, cũng không buồn bực, mà định tiếp tục diễn trò, đáng tiếc là lại bị Phương Hạo Vân đuổi trực tiếp : "Cậu có thể đi rồi..." Giọng nói của Phương Hạo Vân nghe rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một sự uy nghiem khiến cho người ta không thể nào từ chối.

Đinh Tuyết Siêu cười tự giễu, xoay người bước đi ra ngoài.

Trên thực tế, nhiệm vụ hôm nay của hắn trên cơ bản đã hoàn thành, làm cho Đinh Tuyết Nhu về nhà, cái đó không phải là điều bọn họ coi trọng, cũng không phải là mục đích cuối cùng của bọn họ.

Mục đích của bọn họ rất đơn giản, chính là hy vọng có biện pháp giải quyết nguy cơ của Đinh gia.

Bây giờ, nếu vị Phương thiếu gia kia đã đáp ứng, về phần Đinh Tuyết Nhu có trở về hay không cũng đã trở nên không quan trọng. Đọc Truyện Online Tại http://truyenggg.com

Đinh Tuyết Nhu nói rất đúng, trong mắt cha con Đinh gia, cô ta chỉ là một thứ để lợi dụng.

Đinh Vọng Long nói qua điều này với Đinh Tuyết Siêu không chỉ một lần, con gái cuối cùng cũng chỉ là người nhà khác, không phải là người trong nhà, trời sinh ra là để lợi dụng.

Đinh Tuyết Siêu trước đó không hề ủng hộ, nhưng ba năm sau, khi thấy được lợi ích trước mắt, cũng đã chấp nhận những lời này từ trong đáy lòng.

Lấy chuyện ngày hôm nay ra mà nói, khi hắn nhìn thấy Đinh Tuyết Nhu, trong lòng hắn không hề xuất hiện một sự kích động khi gặp lại người thân như hắn đã nghĩ.

Ngược lại, tâm tình của hắn vô cùng bình thản, thậm chí là không hề có một dấu hiệu gì cả, từ đầu đến cuối, hắn đều diễn trò, giả vờ cũng được, đau khổ cũng được, chờ mong cũng được, tất cả chỉ là vở diễn của hắn.

"Hạo Vân... em thật sự không ngờ, Tuyết Siêu cũng trở nên máu lạnh, vô tình như vậy..." Đối với sự thay đổi của Đinh Tuyết Siêu, thân làm chỉ, Đinh Tuyết Nhu vô cùng đau lòng. Trong lòng cô càng thêm chán ghét lão già Đinh Vọng Long. Từ một đứa nhỏ hồn nhiên trong sáng, lại có thể bị ông ta dạy dỗ thành như vậy, thật đúng là...

"Tuyết Nhu, đừng suy nghĩ nữa... chuyện đã như vậy, em cũng không thay đổi được gì" Phương Hạo Vân đi qua, nhẹ nhàng khuyên : "Đường là do nó chọn..."

"Em mệt... em muốn ngủ..." Trong lòng Đinh Tuyết Nhu đúng thật là rất mệt mỏi.

"Em nên nghỉ ngơi cho tốt đi..." Phương Hạo Vân đến đắp chăn cho Đinh Tuyết Nhu, nhẹ nhàng vỗ về trán của nàng, thản nhiên nói : "Ngủ đi, không cần nghĩ gì cả..."

..............................

Trần Thanh Thanh cuối cùng đã nhận được điện thoại của Lã Thiên Hành.

Ý của Lã Thiên Hành rất đơn giản, ông ta hy vọng Trần Thanh Thanh có thể suy nghĩ về việc vào quân đội, từ biểu hiện xuất sắc lần trước trong rừng cây, cũng đã được nhiều sự tán thưởng của các vị thủ tướng, hơn nữa, với quan hệ của Lã Thiên Hành, ông ta nói rằng, chỉ cần Trần Thanh Thanh đồng ý, thì tương lai có thể sẽ trở thành nữ tướng quân trẻ tuổi nhất trong quân đội.

Lời mời hấp dẫn như vậy, nhưng Trần Thanh Thanh lại từ chối, cô có mục tiêu riêng cho mình, có ý tưởng riêng cho mình.

Lã Thiên Hành dường như không ngờ rằng Trần Thanh Thanh ngay cả suy nghĩ cũng không có, trực tiếp từ chối như vậy, ông ta không cam lòng thất bại, không ngừng khuyên bảo : "Thanh Thanh, con hãy nghe ông nói... biểu hiện lần trước của con trong rừng cây, đã được rất nhiều người tán thành, con đến quân đội phát triển, tiền đồ sẽ không thể nào đoán được... chỉ cần con làm tốt, tương lai có thể sẽ vượt qua ông. Ông biết con là đứa nhỏ có lòng hiếu thảo mà... chẳng lẽ con không muốn có được quyền lợi lớn hơn để chăm sóc cho cha mẹ của con sao? Ba của con lập nghiệp từ trong hắc đạo, bây giờ quốc gia đang tiến hành giám sát những thứ này rất chặt chẽ... thậm chí là sẽ áp dụng hành động khi cần thiết... nếu con đồng ý vào quân đội, quốc gia đương nhiên sẽ xem xét lại..."

Nghe Lã Thiên Hành nói vậy, trong lòng Trần Thanh Thanh rất không vui : "Ông ngoại... Tập đoàn Trần gia bây giờ đã tẩy trắng rồi... ông đừng nói chuyện như đúng rồi nữa... Tóm lại, con không đồng ý vào quân đội. Con hy vọng cuộc sống và công việc bây giờ..."

"Thanh Thanh!"

Lã Thiên Hành trầm giọng : "Con không phải là con nít nữa... con hẳn là nên rõ ràng, cái này liên quan đến tương lai của con... Con biết không? Có bao nhiêu người hâm mộ con, ghen tị con.. Nếu như con nhất định không chịu, thì thành tích huấn luyện trong trò chơi tử vong kia sẽ bị bỏ phí, con trả giá nhiều như vậy..."

"Còn nữa, đồng đội Hác San San vì con, thậm chí không tiếc hy sinh bản thân... là vì cái gì? Không phải là vì muốn bảo vệ mầm móng tốt cho quốc gia sao?" Vì thuyết phục Trần Thanh Thanh, Lã Thiên Hành không tiếc lôi đầu người chết từ dưới quan tài lên.

Lần này Trần Thanh Thanh đúng là giận lắm rồi, cô cảm thấy ông ngoại hôm nay đúng là quá đáng, đầu tiên là lấy ba mẹ ra uy hiếp, bây giờ lại lôi người chết vào trong cuộc nói chuyện.

Hác San San chết, trong lòng cô rất đau.

Mấy hôm nay, cô đang vất vả để quên nổi đau này, nhưng mà Lã Thiên Hành lại không biết đang nghĩ gì, cố ý xoắn vào vết thương trong lòng cô, thật sự rất quá đáng.

"Ông ngoại!!!"

Giọng nói của Trần Thanh Thanh lập tức được tăng cao lên : "Ông đừng nói cái gì nữa, mặc kệ ông nói cái gì, con cũng không đồng ý vào quân đội đâu. Còn nữa, con nói cho ông biết, con tham gia trò chơi tử vong, cũng không phải vì quân công gì, con chỉ muốn mượn cái này để rèn luyện mình..."

"Ông biết con không tham tiếc quân công, nhưng mà những mầm móng tốt của quốc gia lại hy sinh vì con, chẳng lẽ con không vì Hác San San mà làm cái gì sao?" Lã Thiên Hành nói.

"Hừ!"

Trần Thanh Thanh đột nhiên cười lạnh : "Ông ngoại, ông cảm thấy rằng cái chết của San San, là lỗi của con? Con không cho là vậy... San San và đồng đội chết, hoàn toàn là do các người tạo ra... tình báo của các người không chính xác, mới gây ra hậu quả bị phục kích thê thảm như vậy. Nói không khách khí chính là, nếu không phải do Hạo Vân đuổi đến kịp thời, thì con và nhóm của con đều đã hy sinh... được rồi, ông ngoại, con mệt, con muốn nghỉ ngơi..."

Nếu đổi lại là trước kia, Trần Thanh Thanh sẽ không dám dùng cái cách nói chuyện như vậy để nói chuyện với ông ngoại, nhưng ngày hôm nay, cô cảm thấy Lã Thiên Hành thật sự rất quá đáng.

Lã Thiên Hành dường như cũng rất tức giận : "Đứa nhỏ này vì sao lại không hiểu chuyện... chẳng lẽ con không biết ông ngoại làm như vậy là vì muốn tốt cho con..."

"Con quả thật không biết..." Trần Thanh Thanh tức giậ trả treo.

"Hừ!"

Lã Thiên Hành tức giận thở phì phì nói : "Thanh Thanh, ngày hôm nay ông cũng không cần con đồng ý gấp... như vậy đi, ông cho con thời gian một tuần, một tuần sau ông sẽ nói chuyện lại với con" Nói xong, Lã Thiên Hành liền cúp điện thoại. T

Mà bên Trần Thanh Thanh cũng không tốt đẹp gì, trực tiếp cầm điện thoại ném cái rầm xuống nền nhà, chỉ có điều là chất lượng của cái điện thoại này hơi bị xịn, bị ném như vậy mà không sao.

"Thanh Thanh, tức giận ai vậy?' Lã Nguyệt Hồng đúng lúc đi vào trong phòng khách, thấy con gái giận dữ như vậy, ném cả điện thoại, vội vàng đi đến hỏi.

"Mẹ, ông ngoại thật sự rất quá đáng... ông rõ ràng là muốn ép con đi lính... sao ông có thể làm như vậy" Trần Thanh Thanh tức giận nói : "Từ đây về sau, con không bao giờ để ý đến ông nữa"

"Thanh Thanh, đừng nói như vậy, dù sao ông cũng là ông ngoại của con, hơn nữa, ông cho con đi lính, thật ra cũng đang suy nghĩ về tương lai của con, dù sao nếu con được lên làm tướng quân, thì cả nhà chúng ta sẽ có được một vinh quang vô hạn" Nói đến đây, Lã Nguyệt Hồng sợ con gái hiểu lầm, vội vàng giải thích thêm : "Đương nhiên, mẹ và ba con đều không nhúng tay vào chuyện này, ba mẹ tôn trọng quyết định của con. Ba và mẹ chđều muốn tốt cho con, nếu con đi lính, chúng ta sẽ giao sản nghiệp của Trần gia lại cho Hạo Vân..."

"Mẹ..."

Nghe mẹ nói như vậy, Trần Thanh Thanh lập tức thẹn thùng; " Mẹ, chẳng lẽ mẹ đồng ý cho con đi lính... ba cũng không phản đối?"

"Đương nhiên là không ..."

Lã Nguyệt Hồng cười nói : "Thanh Thanh, thật ra mẹ và ba con đã thương lượng qua rồi, nếu con thật sự đi lính, thì cũng không phải là một chuyện xấu"

"Vậy sản nghiệp mà ba phấn đấu cả đời sẽ để lại cho ai..." Khuôn mặt của Trần Thanh Thanh trở nên đỏ bừng, khẽ cắn môi nói : "Chẳng lẽ thật sự cho Hạo Vân..."

"Ý của ba con là, bây giờ giao cho Hạo Vân quản lý, tương lai chờ hai đứa có con, thì khi đứa nhỏ trưởng thành, thì cho nó họ Trần, như vậy thì nó sẽ trở thành người thừa kế của ba con... Thanh Thanh, mẹ cảm thấy rằng làm như vậy rất tốt, con thấy thế nào?" Lã Nguyệt Hồng cười hỏi.

Trần Thanh Thanh đúng là hết chổ để nói, cô và Phương Hạo Vân bây giờ gặp mặt tám câu nói không thông được một chữ, ba mẹ đúng là biết suy nghĩ, ngay cả chuyện sinh con để họ cũng đã nghĩ đến rồi...

Bó tay, đúng là bó tay!!!

Trần Thanh Thanh dở khóc dở cười nói : "Mẹ, mẹ và ba đúng là biết suy nghĩ, không hề hỏi ý kiến của con... con và Hạo Vân..." Nói đến đây, Trần Thanh Thanh lập tức nghĩ đến cái thói đào hoa của Phương Hạo Vân, phụ nữ bên cạnh hắn thật sự quá nhiều, nhiều đến mức cô không chấp nhận được.

"Thanh Thanh... con còn muốn giấu mẹ à, chuyện con và Hạo Vân trong rừng cây, mẹ và ba đều biết rồi, mấy ngày nữa ba con sẽ tìm cơ hội đến Phương gia nói chuyện, nhanh chóng quyết định chuyện của hai đứa..." Lã Nguyệt Hồng cười mờ ám nói : "Thanh Thanh, mẹ cũng là phụ nữ, đứng theo góc độ của phụ nữ mà nhìn, đứa nhỏ Hạo Vân này cũng không tồi, sẽ rất yêu con, hơn nữa nhân phẩm và diện mạo đều rất tốt... mặc dù hơi bác ái, nhưng mà cái này sẽ không gây trở ngại cho việc hắn trở thành một người chồng tốt..."

"Bác ái?"

Trần Thanh Thanh buồn bực, rõ ràng là hoa tâm, mà từ miệng của mẹ lại biến thành bác ái?

Còn nữa, làm mẹ mà không biết suy nghĩ cho con gái, lại suy nghĩ cho người khác.

"Mẹ, mẹ đã biết Hạo Vân hoa tâm như vậy mà còn khen hắn?" Trần Thanh Thanh tức giận nói : "Con và hắn không có gì cả, con không thích đàn ông lăng nhăng..."

"Thanh Thanh, con và Hạo Vân đâu phải là không có gì..." Lã Nguyệt Hồng muốn nói là, hai đứa đã như vậy rồi, mà còn nói là không có gì? Có điều mấy chữ này ra đến miệng thì bị vướng lại ngay răng, dù sao thì làm một người mẹ, có cái nên nói có cái không nên nói.

"Bọn con làm sao?"

Trần Thanh Thanh lúc đầu còn tức giận, nhưng lại nghe thấy câu nói kia của Lã Nguyệt Hồng xong, tức giận cuốn gói bỏ chạy hết : "Mẹ, mẹ nói bậy bạ cái gì đó? Có phải là Hạo Vân đã nói bậy gì với ba mẹ không?"

"Đứa nhỏ này... Hạo Vân không có nói gì về con hết đó... Thanh Thanh, mẹ cũng là phụ nữ, tâm tư của con mẹ đương nhiên là hiểu, nhưng mà mẹ muốn nói cho con biết, đứa nhỏ Hạo Vân này đúng là khác với người bình thường. Mẹ đã cẩn thận quan sát rồi, mặc dù nó có hai người phụ nữ, nhưng mà hắn đều rất yêu thương hai người này... Cho nên, mẹ mới nói nó bác ái, chứ không phải là hoa tâm..." Lã Nguyệt Hồng nghiêm túc nói : "Thanh Thanh, con cũng biết, Hạo Vân không phải là người thường, thành tựu trong tương lai của nó không thể nào đoán trước được, một người đàn ông như nó, con muốn độc chiếm là điều không có khả năng..."
Bình Luận (0)
Comment