"Như thế nào?" Bạch An Viễn hứng thú hỏi.
Bạch Quý cười mờ ám : "Con đàn bà này không phải thích được chơi sao? Không phải là thích hàng nước ngoài sao... để cho nó đến Kim Bích Huy Hoàng tiếp khách đi, mỗi ngày cho tiếp khoảng mười thằng da đen ấy..."
Phương Hạo Vân âm thầm bật cười, Bạch Quý thoạt nhìn giống như thành thật, mà không ngờ lại nghĩ ra cái chủ ý này. Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, với hành vi của Hứa Phượng, làm như vậy cũng không có quá đáng. Nếu chém bà ta một đao chết thì có lẽ quá dễ dàng cho bà ta.
Người đời làm nhiều chuyện ác, đến cuối cùng đều bắt nguồn từ lòng người, Phương Hạo Vân cảm thấy rằng xử phạt như vậy không đủ mạnh, không có lực uy hiếp.
Phương Hạo Vân cho rằng, phạm càng nhiều lỗi, thì cần phải chịu nhiều trừng phạt. Chỉ có như vậy mới có thể tạo hiệu quả răn đe.
Nói cách khác, Phương Hạo Vân cũng đồng ý với cách xử phạt Hứa Phượng này.
Nguồn truyện: TruyenGGĐương nhiên, làm cụ thể thế nào, thì phải xem Bạch An Viễn.
Hứa Phượng nghe thấy thế, sắc mặt lập tức tái lại, bà đúng là thích làm với người nước ngoài, chỉ là một ngày làm mười lần, và đều là người da đen, thì làm sao mà chống đỡ nổi.
Phỏng chửng là không quá vài ngày, sẽ bị chết tươi, hoặc là chết do cạn kiệt.
"An Viễn, em từng là người phụ nữ của anh, chẳng lẽ anh hy vọng em bị người khác đùa giỡn?' Hứa Phượng cười lạnh nói : "Anh không phải là đàn ông..."
"Im miệng, tiện nhân..."
Lúc đầu Bạch An Viễn còn do dự, không biết có nên nghe theo đề nghị của Bạch Quý hay không. Dù sao thì hai người cũng có một khoảng thời gian với nhau, chỉ là sau khi nghe Hứa Phượng nói như vậy, Bạch An Viễn đã hoàn toàn phẫn nộ.
"Tiện nhân, mày còn mặt mũi nói những lời này sao? Lúc trước khi mày theo tao, mày cũng đã ngầm qua lại với đám nước ngoài đó... mày là con tiện nhân trời sinh đã dâm đãng, thích bị đám nước ngoài làm. Vậy tao thành toàn cho mày..." Khóe miệng Bạch An Viễn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn : 'Một ngày mười người, rõ ràng là làm cho mày sướng chết luôn..."
"Ác ma... mày là ác ma..." Trong mắt của Hứa Phượng lộ ra sự tuyệt vọng, không ngừng chửi mắng.
"haha..."
Bạch An Viễn châm chọc : "Tiện nhân, mày không có tư cách nói tao là ác ma, mày mới là ác ma. Tất cả hôm nay đều là do mày làm. Có vay có trả, nhân quả luân hồi... đây là báo ứng của mày, lúc trước khi mày làm đều ác, có từng nghĩ đến điều này hay không..."
"Tao thành quỷ cũng không bỏ qua cho mày..." Hứa Phượng cắn môi oán hận nói.
"Hừ!"
Vô độc bất trượng phu, Bạch An Viễn, từ một người đàn ông bị thương, bây giờ đã hoàn toàn thức tỉnh, trở thành một người đầy tâm huyết.
"Tiện nhân, sói không ăn được dê, bị dê làm bị thương... mày cảm thấy ai ác hơn? Chẳng lẽ là con dê đó?" Bạch An Viễn hèn mọn nói : "Nói cho mày biết, người đàn bà vô sỉ nhất trên đời này chính là mày..."
"Mang đi..."
Phương Hạo Vân thấy Bạch An Viễn đã chấp nhận đề nghị của Bạch Quý, liền khoát tay, mang Hứa Phượng rời đi.
Bạch Quý tuân lệnh, ra tay điểm lên huyệt cua bà, rồi lôi ra khỏi phòng, đi nhận lấy sự trừng phạt nghiêm khắc của mình.
Nhìn Hứa Phượng rời đi, Bạch An Viễn thở dài một hơi, nói : "Sung sướng quá... từ khi phá sản đến giờ, trong lòng của tôi còn chưa từng vui như vậy... Phương thiếu gia, đại ân không biết nói sao để cảm ơn cho hết, tôi sẽ báo đáp cậu!"
"Haha..."
Có thể lấy được lời thề trung thành của Bạch An Viễn, trong lòng của Phương Hạo Vân cũng vô cùng vui vẻ : "Bạch tiên sinh, chỉ là một cái nhấc tay thôi, không đáng nhắc đến... hơn nữa bây giờ còn là người hợp tác với tôi, một chút việc nhỏ này không đáng nhắc đến... Bạch tiên sinh, ông xem ông có cần nghỉ ngơi một thời gian rồi đi làm, hay là..."
"Không cần nghỉ ngơi!"
Bạch An Viễn cười nói : " Tôi tính đi làm quen với tình huống của tập đoàn Đằng Phi... Phương thiếu gia, anh không biết, sau khi kiêng rượu, mấy ngày nay, mỗi một ngày của tôi là bằng một năm, không cho tôi làm việc, tôi dường như bị ai lấy mất hồn vậy"
Đây là một kẻ làm việc điên cuồng.
Phương Hạo Vân cười hắc hắc : "Một khi đã như vậy, vậy bây giờ tôi mang ông về công ty..."
"Đi!"
Bạch An Viễn dẫn đầu mở cửa phòng.
Phương Hạo Vân âm thầm bật cười, có một thiên tài như Bạch An Viễn, có thể sẽ làm sự nghiệp của mình được mở rộng hơn.
.................................................. ...
Nước Anh, Luân Đôn.
Từ sau khi Phương Hạo Vân rời đi, cha con họ Đinh hầu như đều không chậm trễ, cơ hồ mỗi ngày đều đến bệnh viện để thăm Đinh Tuyết Nhu. Đáng tiếc là Đinh Tuyết Nhu vẫn luôn hờ hững với họ, có vài lần còn kêu người trong bệnh viện đuổi bọn họ đi.
Vì thế, cha con họ Đinh địa bắt đầu ghét Đinh Tuyết Nhu, chỉ là ngoài mặt không dám lộ vẻ bất mãn, vẫn cung kính như cũ.
Dù sao thì bọn họ vẫn còn phải dựa vào tập đoàn Hùng Long để vượt qua cửa ải khó khăn này.
Trưa hôm nay, bọn họ lại mang hoa tươi đến thăm Đinh Tuyết Nhu, lúc đi hai người rất vui vẻ, nhưng lúc về, mặt mày của hai người đều rất là xấu xí, giống như là ăn phải dấm vậy.
Và đáng lưu ý nhất là, trong tay họ vẫn còn cầm bó hoa tươi.
Sau khi trở về trang viên Đinh gia, Đinh Vọng Long tức giận ném ngay cái bó hoa vào thùng rác, tức giận nói ; "Cái gì vậy... làm ra vẻ cao ngạo, ngay cả ông già cũng không thèm nhìn..."
"Ba, chị cũng hơi quá đáng, mặc kệ là nói thế nào thì mạng của chị ấy cũng là do con cho... sao chị ấy lại đối xử với con như vậy?" Trong lòng Đinh Tuyết Siêu cũng không thoải mái. Hôm nay hai người mang hoa tươi đi gặp Đinh Tuyết Nhu , mà vừa gặp mặt đã bị người ta chửi ầm cả lên. Lúc đó thì không cảm thấy gì, nhưng khi trở về nhà, Đinh Tuyết Siêu mới nuốt không nổi cục giận này, nhất là nhớ lại cảnh tượng mình phải chịu đau để rút tủy, trong lòng cảm thấy không đáng.
"Mày còn gọi con tiện nhân vong ân phụ nghĩa ấy là chị à?" Đinh Vọng Long tức giận nói : "Tại sao tao lại sinh ra một đứa con như vậy...."
"Ba, mặc kệ là nói thế nào, chúng ta bây giờ vẫn phải tiếp tục nhịn... Tuy rằng chúng ta đã tiến hành ký hợp đồng đầu tư với tập đoàn Hùng Long rồi. Nhưng mà không thể trở mặt với Đinh Tuyết Nhu , thân thể của chị ấy có liên quan trực tiếp đến Phương Hạo Vân ...." Dưới sự dạy dỗ của Đinh Vọng Long, Đinh Tuyết Siêu đã trở nên thâm hiểm, hơn nữa còn mất hết tính người, vô cùng độc ác, đã không còn là cậu em trai ngoan ngày xưa của Đinh Tuyết Nhu nữa.
"Đại ca, Tuyết Siêu, hai người đều đang ở đây ...." Đúng lúc này, Đinh Vân Uy gõ cửa đi vào : "Có chuyện này em muốn báo cáo một chút..."
"Chuyện gì, nhìn em gấp để đổ mồ hôi vậy?" Đinh Vọng Long hỏi.
"Đại ca, chuyện này vô cùng trọng đại..." Đinh Vân Uy đi đến, nhỏ giọng nói :" Ngày hôm qua khi em mang theo vài người đi giám sát thị trường chứng khoán, thì vô tình phát hiện ra một tình huống kỳ quái... cổ phiếu của tập đoàn Siêu Uy chúng ta đang được giao dịch thường xuyên. Hơn nữa còn đi rất rõ ràng, toàn bộ đều đang tập trung về một công ty..."
"Có việc này sao?" Đinh Vọng Long không cho là đúng : "Cái này không có gì đáng ngạc nhiên cả, từ sau khi chúng ta hợp tác với tập đoàn Hùng Long, giá cổ phiếu tăng lên, cổ phiếu của chúng ta được tranh mua cũng rất là bình thường..."
"Đại ca, em không cho là vậy..." Đinh Vân Uy nhíu mày : "Em cảm thấy rằng phương diện này có vấn đề... Em cẩn thận xem xét rồi, điều tra chi tiết bên trong, là do một công ty cấp dưới của gia tộc Flynn ..."
"Cái này cũng không có gì, gia tộc Flynn lúc đầu cũng có cổ phần của tập đoàn Siêu Uy chúng ta, khi khủng hoảng kinh tế xảy ra, bọn họ đã bán hết cổ phần của tập đoàn Siêu Uy. Bây giờ bọn họ thấy chúng ta lại nổi lên, đương nhiên là muốn thu mua cổ phiếu lại rồi..." Đinh Vọng Long cười đắc ý : "Lão tứ, đây là chuyện tốt... việc này không phải đang nói rằng Đinh gia chúng ta đang từng bước trở lại sao... em đừng có buồn vô cớ..."
"Đại ca, lúc này chúng ta cần phải cẩn thận hơn..." Đinh Vân Uy khuyên : "Cẩn thận không bao giờ sai, nếu không em còn cần phải kiểm tra làm gì?"
"Được rồi!"
Đinh Vọng Long gật đầu : "Lão tứ, em nói cũng đúng, như vậy đi, em cẩn thận kiểm tra đi.. phát hiện ra tình huống gì, cứ báo cho anh biết. Không có việc gì thì em xuống đi..."
Đinh Vân Uy nghe thấy thế, vội lui ra.
Đợi khi Đinh Vân Uy đi rồi, Đinh Vọng Long nhìn con trai, suy nghĩ một chút rồi nói : "Tuyết Siêu, thông qua mấy ngày quan sát, ba phát hiện ra con tiện nhân Tuyết Nhu kia có thái độ không tồi với con. Như vậy đi, vì không để cho Phương Hạo Vân đổi ý, và để làm cho tập đoàn Hùng Long vừa lòng, về sau con đi một mình thăm con tiện nhân đó đi... nếu con có thể cầu xin nó tha thứ là tốt nhất!"
"Có thể không?" Đinh Tuyết Siêu lo lắng : "Con thấy chị hầu như đã hết hy vọng với Đinh gia chúng ta rồi..."
"Chưa chắc..." Đinh Vọng Long cười nói : "Nói cho cùng, trong người của nó vẫn đang chảy máu của ba... con tiện nhân Đinh Tuyết Nhu này, ba hiểu rất rõ. Trong lòng nó chưa chắc đã từ bỏ Đinh gia... nghe ba nói này Tuyết Siêu, từ nay về sau, con nên nói về thời gian sống vui vẻ hạnh phúc của con và nó... còn nữa, con nên nhắc đến sự yêu thích của mẹ, cùng với sự kỳ vọng của mẹ, như vậy có thể tạo hiệu quả hơn..."
"Con hiểu rồi..."
Đinh Tuyết Siêu là một con cáo nhỏ, những cái âm mưu quỷ kế này, chỉ cần ông già hắn chỉ điểm một chút, thì hắn liền hiểu được.
..................................
Trong một thời gian ngắn ngủi sau khi tham quan tập đoàn Đằng Phi, Bạch An Viễn đã bắt đầu quen thuộc, liền bắt đầu làm việc. Trên thực tế, tập đoàn Đằng Phi còn tốt hơn những gì ông ta dự đoán.
Chỉ là tập đoàn Đằng Phi đang thiếu mất tài chính, năng lực của Bạch An Viễn không thể nào thể hiện trong thời gian ngắn.
Bạch An Viễn từng là thiên tài tài chính, biểu hiển chủ yếu của ông đối với đầu tư là sự nhạy bén sâu sắc, trừ việc hợp tác với ngân hàng Lehman trước đây. Bởi vỉ quá tin người cho nên mới thất bại, phần còn lại trong đầu tư của Bạch An Viễn chưa từng có sai lầm.
Cái ông am hiểu nhất làm hợp đồng có ký hạn. Điều này, ngay cả đầu sỏ tài chính nhiều năm của thế giới là George Soros, Warren Buffett đều phải gật đầu thừa nhận.
Chỉ tiếc là, với tình huống của tập đoàn Đằng Phi bây giờ, nếu muốn đi vào đầu tư ngay, thì quả thật là còn khó hơn là lên trời hái sao.
Tập đoàn Đằng Phi bây giờ giống như một đứa trẻ mới sinh khóc lóc đòi ăn vậy, mà Bạch An Viễn là một người bố, phải tự tay nuôi nấng đứa trẻ này trưởng thành.
Nói cách khác, Bạch An Viễn bước vào đời đầy sức sống, nhưng mà không có gì trong tay cả, tất cả đều phải bắt đầu lại.
Đương nhiên, tất cả những gì Phương Hạo Vân làm trước đó, chỉ là một mở đầu thôi.
Bạch An Viễn dùng một ngày để kiểm tra hạng mục tại thôn Lưu Thủy, sau khi xong về, liền coi trọng hạng mục này ngay, hơn nữa còn đưa ra vài đề nghị chuyên nghiệp.
Phương Hạo Vân sau khi xem xét những đề nghị này, cảm thấy rất là có lý, liền lập tức báo cho Tạ Mai Nhi và Bạch Phúc, để cho bọn họ kết hợp tình hình thực tế, tiến hành cải cách.
Bạch Phúc và Tạ Mai Nhi sau khi nhận được tin tức, liền kiểm nghiệm thực tế, và nhận thấy đề nghị của Bạch An Viễn rất chính xác, nó khiến cho tài chính của thôn Lưu Thủy trở nên lưu động, đạt đến mức tối ưu hóa.
Kế tiếp, Bạch An Viễn lại đưa ra một đề nghị, hy vọng Phương Hạo Vân có thể nhanh chóng kiếm mười triệu đô, tính rằng thừa dịp kinh tế thế giới đang bị đình trệ, nhanh chóng tung ra thị trường một số vốn lớn.
Chuyện này lúc đầu Bạch An Viễn cũng không tính gấp như vậy, nhưng mà mấy ngày nay ông ta chú ý thị trường giao dịch thế giới, phát hiện ra đang có lợi, cho nên nhanh chóng đưa ra yêu cầu này với Phương Hạo Vân.
Sau khi Phương Hạo Vân nghe kế hoạch của Bạch An Viễn, cảm thấy vô cùng hứng thú. Theo kế hoạch của Bạch An Viễn, nếu giải quyết hợp lý, thì mười triệu đô này sẽ nhanh chóng lấy lại chỉ trong một thời gian ngắn mà thôi. Một số lời lớn như vậy, ngay cả Phương Hạo Vân cũng động lòng. Chỉ là số vốn điều động rất là lớn, ít nhất là tài sản của riêng hắn không đủ cho số tiền này.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải đi mượn số tiền này từ dì Bạch, hơn nữa còn hứa rằng sẽ nhanh chóng trả lại.
Sau khi dì Bạch biết được kế hoạch của Phương Hạo Vân, liền ủng hộ mà không cần nói nhiều, kêu Phương Hạo Vân trực tiếp liên hệ với Bạch Nguyệt Thiên, lấy số tiền này từ tập đoàn Hùng Long.
Bạch Nguyệt Thiên nhận được điện thoại của Phương Hạo Vân, liền tỏ vẻ là sẽ nhanh chóng thu xếp, chuyển tiền vào tài khoản của tập đoàn Đằng Phi.