Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 52


Trương Mỹ Kỳ ân cần hỏi nhỏ: "Hạo Vân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với em vậy? Em nói ra đi, bây giờ chị phải làm gì mới giúp được em?"

"Chị đi ra mau, mặc kệ em!"

Phương Hạo Vân xua tay khó nhọc, tỏ ý đuổi Trương Mỹ Kỳ rời khỏi.

Nhưng Trương Mỹ Kỳ bản tính lương thiện, thêm vào hai người là đồng nghiệp với nhau, Phương Hạo Vân càng làm dữ xua đuổi, cô càng không nhẫn tâm bỏ mặc hắn.

"Em không sao chứ? Hạo Vân em đừng dọa chị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với em vậy? Có cần chị gọi xe cứu thương tới đây đưa em vào bệnh viện cấp cứu không?" Trương Mỹ Kỳ quan tâm hỏi.

"Đi, đi ra mau…"

Phương Hạo Vân khó nhọc nặn ra mấy chữ, đôi mắt đen láy của hắn bây giờ trở nên đỏ ngầu đáng sợ.

"Chị không thể đi, nếu chị bỏ mặc em rời khỏi đây, nhỡ em gặp phải bất trắc gì thì chị sẽ ăn năn suốt đời."

Trương Mỹ Kỳ tuy hơi sợ sệt khi nhìn vào ánh mắt đỏ ngầu của Phương Hạo Vân, nhưng cô kiên quyết không rời khỏi vào lúc nguy nan này.

Đột nhiên Phương Hạo Vân nở một nụ cười khả ố nơi khóe miệng, ánh mắt thèm thuồng nhìn chăm chăm vào bờ ngực đầy đặn của Trương Mỹ Kỳ, bắn ra tia sáng đỏ rực, dục vọng của hắn đã ngoài vòng kiểm soát.

Trương Mỹ Kỳ cảm nhận được nguy hiểm, giận dữ hét lên: "Em muốn làm gì vậy?"

Phương Hạo Vân bị tiếng hét dội vào tai, ý thức hồi phục được chút ít, hắn gắng gượng vẻ đau đớn la to liên hồi: "Đi mau, rời khỏi đây đi!"

Trương Mỹ Kỳ sợ hãi chết lặng khi thấy Phương Hạo Vân đau đớn tột cùng, cô liên tục hỏi dồn: "Chị phải làm gì để giúp em? Chị phải làm gì để giúp em?"

"Ha ha!"

Chính vào lúc Trương Mỹ Kỳ đang quan tâm hỏi thăm, gương mặt thanh tú của Phương Hạo Vân bỗng trở nên gian tà, miệng hắn phát ra tiếng cười âm u ớn lạnh, đôi mắt đỏ ngầu thèm thuồng dán chặt vào ngực Trương Mỹ Kỳ.

Trương Mỹ Kỳ cuối cùng cũng hiểu ra mối nguy hiểm rình rập, vội tháo chạy ra ngoài.

Phương Hạo Vân lướt tới như tia chớp, tuy thần trí của hắn không còn tỉnh táo, nhưng tốc độ của một sát thủ máu lạnh như hắn đương nhiên nhanh gấp mấy lần một cô gái chân yếu tay mềm như Trương Mỹ Kỳ.

"Rầm!" một tiếng khô khốc vang lên, trong khoảnh khắc Trương Mỹ Kỳ sắp lao khỏi cửa, cánh cửa đã bị Phương Hạo Vân đóng chặt lại, hắn quay lưng chặn chết cửa phòng, cười khoái trá nhìn vào cô gái quyến rũ trước mặt.

Trương Mỹ Kỳ sợ hãi đến phát khóc lên, âm thanh của cô bắt đầu run rẩy: "Hạo Vân, đừng làm vậy. Chị là chị Mỹ Kỳ của em mà… Mai Nhi sắp về tới nhà rồi…"

Lúc này Phương Hạo Vân đã mất hết lí trí, trước mặt hắn bây giờ chỉ là một Trương Mỹ Kỳ có thể giúp hắn giải tỏa dục vọng đang trực tuôn trào.

Phương Hạo Vân điên loạn lao tới, vật Trương Mỹ Kỳ lăn ra giường, đè toàn thân lên cô, đôi tay nhanh chóng xé toạc quần áo cô ra, tấm thân ngà ngọc của Trương Mỹ Kỳ lồ lộ ra trước mắt.

Trương Mỹ Kỳ bị cơn cuồng loạn của Phương Hạo Vân làm cho khiếp sợ, cô không ngừng lên tiếng van xin, ngay cả phản kháng cũng không còn sức lực.

Rất nhanh, Phương Hạo Vân đâm thẳng vào cơ thể của Trương Mỹ Kỳ, trên giường hai tấm thân lõa lồ dính chặt vào nhau. Phương Hạo Vân đã hoàn toàn mất đi lí trí, còn Trương Mỹ Kỳ hãy còn tỉnh táo, trong khoảnh khắc Phương Hạo Vân xâm chiếm cơ thể cô, cơn đau mãnh liệt ập tới sém làm cô ngất xỉu.

Thế nhưng sau đó, hòa cùng nhịp nhấp nhô của Phương Hạo Vân, cơ thể của Trương Mỹ Kỳ hình như không nghe theo sai khiến của cô nữa, điều làm cô cảm thấy xấu hổ chính là cơ thể này từ từ phối hợp nhịp nhàng với Phương Hạo Vân, không còn tỏ ra kháng cự lại như lúc đầu.

"Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ mình giống như người ta đồn đoán, là một cô gái dâm loạn bẩm sinh?"

Đây là lần đầu tiên Trương Mỹ Kỳ hoài nghi về nhân cách của mình. Cô thậm chí không dám tưởng tượng cơ thể cô rõ ràng đang bị một gã đàn ông cưỡng bức, cô nên căm hận Phương Hạo Vân mới đúng, nhưng sự thật không như thế, cơ thể của cô sau khi trải qua cơn đau lúc mới bắt đầu, nay đang dần dần tận hưởng niềm sảng khoái ngập tràn.

Trương Mỹ Kỳ từng bàn về một đề tài nhiều lần với Tạ Mai Nhi, đó là đàn ông chú trọng tình dục, phụ nữ coi trọng tình yêu, cô nhận định chỉ khi nào gặp được người đàn ông cô yêu mới có được cảm giác khoan khoái khi quan hệ. Nhưng hôm nay sự thật diễn ra phản bác lại tất cả quan niệm của cô, giữa cô và Phương Hạo Vân không hề tồn tại tình yêu, nhưng cơ thể của cô đang rất sung sướng, rất sảng khoái.

Phương Hạo Vân nhấp nhô không ngừng, Trương Mỹ Kỳ vừa vui vừa tủi, chỉ trong tích tắc hàng trăm cảm giác trái ngược đan xen trái tim cô.

Phương Hạo Vân vẫn đang điên cuồng giải tỏa dục vọng, bản năng của hắn được phát huy tối đa, hắn nhấp từng nhịp cực mạnh vào thân dưới Trương Mỹ Kỳ.

Thời gian trôi đi, Trương Mỹ Kỳ cuối cùng đã từ bỏ ý định chống cự, miệng cô phát ra tiếng rên rỉ phụ họa theo từng nhịp của Phương Hạo Vân, thậm chí còn hơi ưỡn mông lên phối hợp với động tác của gã đàn ông cưỡng bức cô.

Phương Hạo Vân rất muốn ngừng lại, nhưng lúc này hắn không còn điều khiển bản thân được nữa, một cảm giác khoan khoái khiến dục vọng của hắn lan tỏa toàn thân, thân dưới vẫn nhấp nhô liên tục, ánh mắt đỏ ngầu của hắn từ từ dịu lại.

"A… a… a…" Trương Mỹ Kỳ rên to, cô sắp đạt đến đỉnh, vào lúc này cô quên mất mình đang bị cưỡng bức, hai tay cô bấu chặt lưng Phương Hạo Vân, toàn thân run bần bật từng hồi.

Cũng vào lúc này, một luồng máu nóng lan tỏa ngay bụng dưới của Phương Hạo Vân, hắn thở hổn hển nặng nhọc, hai người cùng lúc đạt đến cực khoái.

Sau khi xong chuyện, ý thức từ từ trở lại với Phương Hạo Vân, màu mắt của hắn hồi phục vẻ trong xanh như trước, sắc đỏ biến mất hoàn toàn, chỉ là tầm nhìn có hơi mờ mờ ảo ảo.

Vào khoảnh khắc hắn cố gắng mở to mắt, một cảm giác chóng mặt xẹt ngang, liền sau đó hắn ngã lăn ra ngất xỉu, hoàn toàn mất đi tri giác.

Tinh thần của Trương Mỹ Kỳ sau trận mây mưa có hơi phức tạp, sắc mặt cô ngoài nét thỏa mãn, còn có vẻ xấu hổ, pha thêm chút tức giận.

"Cậu… cậu bị sao rồi?"

Đột nhiên nhận ra Phương Hạo Vân ngất xỉu bên cạnh, Trương Mỹ Kỳ bắt đầu hoảng sợ, có khi nào hắn cố sức quá mà lăn ra chết không nhỉ? Nếu chuyện ấy xảy ra thì cô khó thoát khỏi bị liên lụy, danh tiếng của cô vốn đã không tốt, nay lại gặp phải chuyện này, lúc ấy mặc cho cô giải thích thế nào cũng sẽ không ai tin.

Mang tâm trạng lo sợ, Trương Mỹ Kỳ đưa ngón tay sát mũi Phương Hạo Vân coi thử hắn còn hơi thở không. May quá! Hắn vẫn chưa chết.

Đẩy tấm thân của Phương Hạo Vân qua một bên, Trương Mỹ Kỳ cố nén cơn đau từ thân dưới, cô vội mặc lại quần áo, trong lòng yên tâm được một chút.

Vừa nãy không kịp để ý, bây giờ lúc mặc lại quần áo cô mới phát hiện thân dưới của cô bị Phương Hạo Vân dày vò tàn bạo đến mức nào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô.

Cúi đầu nhìn gã đàn ông chiếm đoạt trinh tiết của mình, bỗng một cảm giác căm hận dâng trào trong người Trương Mỹ Kỳ, cô rất muốn nhân lúc hắn ngất xỉu giết chết hắn, nhưng cô lại không dám ra tay, giết người phải đền mạng, cô không muốn chết.

Bình tâm lại suy nghĩ về những việc vừa xảy ra, Trương Mỹ Kỳ cảm thấy hơi kì quặc, cô đang nghĩ có phải Phương Hạo Vân có nỗi khổ khó nói nào đó? Có khi nào hắn luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, nếu không sao hắn dám to gan làm chuyện tày trời trái ngược đạo đức thế này? Chẳng lẽ hắn không sợ bị pháp luật trừng trị?

Nhớ lại Phương Hạo Vân từng nhiều lần hét to yêu cầu cô rời khỏi, Trương Mỹ Kỳ càng khẳng định suy nghĩ của mình hơn. Việc cưỡng bức cô không xuất phát từ ý muốn của Phương Hạo Vân.

Nhưng sự thật bày ra trước mắt, hắn đã cưỡng bức cô, chiếm lấy sự trong trắng của cô. Trương Mỹ Kỳ tức giận toàn thân run rẩy, cô đang phân vân nên làm gì tiếp theo? Báo cảnh sát? Hay là thừa lúc Phương Hạo Vân đang ngủ say rời khỏi, coi như không có chuyện gì xảy ra. Dù sao tất cả mọi người đều cho rằng cô là một cô gái dâm loạn, giữ hay mất đi trinh tiết có quan trọng gì đâu?

Vấn đề tồn tại ở đây là Trương Mỹ Kỳ không qua nổi bản thân, khi trước mặc cho người khác dè bỉu thế nào, cô biết rõ thân mình trong sạch, nhưng bây giờ tấm thân ấy đã bị Phương Hạo Vân làm nhục, Trương Mỹ Kỳ muốn gào khóc, nếu cô nghe lời hắn rời khỏi sớm hơn thì đã không xảy ra chuyện này.

"Mình phải làm thế nào đây?" Trương Mỹ Kỳ ấm ức cắn môi mạnh đến bật máu, trong lòng rối như tơ vò, lúc này cô không còn chủ ý gì nữa.

Do dự hồi lâu, cô quyết định rời khỏi đây trước rồi tính sau.

Nhưng khi cô nhìn thấy vết máu đọng lại trên tấm ga trải giường, toàn thân bỗng mềm nhũn, mất đi tất cả sức lực, ủ rũ buông mình ngồi xuống, nấc nở khóc to thành tiếng…

Đây là lần đầu tiên của Trương Mỹ Kỳ, trinh tiết của cô thế là đã bị chiếm đoạt, trinh tiết được gìn giữ hơn 30 năm, phút chốc bị tước đoạt trong tủi nhục.

Tất cả mọi người đều nói cô là dâm phụ, nhưng xưa nay cô bỏ ngoài tai mọi lời châm chích sau lưng, vì cô hiểu rõ cơ thể của mình trong trắng như ngọc, nhưng giờ đây cơ thể đó đã bị Phương Hạo Vân làm ô uế, từ nay cô đã trở thành một cô gái dơ bẩn.

Trương Mỹ Kỳ thậm chí còn không dám tin mình còn đủ dũng khí để đối mặt với ngôn luận xấu xa nhằm vào cô sau này nữa hay không? Cô còn dám ngẩng cao đầu kiêu hãnh trước những kẻ dè bỉu cô?

Điều làm Trương Mỹ Kỳ xấu hổ hơn cả chính là cơ thể của cô khi bị Phương Hạo Vân xâm phạm, thay vì tủi nhục cô lại cảm thấy khoan khoái.

Đàn ông coi trọng tình dục, phụ nữ chú trọng tình yêu. Bấy lâu nay Trương Mỹ Kỳ cứ nghĩ mình là một cô gái mang nặng tính truyền thống, lấy phải một ông chồng bất lực, đối mặt với những lời đồn xấu xa, cô vẫn kiên quyết gìn giữ nguyên tắc sống chuẩn mực. Cô luôn tin tưởng phụ nữ khi nảy sinh tình yêu mới tiến tới tình dục, nhưng chuyện xảy ra hôm nay phản bác lại tất cả suy nghĩ của cô trước đây.

Tình dục là nhu cầu sinh lí bình thường của con người, hôm nay cô đã bị mê hoặc, cảm giác đê mê khi lần đầu nếm trái cấm khiến suy nghĩ của cô bắt đầu thay đổi.

Đột nhiên cô nhớ đến một câu nói nổi tiếng của Trương Ái Linh: Đường ngắn nhất đi tới trái tim đàn ông bắt đầu từ dạ dày, còn đường ngắn nhất kết nối trái tim phụ nữ chính là thông qua âm đ*o. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com

Cô đang nghĩ có phải Phương Hạo Vân muốn thông qua con đường ngắn nhất đó biến cô thành nô lệ của hắn?

"Tại sao lại như thế?" Trương Mỹ Kỳ cảm thấy bất lực, hai tay cô vò đầu bức tóc, đau đớn tự nói với mình: "Chẳng lẽ mình đúng như lời đồn là một cô gái dâm loạn vô liêm sỉ ư?"

Hiện nay nhớ lại tình cảnh khi bị cưỡng bức, cảm giác sung sướng tột độ ấy, trong tim cô dấy lên nỗi mong chờ hơn là oán hận…

Thật ra trong cuộc sống thường ngày, phụ nữ cũng có lúc ham muốn, ham muốn của phụ nữ nhiều tương tự đàn ông, điều đáng tiếc là xã hội hiện nay vẫn do nam giới làm chủ, dục vọng của phụ nữ bị đè nén xuống dưới đáy, chỉ còn cách ngấm ngầm dày vò trong tiềm thức, ngay cả bản thân họ cũng không nhận ra, thêm vào đó toàn xã hội đều đề cao phẩm giá đạo đức, vô tình tạo nên một khuôn mẫu trói buộc dục vọng của phụ nữ.

Không ngoại lệ, Trương Mỹ Kỳ chính là bị tư tưởng truyền thống của xã hội đè nén suốt hơn 30 năm.

Trong một thời gian dài sống trong khuôn phép nghiêm ngặt, Trương Mỹ Kỳ chôn giấu dục vọng sâu trong tiềm thức của cô, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không biết đã chứa nó vào đâu.

Hôm nay gặp phải Phương Hạo Vân điên cuồng lao vào cưỡng bức cô, dục vọng trong cô bị đánh thức, dù không hề có tình yêu với hắn, cơ thể của cô vẫn cảm nhận rõ sự sảng khoái, đây vốn là việc tốt, nhưng dưới quan niệm cổ hủ cô lại thấy tủi nhục. Thế mới nói quan niệm phụ nữ coi trọng tình yêu là một cái bẫy giăng sẵn cho phái nữ thời nay.

"Không được, mình không được nghĩ như vậy…"

Tự đấm vào đầu thình thịch mấy cái, Trương Mỹ Kỳ đứng dậy hằn hộc nhìn vào Phương Hạo Vân đang ngủ say, hậm hực gào to: "Ta hận mi, ta hận mi, ta hận chết mi…"

Gào thét trút giận Phương Hạo Vân một hồi, tâm trạng của Trương Mỹ Kỳ dịu lại đôi chút, nhưng cô không lựa chọn giải pháp báo cảnh sát.

Danh tiếng của cô không được tốt, nếu chuyện này đồn ra ngoài, có trời mới biết sẽ gây ra rắc rối gì cho cô. Hơn nữa hình như Phương Hạo Vân cũng không hề cố ý làm vậy, Tạ Mai Nhi xem ra có ý với Phương Hạo Vân, nếu nói chuyện này ra, e rằng tình cảm giữa hai chị em khó tránh khỏi tan vỡ.

Suy nghĩ kĩ lưỡng, cuối cùng Trương Mỹ Kỳ quyết định bỏ về, đợi qua mấy ngày mới tính tiếp.

Cô thở dài chán nản, từ từ nhắm mắt lại, nước mắt rơi từng giọt xuống tấm ga trải giường. Hồi lâu sau, cô đưa tay lau sạch nước mắt lấm lem trên mặt, hít thở mấy hơi sâu, quay đầu nhìn Phương Hạo Vân một lần nữa, trăm nỗi niềm đan xen phức tạp.

Sau khi chỉnh trang trang phục, chải chuốt đầu tóc, Trương Mỹ Kỳ bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại, chuẩn bị rời khỏi.

Vừa đi được vài bước, cô đột nhiên nhớ ra vết máu đọng trên tấm ga trải giường, do dự giây lát, cô vội bước trở vào phòng Phương Hạo Vân, đẩy hắn qua một bên, tháo tấm ga trải giường in dấu giọt máu trinh tiết của cô ra, vò thành một cục, tìm một cái túi nylon đen nhét vào.

Vết máu là minh chứng cho lần đầu tiên của cô, cũng là chứng cứ tội lỗi của Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ nhất định phải mang về.

Sau khi chỉnh trang trang phục, chải chuốt đầu tóc, Trương Mỹ Kỳ bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại, chuẩn bị rời khỏi.

Vừa đi được vài bước, cô đột nhiên nhớ ra vết máu đọng trên tấm ga trải giường, do dự giây lát, cô vội bước trở vào phòng Phương Hạo Vân, đẩy hắn qua một bên, tháo tấm ga trải giường in dấu giọt máu trinh tiết của cô ra, vò thành một cục, tìm một cái túi nylon đen nhét vào.

Vết máu là minh chứng cho lần đầu tiên của cô, cũng là chứng cứ tội lỗi của Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ nhất định phải mang về.

Khi Trương Mỹ Kỳ xé toạc tấm ga trải giường, bất thình lình cô nhìn trúng thân dưới của Phương Hạo Vân, khuôn mặt liền nóng ran, hình ảnh vui sướng ban nãy ẩn hiện trong đầu cô, cô vội chạy nhanh ra ngoài tóm lấy túi xách, tay kia cầm cái túi nylon đen rời khỏi căn hộ.

Trên đường về nhà, Trương Mỹ Kỳ gọi cho Tạ Mai Nhi, nói dối rằng cô có việc gấp phải đi, không thể ở lại nấu cơm giúp Mai Nhi.

…….

Vừa trải qua một trận mây mưa kịch liệt, dục vọng được giải tỏa hoàn toàn, sau khi ngủ say một hồi, Phương Hạo Vân bừng tỉnh ngồi bật dậy, chỉ là đầu óc còn hơi choáng váng.

Mở to đôi mắt, hắn bắt đầu hồi tưởng khung cảnh trước khi hắn mất đi ý thức, đưa mắt nhìn chăn nệm rối tung và cơ thể trần truồng của mình, Phương Hạo Vân hiểu ra tất cả, hắn đã cưỡng bức Trương Mỹ Kỳ.

Phương Hạo Vân rối rắm không biết nên làm thế nào cho phải vào lúc này, mồ hôi vã ra như tắm, tim đập thình thịch liên hồi muốn rớt cả ra ngoài. Điều hắn lo lắng nhất là Trương Mỹ Kỳ đi báo cảnh sát, nhà nước có pháp luật nghiêm minh quy định rõ tội cưỡng hiếp bị đưa vào khung hình phạt rất nặng, hơn nữa tự hắn cũng cảm thấy hành vi này vốn đã là một chuyện đáng lên án rồi.

Chính vào lúc này, Phương Hạo Vân phát hiện tấm ga trải giường biến đi đâu mất rồi, đồng thời hắn nhận ra thân dưới của hắn còn dính một ít máu, bây giờ hắn đã đoán ra sự tình.

Thở dài một tiếng, Phương Hạo Vân ưu uất nói: "Chị Mỹ Kỳ, em có lỗi với chị."

Nếu hắn không đoán lầm, Trương Mỹ Kỳ trước khi bị hắn làm nhục vẫn còn là gái ngoan, chỉ vì dục vọng của hắn mới chiếm đoạt mất trinh tiết của cô.

Thì ra tất cả lời đồn đều giả dối. Trước giờ Phương Hạo Vân chưa hề tin Trương Mỹ Kỳ là một cô gái dâm loạn, hôm nay hắn đích thân kiểm chứng nhân phẩm của Trương Mỹ Kỳ, nhưng vì thế mà phạm phải một lỗi lầm không thể tha thứ.

Hắn không biết mình nên đối mặt với Trương Mỹ Kỳ như thế nào, càng không biết Trương Mỹ Kỳ sẽ dùng cách gì trả đũa hắn.

Hắn thậm chí hối hận khi không sớm nghe lời dì Bạch đi vũ trường hoặc quán bar nào đó tìm một cô gái làng chơi giải tỏa dục vọng, nếu làm như vậy thì đã không xảy ra chuyện đáng tiếc như hôm nay.

Nhưng nói thật dục vọng được giải phóng ra rồi, quả là có tác dụng rất tốt trong việc điều trị tính khí hung bạo trong nội tâm của hắn, bây giờ hắn cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.

Lúc này, Tạ Mai Nhi về đến nhà, bên ngoài có tiếng gõ cửa hỏi thăm.

Phương Hạo Vân giật mình lo lắng như kẻ trộm bị bắt gặp quả tang, hắn hít một hơi sâu, cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh, đáp vọng ra: "Chị Mai, em đang nghỉ ngơi trong phòng nè."

"Ờ!" Tạ Mai Nhi tiếp tục gõ cửa, hỏi: "Có tiện cho chị vào phòng không? À, chị Mỹ Kỳ có tới nhà, em biết không vậy?"

Nghe Tạ Mai Nhi nhắc đến Trương Mỹ Kỳ, trái tim Phương Hạo Vân co thắt lại, hắn lo sợ Tạ Mai Nhi đã biết việc hắn cưỡng bức Trương Mỹ Kỳ.

"Ờ, em biết, nhưng chị ấy đi khỏi rồi." Phương Hạo Vân dè dặt trả lời.

"Phải đó, chị mới nhận được cuộc gọi của chị Mỹ Kỳ, chị ấy nói có việc gấp không đợi chị về nhà nữa…"

Tạ Mai Nhi nói tiếp: "Nếu không tiện thì chị không vào phòng em nữa, trời sắp tối rồi, chị đi nấu cơm đây."

"Chị Mai…" Phương Hạo Vân định lên tiếng hỏi xem Trương Mỹ Kỳ còn nói thêm gì không, nhưng không biết làm thế nào mở miệng.

"Hạo Vân, có chuyện gì à?" Nghe Phương Hạo Vân gọi mình, Tạ Mai Nhi dừng bước ngay cửa phòng, cách một cánh cửa hỏi vọng vào.

"Không có gì… Em chỉ muốn nói, hình như chị Mỹ Kỳ không được khỏe lắm thì phải…" Phương Hạo Vân quyết định bịa chuyện thăm dò.

"Thật à?" Tạ Mai Nhi lo lắng nói: "Chị ấy không nói gì với chị trong điện thoại, nếu đã vậy để chị gọi điện hỏi thăm chị Mỹ Kỳ coi sao…"

Phương Hạo Vân nghe xong thở phào nhẹ nhõm, xem tình hình này hình như Trương Mỹ Kỳ không nói chuyện cô bị hắn cưỡng bức ra ngoài, nhưng lúc này Phương Hạo Vân rất muốn biết chính xác cô có báo cảnh sát không? Cô có ý định báo cảnh sát tới bắt hắn không?

Phương Hạo Vân không sợ cảnh sát, với khả năng của hắn đâu cần sợ cảnh sát, nhưng hiện nay hắn đang hòa nhập vào cuộc sống bình dị tại nhà họ Phương, nếu bị cảnh sát tới bắt, hắn buộc phải xung đột với họ, như thế hắn sẽ mất đi tất cả hắn đang có hiện tại.

Lúc này đây, điều Phương Hạo Vân hy vọng nhất chính là Trương Mỹ Kỳ đừng báo cảnh sát.

Thu dọn giường chiếu sạch sẽ, thay tấm ga trải giường mới xong, Phương Hạo Vân mặc lại quần áo chỉnh tề, mở cửa bước ra, vừa ngay lúc nhìn thấy Tạ Mai Nhi gác máy điện thoại, hắn e dè hỏi: "Chị Mai, sức khỏe của chị Mỹ Kỳ không vấn đề gì chứ? Chị ấy đang ở đâu?"

Cầu trời, đừng nói là đang ở sở cảnh sát nha.

Tạ Mai Nhi mỉm cười, từ tốn nói: "Không sao, chị mới gọi điện hỏi thăm nè, chị Mỹ Kỳ nói chỉ bị cảm xoàng thôi, về nhà ngủ một giấc, uống vài viên thuốc là khỏi bệnh. À, giờ này chị ấy đã về đến nhà rồi đấy."

Hú hồn, Phương Hạo Vân yên lòng đôi chút, uống thuốc nghỉ ngơi là đúng rồi đó, lần đầu tiên mà bị hắn điên loạn làm bừa như thế, tất nhiên phải nghỉ ngơi hồi sức. Phương Hạo Vân tuy mất đi ý thức khi thực hiện hành vi đồi bại, nhưng sau khi tỉnh lại quan sát giường chiếu là đoán ra ngay hắn đã mạnh mẽ cỡ nào. Còn về uống thuốc, đương nhiên càng không thể không uống, lúc lâm trận Phương Hạo Vân không hề sử dụng biện pháp ngừa thai, nếu gặp đúng ngày rụng trứng của Trương Mỹ Kỳ thì rắc rối to đây.

Nếu Trương Mỹ Kỳ không vội về nhà uống thuốc viên khẩn cấp, Phương Hạo Vân cứ chuẩn bị mà làm bố đi thôi.

Nghe Tạ Mai Nhi nói hết câu, Phương Hạo Vân thở phào nhẹ nhõm. Nếu đúng như những gì Tạ Mai Nhi vừa kể, Trương Mỹ Kỳ không đi báo cảnh sát mà là quay về nhà, tiếp tục liên tưởng tới tấm ga trải giường cô mang đi, Phương Hạo Vân thậm chí nghĩ bừa chắc Trương Mỹ Kỳ bị động tác mạnh mẽ của hắn chinh phục?

"Hạo Vân, em có tâm sự gì à?" Trong lúc Phương Hạo Vân đăm chiêu suy nghĩ, Tạ Mai Nhi lên tiếng hỏi.

"Không có."

Phương Hạo Vân vội lấp liếm, mỉm cười gượng gạo lái sang chuyện khác: "Chị Mai, em đói rồi, chị đi nấu cơm trước đi!"

Trải qua một cuộc vận động thể xác kịch liệt tất nhiên tiêu hao nhiều thể lực, Phương Hạo Vân vừa mệt vừa đói, hắn muốn ăn uống tẩm bổ lại cơ thể.

……

Mấy ngày trôi qua, Phương Hạo Vân vì muốn tránh mặt Trương Mỹ Kỳ, tìm đủ lí do để không đến công ty, đồng thời liên tục thám thính tin tức của Trương Mỹ Kỳ từ Tạ Mai Nhi.

Bây giờ hắn đã dám khẳng định Trương Mỹ Kỳ tuyệt đối không đi báo cảnh sát, hắn đã thoát khỏi bị pháp luật trừng phạt, nhưng về mặt đạo đức, hắn luôn cảm thấy day dứt không yên với Trương Mỹ Kỳ, hắn đã hủy hoại cuộc đời cô.

Có một chuyện hắn suy nghĩ mãi không ra câu trả lời, Trương Mỹ Kỳ đã sớm lập gia đình, hơn nữa danh tiếng không được tốt, đáng lí ra cô không còn trinh tiết mới phải chứ? Nhưng lần này quả thật Phương Hạo Vân là người đầu tiên chiếm hữu trinh tiết của cô, rốt cuộc trong chuyện này có ẩn tình gì nhỉ?

Tất nhiên hắn không ngốc đến nỗi đi hỏi thẳng Trương Mỹ Kỳ, hắn biết Trương Mỹ Kỳ hận hắn thấu xương, hắn thậm chí còn không dám xuất hiện trước mặt cô.

Nhưng hôm nay có muốn tránh cũng không được nữa rồi. Vì quan hệ giữa Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh, tập đoàn Trần thị rất xem trọng kế hoạch phát triển của tập đoàn Thịnh Hâm, tuy chưa công bố gói thầu, nhưng xem ra chắc ăn đến tám chín phần rồi.

Hôm nay là ngày công bố gói đầu tư của tập đoàn Trần thị, phía tập đoàn Trần thị nêu đích danh yêu cầu Phương Hạo Vân đích thân tham dự, còn Trương Mỹ Kỳ từ sau khi điều chỉnh lại nhân sự ở tổ 2 phòng thị trường, được thăng chức phó phòng, tất nhiên cũng phải đi tham gia buổi công bố gói đầu tư.

Chính vì vậy, Phương Hạo Vân không còn cách gì để tránh mặt Trương Mỹ Kỳ được nữa.

"Chị Mỹ Kỳ, em xin lỗi, sức khỏe của chị tốt chứ ạ?"

Thừa lúc xung quanh vắng người, Phương Hạo Vân nhỏ tiếng hỏi thăm, hắn biết lần đầu tiên phụ nữ nên được đối xử nhẹ nhàng chứ không phải xâm phạm tàn bạo, nhưng hắn trong lúc không kiểm soát được bản thân cưỡng bức Trương Mỹ Kỳ, dù giải thích thế nào cũng là hành vi quá đáng.

Trương Mỹ Kỳ nghe hỏi, đôi mắt đen láy xinh đẹp hiện rõ nét sợ hãi, nhưng cô không hề mảy may phản ứng với câu nói của Phương Hạo Vân, thậm chí chả thèm liếc nhìn hắn, cô giả vờ không nghe thấy, bước nhanh đi chỗ khác tránh xa hắn ra.

Phương Hạo Vân chôn chân tại chỗ, ngơ ngác giây lát, hắn quyết định im lặng không đuổi theo Trương Mỹ Kỳ.

Văn Kỳ đi ngay sau lưng hai người, cô nhìn theo bóng lưng Trương Mỹ Kỳ và Phương Hạo Vân, đăm chiêu nghĩ ngợi, hình như đoán biết được chuyện gì, nhưng cô cũng quyết định giữ thái độ im lặng.

Về lần đấu thầu này, Văn Kỳ cảm thấy kinh ngạc về thành tích của Phương Hạo Vân mang về, thậm chí cô không dám tin đây là sự thật, cô chưa hề dám vọng tưởng kế hoạch đấu thầu vốn không có chút ít hy vọng nay có thể bước vào giai đoạn cuối, dù kết quả hôm nay thế nào cô cũng có cái nhìn khác về Phương Hạo Vân, chí ít hắn đã làm vẻ vang tổ 2 phòng thị trường. Tổ 2 vì lần đấu thầu này đã được tập trung đầu tư thành bộ phận ngang bằng với phòng ban khác trong công ty, nếu may mắn hôm nay công bố đấu thầu thành công, theo quy định mới của tập đoàn, tổ 2 sẽ thoát ly khỏi phòng thị trường trước đây, tổ chức thành phòng thị trường 2 độc lập trong công ty.

Sau khi đến trụ sở tập đoàn Hàn thị, mấy công ty cạnh tranh với tập đoàn Thịnh Hâm đều đã có mặt, trong số đó công ty địa ốc Thiên Hồng của Tưởng Đại Phát và tập đoàn Hồng Tinh của Kim Phi là có sức cạnh tranh nhất, số công ty còn lại chỉ góp mặt cho vui, cơ hội không nhiều dành cho họ, tất nhiên đứng về góc độ của một nhà kinh doanh, chưa đến giây phút cuối cùng chưa nên bỏ cuộc, vì thế dù biết chắc cơ hội không lớn nhưng số người phụ trách công ty họ ai cũng có mặt, chờ đợi tập đoàn Trần thị công bố kết quả sau cùng.

Đối với Phương Hạo Vân mà nói, hai công ty đối thủ này không xa lạ với hắn, công ty địa ốc Thiên Hồng của Tưởng Đại Phát, cũng chính là chồng của Trương Mỹ Kỳ, anh chàng vô năng theo như lời đồn.

Trương Mỹ Kỳ tuy đã tái hôn với Tưởng Đại Phát, hai người ở chung một nhà, nhưng hai vợ chồng có sự nghiệp riêng, ngày thường không ai can dự vào công việc của ai.

Lại nói về tập đoàn Hồng Tinh, Kim Phi là em gái của Kim Gia, cũng là vợ của gã Mặt Sẹo, cô gái này trước đây cũng từng lăn lộn chốn giang hồ, sau khi kết hôn mới rút chân khỏi hắc đạo, được anh trai Kim Gia giúp đỡ, thành lập một công ty đàng hoàng, tuy bề ngoài tỏ vẻ kinh doanh chân chính, nhưng vẫn thường lợi dụng danh nghĩa công ty rửa tiền cho Mặt Sẹo và Kim Gia.

Phương Hạo Vân chưa biết rõ tường tận về hai công ty đối thủ này, nếu không khi đối mặt với Tưởng Đại Phát hắn đâu thể ung dung được, dù sao hắn cũng đã cưỡng bức vợ của người ta, cắm sừng lên đầu anh bạn này rồi.

Còn về Kim Phi, Phương Hạo Vân đá cho chồng cô ả trở thành thái giám, tước đoạt hân hoan của vợ chồng cô ả, đây cũng là mối thù không đội trời chung.

Tất nhiên Kim Phi không biết Phương Hạo Vân chính là thủ phạm, nếu không chắc cô sẽ lao tới cắn nát thằng em trai của hắn để trả thù cho hạnh phúc của cô.

"Ha ha!"

Trần Thiên Huy xuất hiện trên đại sảnh, tươi cười với các quan khách, nói: "Các vị đều đã có mặt đông đủ cả, xin các vị đợi thêm một lát, còn chưa tới thời điểm công bố kết quả mà."

Lại gần chào hỏi thân mật với Trần Thiên Huy xong, Phương Hạo Vân nở một nụ cười lịch sự: "Chú Trần, cháu không vội đâu ạ."

Sắc mặt của Trần Thiên Huy bỗng đanh lại, nghĩ thầm: "Tên tiểu tử nhà ngươi hay lắm, rõ ràng là đã cặp với Tuyết Nhi, còn dám dính vào Thanh Thanh nhà ta, đúng là tên khốn nạn."

"Hứ!" Trần Thiên Huy ném cho Phương Hạo Vân tia nhìn khinh miệt, lạnh lùng nói: "Chú cũng không vội…"

Từ khi biết Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi có quan hệ yêu đương, Trần Thiên Huy đã thay đổi cách nhìn về hắn, ông cho rằng cậu trai trẻ này bản tính lăng nhăng, không đáng để giao hạnh phúc suốt đời của con gái vào tay hắn.

Tất nhiên, bản tính phong lưu của người trẻ tuổi Trần Thiên Huy có thể thông cảm, đối với Phương Hạo Vân, ông quyết định quan sát kĩ hơn con người hắn.

Tìm ra một nhân tài ông ưng ý để kế thừa sản nghiệp của ông không phải dễ, Trần Thiên Huy không muốn sớm đưa ra kết luận về Phương Hạo Vân.

Ông quyết định đợi sau khi đấu thầu xong tìm Phương Tử Lân nói chuyện xem sao.

Phương Hạo Vân nhận ra thái độ của Trần Thiên Huy, ngạc nhiên hỏi: "Chú Trần, hình như chú có gì bất mãn về cháu thì phải? Có gì thì xin chú cứ nói ra cho cháu biết đi ạ."

Trương Mỹ Kỳ thấy Phương Hạo Vân bất chấp thân phận lớn nhỏ đùa cợt với Trần Thiên Huy, cô nhăn mặt khó chịu, mấy lần muốn lên tiếng nhắc nhở hắn đừng chọc giận Trần Thiên Huy, nhưng không hiểu sao lại chôn chân tại chỗ không dám bước tới.

Hôm đó Phương Hạo Vân làm tổn thương cô quá lớn, nhất là về mặt tinh thần, Trương Mỹ Kỳ thậm chí suy sụp mấy ngày liền, cô mất hết niềm tin vào người khác và ngay cả vào bản thân, cô không ngừng thù hận Phương Hạo Vân, trách cứ bản thân cô, cảm giác đau đớn cùng cực.

Tưởng Đại Phát phát hiện ra thần sắc ưu sầu của vợ, cho rằng cô đang lo lắng kết quả đấu thầu, do dự một hồi, hắn bước lại gần, dịu dàng an ủi: "Mỹ Kỳ, em yên tâm đi, lỡ như tập đoàn Thịnh Hâm thất bại, anh sẽ chủ động nhường ra một số hạng mục công trình mời công ty của em hợp tác làm chung. Còn không được nữa thì em nghe lời anh từ chức, công ty địa ốc Thiên Hồng là của anh, coi như cũng là của em, chỉ cần em gật đầu, anh cho em làm chức tổng giám đốc điều hành công ty không thành vấn đề."

Tuy Tưởng Đại Phát là gã đàn ông vô năng, nhưng tình yêu của hắn đối với Trương Mỹ Kỳ là thật, nếu không hắn đã không cố gắng thuyết phục cô tái hôn với hắn trong bao nhiêu năm qua sau khi ly hôn rồi. Hắn biết mình không mang lại hạnh phúc về mặt tình dục cho vợ, nên hắn chủ động tìm mua rất nhiều dụng cụ tình dục cao cấp dành cho phái nữ, hy vọng làm vậy sẽ bù đắp phần nào cho Trương Mỹ Kỳ. Nói tóm lại, Tưởng Đại Phát là một ông chồng tốt.
Bình Luận (0)
Comment