Còn nói nữa... chính là anh đó..." Hàn Tuyết Nhi làm nũng : "Anh Hạo Vân, anh tính đi, đã bao lâu rồi anh không đến thăm em... Lần trước anh nói rõ với em là, chờ anh bận xong sẽ đến thăm em, nhưng mà người ta chờ mãi chờ mãi mà vẫn không thấy anh đến... người ta còn tưởng anh đã quên người ta rồi chứ..."
"Haha... cái này..." Phương Hạo Vân tự biết đuối lý, cười làm lành một tiếng, xin lỗi : "Xin lỗi em, là anh Hạo Vân không tốt... anh cam đoan lần sau sẽ không như vậy nữa..."
"hừ!"
Hàn Tuyết Nhi tức giận chề môi ra nói : "Về sau anh mà còn như vậy với em nữa, thì từ nay về sau em sẽ không bao giờ, không bao giờ để ý đến anh nữa... anh còn muốn nói cho mọi người biết, anh chính là kẻ xấu xa nhất nhất trên đời này"
"Tuyết Nhi, không được nói bậy..." Tần Tú Văn vội quát lớn : "Đã lớn như vậy rồi, sao không biết lễ phép gì hết vậy..." Tần Tú Văn khẽ nhíu mày, trong lòng không vui, con gái của mình bình thường cũng rất hiểu chuyện, tại sao hôm nay vừa gặp Phương thiếu gia liền đổi tính, làm nũng không nói, còn cố tình gây sự nữa.
"Dì Tần... đừng trách Tuyết Di, là con không đúng, con nên bị trách.." Phương Hạo Vân thấy Hàn Tuyết Nhi bị mắng oan, dường như muốn khóc vậy, vội vàng nói giúp.
Tần Tú Văn âm thầm thở dài, con gái thật lòng thích Phương thiếu gia rồi, cái này không biết có tốt không? Bình tĩnh mà xem xét, Tần Tú Văn cũng rất xem trọng Phương Hạo Vân, chỉ là, bà ta rất rõ tình huống của Phương Hạo Vân, bên cạnh hắn có nhiều người phụ nữ, ngay cả chị họ Trần Thanh Thanh của Hàn Tuyết Nhi, cũng đã có hôn ước với Phương Hạo Vân.
Làm đàn bà, Tần Tú Văn đương nhiên không hy vọng con gái của mình chia xẻ người đàn ông của nó với người phụ nữ khác. Hơn nữa, Hàn Tuyết Nhi bây giờ đang đi học, nói chuyện yêu đương dường như hơi quá sớm.
Vũ hội tiến hành được một nữ, Hàn Sơn liền bị Trần Thiên Huy kêu qua, Tần Tú Văn cũng bị Lã Nguyệt Hồng kéo đi. Hàn Tuyết Nhi ôm Phương Hạo Vân cứng ngắc, nói thế nào cũng không chịu đi.
Bạch Lăng Kỳ đã sớm cảm thấy Hàn Tuyết Nhi có ý với Phương Hạo Vân, theo tình cảnh ngày hôm nay, tám phần là như vậy rồi. Trong lòng Phương Tuyết Di cũng cười khổ không thôi, không biết kiếp trước em trai làm chuyện tốt gì, mà sao kiếp này đào hoa thế nhĩ, bên cạnh càng lúc càng nhiều phụ nữ. Hơn nữa toàn là loại đi ngàn dặm mới tìm được một người.
Phương Tuyết Di thầm nghĩ, nếu cô là đàn ông, trong lòng nhất định sẽ hận chết em trai mất. Đồ tốt trong thiên hạ đều bị hắn lấy đi, người khác làm sao mà sống.
Hà Thanh âm thầm nhíu mày, Phương Hạo Vân quả nhiên là một tên lừa tình đẳng cấp.
Cả đoàn người tuy rằng ngồi cùng một chổ, nhưng lại mang tâm tư khác nhau. Chỉ là trên mặt của bọn họ đều là nụ cười đầy chân thành.
Có điều, Bạch Lăng Kỳ coi như là rộng lượng, trải qua chuyện của chị Mỹ Kỳ và chị Mai xong, cô đã nhìn nhiều, thấy nhiều rồi. Loại chuyện này cô không muốn lo, cũng không lo được, toàn bộ đều phải xem thái độ của Phương Hạo Vân.
Tần Tử Kiếm coi như cũng là một nhân vật có tiếng trong thương giới Hoa Hải, lẽ ra hắn phải đi tham dự vũ hội của Phương Hạo Vân. Nhưng mà giữa hai người đã có đao và súng rồi, kêu hắn đi qua, hiển nhiên là không có khả năng rồi.
Buổ tối, ở biệt thự Tần gia, trong phòng sách dành riêng cho hắn, hắn đang nghênh đón một vị khách vô cùng quan trọng, võ sĩ chữ Thiên đến từ gia tộc Morgan, Robinson.
Robinson là một người đàn ông nước Pháp, tóc vàng hoe, mũi rất cao, ánh mắt thật sâu, theo quan điểm thẩm mỹ của người phương Tây, thì hắn chính là một mẫu đàn ông của châu Âu.
"Tần...xem ra tâm tình của cậu không được tốt, nghe nói cậu làm rối mọi chuyện ở trong nước, ông chủ kêu tôi đến nói với cậu, nếu thật sự không được thì trở về đi. Cạnh tranh trong gia tộc càng lúc càng căng thẳng, ý của ông chủ là muốn cậu trở về giúp ông ấy..." Thân là võ sĩ chữ Thiên của gia tộc Morgan, Robinson có địa vị rất lớn, thậm chí còn có thể ngồi ngang hàng với con rể như Tần Tử Kiếm.
Đương nhiên, cái này cũng đã nói lên một vấn đề, gia tộc Morgan đến cuối cùng đều không coi loại con rể như Tần Tử Kiếm là người nhà.
"Tạm thời, tôi còn chưa muốn trở về..." Tần Tử Kiếm thản nhiên nói, vẻ mặt rất bình tĩnh, nói : "Cả đời này tôi chưa từng chịu thất bại và sỉ nhục nào lớn như vậy..."
"Đối phương rốt cục là ai?" Robinson không phải mới quen Tần Tử Kiếm một hai ngày, cho đến bây giờ hắn còn chưa thấy Tần Tử Kiếm suy sụp như vậy.
Tần Tử Kiếm đi về hướng cửa sổ, nhìn Robinson, nói : "Giống như ác ma..."
"Cần tôi ra tay không?" Khi hỏi ra những lời này, hắn liền thấy hối hận, trong ký ức của hắn, Tần Tử Kiếm là một người cực kỳ cao ngạo. Theo tình hình chung, việc hắn muốn làm, sẽ không cho phép người khác tùy tiện ra tay, như vậy đối với hắn mà nói chính là một sự xỉ nhục.
Đang định giải thích thì nghe Tần Tử Kiếm cười nói : "Robinson thân ái, anh biết không? Robert đã chết trong tay của hắn..."
Lời này vừa nói ra, Robinson lập tức ngẩn người : "Hèn chi mấy ngày trước Thiên Đạo cũng ngưng nhiệm vụ của Tần gia, xem ra tên Phương Hạo Vân này, quả thật là có chổ hơn người... hắn có thể giết chết Robert, tôi không phải là đối thủ của hắn..." Robinson là võ sĩ chữ Thiên, nhưng mà hắn cũng biết bản thân không phải là đối thủ của Thiên Đạo tứ đại sát thủ.
Tần Tử Kiếm đi qua, vỗ vai của Robinson, nói : "Robinson thân ái, tôi thấy công phu của hắn ngang với Robert, nếu như anh đi đánh lén, anh cảm thấy nắm chắc được mấy phần?"
"Bảy phần!"
Nói xong, ánh mắt của Robinson trở nên rực cháy : "Nếu tôi có thể giết được Phương Hạo Vân, truyền đến châu Âu, thì có thể làm cho tên của tôi trở nên nổi tiếng...có điều nguy hiểm cũng không nhỏ, chuyện này tôi cần phải suy nghĩ cẩn thận..."
"Đương nhiên, tôi không có ép anh..." Tần Tử Kiếm cười nhạt nói : "Tôi không có quyền ra lệnh cho anh đi làm cái gì cả... nếu anh thật sự giúp tôi giải quyết phiền toái nhức đầu này, tôi sẽ báo đáp anh"
Robinson im lặng không nói, hắn chưa từng gặp Phương Hạo Vân, cho nên cũng không xác định được đối phương rốt cục là mạnh bao nhiêu. Có điều, có thể có được sự báo đáp của Tần Tử Kiếm thì cũng không tồi rồi.
Thật ra, theo một ý nghĩa nào đó, Robinson và Tần Tử Kiếm đều có địa vị không khác gì nhau trong gia tộc Morgan. Theo một ý nghĩa nào đó, Robinson cũng là người hầu, còn Tần Tử Kiếm tuy rằng là con rể, nhưng thật chất cũng chỉ là một người hầu.
Loại người giống như bọn họ thường hay thông cảm lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau.
"Tần, theo cậu thấy, nếu tôi đánh lén, thì có được bao nhiêu phần thắng?" Robinson hỏi.
"Cái này khó mà nói..." Tần Tử Kiếm có quan hệ không tồi với Robinson, hắn cũng không hy vọng Robinson đi chịu chết, cho nên, hắn không muốn nói dối người ta.
"Lúc trước, tôi đã từng nói chuyện với Robert về Phương Hạo Vân... trong tay hắn có một thanh đao vô cùng sắc bén, và thanh đao ấy tăng cường sức chiến đấu cho hắn rất nhiều. Cho nên, nếu anh muốn ra tay, thì tốt nhất là nên ra tay ngay lúc Phương Hạo Vân chưa rút đao, nếu không thì cơ hội của anh cũng không còn!" Tần Tử Kiếm trầm giọng nói.
"Thì ra là thế..." Robinson khẽ nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngẩng lên cười nói : "Như vậy đi, tìm cơ hội, tôi sẽ đi gặp mặt Phương Hạo Vân, chờ sau khi tôi nhìn thấy hắn sẽ đưa ra quyết định cuối cùng. Tần, cậu thấy như vậy có được không?"
"Đương nhiên là được!" Khóe miệng của Tần Tử Kiếm lộ ra một nụ cười vui vẻ, thản nhiên nói : "Chuyện này vốn không có liên quan nhiều đến anh... anh có thể giúp tôi, tôi đã vô cùng cảm kích rồi. Về phần làm thế nào, hoàn toàn là nghe lời anh... D(úng rồi, Robinson, anh có thể ở lại Hoa Hải vài ngày không?"
"Vài ngày? Bên ông chủ bây giờ rất cần người... tôi phải nhanh chóng trở về..." Robinson suy nghĩ một chút rồi nói : "Tần, nếu chúng ta thuận lợi đánh chết Phương Hạo Vân, chuyện bên cậu cũng được giải quyết xong, đến lúc đó cậu cũng theo tôi trở về đi... bên ông chủ đang cần một kẻ như cậu, tính kế giùm ông ấy"
Tần Tử Kiếm gật đầu, lập tức trầm giọng nói : "Robinson thân ái, tôi hỏi anh một câu, anh thành thật trả lời với tôi nha. Theo anh thấy, cơ hội lên làm tộc trưởng của ông chủ chúng ta có lớn không?"
"Cái này... khó mà nói trước, ít nhất là nhìn từ bên ngoài vào, thì người xứng đáng nhất trong gia tộc chính là ông chủ của chúng ta... ông ấy được ủng hộ nhiều nhất. Hơn nữa, còn nghe nói ông ta có liên minh với Thiên Đạo... nếu tin tức này là sự thật, ông chủ khẳng định là chiếm được nhiều phần thắng hơn..." Nói đến đây, Robinson nghiêm mặt nói : "Tần, có lời nên nói có lời không nên nói, chuyện này thật ra không phải để chúng ta thảo luận... nếu chúng ta đã chọn ông chủ, thì nên toàn lực đi giúp đỡ, toàn lực làm việc cho ông chủ... nếu sau này ông chủ lên làm tộc trưởng, thì ngày lành của chúng ta cũng đã đến..."
Tần Tử Kiếm cười thản niên, nói : "Robinson, thật ra ông chủ của chúng ta chưa chắc đã có cơ hội... trong gia tộc, người có thể ngang sức với ông chủ cũng chỉ có một nhóm khác ... thực lực của bọn họ tương đương với chúng ta. Sau này bọn họ tranh chấp nhanh kịch liệt, hai hổ đánh nhau..."
"Giống câu nói của Trung Quốc, trai cò đánh nhau, chúng ta làm ngư ông đắc lợi..." Tần Tử Kiếm cười nói : "Nếu tôi không thể theo anh trở về, thì nhớ đem lời này của tôi nói cho ông chủ biết..."
"Tần... ý của cậu quá tốt, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời của cậu cho ông chủ.." Robinson gật đầu nghiêm túc.
Ngay trong khi Tần Tử Kiếm đang nói chuyện với Robinson, thì Tần Tử Hoa đã gọi điện cho Kim Phi : " Thằng cẩu tạp chủng bên tôi đã gặp mặt võ sĩ chữ Thiên của gia tộc Morgan, nghe nói vô cùng lợi hại, cô dặn Phương thiếu gia cẩn thận một chút..."
Nói xong câu đó, hắn liền cúp máy.
.................................................
Đi trên con đường trong công viên, các cặp tình nhân trong này chiếm phần lớn, Hàn Tuyết Nhi kéo tay Phương Hạo Vân, trên mặt lộ vẻ ngọt ngào. Tay phải nắm lấy cây kẹo bông gòn, đưa đầu lưỡi hồng hồng ra liếm, hưởng thụ cái vị ngọt của nó.
Phương Hạo Vân nhìn thấy Hàn Tuyết Nhi vui vì cây kẹo bông gòn như vậy, trở nên hiền lành như vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui mừng, trong lòng cũng vô cùng vui sướng.
Trước đó lúc còn trong khách sạn, Hàn Tuyết Nhi vẫn cứ rầu rĩ mãi không vui, làm cho hắn cảm thấy áy náy không thôi. Cho nên, khi vũ hội kết thúc, hắn liền chủ động mời Hàn Tuyết Nhi đi dạo phố, tính rằng trong lúc đi dạo, thuận tiện tiến hành công tác mở rộng tư tưởng cho Hàn Tuyết Nhi.
Nguồn truyện: TruyenGG"Anh Hạo Vân, về sau em có thể đi bộ với anh như vậy mỗi ngày được không?" Không có ý như những gì đã nói, chỉ cần có thể ở cùng một chổ với Phương Hạo Vân, tâm tình của Hàn Tuyết Nhi cũng đã rất vui rồi.
"Cố gắng thôi... có điều anh rất bận rộn..." Yêu cầu của Hàn Tuyết Nhi hiển nhiên là hơi quá rồi, bên cạnh Phương Hạo Vân không chỉ có một người phụ nữ. Hắn không thể nào mỗi ngày đều đi dạo cùn gov71i Hàn Tuyết Nhi được.
"Ừm!"
Hàn Tuyết Nhi thật ra cũng không hy vọng gì, cô chỉ thuận miệng nói ra suy nghĩ trong lòng thôi.
Đúng lúc này, một giọng hát cách đó không xa truyền đến, cùng với tiếng ủng hộ, ở giữa còn có những tiếng nhạc dễ nghe nữa.
"Anh Hạo Vân, bên kia đông vui quá... chúng ta qua xem đi..."Hàn Tuyết Nhi vui vẻ kêu lên, kéo tay Phương Hạo Vân chạy về bên kia.
Phương Hạo Vân cười nhạt, Hàn Tuyết Nhi dù thông minh, cuối cùng vẫn chỉ là con nít thôi.
"Là ca sĩ lang thang..." Sau khi chạy đến mới phát hiện ra là mọi người đang vây xem một cô ca sĩ lang thang, lúc này cô đang cầm đàn ghita, biểu diễn tài nghệ của mình với mọi người.
Phương Hạo Vân không hiểu gì về âm nhạc, có điều, theo cảm nhận riêng của bản thân thì tiếng đàn của cô gái này cũng không tồi, rất có phong cách chuyên nghiệp. Xem ra có thể là nữ sinh nhạc viện đi cảm thụ cuộc sống của một ca sĩ.
"Hay quá... nếu em có thể được như vậy thì tốt biết mấy..." Hàn Tuyết Nhi hưng phấn reo lên. Trong lời nói lộ vẻ hâm mộ cô gái kia.
"Anh Hạo Vân... qua kia nhìn xem, thấy ồn ào như vậy, hình như là có gì đó vui lắm..." Sau khi nghe nhạc một hồi, Hàn Tuyết Nhi lại đổi hứng thú qua chổ khác.
Hôm nay Phương Hạo Vân vốn là đi theo em gái để giải sầu, đi theo chơi đùa. Đương nhiên là nghe lời của em gái rồi, em gái bảo đi đâu là đi đó.
Đi qua bên kia, quả nhiên nhìn thấy một nghệ nhân diễn xiếc đang biểu diễn với con khỉ, có một lượng người coi bu chung quanh rất lớn. Xiếc khỉ là một tuyệt kỷ dân gian, hầu như bây giờ đã thất truyền rồi, nhất là ở một thành phố hiện đại như Hoa Hải, cũng rất hiếm thấy. Ban ngay, bởi vì giám sát tương đối nghiêm khắc, cho nên những nghệ nhân dân gian này cũng không thể làm gì được, chỉ chờ đến nửa đêm thì mới có thể mở sạp chơi đùa một hồi, thuận tiện kiếm chút tiền sống tạm qua ngày...