"Phương thiếu gia, có thể nhiều chuyện hỏi một câu được không, người trong Thất TInh Tài Phán sở rốt cục là ở đâu đến. Tôi thấy thân thủ của bọn họ không thua kém Bạch Quý" Hà Thanh thản nhiên hỏi.
"Đã biết là nhiều chuyện, vì sao lại còn hỏi?" Phương Hạo Vân khẽ cười nói : "Cái này chỉ sợ là nhiệm vụ của cô phải không?"
"Không thể trả lời!" Hà Thanh lạnh lùng nói.
"Cho dù cô không nói tôi cũng biết..." Phương Hạo Vân hừ nói : "Xem ra cấp trên rốt cục vẫn còn lo lắng với tôi... vẫn là câu nói kia, tôi chỉ làm những cái nên làm, chuyện nguy hại quốc gia ảnh hưởng đến lợi ích nhân dân tôi không làm. Các người cũng đừng khống chế tôi... tôi có giới hạn của tôi..."
Nói đến đây, Phương Hạo Vân cảnh báo : "Tôi từng nói với ông Lã, để ông ta đừng có ý nghĩ khống chế tôi... xem ra mấy ngày nay, ông ta lại quên rồi. Hy vọng thượng tá Hà Thanh có thể chuyển lời của tôi với ông ta. Đừng ai vượt qua giới hạn của đối phương"
Hà Thanh nghe thấy thế, không nói gì nữa.
Có điều, nếu Phương Hạo Vân đã nói vậy, cô nhất định phải chuyển lời.
Đúng như dự liệu của Phương Hạo Vân, người của Thất Tinh Tài Phán sở đã thuận lợi mở cửa lớn được canh phòng nghiêm mật của Long gia.
Bảy thành viên trong nhóm ấy đều không đơn giản, toàn bộ đều là tinh anh một đời của bộ tộc thủ hộ. Trước khi đến công ty bảo an Đằng Phi, bọn họ vừa mới chấp hành một nhiệm vụ ở châu Phi trở về, sát khí trên người còn chưa biến mất. Cho nên trong quá trình chém giết, bọn họ dường như có vẻ hơi điên cuồng.
Mười người giữ cửa Long gia, hầu như đều bị một đao lấy mạng, khi bọn họ ngã xuống đất, hai mắt vẫn mở to, vẻ mặt không cam lòng.
"Ầm!"
Số 1 ném một quả lựu đạn lên, cánh cửa sát lập tức bị nổ tung, sau đó, hắn phất tay nói : "Đi vào giết!"
"Đứng lại!"
Đúng lúc này, một người trung niên nhảy từ trên cửa sắt xuống, nghiêm mặt lạnh giọng nói : "Các vị thật sự không coi Long gia chúng tôi ra gì sao?"
"Hừ!"
Số 1 không thèm để ý đến người này, không đợi đối phương nói xong, đã lạnh giọng quát : "Tránh ra, không thì chết..."
"Cuồng vọng!" Người trung niên kia hừ lạnh một tiếng, nói : "Phương Hạo Vân thật sự tự đại đến nổi này sao, hắn cho rằng chỉ dựa vào bảy người các ngươi là có thể mở được cửa lớn Long gia sao... cũng tốt, hôm nay cho các ngươi nhìn thấy thủ đoạn của Long gia..."
"Bớt nói nhảm đi, có bản lĩnh đánh bại tao rồi tính" Những người trong Thất Tinh Tài Phán sở đều là phần tử hiếu chiến và khát máu, không thích nói nhiều lời. Số mọt quát lạnh một tiếng, trên người toát ra sát khí mạnh mẽ.
"Tiểu Lục Tử, mày và tên cuồng đồ này so chiêu đi..." Người trung niên kia dường như cũng không tính là tự mình ra tay, mà sai ra một người đệ tử Long gia ra ứng chiến.
Người trung niên này dường như có địa vị rất cao ở Long gia, nên tuy rằng trong lòng Tiểu Lục Tử tràn ngập sự sợ hãi đối với số 1, nhưng mà bây giờ không thể không ra nghênh chiến.
"Giết!!!"
Số 1 khinh thường quát một tiếng, giơ tay chém xuống, Tiểu Lục Tử lập tức ngã xuống, trên người phun máu ra liên tục.
Số 1 ra tay cực nhanh, cho dù là những người phía sau Tiểu Lục Tử cũng không thể thấy rõ ràng.
Những tên đệ tử Long gia núp sau cửa nhìn thấy bạn của mình bị một đao chém mất mạng, liền lui ngay về sau năm sáu bước.
Thấy người của mình muốn bỏ chạy, người trung niên kia quát lớn : "Không được chạy... bây giờ ta lấy danh nghĩa hộ pháp Long gia ra lệnh cho các ngươi, tiếp tục giữ vững vị trí của mình..."
Số 1 dừng tay lại quát lạnh : "Không muốn chết thì tránh ra, nếu không giết không tha"
Lúc này, sáu người kia đã bước vào phía sau số 1, đứng thành một hàng, lạnh lùng nhìn những người còn sống bên trong.
Đám đệ tử Long gia cảm nhận được sát khí lạnh lùng từ đám người kia toát ra.
"Các anh em, giết!"
Số 1 phỏng chừng đoàn người của Thiếu chủ sẽ đến rất nhanh, thời gian không đợi người, cho nên không thể chậm trễ nữa.
Ra lệnh một tiếng, sáu thành viên còn lại của Thất Tinh Tài Phán sở lập tức biến thành con sói gặp bầy dê, bắt đầu lao vào chém giết. Mà số 1 thì đối đầu với hộ pháp Long gia.
"Tại hạ Long Khoi, chết trong tay của bổn hộ pháp cũng không thiệt..." Người trung niên dường như hơi tự phụ, chết đến nơi rồi mà không tỉnh táo.
Số 1 không muốn tốn nhiều thời gian ở đây, quyết định tốc chiến tốc thắng, vừa ra tay đã là sát chiêu lợi hại, đao trong tay xoay tròn lên, phát ra từng cơn gió lạnh.
Long Khôi nhất thời không kịp phản ứng, bị gió lạnh làm cho mê mang, hành động cũng bị ảnh hưởng. Trong lòng hắn hoảng sợ, vội vàng lui về sau. Nhưng cái lui này lại tạo cơ hội cho số 1 thi triển sát chiêu, đao ngắn đang xoay tròn trong tay lập tức tung ra cắt đứng yết hầu của Long Khỏi.
Mắt thấy hộ pháp bị giết, những người còn lại lập tức đầu hành. Chỉ là người của Thất Tinh Tài Phán sở dường như không có ý nhận tù binh, mặc dù là đầu hàng nhưng cũng trực tiếp giết chết.
Không thể nói bảy người này không có đạo nghĩa giang hồ, chỉ là từ nhỏ bọn họ đã được dạy dỗ như thế, đối với kẻ địch, tuyệt đối không thể nương tay.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng giết chóc không ngừng vang lên.
Chỉ trong năm phút đồng hồ, những đệ tử gác cửa Long gia đã hoàn toàn bị giết sạch. Mà lúc này, Bạch Quý mang theo anh em họ Vương đã chạy đến, thuận lợi tiến vào cửa lớn Long gia.
"Bạch đại ca, chúng tôi đi dò đường trước, anh ở lại đón người, người còn lại theo sát chúng tôi..." Số 1 và Bạch Quý là bạn bè lâu năm, giữa hai bên có sự ăn ý mà người thường không có được. Chỉ trao đổi ánh mắt đơn giản, bọn họ đã đưa ra quyết định.
Sau đó, đám người của Kim Gia, Trần Thiên Huy, Vương Thế Phi cũng lần lượt đuổi tới, trong đó Kim Gia và Vương Thế Phi liền cho người bao quanh bốn phía Long gia, để tránh trong quá trình chiến đấu có kẻ bỏ trốn, để lộ tin tức ngày hôm nay.
Còn người của Trần Thiên Huy thì hợp với người của Bạch Quý thành một đội, nhanh chóng tiến vào trong sơn trang Long gia, bắt đầu hành động tẩy trừ.
Sắp xếp như vậy, trước đó Phương Hạo Vân đã cẩn thận suy nghĩ rồi. Người của Kim Gia và Vương Thế Phi đều là anh em hắc bang, tuy rằng cũng từng làm đại sự, nhưng trường hợp huyết tẩy như vậy thì bọn họ không trải qua nhiều lắm. Hơn nữa thân thủ cũng bình thường, cho nên Phương Hạo Vân cho bọn họ đảm nhận việc cảnh giới bên ngoài, thuận tiện cảm thụ một chút, xem như là tôi luyện một lần.
Còn đám người của anh em họ Vương, vốn chính là kẻ liều mạng rồi, trong tay mỗi người đều dính không ít máu, cho nên chuyện hôm nay đối với bọn họ mà nói, chính là như cá gặp nước.
Còn người do Trần Thiên Huy dẫn dắt đều là tinh anh của công ty bảo an Trần thị, tuy rằng bọn họ cũng đi ra từ hắc bang, nhưng mà đã đi theo Trần Thiên Huy nhiều năm rồi, cho nên tố chất tâm lý cũng coi như là mạnh.
Có điều, so với anh em nhà họ Vương thì bọn họ vẫn còn chút chênh lệch.
Nguồn truyện: TruyenGGCho nên, đừng thấy hôm nay nhiều người, thật ra có thể dùng được lại rất ít, trừ người của Thất Tinh Tài Phán sở ra thì chỉ có đám người của anh em họ Vương.
Đương nhiên, xét theo một ý nghĩa lâu dài thì tất cả những thành viên tham gia việc hôm nay đều có một cơ hội rèn luyện.
Long Nhị theo dõi qua màn hình giám sát, thấy được Thất Tinh Tài Phán sở giết chóc như ác ma, và cũng thấy được Long gia đã bị bao vây.
Tất cả cái này đều nằm trong dự kiến của ông.
Thật ra, hai mươi năm trước, khi lần đầu tiên ông đặt chân vào Long gia, đã dự liệu rằng sẽ có một ngày như vậy. Chỉ là ông không ngờ rằng, ngày này đến muộn, đồng thời còn thảm thiết như vậy.
Trước kia, Long Nhị đoán rằng, cấp trên chỉ muốn chế tài Long gia mà thôi.
Nhưng mà bây giờ lại chính là huyết tẩy.
Có lẽ, đây là một sự uy hiếp đối với những gia tộc quân phiệt còn lại?
Trong tay Long Nhị là một cái điều khiển từ xa màu bạn, trên mặt có mười cụm, gần năm mươi cá nút. Đây chính là cái khống chế thuốc nổ trong sơn trang Long gia.
Chỉ cần Long Nhị muốn, nhẹ nhàng nhấn một cái, thì tất cả những sinh vật trong sơn trang Long gia sẽ đều bị nổ hết, hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Đương nhiên cũng có phần ông rồi.
Điện thoại vang lên, Long Nhị nhìn số gọi đến, khóe miệng xuất hiện một nụ cười, nhấn nút từ chối cuộc gọi.
"Bây giờ còn chưa phải lúc..." Long Nhị tắt điện thoại, lập tức cất vào tối, nắm chặt cái điều khiển từ xa, đi vào trong mật thất.
Khoảng chừng vài phút sau, ông ta đi ra khỏi mật thất, trong tay vẫn là cái điều khiển từ xa như trước, chỉ là nếu nhìn kỹ sẽ thấy sự khác biệt giữa hai cái.
"Không liên lạc được với Long Nhị..."
Đoàn người Hà Thanh và Phương Hạo Vân là nhóm đi đến sơn trang Long gia cuối cùng, khi vừa vào đến cửa lớn, cô liền gọi điện cho Long Nhị, nhưng mà có điều làm cô khó hiểu chính là, điện thoại vừa đổ chuông hai tiếng, thì Long Nhị lại tắt. Và khi gọi lại thì hệ thống báo là đã tắt điện thoại luôn.
Mặt của Phương Hạo Vân trở nên lạnh, tức giận nói : "Hà Thanh, cô có ý gì, người của tôi đã vào trong sơn trang Long gia, bây giờ cô lại giở trò với tôi, cô có ý gì?"
"Tôi không giở trò với cậu... Long Nhị không nghe điện thoại, hơn nữa còn tắt máy, bây giờ tôi cũng không liên lạc được..." Lần này Hà Thanh thật sự không có giở trò gì cả, cô làm đúng theo kế hoạch, liên lạc với Long Nhị. Chỉ là bên Long Nhị không hề có đáp lại, một dự cảm bất an liền nổi lên trong lòng cô.
Nhìn thấy khuôn mặt khác thường của Hà Thanh, Phương Hạo Vân dường như cảm nhận được cái gì đó, túm lấy bả vai của Hà Thanh, trầm giọng nói : "Nhanh hỏi cấp trên đi, xem bọn họ có cách nào liên lạc với Long Nhị không"
"Vô ích thôi!"
Hà Thanh lắc đầu : "Căn cứ theo yêu cầu của Long Nhị, liên lạc của ông ta và chúng tôi, luôn luôn do tôi phụ trách, bây giờ ông ta đã tắt điện thoại, chúng tôi căn bản là bó tay!"
Phương Hạo Vân lập tức nổi điên lên, nếu Long Nhị xảy ra vấn đề, thì tâm huyết của mình chắc chắn sẽ bị hủy ngay tức khắc.
"Chẳng lẽ các người không có thiết bị giám sát trên người Long Nhị?" Phương Hạo Vân quát hỏi.
"Có... nhưng vô dụng..." Hà Thanh cười khổ nói : "Trước khi Long Nhị gia nhập tổ chức, là một kỹ sư điện tử, ông ta là chuyên gia trong chuyện này..."
"Vậy ý của cô là, bây giờ chúng ta không có biện pháp?" Trong đôi mắt của Phương Hạo Vân hiện ra tia sát ý : "Hà Thanh, tôi trịnh trọng tuyên bố với cô, nếu anh em của tôi có xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô, còn có tổ chức của cô..."
Hà Thanh cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, có điều bây giờ cô đúng là bó tay.
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Có phải là Long Nhị đã bị phát hiện ra, bây giờ Long gia đã bị người ta khống chế..."
"Không có khả năng!"
Hà Thanh giải thích : "Vì không muốn làm cho người của Long gia khủng hoảng, cho nên chuyện cài thuốc nổ, chỉ có Long Chiến và Long Nhị biết, những đệ tử tham gia vào chuyện này đều bị giết diệt khẩu hết rồi"
"Nói như vậy, chắc chắn là Long Nhị có ý đồ khác..." Nói đến đây, Phương Hạo Vân dường như nhớ ra cái gì đó, vội vàng hỏi : "Hà Thanh, cô nói cho tôi biết, các người khống chế người thân của Long Nhị thế nào?'
"Giam cầm..." Hà Thanh thành thật trả lời.
"Giam cầm?"
Phương Hạo Vân dường như nghĩ đến cái gì đó : "Ngu xuẩn... các người vì sao lại giam cầm người nhà của Long Nhị, các người đối xử với đồng chí như vậy à? Nếu tôi là Long Nhị, tôi cũng không bán mạng cho mấy người..."
"Cậu thì biết cái gì... Nhiệm vụ của Long Nhị là một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất của tổ chức, nhiệm vụ như vậy, cấp trên vì muốn tiến hành khống chế tuyệt đối, nhất định phải giam lỏng người nhà của ông ta lại. Nhưng mà tổ chức đối xử với bọn họ không tồi, ngoại từ không được tự do thân thể ra, thì điều kiện vật chất không hề ít..." Hà Thanh giải thích.