Diệt cỏ tận gốc, đây là tôn chỉ của cấp trên.
Đương nhiên, cái này cũng chỉ làm giúp giảm bớt gánh nặng cho nhân dân, cho quốc gia thôi.
Bây giờ càng lúc Hà Thanh càng lo, cho đến giờ vẫn chưa gọi điện được cho Long Nhị, không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
HIện tại cô chỉ dám nghĩ theo hướng tốt, chính là Long Nhị không bị gì, chỉ muốn nhân cơ hội này là áp chế tổ chức, tranh thủ tự do cho người nhà thôi.
Nếu có người khác nhúng tay vào, thì vấn đề liền khó giải quyết.
Có điều, theo tình huống bây giờ mà xem, tỷ lệ có người khác nhúng tay vào dường như không lớn, nếu không thì nãy giờ đã cho nổ rồi.
Ngay thời điểm Hà Thanh suy nghĩ lung tung, đám người của Bạch Quý liền tuân lệnh của Phương Hạo Vân, giết chết hết những người đệ tử Long gia còn chống cự.
Những người đầu hàng thì cảm thấy âm thầm may mắn, hoặc là hận đến cắn chặt răng, nói chung suy nghĩ trong lòng mỗi người đều khác nhau.
Phương Hạo Vân đi đến chổ Hà Thanh, nói : "Thượng tá Hà Thanh, những người còn sống giao cho cô, nên xử lý thế nào, mấy người tự làm..."
Hà Thanh gật đầu : "Tôi sẽ thông báo cho cục quốc an Hoa Hải, những người này giao cho bọn họ xử lý..."
"Thế nào, đến giờ vẫn chưa có tin của Long Nhị?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Vẫn chưa!"
Hà Thanh lắc đầu "Nếu thật sự không được thì chúng ta rút khỏi sơn trang Long gia.. đợi khi nào xác định an toàn, chúng ta lại vào, thế nào?"
"Tôi cũng có ý này.." Phương Hạo Vân nhìn Bạch Quý, nói : "Liên hệ Thế Phi, nhìn xem đội gỡ mìn tiến hành đến đâu rồi?"
Bạch Quý nghe thấy thế, vội vàng liên lạc với Vương Thế Phi, căn cứ theo tình hình bây giờ, các chuyên gia nói rằng lượng mìn đã gỡ phỏng chừng chỉ có một phần mười rồi. Có điều, theo uy lực của những quả mìn vừa được gỡ, cho dù chỉ còn một phần ba thì vẫn đủ san bằng sơn trang Long gia.
Phương Hạo Vân ra lệnh, tiếp tục nắm chặt thời gian hủy đi. Trừ Thất Tinh Tài Phán sở và Bạch Quý ra, những người còn lại đều rút hết, chờ chỉ thị tiếp theo.
Trước khi liên lạc được với Long Nhị, đây là một nơi rất không an toàn. Hôm nay Phương Hạo Vân mang theo hết tất cả vốn liếng của mình, hắn không muốn xảy ra sơ xuất gì.
Anh em họ Vương vội vàng tập trung người lại, mang theo tù binh rời khỏi sơn trang Long gia. Đồng thời, người của Trần Thiên Huy cũng đã dọn dẹp chiến trường xong, dẫn những người chưa chết của Long gia ra khỏi đây.
Bây giờ, trên đường đi đến Tàng Bảo các chỉ còn lại mười người, Phương Hạo Vân, Hà Thanh, Bạch Quý và Thất Tinh Tài Phán sở.
Hà Thanh vốn muốn rời đi, bởi vì cô cũng sợ chết. Chỉ là nghĩ đến nhiệm vụ của mình, cô đành phải cắn răng đi theo Phương Hạo Vân.
Nếu không cho dù hôm nay cô may mắn rời khỏi đây, ngày sau cũng vì nhiệm vụ thất bại mà bị xử phạt, và hình phạt của tổ chức còn khủng bố hơn cả chết. Cái nào nặng cái nào nhẹ, Hà Thanh vẫn phân biệt được rõ ràng.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, mười người đã đi đến Tàng Bảo các của Long gia, có điều thứ đón tiếp bọn họ lại chính là một cánh cửa đá. Bạch Quý thử dùng lựu đạn cho nổ, nhưng cánh cửa vẫn nghiêm vẹn, vô cùng chắc chắn,
"Vô ích thôi... tìm cơ quan xem..." Phương Hạo Vân cản Bạch Quý lại, cánh cửa đá này hiển nhiên là không sợ bị nổ, cho dù tiếp tục cho nổ thì cũng không làm gì được nó. Có thể làm kích nổ các quả mìn chôn xung quanh nữa.
Bạch Quý mang Thất Tinh Tài Phán đi tìm cả buổi, nhưng vẫn không phát hiện ra cơ quan nào.
Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút rồi nói : "Các người tránh ra, để tôi thử xem..."
Đợi khi mọi người tránh ra, Phương Hạo Vân rút Thiên Phạt ra ra, theo lý thuyết thì Thiên Phạt vô cùng sắc bén, chỉ cần người dùng có đủ nội công thì có thể bổ đôi cửa đá này ra.
Hai tay hắn nắm chặt Thiên Phạt, khẽ quát một tiếng, thân hình nhảy lên, từ trên cao nhìn xuống, mang theo khí thế vô cùng lớn, chém một phát thật mạnh vào cửa đá.
"Ầm ầm ầm!"
Một trận nổ lớn vang lên, Thiên Phạt chém vào cửa đá, đáng tiếc là nó vẫn trơ ra như đá =))
Cánh cửa không hề bị mẻ gì hết.
Phương Hạo Vân âm thầm kinh hãi, một chém khi nãy hầu như đã dùng hết toàn lực, hơn nữa sự lợi hại và uy lực của Thiên Phạt không thể lường được. Nhưng cửa đá này vẫn không bị tổn thương, có thể thấy rằng nó không phải được làm từ loại đá bình thường, chắc chắn có gì kỳ quái bên torng.
Phương Hạo Vân quyết định lát nữa sẽ mang cánh cửa đá này đi, để cho dì Bạch giám định nó, nếu có thể sử dụng loại đá này để rèn binh, thì độ cứng của nó có thể so sánh với Thiên Phạt rồi.
Nếu trong tay của Thất Tinh Tài Phán sở đều là loại vũ khí có tính chất mạnh mẽ như vậy, thì đối với bọn họ mà nói chính là như hổ mọc thêm cánh.
Hà Thanh đương nhiên không biết trong lòng Phương Hạo Vân nghĩ gì rồi, chỉ là một đao kia của Phương Hạo Vân đã làm cô giật mình. Cô biết Phương Hạo Vân rất lợi hại, nhưng mà lợi hại đến trình độ nào thì cô không biết. Nhưng ngày hôm nay, cô tận mắt nhìn thấy một đao bổ sông chẻ núi của Phương Hạo Vân, thật sự đúng là khủng bố.
Hà Thanh nghĩ rằng, nếu cô đối mặt với một đao đó, sợ rằng không có khả năng chống cự.
"Bạch Quý, ông và người của Thất Tinh đi tìm Long Nhị... tôi nghĩ Long Nhị nhất định biết cánh cửa này được mở thế nào..." Phương Hạo Vân ra lệnh.
"Thuộc hạ hiểu rồi!" Mọi người tuân lệnh, phân nhau hành động.
Đợi khi mọi người đi rồi, Hà Thanh đến gần Phương Hạo Vân, hứng thú hỏi : "Phương thiếu gia, thanh đao trong tay cậu, dường như khá đặc biệt, có thể cho tôi xem thử được không? Đúng rồi, bình thường cậu để ở đâu thế, sao không thấy cậu lấy ra, bây giờ lại không thấy đâu..."
"Xin lỗi... đây là bí mật của tôi, tôi không nói cho cô biết được" Phương Hạo Vân nói : "Tôi cảm thấy bây giờ điều cô nên làm là gọi điện cho Long Nhi, chứ không phải là tìm hiểu cái vấn đề nhàm chán này. Bây giờ sơn trang Long gia đã nằm trong sự khống chế của chúng ta, nếu có thể tìm được Long Nhị thì tất cả bình yên. Nếu không tìm thấy Long Nhị, hành động lần này của chúng ta liền mất đi ý nghĩa, mất hết giá trị..." Diệt tộc là chuyện nhỏ, mặc kệ là cấp trên hay là Phương Hạo Vân, thì mục đích cuối cùng của bọn họ vẫn là số tài sản của Long gia.
Long gia sở dĩ có được ngày hôm nay, tuy rằng cũng có nguyên nhân là do ngày thường làm ra nhiều tội, thế nhưng giàu quá cũng có tội mới là nguyên nhân quan trọng nhất.
Nói tóm lại, tất cả đều là do chữ giàu mà ra.
Hà Thanh đương nhiên biết giá trị của Long Nhị, cô không cãi lại lời của Phương Hạo Vân, tiếp tục gọi điện thoại.
Năm phút sau, Hà Thanh rốt cục đã gọi được cho Long Nhị, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Long Nhị : "Là tôi... tôi biết các người muốn tìm tôi... cô là thượng tá Hà Thanh phải không... tôi muốn giao dịch với ông chủ lớn..."
Hà Thanh nghe thấy thế, liền nghĩ, quả nhiên là Long Nhị muốn mượn cơ hội này mà áp chế tổ chức. Đúng là cái thứ chết tiệt.
"Nói đi, ông muốn cái gì... chỉ cần ông đưa ra yêu cầu hợp lý, chúng tôi đều đồng ý" Hà Thanh dường như nghĩ đến cái gì đó : "Long Nhị, trước khi ông đưa ra yêu cầu, tôi có hai chuyện cần xác định, thứ nhất, trong tay ông có nắm giữ cái điều khiển từ xa hay không, thứ hai, ông có biết cách mở cánh cửa đá của Tàng Bảo các không..."
"Không cần nghi ngờ, điều khiển nằm trong tay tôi. Phương pháp mở cửa đá tôi cũng biết..." Long Nhị trầm giọng nói : "Chỉ cần các người có thể thỏa mãn yêu cầu của tôi, tất cả đều sẽ là của các người"
"Long Nhị, ông nói đi, chỉ cần yêu cầu hợp lý, tôi sẽ làm chủ cho ông" Hà Thanh bắt đầu hồi hộp.
Nguồn truyện: TruyenGG"Cô sai rồi!"
Long Nhị cười lạnh : "Chỉ cần là yêu cầu của tôi, mặc kệ là hợp lý hay không hợp lý. Các người đều phải đồng ý... các người không còn sự lựa chọn. Nếu các người từ chối yêu cầu của tôi, tôi sẽ làm cho sơn trang Long gia này cùng chôn với tôi..."
Hà Thanh nghe thấy thế, trong lòng giận dữ, nếu không phải trong tay Long Nhị có đồ chơi quan trọng, cô đã chửi ầm lên rồi.
Lổ tai của Phương Hạo Vân rất tốt, tuy rằng Hà Thanh không mở loa ngoài, nhưng mà hắn vẫn có thể nghe rõ hai người nói cái gì, hắn phỏng chừng yêu cầu của Long Nhị không đơn giản.
Thoáng do dự một chút, Phương Hạo Vân gọi điện cho dì Bạch, để cho dì lợi dụng vệ tinh định vị tìm kiếm vị trí của Long Nhị. Dì Bạch nói cho Phương Hạo Vân biết, kêu Hà Thanh cố gắng kéo dài thời gian, bởi vì cần thời gian để xác định vị trí.
Cúp điện thoại xong, Phương Hạo Vân vội vàng giơ tay ra hiệu với Hà Thanh, để cho cô kéo dài thời gian.
Hà Thanh gật đầu, vội vàng nói chuyện với Long Nhị tiếp : "Long Nhị, ông hãy nghe tôi nói, nếu yêu cầu của ông quá đáng, tôi không làm chủ được, tôi còn phải liên hệ với cấp trên... Như vậy đi, ông nói yêu cầu của ông trước đã..."
Long Nhị nghe thấy thế,hừ một tiếng, nói :"Thật ra yêu cầu của tôi cũng không có gì khó, tôi hy vọng cấp trên có thể thả tự do cho vợ con tôi, hơn nữa đưa bọn họ đến nước Mỹ di dân, chuẩn bị đầy đủ giấy tờ. Đợi khi nào tôi xác định bọn họ an toàn rồi, tôi nhất định sẽ giao điều khiển từ xa cho mấy người, đồng thời tôi còn dẫn mấy người vào trong Tàng Bảo các của Long gia. Đúng rồi, các người còn phải làm một tài khoản ngân hàng Thụy Sỉ cho tôi, gửi vào một triệu đô..."
Hà Thanh nghe thấy thế, trong lòng chấn động, người này quả nhiên là không vừa. Đừng nói là một triệu đô kia, cho dù đưa vợ con của ông ta qua Mỹ thôi cũng đã là chuyện không vừa rồi.
"Long Nhị, nguyên tắc của cấp trên ông cũng rõ ràng. Ông mở miệng ra đòi một triệu đo mỹ, có phải là hơi quá không?" Hà Thanh hỏi.
"Hừ!"
Long Nhị khinh thường, nói : "Một triệu đô so với tài sản của Long gia, căn bản là không đáng kể... Hà Thanh, yêu cầu tôi cũng đã nói rồi, còn đồng ý hay không là chuyện của các người. Nói thật cho các người biết,t ôi cũng đã chuẩn bị hết rồi, nếu các người từ chối, tôi sẽ làm cho Long gia, và những người ở trong Long gia chôn cùng..."
"Đừng xúc động!"
Trên trán của Hà Thanh đã chảy mồ hôi lạnh rồi : "Long Nhị, ông nên suy nghĩ cho vợ con ông, tôi biết ông không sợ chết... nhưng mà ông không thể kéo vợ con ông cùng chịu chết theo ông được..."
"Bọn họ bây giờ bị các người giam lỏng, sống không bằng chết. Chết, có lẽ cũng là một loại giải thoát..." Long Nhị nói : "Hà Thanh... cô là cô nhi, cô không thể hiểu được tâm tình của tôi đâu... nhớ năm đó, khi tôi vừa mới vào tổ chức, cũng là một người đầy nhiệt huyết, thời điểm ấy, mọi suy nghĩ của tôi đều là vì nước vì dân, vì lợi ích của tổ chức. Sau đó, dưới sự cố gắng của tôi, trong một năm hoàn thành rất tốt các nhiệm vụ, được cấp trên khen thưởng, chỉ là quyền lợi của tôi tăng lên, thì cấp trên cũng bắt đầu tiến hành giám sát tôi, thế nên vợ con tôi liền mất đi tự do... Hà Thanh, cô nói cho tôi biết đi, chẳng lẽ đây là phần thưởng cho sự cố gắng của tôi? Cô cảm thấy rằng, trong tình huống này, tôi còn có thể bán mạng cho tổ chức sao?
"Hà Thanh, có vài câu tôi muốn khuyên cô, sau này, cô cũng sẽ phải hối hận giống tôi..." Long Nhị cười lạnh một tiếng : "Tôi xem như đã nhìn thấu rồi, mấy tên cấp trên này, căn bản đều là một đám nhát gan, chỉ cần năng lực của cô vượt qua sự khống chế của bọn họ, thì bọn họ sẽ nghĩ đủ mọi lý do để quản chế cô..."
"Quên đi, không thèm nghe cô nói nữa, phỏng chừng các người đang dùng vệ tinh để xác định vị trí của tôi..." Long Nhị hừ một tiếng : "Tôi cho các người mười phút, sau mười phút tôi sẽ chủ động liên hệ lại..."
Nói xong, Long Nhị liền chủ động cúp máy.
"Alo... alo...." Hà Thanh vốn muốn kéo dài thời gian, nhưng mà trong điện thoại chỉ truyền ra tiếng tút tút...
Phương Hạo Vân thầm nghĩ, Long Nhị quả nhiên rất cảnh giác.
"Phương thiếu gia... cậu ra hiệu cho tôi kéo dài thời gian, có phải là vì định vị qua vệ tinh không... chẳng lẽ lực lượng sau lưng cậu, có thể giúp cậu điều tra vị trí chính xác của Long Nhị?" Hà Thanh đi qua, dò hỏi.
"Không cần cô lo..."
Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Muốn dụ tôi nói, không có cửa đâu... Thượng tá Hà Thanh, tôi biết tâm tư của cô, có điều tôi khuyên cô vài câu, tôi không ngốc như cô nghĩ, muốn dụ tôi là điều không có khả năng. Có vài chuyện tôi có thể xác nhận, sau lưng tôi là một thế lực rất mạnh. Nhưng mà tôi có thể cam đoan rằng thế lực này không gây hại đến quốc gia. Nếu các người cứ ép buộc tôi, thì đến lúc đó có hậu quả gì, các người tự gánh chịu..."
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân còn nói thêm : "Nhớ kỹ, bây giờ tôi là người hợp tác với các người... mà tôi cũng là một thanh niên yêu nước. Tôi hợp tác với mấy người, cũng chỉ là vì quốc gia mà làm chút chuyện..."
"Đừng tỏ vẻ cao thượng như vậy, chẳng lẽ cậu làm việc không ràng buộc sao?" Hà Thanh rốt cục đã cãi lại một câu.