Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 569


Phương Hạo Vân không phải cầm thú, càng không phải là Liễu Hạ Huệ.

Nếu trước mắt thật sự là chị gái ruột của hắn, thì trong lòng hắn đương nhiên sẽ không xuất hiện ý nghĩ bậy bạ. Nhưng vấn đề là, hắn biết rõ quan hệ của mình và nhà họ Phương.

Nói trắng ra, hắn và nhà họ Phương không có chút quan hệ gì.

Trong một dạng quan hệ bình thường, hắn là một người đàn ông bình thường, hắn không có khả năng không có ý nghĩ khác đối với Phương Tuyết Di.

Đúng lúc này, Phương Tuyết Di lại chủ động buông cổ của Phương Hạo Vân ra, thở dài một tiếng, thu hồi lại vẻ mờ ám trên mặt, yếu ớt nói : "Chị muốn khóc..."

Nói xong, Phương Tuyết Di nhẹ giọng nức nở.

Nhìn Phương Tuyết Di đang khóc, Phương Hạo Vân liền mềm lòng, hắn đưa tay lau giúp những giọt nước mắt trên mặt của Phương Hạo Vân, nhẹ nhàng khuyên : "Chị Tuyết Di, nếu lòng chị không thoải mái, thì chị cứ khóc đi, khóc thật nhiều, có lẽ sẽ đỡ hơn..."

Phương Tuyết Di khóc một hồi, rồi lại mơ màng nói : "Hạo Vân, em không được được chị buồn khổ thế nào đâu, đã từ lâu lắm rồi, những chuyện trong lòng chị không thể chia xẻ với ai được, từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện chị đều phải tự gánh vác một mình, cho đến bây giờ chị vẫn chưa từng chia xẻ niềm vui hay nổi buồn của mình với người khác... cho đến bây giờ chị vẫn chưa gặp được người đàn ông nào để chị tin tưởng..." Phương Tuyết Di nói xong, cảm xúc liền bị kích động, cuối cùng là òa lên.

Phương Hạo Vân nhanh chóng đỡ chị gái đã, ôm lấy chị, vỗ về sau lưng chị, nói :" Chị... đừng kích động... từ từ nói..."

"Để chị dựa một hồi..." Phương Tuyết Di dựa đầu vào vai của Phương Hạo Vân, nói tiếp : "Hạo Vân, đừng ghét chị... chị không phải là loại hư hỏng... chị rất rõ ràng, cái gì có thể làm, cái gì không thể làm"

"Chị... đừng nói vậy, không ai nói chị là loại hư hỏng cả..." Phương Hạo Vân thở dài một hơi. Thật ra, hắn cũng rất đồng tình với Phương Tuyết Di.

Trở thành như vậy, căn bản không phải do lỗi của chị gái.

Cho nên, với một người trưởng thành, nhân tố gia đình là cái quan trọng nhất.

"Chị mệt mỏi quá..."

Phương Hạo Vân vốn định nói cái gì đó, nhưng khi hắn cúi đầu xuống phát hiện ra Phương Tuyết Di đã nhắm mắt lại.

Sau khi khóc xong, cô rốt cục đã mệt.

Đặt Phương Tuyết Di xuống giường, đắp chăn xong, Phương Hạo Vân cũng không rời đi. Lần đầu tiên Phương Tuyết Di uống nhiều rượu trắng như vậy, hơn nữa lại đi ra gió, rất dễ bị đau đầu. Hoặc là sẽ khó chịu. Hắn cảm thấy rằng mình cần phải ở lại chăm sóc cho cô.

Nhìn nhìn căn phòng, cuối cùng hắn quyết định ngủ trên ghế sofa.

Đương nhiên cái ghế sofa này khá nhỏ rồi, thế nhưng chỉ ngủ được cũng đã đủ rồi.

Cố gắng thức đến hai giờ sáng, xác định là Phương Tuyết Di đã ngủ rồi, Phương Hạo Vân mời nhắm mắt nghỉ ngơi. Vất vả nãy giờ rồi, hắn cũng rất mệt.

Sáng ngày hôm sau, khi ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, Phương Tuyết Di chậm rãi mở mắt dậy, và cảm thấy đầu mình rất đau.

Cô lắc đầu, cố gắng nhớ đến chuyện hôm qua, chỉ là không nhớ ra được nhiều. Cô chỉ nhớ mình cùng ăn cơm với em trai, cùng uống rượu... chuyện kế tiếp thì không nhớ gì cả.

Phương Tuyết Di nhíu mày trầm tư, nhưng không phát hiện ra bây giờ thân thể của cô đã lộ ra trọn vẹn rồi, hơn nữa cái chăn còn bị cô hất xuống đất, thân thể trắng mịn bóng lưỡng của cô hoàn toàn lộ ra dưới ánh nắng.

Phương Tuyết Di không ý thức được mình đang khỏa thân, nhưng không có nghĩa là người khác không thấy.

Phương Hạo Vân nằm trên ghế sofa chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khối thịt trắng bóng ấy. Không phải là do hắn muốn nhìn, chỉ là cái ghế sofa nằm đối diện, chỉ cần mở mắt ra là nhìn thấy rồi.

Hít sâu một hơi, Phương Tuyết Di vội vàng khống chế tâm tình của mình lại, tiếp tục nhắm mắt, giả bộ ngủ.

Hiển nhiên là Phương Tuyết Di vẫn chưa phát hiện ra hắn đã tỉnh.

Có điều, Phương Tuyết Di rất kỳ quái.

Tối hôm qua tuy rằng hắn uống nhiều, nhưng mà hắn không say. Cho nên hắn có thể khẳng định rằng ý thức của hắn vẫn còn rất tỉnh táo. Hắn nhớ rõ là tối qua khi đặt bà chị tiện nghi lên giường thì vẫn còn mặc quần áo, hơn nữa còn đắp chăn cẩn thận nữa. Tại sao khi ngủ dậy thì chăn nằm dưới đất, quần áo trên người thì biến mất.

Nếu như tối qua hắn uống say, thì hắn còn có thể hoài nghi là mình uống say rồi làm ra chuyện cầm thú.

Nhưng, bây giờ hắn thật sự không nghĩ ra, rốt cục là thế nào?

"A!"

Ngay trong lúc Phương Hạo Vân đang suy tư, thì Phương Tuyết Di rốt cục đã ý thức được mình đang nude, mà cách đó không xa là Phương Hạo Vân đang nằm ngủ trên sofa. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG

Không kịp nghĩ là đã xảy ra chuyện gì, Phương Tuyết Di vội vàng chồm xuống chụp lấy cái chăn che người mình lại.

Sau đó, cô nhìn trộm qua Phương Hạo Vân, phát hiện ra hắn vẫn đang nhắm mắt, hẳn là vẫn còn ngủ say.

Thoáng do dự một chút, cô vội vàng chùm chăn lại, và dùng tốc độ nhanh nhất của cuộc đời để mặc quần áo vào.

Sau khi làm xong, cô thấy Phương Hạo Vân vẫn ngủ, vội vàng nhân cơ hội chạy vào phòng tắm trong phòng, khóa cửa lại, hai tay đặ lên ngực, trong lòng có đủ loại cảm xúc.

Cùng lúc đó, Phương Hạo Vân xác định là bà chị tiện nghi đã rời giường, cũng không còn giả bộ ngủ nữa, nhanh chân chạy ra ngoài, cho đến khi đến phòng khách, tim của hắn vẫn không giảm được tốc độ đập. Tuy rằng trước đó hắn chỉ nhìn thoáng qua, nhưng mà thấy rất rõ ràng. Hắn hy vọng rằng về sau mình có thể quên đi hình ảnh này, chỉ là hình ảnh ấy cứ hiện lên trong đầu hắn.

Phương Hạo Vân không biết sợ trời sợ đất là gì, mà tự nhiên cảm thấy hai má nóng bừng lên.

Sau khi rửa mặt xong, tâm tình lung tung của Phương Tuyết Di cũng dần bình tĩnh lại, co rất khó hiểu, vì sao mình lại nude thế này, và vì sao Hạo Vân lại ở trong phòng mình?

Cô cố gắng suy nghĩ đến chuyện tối qua, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Chỉ là càng nghĩ càng không nhớ gì cả.

Cô quyết định gọi Phương Hạo Vân dậy, có lẽ hắn sẽ nói ra đáp án cho cô biết.

Nhưng khi cô bước trở vào phòng, phát hiện ra Phương Hạo Vân đã biến mất rồi, Phương Tuyết Di đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, có lẽ hắn đã tỉnh dậy trước rồi.

Có lẽ, hắn cũng đã thấy được thân thể của mình rồi.

Nghĩ đến đây, tâm tình vốn hơi bình tĩnh lại trở nên lộn xộn, khuôn mặt ửng đỏ, và càng lúc càng đỏ khắp người.

"Hắn khẳng định là giả bộ ngủ" Phương Tuyết Di có thể xác định điều này. Nếu không thì tại sao khi mình vừa vào trong phòng tắm thì hắn chuồn mất.

Đương nhiên, cái này không quan trọng.

Vấn đề quan trọng nhất là cô muốn biết rõ ràng, tối hôm qua sau khi say rốt cục đã xảy ra chuyện gì, quần áo của cô tại sao lại bị cởi ra?

Mặc đồ vào xong, Phương Tuyết Di thoáng do dự một chút, chuẩn bị đi xuống lầu nhìn. Nếu Phương Hạo Vân vẫn còn, cô phải làm chuyện này rõ ràng.

Cô không muốn vì vậy mà phạm phải sai lầm gì.

Nói thật, tâm tình của Phương Tuyết Di bây giờ vẫn chưa bình tĩnh, chuyện này quả thật là ngoài ý muốn, một chút chuẩn bị cũng không có.

Phương Hạo Vân ngồi trên ghế ở ngoài phòng khách cũng đang rất do dự, bây giờ đi hay không đi, trong lòng hay rất mâu thuẫn.

Có điều cuối cùng hắn quyết định không đi, nếu đã xảy ra chuyện, trốn tránh cũng vô dụng. Hơn nữa tối hôm qua hắn cũng không phạm phải sai lầm gì. Hắn nhớ rõ là đến hai giờ sáng mà Phương Tuyết Di vẫn còn mặc đồ, chăn cũng được đắp kín. T

Về chuyện tại sao đến sáng nó lại biến mất thì hắn không biết.

Hắn cũng muốn biết là, quần áo của Phương Tuyết Di đâu? Và rốt cục là ai làm?

"Chào buổi sáng!"

Mắt thấy Phương Tuyết Di đi xuống cầu thang, Phương Hạo Vân cười chào hỏi. Tuy rằng nhịp tim vẫn chưa ổn định, nhưng bên ngoài cũng không biểu hiện gì cả.

Phương Tuyết Di cũng đã thay bộ đồng công sở, có vẻ duyên dáng yêu kiều, dáng người đúng là khiến cho người ta đầy hứng thú, xinh xắn dễ thương, và vô cùng nóng bỏng.

Ngày thường thì rất bình thường, nhưng hôm nay khi Phương Tuyết Di nhìn thấy dáng người nóng bỏng của bà chị tiện nghi, trong lòng liền cả thấy xúc động.

Và hình ảnh trước đó lại hiện về trong mắt hắn.

Thấy Phương Hạo Vân cứ nhìn chằm chằm mình, tâm tình vốn đã hơi bình tĩnh lại một chút liền trở nên hồi hộp, Phương Tuyết Di đỏ mặt hỏi : "Em dậy khi nào vậy?"

"Vừa mới dậy thôi" Phương Hạo Vân đáp.

Phương Tuyết Di chậm rãi đi đến, ngồi đối diện Phương Hạo Vân, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí ra hỏi : "Hạo Vân, em nói thật cho chị biết, có phải là cái gì em cũng đã thấy hết..." Nói đến đây, Phương Tuyết Di vội vàng cúi đầu, mặt cũng ửng đỏ.

Phương Hạo Vân cũng xấu hổ, thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định thành thật, gật đầu nói : "Chỉ thoáng qua thôi..."

"Vậy em còn muốn nhìn bao lâu?" Phương Tuyết Di vừa thẹn vừa giận nói : "Nói cho chị biết, chúng ta rốt cục có làm gì hay không..."

Thấy Phương Hạo Vân thừa nhận là có nhìn, Phương Tuyết Di xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, hận sàn nhà tại sao không có một cái lổ để cô nhảy xuống. Có điều, nói đi thì phải nói lại, trừ sự xấu hổ và hồi hộp ra, thì cô không có thái độ tức tối vì mình bị nhìn.

Đương nhiên, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhất định phải biết rõ ràng.

"Chị... chị đừng kích động, hãy nghe em nói, tối hôm qua chúng ta uống hết rượu, rồi ra ngoài hóng gió. Lúc trở về em liền chăm sóc cho chị ngủ... Tuy rằng em cũng không biết là tại sao nó lại thành như vậy, nhưng mà em có thể khẳng định, giữa chúng ta tuyệt đối không có xảy ra chuyện gì" Phương Hạo Vân cũng đang cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.

Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân đứng dậy nói : "Bây giờ chị mới rời giường, có thể là rất đau đầu, cho nên không cần nghĩ chuyện tối hôm qua. Như vậy đi, em đi trước, lát nữa chị từ từ mà nghĩ"

"Khoan đã!"

Phương Tuyết Di vừa thẹn vừa vội, gọi hắn lại : "Không được đi... em muốn đi cũng được, nhưng phải nói rõ chuyện tối hôm qua..."

"Chị, tối hôm qua sau khi trở về, chị rất là say, cho nên em đưa chị lên giường ngủ, rồi ngồi canh đến hai giờ sáng, sau đó em mới ra sofa nghỉ một chút... buổi sáng mở mắt ra liền... đại khái là thế đó, còn vì sao chị bị như vậy thì em cũng đang rất buồn bực... chị, chị nghĩ lại đi, có phải là nửa đêm chị tự cởi không?" Phương Hạo Vân cẩn thận hỏi.

"Cái này..." Phương Tuyết Di cũng không biết nên nói thế nào. Đúng là cô có thói quen ngủ lõa thể, ngày thường khi ngủ ngay cả áo ngủ cũng không mặc, nếu nói là do nửa đêm cô tự cởi thì cũng không phải là không có khả năng. bởi vì chuyện này đã từng xảy ra rồi, chỉ là hồi trước mỗi khi cô tỉnh dậy đều nhớ rõ, nhưng chuyện ngày hôm qua lại không nhớ gì hết.

Chẳng lẽ là do uống quá say?

"Được rồi... Hạo Vân, em quên hết những gì đã thấy ngày hôm nay đi... có lẽ thật sự là do chị tự làm..." Phương Tuyết Di đoán rằng Phương Hạo Vân tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện này.

"Chị... xin lỗi..." Phương Hạo Vân nói lời xin lỗi.

"Có gì mà xin lỗi..." Phương Tuyết Di cười gượng nói : "Coi như là em nhìn người mẫu khỏa thân thôi... Hạo Vân, nhớ kỹ, chuyện này chỉ có em biết, chị biết, trời biết đất biết thôi..."

"Chị, vậy chị nghỉ ngơi đi, em có việc đi trước, khi nào có chuyện gì thì chị gọi điện cho em..." Mặc kệ là nói thế nào thì chuyện hôm nay đúng là xấu hổ thật, Phương Hạo Vân cảm thấy hai người bây giờ tạm thời không gặp mặt thì tốt hơn.

Thật ra, bây giờ hắn cũng không dám khẳng định là bà chị tiện nghi sẽ hoài nghi hắn.

Dù sao lúc trước cũng là do hắn có lổi trước.

Có điều lần đó là do cảm xúc tiêu cực khống chế.

Mà trong lòng của Phương Tuyết Di càng lúc càng có khuynh hướng nghiêng về việc mình tự cởi đồ... Cô đang nghĩ rằng, có phải là mình đã hiểu lầm Phương Hạo Vân không. Cô còn tưởng rằng cô đúng là loại phụ nữ không biết thẹn, không có đạo đức.
Bình Luận (0)
Comment