Trong tình huống như vậy, bình thường thì trừ dì Bạch ra chỉ có Lã Thiên Hành. Có điều nhìn thời gian, hẳn không phải là dì Bạch rồi. Dì là người có đạo đức, tuyệt đối không gọi điện làm ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của người khác.
Cho nên Phương Hạo Vân đoán rằng cú điện thoại này là do Lã Thiên Hành gọi đến.
Nghĩ đến đây, hắn không muốn nghe, để điện thoại tùy ý kêu.
Quay sang nhìn Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân liền đưa tay điểm huyệt ngủ của cô, để tránh bị làm ồn.
Chuông điện thoại lại vang lên. Đọc Truyện Online Tại http://truyenggg.com
Lúc này Phương Hạo Vân mới bắt máy lên nghe, trong điện thoại quả nhiên truyền ra giọng nói của lão cáo già Lã Thiên Hành : "Hạo Vân... sao bây giờ mới nghe điện thoại? Có phải là ông già này chờ chết không?"
Phương Hạo Vân chậm rãi cười một tiếng, sau đó rút người ra khỏi tay của Hàn Tuyết Nhi, đi ra ngoài ban công, nhìn lên bầu trời đầy sao, hắn mới chậm rãi nói : " Ông Lã, ông nói như vậy là sao, sao con có thể làm ra loại chuyện này? Đối với ông, con rất là sùng bái và kính nể đó. Nhưng mà ông gọi điện bây giờ, đúng là không phải lúc... người ta còn đang ngủ đó"
"haha!"
Lã Thiên Hành cười lớn một tiếng, lập tức nói : "Hạo Vân, con đúng là không biết gì cả. Nếu không có gì, ông gọi cho con làm gì? Con và Thanh Thanh nhà ông rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi? Con có nhiều đàn bà như vậy, con dựa vào cái gì mà cho nó hạnh phúc?"
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, lập tức nhíu mày : "Ông Lã, nếu ông vì chuyện này mà gọi điện đến hỏi tội, con chỉ có thể nói cho ông biết, đây là chuyện của bọn con, người ngoài xin miễn ý kiến"
"Cái gì mà người ngoài?" Lã Thiên Hành lớn tiếng : "Ông là ông ngoại của Thanh Thanh...'
"Con biết ông là ông ngoại của Thanh Thanh, nhưng mà giày có vừa chân hay không, chỉ có người mang mới biết... Không liên quan đến việc ông là ông ngoại của chị ấy..." Nói đến đây, Phương Hạo Vân ngáp một cái, nói : "Ông Lã, nếu không còn việc gì, con nghĩ con cần phải đi ngủ... con mệt rồi"
"Khoan đã!"
Nghe Phương Hạo Vân muốn cúp điện thoại, Lã Thiên Hành lập tức khẩn trương : "Đừng cúp vội, ông có chuyện quan trọng muốn nói với con... chuyện của Long Thần con tính thế nào?"
"Lời này hẳn phải là do con hỏi ông mới đúng" Phương Hạo Vân cười nói : "Chuyện của Long Thần, là chức trách của mấy người, con đã cung cấp tin tình báo rồi, cái này cũng đã đủ. Kế tiếp nên làm thế nào, con nghĩ đây là chuyện của mấy người, không phải là chuyện của con..."
"Tiểu hồ ly!"
Lã Thiên Hành đột nhiên cười nói : "Hạo Vân, thằng nhãi ranh này, cố ý nói với ông như vậy, là muốn kiếm lợi ích của ông phải không?"
Phương Hạo Vân không ngờ Lã Thiên Hành lại nói trực tiếp ra như vậy.
Có điều, nói đi thì phải nói lại, nói thẳng ra như vậy cũng có lợi, có thể tiết kiệm thời gian.
"Ông Lã, ông đã nói vậy rồi, con cũng không từ chối... con muốn nghe ý của ông..." Phương Hạo Vân nói : "Mấy người muốn nhổ cỏ tận gốc à..."
"Đương nhiên phải nhổ cỏ tận gốc rồi!"
Lã Thiên Hành cao giọng : "Lực lượng vũ trang của Long Thần gây chuyện tại biên giới nhiều lần, nhập cư trái phép, buôn lậu thuốc phiện, còn lừa đạo con gái nhà người ta... Một kẻ ác đồ như vậy, chính sách của chúng ta luôn luôn là nghiêm khắc"
"Được, có những lời này của ông, là con biết nên làm thế nào rồi. Nhưng mà ông cũng biết, lần này là đi ra ngoài, chuyện có thể sẽ phiền hơn. Sự mạo hiểm cũng lớn hơn, cho nên phương diện thù lao cũng..." Phương Hạo Vân cao giọng cười nói : "Mấy người xem, con tin rằng ông sẽ không làm cho con thất vọng..."
"Ý của con ông hiểu... nhưng bọn ông cũng có chổ khó xử" Lã Thiên Hành suy nghĩ một chút rồi nói : "Ông sẽ vận dụng tố chức tình báo bên ngoài và nhân viên đặc công giúp đỡ con, tạo điều kiện thuận lợi lớn nhất. Sau khi thành công, trả thù lao là mười triệu đô... khấu trừ theo vật tư thu được ... Hơn nữa lần này không thể cho con nhiều hơn..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Phương Hạo Vân liền trầm xuống, nói cả buổi cũng chẳng nhiều hơn lần trước, cái thái độ gì vậy?
"Ông Lã, thái độ của ông hình như không giống với hợp tác?" Phương Hạo Vân cười lạnh nói :"Vật tư trong tay Long Thần là thuốc phiện và súng đạn, ông cho con mấy thứ này, con xử lý thế nào? Ông muốn cho con một cái bẫy để con tự chui vào à? Chờ con cầm vũ khí và thuốc phiện xong, ông quay sang cắn ngược con, con hết đường chối cãi à?"
"Ha ha!"
Lã Thiên Hành lập tức cười nói : "Hạo Vân, con cũng biết, trong tay Long Thần là thuốc phiện và vũ khí. Cho nên chuyện lần này chúng ta rất khó làm. Nếu con muốn trách, thì nên trách Long Thần, hắn là kẻ phá sản, tiền bạc của hắn đều đổi thành mấy thứ này..."
"Hạo Vân, con hãy nghe ông nói, Long Thần là kẻ thù chung của chúng ta... Bây giờ hắn đã hội họp với Long Chiến, sớm muộn gì cũng sẽ gây khó dễ cho con, ông hy vọng con có thể rõ ràng" Lã Thiên Hành nói : "Nếu con muốn tiền, thì cũng không phải là không có khả năng, ông sẽ thu xếp giúp con. Con cũng biết, hợp tác với bên ông, ông sẽ không để con chịu thiệt... Không nói cái khác, chỉ nói thế cục ở Hoa Hải thôi, con cũng đã có một món lời lớn rồi..."
"Lợi ích đi kèm... chúng ta căn bản là hợp tác mà" Lã Thiên Hành cười nói.
"Năm phần!" Phương Hạo Vân cắn răng nói.
"Không thành vấn đề!"
Lã Thiên Hành cười nói : "Sau khi thành công, ông sẽ cho người gửi con hai mươi triệu đô!"
"Khoan đã!"
Phương Hạo Vân vội nói : "Ông Lã, dường như ông bị yếu toán phải không? Năm phần hẳn phải là năm mươi triệu mới đúng chứ?"
"Haha... quên nói với con, mười triệu ông đồng ý đưa cho con, trong đó có sáu triệu là thuốc phiện rồi... Thứ này bên ông chỉ để tiêu hủy, cho nên nó không có giá trị. Về phần súng đạn, bên ông cũng cần phải chỉnh đốn lại, sau đó mới có thể sử dụng, vì vậy mới đồng ý với con" Lã Thiên Hành cười giải thích.
Phương Hạo Vân lập tức buồn bực, gừng càng già càng cay, mình lại bị đùa rồi.
Phương Hạo Vân bây giờ có chút đáng ngờ. chính là tài sản của Long Thần. Nếu người này thật sự là một kẻ phá sản, đem hết tất cả tài sản đổi thành thuốc phiện, súng ống đạn dược, thì mình cũng không có lỗ, dù sao cũng có hai mươi triệu đô thu vào cũng không tồi. Phải biết rằng, cho dù cái nông trại heo hay là làng du lịch trong vòng mấy năm tới cũng chưa thu được nhiều như vậy.
"Hạo Vân, ông biết tâm tư của con... con cũng có mạng lưới tình báo riêng, vậy con cứ việc điều tra đi... Chờ con điều tra xong rồi thì con sẽ biết. Bọn ông không bạc đãi con..." Lã Thiên Hành giải thích thêm: " Bởi vì ở bên ngoài, bất động sản của Long Thần bọn ông không thể đụng vào, cho dù là số súng đạn và thuốc phiện kia, bọn ông cũng phải vận chuyển về trong mạo hiểm... Cho nên, tiền lời lần này rất thấp, hy vọng con hiểu được...."
Phương Hạo Vân nghe Lã Thiên Hành nói vậy, cũng hiểu được vài phần.
Ông ta nói cũng đúng, lần hành động này diễn ra trên địa bàn của ngời ta, nếu chuyện này không thuận lợi, không riêng gì hắn, ngay cả Lã Thiên Hành cũng phải chịu trách nhiệm.
"Được rồi, con đồng ý!" Phương Hạo Vân đáp ứng.
"Haha!"
Lã Thiên Hành cười nói :"Ông biết Hạo Vân là thanh niên yêu nước và hiểu lý lẽ mà... Đúng rồi, thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia gặp mặt con, con cảm thấy cô ta có ý báo thù không?"
"Cái này khó mà nói!"
Vấn đề này, Phương Hạo Vân cũng đã từng suy nghĩ cẩn thận rồi, Long Hi Phượng ngoài mặt không quan tâm đến sống chết của Long gia, thậm chí là còn chờ mong Long gia hoàn toàn diệt vọng.
Nhưng mà, Phương Hạo Vân luôn nghĩ rằng chuyện này không đơn giản như vậy. Long Hi Phượng là một người đàn bà vô cùng nguy hiểm, nguy hiểm còn hơn cả Kim Phi.
Kim Phi còn có thể nhẫn nhịn chịu nhục, tìm kiếm cơ hội trả thù.
Người như Long Hi Phượng thì sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Long Hi Phượng hận Long gia, đây là điều không cần nghi ngờ. Có lẽ, bà ta thật sự hy vọng Long gia hoàn toàn bị diệt vọng, nhưng mà Phương Hạo Vân luôn nghĩ rằng, bà ta không oán hận mình là không có khả năng.
Có lẽ, bà ta tình nguyện tự tay hủy diệt *** giga, nhưng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho người khác hủy diệt Long gia.
Long Hi Phượng ngoài mặt nói cảm ơn, nhưng Phương Hạo Vân cảm thấy rằng, có lẽ là do Long Hi Phượng muốn mượn cớ để xác định năng lực, chứ không phải là cảm ơn thật lòng.
Đương nhiên, cái này chỉ là những điều Phương Hạo Vân đoán.
Về phần nguyên nhân cụ thể, bây giờ vẫn chưa biết được.
"Ông Lã, ông cảm thấy rằng Long Hi Phượng muốn mượn thế lực của Nam Cung thế gia để trả thù chúng ta sao?" Phương Hạo Vân trầm giọng hỏi.
Lã Thiên Hành cười nói : "Hạo Vân, ông phải nhắc lại cho con biết... Long Hi Phượng dù muốn trả thù, cũng tuyệt đối không đi tìm ông... nếu cô ta muốn trả thù, thì cũng chỉ có thể tìm con..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, thử nghĩ một chút, liền thấy lời này không giả. Trong nước, cơ quan quốc gia hoàn toàn là lão đại, trước mặt nó, cho dù là gia tộc gì, tổ chức gì, thế lực gì, tất cả chỉ là tro bụi. Long Hi Phượng cho dù có ăn gan hùm mật gấu, cũng không dám lấy thân đi mạo hiểm.
Cho nên, trong tình huống như vậy, bà ta muốn trả thù, thì cũng chỉ có thể đi tìm Phương Hạo Vân.
Cáo già đúng là cáo già.
Phương Hạo Vân dần dần ý thức được, bởi vì chuyện của Long gia, mà hắn đã lún vào một vũng bùn lớn. Có lẽ tất cả các gia tộc thân mật với Long gia đều âm thầm hận hắn.
Đương nhiên, theo tình huống trước mắt thì, mặc kệ là gia tộc nào hay là Long Hi Phượng phỏng chừng đều không đụng vào hắn. Dù sao thì bây giờ hắn là người hợp tác mang lại lợi ích cho Lã Thiên Hành.
Chỉ là sau nay, lỡ như hai bên không còn hợp tác nữa, thì mọi chuyện sẽ không còn tốt đẹp.
Phương Hạo Vân buồn bực, mưu kế của Lã Thiên Hành thật là cao.
Từ khi hai người bắt đầu hợp tác, Lã Thiên Hành đã có ý đồ khống chế hắn, và hắn cũng bắt đầu chống lại. Chỉ là theo tình huống bây giờ thì Lã Thiên Hành dường như đã chiếm thế thượng phong.
Cũng là câu nói đó : Gừng càng già càng cây, lão già này đúng là một người biết tính kế.
"Xem như ông lợi hại!" Phương Hạo Vân tức giận nói.
"Haha!"
Lã Thiên Hành cười đắc ý nói : "Hạo Vân... chơi với ông, con còn kém lắm... Yên tâm đi, ông không có ác ý với con đâu... chỉ cần chúng ta vẫn giữ quan hệ hợp tác này, thì tin rằng chỉ có lợi với con, không hề có hại gì đâu... Đương nhiên, đường là do con chọn, bây giờ con cũng không thể oán trách tôi..."
Phương Hạo Vân cười cười nói : "Ông Lã, ông yên tâm đi, con không oán trách ông đâu... giữa chúng ta có thể nói giống như là Chu Du với Hoàng Cái*, một muốn đánh một muốn đỡ... Có điều, con phải nhấn mạnh lại câu nói này, ĐỪNG CÓ Ý KHỐNG CHẾ CON... con thích tự do!"
"Ông biết!" Lã Thiên Hành trầm giọng nói : "Cho nên, ông sẽ không hạn chế tự do của con..."
"Chỉ hy vọng là thế!"
Phương Hạo Vân nói : "Chuyện SeeDs con sẽ điều tra rõ ràng"
Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, Lã Thiên Hành lập tức hồi hộp, chỉ là qua cái điện thoại, Phương Hạo Vân không cách nào nhìn thấy vẻ mặt của Lã Thiên Hành.
"Hạo Vân, bọn ông có nguyên tắc của mình, ông hy vọng con đừng dính vào. Tóm lại, ông sẽ cho con tự do trong hạn độ lớn nhất trong quyền hạn của ông" Lã Thiên Hành nói.
"Con biết!"
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân hỏi : "Chị Thanh Thanh thế nào rồi? Con có thể nói chuyện với chị ấy không?"
"Không được!" Lã Thiên Hành từ chối : "Quá trình huấn luyện của Thanh Thanh vẫn chưa chấm dứt, trong khoảng thời gian này không được liên lạc với bên ngoài, cho dù là ông cũng không thể liên lạc với nó. Con chờ một chút đi, thời khoá huấn luyện của Thanh Thanh hoàn tất, hai đứa sẽ được gặp mặt thôi... Có lẽ còn có thể kề vai tác chiến..."
Câu nói cuối cùng của Lã Thiên Hành có đầy ý nghĩa.
Phương Hạo Vân nhíu mày : "Ông Lã, chị Thanh Thanh là cháu ngoại của ông đấy... con hy vọng ông đừng lôi chị ấy vào... nếu không..."
"Được rồi, ông biết ý của con, nhưng mà ông cũng tôn trọng quyết định của Thanh Thanh. Bây giờ nó là một người lính, nó biết nên làm thế nào. Ông hy vọng con có thể tôn trọng Thanh Thanh..." Lã Thiên Hành nói