"Được, quyết định vậy đi... hai vị, vui vẻ một chút, đừng có đờ mặt ra như vậy, chuyện phố D không khó giải quyết như hai vị tưởng tượng đâu..." Phương Hạo Vân cười tự tin : "Các người cứ chờ xem, tôi nhất định sẽ khiến cho phố D long trời lở đất"
Trong đôi mắt của Long Hi Phượng hiện lên một tia gian xảo : 'Hạo Vân, không phải là em còn chuẩn bị gì chứ?"
"Haha, thiên cơ không thể tiết lộ, đến lúc đó mọi người sẽ biết!" Phương Hạo Vân làm ra vẻ cao thâm thần bí cười, xoay người đi.
Theo tin tức mới nhận được, người của bộ tộc thủ hộ tại Đông Nam Á đã tề tụ tại phố D rồi, đang chờ Phương Hạo Vân ra lệnh.
Công tác giữ bí mật của bộ tộc thủ hộ quả thật không tồi, toàn bộ quá trình tập kết không bị Ngũ Gia phá hiện. Đương nhiên, nếu bọn họ bắt đầu tập kết tại nội thành phố D thì sẽ không tránh khỏi tầm mắt của Ngũ Gia, dù sao thì toàn bộ phố D này cũng nằm trong lòng bàn tay của ông ta.
"Hạo Vân, sau lưng em còn một thế lực cường đại phải không?" Long Hi Phượng cười cười đứng trước mặt Phương Hạo Vân, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt lộ ra một nụ cười quyến rũ, thản nhiên hỏi.
Phương Hạo Vân chỉ cười không đáp.
Long Hi Phượng cẩn thận quan sát hai mắt của Phương Hạo Vân, nụ cười trên mặt lập tức rút đi, thở dài yếu ớt : "Hạo Vân, tuy rằng chị và em đã kết nghĩa, nhưng theo tình huống bây giờ cho thấy, em vẫn không tin tưởng tượng, vẫn còn cảnh giác với chị... chẳng lẽ em thật sự cho rằng chị hận em?"
Phương Hạo Vân vẫn cười không đáp.
Biểu tình trên mặt Long Hi Phượng đã thay đổi liên tục, miệng mấp máy, cuối cùng vẫn tiếp tục hỏi : "Chii5 nghĩ em nhất định đã trúng kế ly gián của cấp trên..."
Nói đến đây, Long Hi Phượng nhướng mi, chậm rãi đi đến gần Phương Hạo Vân, nói : "Cấp trên không hy vọng chúng ta tạo thành liên minh, cho đnế đã thi triển kế ly gian rồi. Hạo Vân, em là một người thông minh, chị nghĩ em sẽ không để cho cấp trên khống chế em đúng không?"
Phương Hạo Vân lúc này mới mở miệng : "Chị Phượng, chúng ta đi uống rượu, thế nào?"
"Đương nhiên là được!"
Long Hi Phượng cười : "Uống rượu với em là một sự hưởng thụ, chị thích nhìn thấy sự phong độ và tiêu sái của em lúc uống rượu... Hạo Vân, bây giờ chị càng lúc càng cảm thấy em là một người đàn ông hoàn mỹ"
"Haha, cảm ơn chị đã khen!" Phương Hạo Vân nói xong liền dẫn Long Hi Phượng đến phòng mình, lập tức đi đến tủ rượu lấy một chai champage ra : "Hôm nay uống cái này... uống rượu vang nhiều cũng không tốt, được chứ?"
"Đương nhiên" Long Hi Phượng nói như khiêu khích : "Tửu lượng của chị, em hẳn là cũng rõ ràng rồi... chị uống gì cũng được hết!"
Vừa vào cửa phòng, Long Hi Phượng liền nhíu mày, nhìn chung quanh một vòng, nói : "Họa Vân, phòng như vậy em ở cũng được à? Nếu biết em ở một chổ khó coi như vậy, chị đã mang em đến sơn trang rồi, cam đoan là em sẽ được hưởng cảm giác ở khách sạn sáu sao..."
"Ngồi đi, em thích ở chung với anh em ủa em.." Phương Hạo Vân nói, sau đó lấy hai cái ly đến.
Long Hi Phượng cười, ngồi xuống bên cạnh Phương Hạo Vân, cầm lấy cái ly trong tay hắn, thần sắc rất thong dong, thậm chí còn mang theo sự quyến rũ nữa.
"Chị Phượng, nói đi, chị muốn biết cái gì?" Phương Hạo Vân nhấp một ngụm, sau đó hỏi.
"Em có thể nói cho chị biết cái gì?" Long Hi Phượng bình tĩnh hỏi : "Toàn thân em bao phủ bởi một sự thần bí, chị nhìn thế nào cũng không nhìn thấu được... Chị không biết em rốt cục là loại người nào"
"Haha... chị Phượng quá lới, em thấy em dường như không có gì kỳ quái, cũng chẳng có gì thần bí..." Phương Hạo Vân lại nhấp thêm một ngụm : "Thật ra là do chị quá đa nghi thôi, em vẫn là em, là Phương Hạo Vân thật sự đang ngồi uống rượu với chị..."
Ánh mắt của Long Hi Phượng có vẻ trở nên kỳ quái, thản nhiên hỏi : "Gần đây chị mới nghe một tin, mấy tháng trước, Tần gia ở Hoa Hải đã bỏ ra sáu mươi triệu để lấy đầu em, nhưng cuối cùng là tổ chức sát thủ đã hủy nhiệm vụ... không biết có thật không?"
"Là thật!"
Phương Hạo Vân nói : "Chị Phượng, chị đã điều tra rồi, vậy trong lòng chị nhất định cũng rõ ràng, hơn nữa em còn có thể khẳng định, chị biết tình huống của tổ chức sát thủ kia"
Phương Hạo Vân noi như chế nhạo, nhưng Long Hi Phượng vẫn tinh vi như cũ, vẻ mặt mang theo sự thản nhiên vô cùng, ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt không chút trốn tránh nhìn Phương Hạo Vân : "Hạo Vân quả nhiên là Hạo Vân... nói chuyện với người hiểu biết như em thật là thoải mái... Không sai, tình huống này chị đã tìm hiểu rồi, vốn chị muốn thử phản ứng của em. Nhưng trên thực tế, phản ứng của em vượt qua sự tưởng tượng của chị... Hạo Vân, chị hy vọng chúng ta vĩnh viễn là chị em, không phải là kẻ địch. Đối đầu với một người như em, đúng là một lựa chọn không sáng suốt"
"Đây cũng là hy vọng của em!"
Phương Hạo Vân cầm lấy chai rượu, rót đầy lại cho Long Hi Phượng, nói : "Vì tình chị em của chúng ta, làm một ly... đối đầu với một người đàn bà như chị, cũng là một lựa chọn không sáng suốt"
Sau khi hai người chạm ly, Long Hi Phượng cười nói : "Hạo Vân.... chờ chuyện lần này chấm dứt, chị sẽ mời em đến Nam Cung thế gia làm khách, em đi không?"
"Chị Phượng đã mời, làm em trai đương nhiên em sẽ đi rồi..." Cơ mặt của Phương Hạo Vân hơi giật giật, nói : "Không biết Mộc Nguyệt Dung có đón tiếp em không?"
"Cái này em yên tâm"
Long Hi Phượng cười nói : "Em là khách của chị, bà ta không dám nói gì đâu... Hơn nữa, danh tiếng Phương thiếu gia Hoa Hải đã vang dội đến vùng Hàng Châu rồi, bà già ấy không dám ho đâu"
"Hút thuốc chứ?" Long Hi Phượng lấy ra một hộp thuốc la,1 cười hỏi : "Có đôi khi phiền muộn quá, chị thường hút một điếu..."
"Em không hút!" Phương Hạo Vân khoát tay.
Long Hi Phượng nghe thấy thế, từ từ rút cho mình một điếu, châm lửa hít một hơi, sau đó nhìn Phương Hạo Vân : " Có rất ít đàn ông không hút thuốc, em là người mà chị thấy duy nhất, có phải nên đặc biệt chú ý không?"
Phương Hạo Vân lắc đầu : "Không phải... nhưng từ trước giờ em không có thói quen hút thuốc... Nế chị không có nghiện, thì em đề nghị chị cũng nên bỏ thuốc đi, thứ này không tốt cho sức khỏe. Hút để thư giãn, tập trung này nọ, thật ra cũng chỉ gạt người dối mình mà thôi..."
"Chị có thể hiểu thế nào khi em đang quan tâm đến chị đây?" Long Hi Phượng cố ý nhích người lại gần Phương Hạo Vân, cười nói : "Đã lâu rồi không có người đàn ông nào quan tâm đến chị... hì hì, có đàn ông quan tâm thật là tốt. Hạo Vân, nếu chị nói chị thích em, em tin không?"
"Haha!"
Phương Hạo Vân ngửi được mùi thơm trên cơ thể của Long Hi Phượng, trên mặt hiện ra vẻ mờ ám, cười nói : "Chị Phượng, chị thật biết nói giỡn... Có điều chị nói thích em, và muốn có tình một đêm với em, em cũng không phản đối..."
"haizzz...."
Long Hi Phượng thở dài, nói : "Hạo Vân, nếu bên cạnh em không có quá nhiều người như vậy thì tốt rồi. Có lẽ chúng ta sẽ thật sự từ chị em thành vợ chồng" Long Hi Phượng vẫn là Long Hi Phượng, mặ dù nói dối trắng trợn như vậy, nhưng mặt không đỏ tim không nhảy loạn.
Phương Hạo Vân đáp : "Chị Phượng, nếu không chúng ta chơi trò tình một đêm đi... dù sao thì thứ này cũng đang thịnh hành..."
Lông mi của Long Hi Phượng bỗng nhiên nhảy dựng lên, trong ánh mắt hiện ra sự mờ ám, thản nhiên nói : "Em thật sự muốn... chị cũng không có gánh nặng gì, nếu em không chê chị già, thì chị thật sự muốn thử với em... Như vậy đi, chờ chuyện này kết thúc, chúng ta từ từ tâm sự..."
Phương Hạo Vân vui vẻ đồng ý, chỉ là hắn không thấy được sự gian xảo trong đôi mắt của Long Hi Phượng.
Tình huống bây giờ là đã chuẩn bị xong rồi, chỉ thiếu gió đông thôi.
Người của bộ tộc thủ hộ đã đến đông đủ rồi, bên Phương Hạo Vân đã chiếm ưu thế nhất định, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy Long Chiến và Long Thần.
Hà Thanh dường như cũng nhận được tin Phương Hạo Vân có viện trợ từ Lã Thiên Hành, tâm lý lo lắng rốt cục đã hạ xuống. Có điều vấn đề mới lại xuất hiện, Lã Thiên Hành càng lúc càng hứng thú với lực lượng sau lu7ng Phương Hạo Vân.
Trọng trách trên người Hà Thanh càng lúc càng nhiều, cô phải tiếp xúc với Phương Hạo Vân thêm một bước nữa, để điều tra ra việc này. Nếu không thì sẽ làm Lã Thiên Hành thất vọng.
Tối hôm qua Phương Hạo Vân đã bí mật đến gặp các đội trưởng tại các cứ điểm, dặn dò các công việc liên quan, để bọn họ phối hợp với kế hoạch hành động của Bạch Quý.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyenGG chấm cơm.Hôm nay, hắn phải cải trang làm tùy tùng của Long Hi Phượng để đến chổ Ngũ Gia. Nếu Ngũ Gia không gạt, Long Hi Phượng thì hẳn là có thể thấy mặt Long Thần Long Chiến.
Phương Hạo Vân thậm chí đã chuẩn bị tốt, nếu ở đó không có bảo vệ mạnh mẽ nào cả, thì hắn sẽ ra tay giết chết Long Chiến và Long Thần ngay tại chổ.
Long Hi Phượng cũng tỏ vẻ ủng hộ chuyện này.
Đương nhiên, tình huống cụ thể phải chờ gặp mặt mới biết.
Hà Thanh tiễn hai người ra đến cửa, cẩn thận dặn dò : "Phương thiếu gia, nếu cậu thật sự gặp Long Chiến và Long Thần, hy vọng cậu có thể kìm chế cảm xúc trong lòng, cố gắng không phát sinh xung đột với họ..."
Long Hi Phượng cười : "Thượng tá Hà Thanh, cô lo lắng cho Hạo Vân nhiều vậy, chẳng lẽ cô thích hắn?"
"Bà mới thích hắn" Hà Thanh liếc nhìn Long Hi Phượng : "Tôi không có hứng thú với hắn..."
"Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, thẹn thùng cái gì chứ... Tôi thích Hạo Vân thì thế nào..." Nói đến đây, Long Hi Phượng cười nói : "Thượng tá Hà Thanh, tôi nói nghiêm túc nhé, cô hoàn toàn có thể đem chuyện này báo cáo với ông chủ lớn của cô, có lẽ cô sẽ lập công lớn đấy..."
"Đi thôi, đừng làm chậm trễ thời gian..." Phương Hạo Vân sợ hai người lại cãi nhau, cho nên vội lên tiếng.
Cùng đi lần này còn có Tiểu Đao và lão Lang, tổng cộng có bốn người, Lão Lang phụ trách lái xe, Long Hi Phượng và Phương Hạo Vân ngồi cùng nhau, còn Tiểu Đao thì đi theo phía sau quan sát tình huống bốn phía.
Dọc đường đi, Long Hi Phượng cố ý tựa người vào vai của Phương Hạo Vân, nhìn qua giống đôi tình nhân ấm áp vậy, và Phương Hạo Vân cũng không từ chối. Mùi thơm nồng đậm trên người bà thỉnh thoảng chui vào mũi của Phương Hạo Vân, làm cho hắn ngứa lòng. Trước giờ hắn luôn cho rằng đây là mùi nước hoa, nhưng càng tiếp xúc nhiều, hắn càng xác định, đây không phải là mùi nước hoa, mà là mùi thơm trên cơ thể của chính Long Hi Phượng phát ra.
Hồi trước hắn không tin về mấy cái rồi là tự có mùi thơm trên người đàn bà hoặc đại loại như thế.
Nhưng từ tình huống của Long Hi Phượng mà xem, trên thế giới này quả thật có loại đàn bà tự phát ra mùi thơm.
"Hạo Vân... thơm không?" Long Hi Phượng nghiêng đầu mỉm cười, không biết là thế nào mà tay phải đột nhiên để lên đùi của Phương Hạo Vân, có điều bà không quá ngả ngớn, chỉ đến điểm thì dừng.
"Chị Phượng, với suy đoán của chị, lần này chúng ta đến, có tỷ lệ gặp Long Thần và Long Chiến là bao nhiêu?" Phương Hạo Vân cố ý đổi qua một đề tài khác.
"Chị không biết... Ngũ Gia là một lão cáo già... ông ta làm việc rất cẩn thận, rất ít khi chừa chổ cho người khác đoán. Hạo Vân, cái gì đến sẽ đến, yên tâm đi Long Hi Phượng nói xong, liền quay đầu dựa vào vai của hắn, trông có vẻ rất thân mật và ngọt ngào.
Mà đồng thời, lão Lang cũng mở một bài tình ca trên radio của xe luôn.
Long Hi Phượng híp mắt lại, nhỏ giọng nói : "Chị hy vọng chiếc xe này có thể chạy mãi như thế, chị thích cảm giác ấm áp này..."
Nói đến đây, tâm tình của Long Hi Phượng đột nhiên trở nên kích động : "Hạo Vân, em biết không, hai mươi năm nay, lần đầu tiên chị có cảm giác ấm áp như vậy..."
Phương Hạo Vân âm thầm cười lạnh, người đàn bà này có năng khiếu diễn kịch hơn Kim Phi nhiều. Đúng với câu nói kia, nhân ngoại hữu nhân.
Có điều, diễn trò thì ai mà làm không được, Phương Hạo Vân cười cười, đưa tay về sau lưng của bà, thản nhiên nói : "Chị Phượng, em biết mấy năm nay chị đã chịu khổ rồi, yên tâm đi, từ nay về sau em sẽ thường xuyên đến thăm chị, tâm sự với chị..."