Đảo ánh mắt lên người cô, sau đó cuối cùng dừng lại ngay chổ khu rừng dầy đặc kia.
"Tôi đến đây..." Cầm hai chân cô gái giơ ra, Phương Hạo Vân đẩy thật mạnh một cái. Hắn thành thạo kỹ xảo, hơn nữa Hà Thanh là một người luyện võ, thế chất mạnh hơn con gái bình thường, cho nên lần đầu tiên khi đâm vào cũng không đau đớn như cô tưởng tượng.
Có lẽ là do được bốc tem, hoặc có lẽ là do thân phận, cho nên cảm giác của Phương Hạo Vân vô cùng mãnh liệt, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, hắn đã lên đến đỉnh của dục vọng rồi.
"A!" Một tiếng rống như dã thú vang lên, lửa dục vọng của Phương Hạo Vân đã dâng lên hết mức và ra. Dưới thân hắn, thân hình của Hà Thanh cũng không ngừng run rẩy, hiển nhiên là cũng đã đạt được cực sướng rồi.
Một hồi lâu sau, thân thể của Hà Thanh mới dừng run lại, thở hổn hể nói : "Không ngờ lại tuyệt vời như vậy..."
"Nói như vậy, cô đã bị tôi chinh phục?" Phương Hạo Vân cười hỏi.
"Không!"
Trong đôi mắt của Hà Thanh hiện lên một sự ngượng ngùng, lập tức nói : "Tôi sẽ chinh phục cậu... tôi sẽ dùng cơ thể chinh phục cậu..."
"vì sao lại là cơ thể?" Phương Hạo Vân ngồi dậy, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông của cô, hứng thú hỏi.
"Luận võ công, luận tâm trí, tôi đều không phải là đối thủ của cậu. Tôi là một cô gái, tôi chỉ có thể dùng cái thứ còn lại của tôi..."
"Thượng tá Hà Thanh, cô rất khiêm tốn, thật ra tài trí của cô cũng không tồi.. Tuy rằng thoạt nhìn cô rất tùy tiện, tính tình lại nóng nảy, nhưng tâm tư của cô cũng rất kín đáo. Thôi được rồi, hôm nay là một ngày tốt, không nói mấy cái này. Thế nào? Tối nay có tính ngủ lại không, hay là trở về?" Phương Hạo Vân cười hỏi.
"Tôi muốn ở lại... ngủ yên ổn...." Hà Thanh đang nói thật, bởi vì từ khi đến phố D, thần kinh của cô luôn nằm trong trạng thái căng thẳng, cho đến giờ vẫn chưa từng được ngủ yên một giấc. Phương Hạo Vân là người đàn ông tạo cảm giác an toàn, nếu ngay cả thân cũng đã cho, vậy thì cô còn ngại gì ngủ chung nữa.
"Được rồi, tôi ôm cô ngủ..." Phương Hạo Vân đưa tay ôm lấy cô, đi vào phòng ngủ.
Nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên của Hà Thanh, cho nên Phương Hạo Vân cũng không muốn làm nhiều, nếu đã quyết tâm chinh phục, vậy thì không thể để lại nổi ám ảnh trong lòng cô.
Hà Thanh giống như một con mèo vậy, cuộn người lại nằm trong lòng ngực của Phương Hạo Vân, chỉ một hồi liền ngủ đi.
Hiển nhiên, cô rất mệt.
Hơn nữa còn là mệt chết đi được.
"Cốc cốc!"
Đại khái là tờ mờ sáng hôm sau, một tiếng đập cửa dồn đập đã làm cho hai người mơ ngủ bừng bỉnh. Mà giờ phút này, bọn họ vẫn đang trần trụi, đang ôm lấy nhau, và trong đôi mắt của Hà Thanh hiện lên một vẻ hạnh phúc.
"Hạo Vân, cửa không khóa, chị vào nhé..." Long Hi Phượng đẩy cửa, đi vào phòng của Phương Hạo Vân, mà lúc này, hai người vẫn chưa rời giường.
"Thượng tá Hà Thanh, quả nhiên cô đang ở đây..." Long Hi Phượng cười lạnh một tiếng, nói : "Hèn chi tôi tìm mãi không thấy cô đâu, thì ra cô ở chổ của Hạo Vân... nghĩ thông suốt rồi à... muốn dùng mỹ nhân kế đối phó với Hạo Vân? Để tôi nhìn xem, thân thể của cô rốt cục là có bao nhiêu vốn liếng.... ra đây xem"
Hà Thanh nghe thấy thế, dùng chăn che người mình lại, vẻ mặt rất tức giận.
Phương Hạo Vân hừ lạnh một tiếng, dùng cái giọng nói không được vui nói với Long Hi Phượng : "Chị Phượng, tự tiên xông vào phòng ngủ của người khác không phải là thói quen tốt... có chuyện gì đợi ra ngoài rồi nói, mời chị ra trước" Nói thế nào thì nói, Hà Thanh cũng đã đem thân thể của cô giao cho hắn, làm một thằng đàn ông đầu đội trời chân đạp c... Phương Hạo Vân đương nhiên là phải bảo vệ cho cô.
"Hạo Vân... em vì một người đàn bà mà đối xử với chị như vậy?" Trong đôi mắt của Long Hi Phượng hiện lên một vẻ khác thường, trong lòng tức giận. Cũng không biết vì sao, khi bà thấy Hà Thanh trong phòng của Phương Hạo Vân, trong lòng liền không thoải mái. Lại tận mắt nhìn thấy Phương Hạo Vân đang ôm lấy Hà Thanh, lửa giận trong lòng càng bùng cháy mãnh liệt.
"Được rồi, chị ra ngoài trước đi!" Trong con mắt của Phương Hạo Vân hiện lên một tia lạnh lùng, nói : "Em muốn mặc quần áo... không cần em nhắc lại lần thứ hai chứ?"
"Hừ!"
Long Hi Phượng hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài, trong đôi mắt hiện lên sát ý và oán hận mãnh liệt. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenggg.com
Hà Thanh mỉm cười, đưa tay giữ lấy mặt của Phương Hạo Vân, hôn lên trán hắn một cái, cười nói : "Hi hi... Phương thiếu gia... thật là hết giận... tôi đã sớm không vừa mắt Long Hi Phượng rồi. Thấy hôm nay cậu ra mặt bảo vệ cho tôi, tôi sẽ đến tìm cậu..."
Phương Hạo Vân vỗ nhẹ lên mông của cô vài cái, nói :" Cô đó... được rồi, tôi vĩnh viễn không thể nào hiểu được lòng của đàn bà thế nào cả, không nói nữa, dậy thôi, nhiệm vụ hôm nay tương đối quan trọng"
"Ừ..." Hà Thanh gật đầu, lại hôn lên trán hắn một cái, lúc này mới chịu đứng dậy mặc đồ vào. Lúc xuống giường, Hà Thanh nhanh chóng đi ra ngoài cửa, nhưng khi đến cửa, cô quay đầu lại, cười nói : "Về sau tôi có thể gọi cậu là Hạo Vân không?"
"Ừ!"
Phương Hạo Vân gật đầu, chỉ vào cái tấm lót giường còn dính máu, hỏi : "Cái này... cô không tính giữ làm kỷ niệm hả?"
"Cậu không nhắc tôi cũng quên mất... hẳn là nên giữ lại kỷ niệm" Hà Thanh nghe thấy thế, vội vàng xoay người trở về, có điều cô không lấy tấm lót giường, mà cúi người xuống, há mồm hung hăng cắn một phát lên vai của Phương Hạo Vân, cắn vô cùng mạnh, xem cái vẻ này, quả thật là muốn để kỷ niệm lại trên vai hắn.
"Cô muốn cắn chết tôi à..." Vai của Phương Hạo Vân bị cắn rất sâu, thậm chí là còn bị chảy máu, lúc này, Hà Thanh mới thỏa mãn nhả miệng ra.
Nhưng mà cô nhanh chóng phát hiện ra một hiện tượng khiến cho người ta kinh ngạc. Miệng vết thương trên vai của Phương Hạo Vân, dưới cái nhìn chăm chú của cô, đã nhanh chóng lành lại.
Hà Thanh đổi sắc, có vẻ không tin được những gì mình đang thấy
"Cô nhìn gì?" Cảm nhận được ánh mắt của Hà Thanh không đúng, Phương Hạo Vân lập tức hiểu được, nghiêm mặt, lạnh lùng và nghiêm túc nói : "Nhớ kỹ, cái gì cô cũng không nhìn thấy... Nếu không, tôi không cam đoan sự an toàn của cô..." Phương Hạo Vân không hy vọng thân thể khác thường của mình bị Lã Thiên Hành biết, cho nên cảnh cáo Hà Thanh một phen.
Hà Thanh nhìn thấy sát ý mãnh liệt trong đôi mắt của Phương Hạo Vân, kinh ngạc ngắn ngủi trôi qua, cô liền đưa ra quyết định sáng suốt : "Đúng, cậu nói đúng, tôi không nhìn thấy gì cả..."
"Nhớ kỹ lời cô nói, cô không nhìn thấy cái gì hết..." Phương Hạo Vân nói : "Nếu Lã Thiên Hành biết chuyện này, tôi sẽ không bỏ qua cho cô..."
"Tôi biết!"
Hà Thanh cố gắng cười, vẻ mặt khá là u oán : "Vừa mới có được thân thể của người ta, liền nổi nóng với ngươi ta, đàn ông các người căn bản không phải là thứ tốt"
Dừng lại một chút, Hà Thanh lấy hết dũng khí hỏi : "Hạo Vân, có thể nói cho tôi biết được không? Cậu có phải là quỷ hút máu không? Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói bậy đâu, tôi tự mình biết là được" Trong nhận thức của Hà Thanh, chỉ có quỷ hút máu trong phim mới có năng lực khép miệng vết thương như vậy, cho nên, cô hoài nghi cũng bình thường.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, liền thấy buồn bực, dướng như cái này không phải là lần đầu tiên hắn bị hỏi vậy.
"Thượng tá Hà Thanh, trí tưởng tượng của cô thật phong phú... nhưng mà thân thể của tôi mạnh hơn người thường một chút, sao cô có thể nghĩ tôi là quỷ hút máu được chứ?" Phương Hạo Vân nhìn cái cổ trắng noãn của Hà Thanh, cố ý đưa đầu tới vươn lưỡi ra liếm nhẹ một chút, nói : "Nếu cô hoài nghi, vậy thì tôi cắn cô một cái, xem có thành quỷ hay không"
"Tôi tin!"
Hà Thanh vội vàng nói : "Tôi tin tưởng cậu là con người, không cần thí nghiệm... tôi giúp cậu mặc quần áo vào. Đợi lát nữa chúng ta cùng đến Lam Hải doanh địa..."
Phương Hạo Vân cũng không từ chối việc Hà Thanh hầu hạ mình mặc quần áo vào.
Ngược lại, lúc được Hà Thanh hầu hạ, hắn còn có một cảm giác mới lạ.
Lúc Hà Thanh mặc quần vào cho Phương Hạo Vân, cố ý dùng tay nghịch một chút, kết quả là làm cho tiểu Hạo Vân thức dậy.
"Chơi với lửa, tự thiêu!"
Phương Hạo Vân cười mờ ám, đưa tay ôm lấy eo của Hà Thanh, nói : "Cô phải chịu trách nhiệm... nằm úp xuống, chúng ta làm một lần nữa..."
Hà Thanh khẽ cáu một tiếng : "cậu không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, người ta là lần đầu tiên, cậu lại mạnh mẽ như vậy, chổ đó của người ta bây giờ còn đau... hay là tôi dùng tay giúp cậu?"
Phương Hạo Vân nói : "Thôi được rồi, bây giờ chuyện chính quan trọng hơn, lát nữa tôi sẽ tìm cô tính sổ sau..." Nói xong, Phương Hạo Vân dùng chân khí nội gia, áp chế lửa dục trong lòng.
......................................
Biết Phương Hạo Vân và Long Hi Phượng không bị nổ chết, ngược lại còn bắt đầu chuẩn bị chiến tranh. Bọn họ rất rõ ràng, với thủ đoạn của Phương Hạo Vân, phỏng chừng là không bao lâu nữa sẽ tìm đến.
"Long Gia, anh quả nhiên là là tính toán như thần. Con tiện nhân Long Hi Phượng ấy thật sự là loại hai mặt. Nếu anh không tính trước, tôi thấy chúng ta đã bị nó lừa rồi" Trong phòng chỉ có Ngũ Gia và Long Thần, nhưng nếu có người ngoài ở đây, nhất định sẽ bị lời nói của hai người làm cho khiếp sợ.
Hoàng đế ngầm của phố D lại khách khí với Long Thần như vậy, thậm chí còn có vẻ nịnh nọt, chuyện như vậy mà truyền ra ngoài, phỏng chừng là sẽ gây sóng gió lớn.
"Long Ngũ... tuy rằng Long Hi Phượng là em tôi, nhưng nó bất nhân trước, thì tôi cũng không cần quan tâm nhiều... sau khi thành công, nó sẽ là đồ chơi của cậu. Có điều cậu phải nhớ kỹ, không được giết chết nó, tôi muốn nó phải sống không bằng chết..." Long Thần cười lạnh một tiếng : "Mặt khác, tôi phải nhắc nhở cậu, đợi khi chuyện này kết thúc, chuyện cậu cải trang thành Ngũ Gia cũng không cần nữa. Cho nên, cậu phải chuẩn bị tốt việc chuyển đổi thân phận. Hoàng đế sau này của phố D, chỉ có một mình Long Thần tôi... hiểu không?"
"Long Gia yên tâm, Long Ngũ biết nên làm thế nào..." Nói xong, Ngũ Gia đưa tay kéo cái mặt nạ xuống, để lộ một khuôn mặt hoàn toàn khác với Ngũ Gia. Vẻ mặt rất đáng khinh, mắt nhỏ, mũi to, môi lại dày, lổ tai giống như Trư Bát Giới bậy, cực kỳ khó coi...
"Từ giờ trở đi, phố D không còn Ngũ Gia... chỉ còn Long Gia..." Sau khi lột mặt nạ xuống, "Ngũ Gia" liền cung kính nói với Long Thần.
Nếu Long Hi Phượng mà có ở đây, nhất định là sẽ nhận ra người này. Bởi vì đây không phải là người lạ, mà chính là võ giáo đầu của Long gia Long Ngũ. Mười năm trước đây, bởi vì nhìn trộm người ta tắm rửa mà bị Long Chiến đuổi ra khỏi sơn trang Long gia. Người của Long gia còn tưởng rằng hắn đã chết già rồi, không ngờ rằng hắn không chết, ngược lại còn tìm đến nhị thiếu gia Long gia Long Thần.
Năm năm trước, Long Thần đã bí mật giết chết hoàng đế ngầm của phố D, dùng thuật dịch dung để cho Long Ngũ thế thân. Làm Ngũ Gia giả, khiến cho hắn được thử nghiệm cái cảm giác trên cao.
Bây giờ tuy rằng trở về nguyên hình, nhưng địa vị của hắn vẫn không thấp, bởi vì đây là lời hứa của Long Thần dành cho hắn.
Long Ngũ là một con người rất thức thời, tuy rằng năm năm trước hắn đóng vai một ông vui, hắn rất thích cái cảm giác ấy, nhưng hắn rất rõ ràng bổn sự của mình.
Đấu với Long Thần, hắn tuyệt đối không có kết quả tốt.
Trong tình huống như vậy, hắn đã đưa ra một quyết định sáng suốt, tiếp tục bám theo Long Thần.
Mà Long Thần cũng rất thưởng thức và cẩn thận với Long Ngũ, bởi vì tài năng của Long Ngũ rất xuất chúng, đây là điều không cần nghi ngờ. Từ việc mười năm trước hắn tìm đến, sau đó bày mưu giết chết Ngũ Gia, đã biểu hiện ra mưu kế cao siêu của hắn.
Cho nên, mặc Long Thần rất thích mưu lược của hắn, nhưng ông ta cũng rất lo lắng, và luôn cảnh giác ở mọi thời điểm.
Theo tình huống trước mắt, Long Ngũ vẫn còn là một người có giá trị lợi dụng, Long Thần vẫn còn cần sự trung thành và mưu kế của hắn, mà ông ta cũng đã cho Long Ngũ rất nhiều đàn bà.
"Long Ngũ, tôi muốn yên lặng một chút... cậu đi ra ngoài thu xếp đi.. Nhớ kỹ, phải bắt sống Long Hi Phượng, còn Phương Hạo Vân, giết không tha..." Long Thần dặn dò một tiếng, sau đó phất tay, ý bảo hắn rời đi.
Long Ngũ cung kính lui ra, vội vàng bắt đầu tuần tra doanh địa. Vì tương lai, vì tiền đồ, hắn tuyệt đối không thể làm qua loa được.
"Tíc tíc tíc..."
Trong lúc Long Ngũ tuần tra, thì hệ thống báo động của doanh địa đã vang lên, phát hiện ra kẻ địch đến. Long Ngũ không nói nhiều lời, lập tức ra lệnh đề phòng, chỉ cần có người tiếp cận doanh địa, thì lập tức bắn chết.