Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 615


Phương Hạo Vân hơi kinh hãi, thanh bảo kiếm đó tựa hồ hơi quái dị, theo lẽ thường mà nói, nếu hắn vận công đủ, thì vũ khí của đối phương sẽ bị gãy, nhưng thanh bảo kiếm trong tay Long Thần lại không bị gì cả, có thể thấy được đây là một bảo bối không tồi.

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân quyết định tìm cơ hội cướp lấy thanh bảo kiếm này.

Một kích không có kết quả không làm cho Phương Hạo Vân rùng mình, trong nháy mắt đã đánh ra đòn thứ hai, hai lần tấn công đều có tốc độ ngang nhau, không thể so sánh được.

Tốc độ tấn công như vậy, Long Thần căn bản là không phản ứng kịp.

Rơi vào đường cùng, Long Ngũ đành phải tự mình giơ đao ra đón, tranh thủ thời gian cho Long Thần.

"RẮC!"

Một tiếng gãy vang lên, thanh đao của Long Ngũ đã bị Thiên Phạt chém gãy, và chém luôn cánh tay phải của hắn làm hai đoạn. Sau một tiếng hét thảm, cả người Long Ngũ ngã vật ra đất, máu tươi theo cánh tay chảy ào ào ra.

Long Ngũ đứng chịu đòn đã cho Long Thần thời gian, ông vội vàng giơ bảo kiếm lên, đâm về hướng cổ họng của Phương Hạo Vân, một kiếm này nếu đi chuẩn, thì khẳng định sẽ mất mạng.

Lực lượng của Long Thần không hề nhỏ, Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, phát toàn bộ công lực trong người ra, tăng tốc độ lên đến cực hạn lớn nhất.

Trong giây phút ấy, Thiên Phạt đã đưa lên cản đòn tấn công của Long Thần, vũ khí hai người chạm vào nhau một cái, phát ra tiếng kim loại va chạm nhức óc. Truyện Tiên Hiệp - TruyenGG

Long Thần bị phản chấn lùi về mấy bước, cố gắng đứng vững lại, tay phải cầm kiếm hầu như đã bị tét hết da, sắc mặt tái nhợt, khí tức cuồng loạn, trong lòng thì tràn ngập sợ hãi.

Hiển nhiên, ông đã đoán sai rồi, cho dù là hai người liên hợp lại cũng không thể chống đỡ Phương Hạo Vân.

"Mày đã đả thông Nhâm Đốc hai mạch?" Trong tình huống như vậy, chỉ có một lời giải thích, ánh mắt của Long Thần đã trở nên tuyệt vọng.

Phương Hạo Vân cười to : "Bây giờ ông hiểu thì quá muộn rồi..."

"Chịu chết đi..." Đòn vừa rồi đã làm cho Long Thần bị thương rất nặng, sức chiến đấu đã không còn, Phương Hạo Vân quyết định ra tay, để tránh xảy ra thêm việc phiền toái.

"Khoan đã!" Long Hi Phượng gọi Phương Hạo Vân lại, cầu xin : "Hạo Vân, để chị ra tay!"

"Chị... sao lại như thế, ông ta nói thế nào cũng là anh của chị..." Phương Hạo Vân hơi khó xử.

"Không sao!"

Long Hi Phượng cười ngạo nghễ, nói : "Hạo Vân, vừa rồi hai chúng ta nói chuyện em cũng nghe rồi đấy... chị và hắn căn bản là không có tình thân..."

"Tiểu Phượng... đến đi, anh tình nguyện chết trong tay người nhà..." Chết đến nơi rồi, tâm tình của Long Thần trở nên bình tĩnh rất nhiều. Nhưng mà ông rất đau khổ, những công sức ông bỏ ra để xây dựng cơ nghiệp bao nhiêu năm, nháy mắt đã không còn.

Dừng lại một chút, Long Thần đưa mắt chuyển về hướng Phương Hạo Vân, cười nói : "Phương Hạo Vân, mày thật sự rất mạnh, ít nhiều gì tao cũng nên nhắc nhở mày, tránh xa Long Hi Phượng. Nếu không tương lai của mày cũng không tốt hơn tao. Một người đàn bà bị điên đáng sợ thế nào, trên đời này chẳng ai biết được..."

"Chết đến nơi rồi còn châm ngòi ly gián..." Trong con mắt của Long Hi Phượng hiện lên một tia tàn nhẫn, thân hình nhoáng lên, lập tức xuất hiện trước mặt Long Thần, tung một chưởng thật mạnh lên ngực của Long Thần.

"Ầm!" Một tiếng.

Thân hình của Long Thần bay ngược về sau, lúc rơi xuống đất cũng đã tắt thở.

Long Ngũ thấy như vậy, ba hồn bảy vía chạy đi hết, chuẩn bị chuồn, nhưng mà tâm tư của hắn đã bị Long Hi Phượng nhìn ra, cười lạnh nói : "Nói cho tôi biết, Ngũ Gia đâu? Nói ra chổ của Ngũ Gia, tôi sẽ tha chết..."

Long Ngũ nghe thấy thế, hai mắt đảo một vòng, trong lòng lập tức nảy sinh kế hoạch : "Tôi nói, em không được giết tôi..."

"Nói!" Phương Hạo Vân quát lớn một tiếng : "Anh không có sự lựa chọn..."

Long Ngũ bị khí thế của Phương Hạo Vân làm cho trấn trụ lại, thân hình mềm nhũn ra, lập tức quỳ xuống đất, đem chuyện mình giả làm Ngũ Gia kể ra rõ ràng.

Có lẽ là do quá choáng váng, cho nên ngay cả việc thèm muốn nhan sắc của Long Hi Phượng cũng nói ra luôn.

Long Hi Phượng nghe thấy thể, quát lớn một tiếng, tung chân đá một phát vào giữa đũng quần của Long Ngũ. Chỉ tội nghiệp cho Long Ngũ, kêu thảm một tiếng, bay ngược ra sau, dưới thân chảy máu ròng ròng, chết rất là thảm

Phương Hạo Vân âm thầm kinh hãi, Long Hi Phượng quả thật không phải tàn nhẫn bình thường.

"Không ngờ rằng Ngũ Gia đã sớm bị hại..." Long Hi Phượng thở dài : "Hạo Vân, chuyện lần này cũng nhờ có em, nếu không thì chỉ dựa vào một mình chị, căn bản không phải là đối thủ của bọn họ"

Đầu đảng đã bị diệt, những người còn lại thì dễ xử lý rồi. Phương Hạo Vân dẫn dắt võ sĩ của bộ tộc thủ hộ, giết hết tất cả không chừa một ai.

Căn cứ theo nguyên tắc nhổ cỏ tận gốc, toàn bộ nanh vuốt của Lam Hải doanh địa đều bị tàn sát không chừa một ai. Vốn đây là một căn cứ quân đội, nhưng đã nhanh chóng trở thành một địa ngục Tu La, tình huống vô cùng thê thảm.

Hà Thanh và Long Hi Phượng đã thật sự thấy được bộ mặt tàn nhẫn của Phương Hạo Vân.

Hai người lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, có điều vẻ mặt của Long Hi Phượng thoải mái hơn Hà Thanh một chút, dù sao bản thân bà cũng là một người tàn nhẫn mà.

Tốc chiến tốc thắng, sau khi dọn dẹp hiện trường xong, tất cả võ sĩ của bộ tộc thủ hộ lập tức rút đi, trở về nơi của mình.

Những người mà Phương Hạo Vân mang đến từ Hoa Hải cũng đã trải qua lễ rửa tội bằng máu, đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Toàn bộ sự việc này, bên Phương Hạo Vân không chết quá nhiều, chỉ có hai mươi người, và bị thương hơn trăm người, so với bên Long Thần và Ngũ Gia thì cái này là không đáng kể.

Căn cứ theo kế hoạch trước đó, công việc giải quyết hậu quả sẽ do Lã Thiên Hành xử lý, còn Phương Hạo Vân, Hà Thanh và Long Hi Phượng thì trở về, để tránh bị người nước Z làm phiền.

Hành động lần này tuy rằng làm chuyện xấu rất nhiều, nhưng mà đối với Phương Hạo Vân mà nói, thu hoạch cũng rất khá. Không nói về chuyện tiêu diệt kẻ địch, chỉ iêng biểu hiện lần này của hắn đã làm thuyết phục đám võ sĩ của bộ tộc thủ hộ tại Đông Nam Á, đây là một thu hoạch vô hình rất lớn.

Bên Hà Thanh cũng chiếm được một thứ lớn, vì nước vì dân mà diệt trừ tai họa ngầm, giành lấy được nhiều lợi ích cho quốc gia.

Thu hoạch của Long Hi Phượng cũng không kém, ít nhất là thù hận về Long gia đã hoàn toàn chấm dứt, và từ nay về sau, bà đem tất cả thù hận đổ lên đầu của Phương Hạo Vân.

So với Long Thần, bà tình nguyện đấu với Phương Hạo Vân.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, Phương Hạo Vân đã về đến Hoa Hải được một tuần rồi, và trong vòng một tuần này, hắn bận tối mặt luôn. Đầu tiên là phải xử lý những chuyện bị đình trệ tại tập đoàn Đằng Phi, sau đó là vấn đề đi thăm hỏi những người phụ nữ của mình.

Bây giờ hắn không có thời gian rãnh rỗi, chuyện Hàn gia còn chưa giải quyết xong, cha con Tần gia đã bị dì Bạch giam ở Hoa Hải, tạm thời vẫn chưa ra tay.

Việc này phải để Phương Hạo Vân tự mình xử lý.

Sau khi cẩn thận thương lượng với Trần Thiên Huy, Phương Hạo Vân quyết định ngày mai đến tập đoàn Hàn thị để dự thính cuộc họp, nhìn xem tình huống thế nào rồi quyết định.

Tối nay, hắn đã có thể ngủ an giấc tại tiểu khu Lam Tâm Hoa Viên.

Biết được người yêu sẽ về tối nay, Trương Mỹ Kỳ và Bạch Lăng Kỳ đều bắt đầu giải quyết công việc từ trưa, xong rồi trở về chuẩn bị những món ăn mà hắn thích nhất.

Vốn Trương Mỹ Kỳ đang mang thai, Bạch Lăng Kỳ không muốn để cho cùng nấu cơm, nhưng cô nhất quyết muốn giúp. Cũng may là Trương Mỹ Kỳ đã được dì Bạch cho uống thuốc dưỡng thai rồi, cho nên cũng không sợ vận động nhiều, không sợ mệt nhọc. Nếu không thì nhìn cái bộ dáng hưng phấn của cô, đứa nhỏ sẽ nguy hiểm mất.

Sau khi ra về, Phương Hạo Vân liền nhanh chóng chạy về nhà, nhìn thấy Kỳ và chị Mỹ Kỳ đều bận, hắn cũng thấy ngại không dám ngồi đợi cơm. Tự giác đi đến phòng bếp giúp một tay, kéo Trương Mỹ Kỳ ra, để cô ấy ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi.

Sau khi chuẩn bị xong, Kỳ cũng đuổi hắn ra ngoài luôn, để hắn ra bầu bạn với chị Mỹ Kỳ, còn mình thì tự nấu.

"Chị Mỹ Kỳ, để cho em nghe tim của cục cưng đập một chút..." Phương Hạo Vân ngồi xổm xuống, đưa lổ tai lại sát bụng của chị Mỹ Kỳ, cẩn thận lắng nghe nhịp tim của đứa nhỏ.

"Ai da..."

Đúng lúc này, Trương Mỹ Kỳ than nhẹ một tiếng, cười nói : "Thằng nhóc này biết ba nó đến, liền tỏ vẻ hưng phấn, đá chị vài cái..."

"Haha!"

Phương Hạo Vân mỉm cười, đưa tay lên khẽ vuốt bụng của chị Mỹ Kỳ, cười nói : "Chị Mỹ Kỳ, chờ thằng ku này sinh ra, em sẽ đánh mông nó báo thù cho chị..."

"Em dám...'

Trương Mỹ Kỳ tức giận nói : "Em dám đánh con chúng ta, chị liều mạng với em..."

"Đùa chút ấy mà... tiểu bảo bối của chúng ta sinh ra, em thương nó còn không kịp, sao lại đánh nó... Đúng rồi, chị Mỹ Kỳ, chị đã nghĩ tên của đứa nhỏ chưa?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Em làm ba mà, em tự đặt đ... Nếu không để cho ba em suy nghĩ..." Trương Mỹ Kỳ bây giờ là người rất hiểu chuyện, cô dường như có thể hiểu được tâm nguyện của Phương Tử Lân.

"Được rồi, hôm nào chúng ta về nhà một chuyến, để cho ba tự đặt tên cho đứa nhỏ..." Phương Hạo Vân rất hài lòng với thái độ của chị Mỹ Kỳ, đứng dậy ngồi đến bên cạnh cô, hai người cùng ôm nhau, trông rất vui và hạnh phúc.

Tay nghề của Bạch Lăng Kỳ càng lúc càng cao, chỉ sau khoảng bốn mươi phút, cô đã nhanh chóng dọn lên một bàn đầy đồ ăn, tất cả đều là các món Phương Hạo Vân thích ăn, đồng thời cũng tốt cho phụ nữ mang thai.

Sau khi ăn cơm chiều xong, ba người ngồi trong phòng khách xem TV nói chuyện phiếm, bầu không khí có vẻ sinh động, mãi cho đến mười giờ tối, Trương Mỹ Kỳ mới đứng dậy nói : "Không còn sớm nữa, chị phải nghỉ ngơi..."

Phương Hạo Vân cười mờ ám : "Cùng nhau..."

"Không được!"

Trương Mỹ Kỳ liếc nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Dì Bạch đã nói rồi, mấy tháng gần đây chúng ta không thể ở chung phòng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa nhỏ... Em Kỳ, tối nay vất vả cho em.,.." Nói xong, Trương Mỹ Kỳ cười hì hì, đứng dậy khỏi ghế sofa, đi vào trong phòng ngủ của mình.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, và cả hai đều im lặng, bốn mắt nhìn nhau, và đùng một cái, hai người liền ôm lấy nhau.

Khi tay của Phương Hạo Vân đặt lên mông của Bạch Lăng Kỳ, thân hình của cô liền run lên, hai má đỏ ửng, đưa mắt lên nhìn Phương Hạo Vân : "Hạo Vân... anh cuối cùng đã về, anh biết không, mấy ngày nay bọn em lo cho anh lắm..." Trong con mắt của cô có vui vẻ, có lo lắng, có u oán, cũng có tình cảm mãnh liệt...

Giọng nói kiều mị của Bạch Lăng Kỳ nỉ non bên tai của Phương Hạo Vân, mang theo tiếng thở dốc nhè nhẹ : "Hạo Vân... anh yêu, em nhớ anh muốn chết rồi... tối nay yêu em đi..."

Tiếng thở dốc, ánh mắt say mê của cô đủ làm lạc đường bao nhiêu gã đàn ông si tình, làm cho Phương Hạo Vân không kìm lòng được, đưa tay cởi áo của cô ra.

Bạch Lăng Kỳ đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu lên vai của Phương Hạo Vân, nhỏ giọng nói : "Vào phòng ngủ đi, đừng ảnh hưởng đến chị Mỹ Kỳ..." Bạch Lăng Kỳ biết rõ lát nữa mình sẽ kêu rất to, cho nên vội kéo Phương Hạo Vân vào phòng, sau đó đóng chặt cửa lại.

Chỉ một lát sau, bên trong phòng liền tấu lên bài ca của dục vọng.

...................................

Hôm nay là hội nghị đầu tiên của tập đoàn Hàn thị từ sau khi Hàn Sơn qua đời, toàn bộ lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đều được mời đến họp. Hàn Tuyết Nhi là người kế thừa hợp pháp của tập đoàn Hàn thị, mang theo Tần Tú Văn đến tham dự, còn Phương Hạo Vân thì tùy ý kiếm một góc ngồi xuống, chậm rãi đợi cuộc họp bắt dầu. Trước khi thấy rõ tình huống, hắn không muốn tùy tiện hành động, làm như vậy sẽ khiến cho tập đoàn Hàn thị rung rinh

Đương nhiên, sự xuất hiện của Phương Hạo Vân đã làm cho vài người chú ý. lãnh đạo của tập đoàn không nhiều lắm, chỉ khoảng hai mươi người, tất cả đều quen biết nhau. Hôm nay đột nhiên xuất hiện một người lạ, cho nên mọi người tương đối cảnh giác. Nhất là Đới Cường, trong khoảng thời gian này, mẹ con Hàn Tuyết Nhi dường như có ý rất cung kính với hắn. Trực giác nói cho hắn biết, đây là sự bình yên trước cơn bão, cho nên, khi khuôn mặt mới Phương Hạo Vân xuất hiện, hắn liền quan sát vài lần.

Phương Hạo Vân cố ý hạ thấp, làm ra vẻ lười nhác, ngay cả quần áo trên người cũng không gọn gàn, khiến cho người ta có cảm giác không được tốt.
Bình Luận (0)
Comment