Phương Hạo Vân dùng cơ thể không cho Vương Hà nhúc nhích, nhìn chăm chú vào mắt cô, thản nhiên cười nói : "Tôi hy vọng chuyện hôm nay, chị không cần nói cho Tuyết Nhu biết. Về phần vì sao, chị là người thông minh, hẳn là cũng biết rõ nguyên nhân rồi"
Nhìn người đàn ông làm cho kẻ khác oán hận này, Vương Hà cắn răng chửi : "Đồ lưu manh, đồ vô sỉ..."
Phương Hạo Vân khẽ cười, không thèm để ý đến tiếng chửi của Vương Hà, tay của hắn bắt đầu chạy dọc lên trên cổ của cô, và cuối cùng dừng lại ở vành tai.
Vành tai là bộ phận mẫn cảm của đàn bà.
Nghe nói có vài người chỉ cần sờ vành tai thôi cũng đã đạt cực sướng rồi.
Phương Hạo Vân không biết Vương Hà có phải là loại người này không, cho nên hắn muốn thử xem...
Hắn cúi người đè Vương Hà đang hoảng sợ xuống, tay cũng bắt đầu chậm rãi di chuyển trên bộ ngực của cô. Bởi vì sau khi vuốt ve vành tai của Vương Hà cũng không xuất hiện phản ứng như hắn mong muốn.
Bộ ngực của Vương Hà khá vĩ đại, và rất co dãn, nắn trong tay một chút thôi đã làm cho Phương Hạo Vân không muốn buông tay rồi, hơn nữa trên cơ thể cũng đã xuất hiện phản ứng của người đàn ông bình thường.
Tuy rằng biết rõ là không dùng được, nhưng Vương Hà vẫn không ngừng giãy dụa, đây chính là nguyên tắc của cô. Giãy dụa là phản đối, là vấn đề thái độ, còn thành công hay không là vấn đề năng lực.
Năng lực không đủ thì đừng có ho, nhưng ít ra Vương Hà cũng muốn biểu hiện sự kháng cự trong lòng với Phương Hạo Vân.
Chỉ tiếc là cô quên mất một chi tiết quan trọng, đàn ông thích cảm giác chinh phục. Vương Hà càng kháng cự, chỉ càng làm kích thích dục vọng của đàn ông.
Phương Hạo Vân ôm lấy eo của cô, dùng tay tàn phá bộ ngực của cô.
Vương Hà giãy dụa cười lạnh : "Chẳng lẽ cậu chỉ biết dùng sức mạnh sao? Tất cả đàn bà bên cạnh cậu đều bị cậu dùng thủ đoạn này hết à.. Như vậy thì cậu quả thật đúng là thất bại... Cho dù cậu chiếm được cơ thể của tôi thì thế nào, bởi vì cậu vĩnh viễn không có khả năng chiếm được tim của tôi..."
Nghe Vương Hà nói vậy, Phương Hạo Vân lập tức cười nói : " Tôi biết. Cho đến giờ tôi cũng chưa từng nghĩ là sẽ chiếm được tim của chị, tôi chỉ muốn dạy dỗ chị một phen, để chị trở nên nghe lời thôi... không hơn!"
"Lưu manh, vô sỉ!" Vương Hà tức giận chửi mắng.
"Tùy chị, muốn nói gì nói..." Phương Hạo Vân ôm lấy Vương Hà, cười xấu xa : "Tôi có thể hỏi chị một câu không? Chị vẫn còn tem chứ?"
"Cậu thích gái trinh?" Vương Hà chớp mắt, đột nhiên nói : "Nói thật cho cậu biết, tôi đã lên giường với hàng trăm người đàn ông rồi. Cái ngành giải trí này cậu cũng biết, bên trong là sự dơ bẩn và xấu xa... Tuy rằng trong lòng thuần khiết, nhưng cơ thể của tôi lại..."
"Haha!"
Tay của Phương Hạo Vân tăng tốc độ lên, dùng sức xoa nắn vài cái, cười khinh thường nói : "Chị đang làm nhục trí thông minh của tôi à? Chị cho rằng với những lời này có thể làm mất quyết tâm dạy dỗ chị của tôi sao? Đứng nói là chị còn tem, cho dù chị có thật thì tôi cũng không sao cả... Tôi chỉ muốn dạy dỗ chị...."
"Đàn ông vô sỉ, buông ra..." Vương Hà liều mạng giãy dụa, tay không ngừng đánh lên ngực của Phương Hạo Vân, nhưng cái đánh của cô căn bản là không có tác dụng.
Phương Hạo Vân cười lạnh, nói : "Chị Hà, loại đàn bà không được ai yêu như chị, gặp tôi là may mắn đấy. Nế không phải nể tình quan hệ của chúng ta, tôi cũng lười dạy dỗ chị..."
Sự khinh miệt của Phương Hạo Vân, làm cho lòng Vương Hà đau đớn.
Từ trước đến giờ, Vương Hà liền cảm thấy rằng mình có tài trí hơn người, bởi vì cô là người đại diện cho nữ hoàng âm nhạc. Toàn bộ người trong ngành giải trí đều phải nể mặt cô. Cho dù là ngôi sao điện ảnh, hay đạo diễn truyền hình, khi thấy cô đều phải cung kính gọi một tiếng chị Hà.
Chỉ là bây giờ, trong mắt của Phương Hạo Vân, cô giống như một con kiến vậy.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGGSự tương phản lớn làm cho cô đau đớn. Phương Hạo Vân khinh miệt cô, làm cho cô cảm thấy rằng mình đúng là hèn mọn như thế.
"Giết tôi đi... giết tôi đi..." Vương Hà ra sức vùng vẫy, tránh khỏi cái ôm của Phương Hạo Vân, cô không muốn bị sỉ nhục nữa.
Chỉ là sức của cô quá nhỏ, đối với Phương Hạo Vân căn bản không tính là cái gì hết. Ngược lại, sự gào thét của cô càng làm cho Phương Hạo Vân bất mãn.
"Xẹt!"
một tiếng, Phương Hạo Vân xé áo của cô ra, trực tiếp dùng tay đùa nghịch và khiêu khích bầu ngực của cô, đồng thời, con mắt hắn cũng nhìn chằm chằm mặt của Vương Hà.
Không biết vì sao, Vương Hà đột nhiên sợ hãi con mắt của Phương Hạo Vân, hơn nữa, dưới sự khiêu khích của hắn, thân thể của cô dần nóng lên, nụ hoa cũng chậm rãi trở nên cứng rắng, một cảm giác tê dại ở ngực tràn lan khắp người cô.
Phương Hạo Vân cười nói :"Chị Hà, xem ra chị cũng đã có cảm giác, xem ra chị thật sự đúng là biết yêu, yên tâm đi, hôm nay tôi sẽ từ từ thương chị..."
Cơ thể của Vương Hà run lên, cô cắn môi nói : "Tôi không thỏa hiệp với cậu, tôi không có cảm giác, tôi không có ..."
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đầy oán hận của Vương Hà, cười nói : "Chị có... hơn nữa cảm giác của chị còn rất mãnh liệt, bởi vì cơ thể của chị bắt đầu run rẩy rồi..."
Vương Hà nghe thấy thế, đau đớn nhắm hai mắt lại, nước mắt trong suốt chảy dài lên hai má.
Cô tin rằng đàn bà sống bằng lý trí, nhưng mà biểu hiện hôm nay của cô đã không như vậy. Trong lòng cô rõ ràng oán hận người đàn ông này, nhưng mà thân thể lại truyền đến cảm giác tê dại.
Niềm tin của cô bắt dầu dao động rồi.