"Là thật!" Phương Hạo Vân cũng không kiêng kỵ thân phận của Trần Thanh Thanh, nghiêm túc nói : "Lực lượng trong tay em, người bình thường tuyệt đối không có khả năng tưởng tượng được. Thanh Thanh, nếu chị thật sự muốn tốt cho ông ngoại của chị, vậy thì chị nên tìm cơ hội khuyên bảo ông ta, đừng có ý đồ khống chế em, hoặc đối phó em... Nếu không, người chịu thiệt chỉ là ổng mà thôi, chứ không phải em, em có niềm tin và lực lượng tuyệt đối..."
"Ừ, chị biết!" Trần Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu, lập tức nói : "Hạo Vân, chị lại cầu em đồng ý với chị thêm một chuyện, chị biết bên cạnh em có rất nhiều đàn bà, và mỗi người đều rất vĩ đại, cho đến giờ chị vẫn chưa từng hy vọng rằng có thể hưởng thụ tình yêu của em một mình, chị chỉ hy vọng rằng,sau này mặc kệ em có bao nhiêu người, thì em cũng đừng quên chị... Chỉ cần chiếm được một chổ nhỏ nhoi trong lòng em, chị đã cảm thấy mỹ mãn rồi...."
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, nhưng lập tức gật đầu.
Nói thật, yêu cầu này của Trần Thanh Thanh không hề quá đáng, thậm chí là có thể nói rằng, yêu cầu của cô rất thấp, Phương Hạo Vân thậm chí còn cảm thấy áy náy nữa.
Nhìn thấy Phương Hạo Vân gật đầu, Trần Thanh Thanh cười một cách kiều diễm với hắn, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, đưa môi của mình lên, chủ động hôn lấy miệng của hắn.
Phương Hạo Vân hiểu rằng, tình yêu của Trần Thanh Thanh dành cho mình không hề thay đổi.
Lã Thiên Hành có lẽ đã thật sự tiến hành tẩy não chị ấy, nhưng tình yêu là bao la, tình yêu là không giới hạn... Kiểu giáo dục của Lã Thiên Hành chưa chắc đã giết được tình yêu trong lòng chị ấy.
Chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người cô, Phương Hạo Vân cẩn thận thưởng thức cơ thể đã được trải qua huấn luyện của cô, da thịt của cô rất co dãn, hơn nữa còn có một bùng nổ mãnh liệt.
Ánh mắt của Phương Hạo Vân dừng lại trên ngọn núi cùa Trần Thanh Thanh, tim của hắn đập nhanh hơn, tay vuốt ve không chút do dự.
Ngay lập tức, Trần Thanh Thanh phát ra một tiếng thở dốc nặng.
"Hạo Vân... chị muốn em ăn...." Trần Thanh Thanh trở nên chủ động hơn, có lẽ là kết quả trong khoảng thời gian tập huấn ấy mà.
Đối mặt với sự hấp dẫn như vậy, Phương Hạo Vân quả thật là không thể khống chế mình được nữa, trong lúc không ngừng xoa nắn, hắn cũng cúi đầu xuống, dùng miệng ngậm lấy nụ hoa kia, bắt đầu mút vào.
Dưới sự kích thích như vậy, thân thể của Trần Thanh Thanh không ngừng vặn vèo, cặp mông cũng bắt đầu nhón lên, giữa hai đùi trở nên tê dại, những tiếng rên rỉ và thở dốc phát ra từ trong miệng càng trở nên mãnh liệt hơn.
Trần Thanh Thanh mở mắt, nhìn hắn nói : "Hạo Vân, chị khó chịu... vào đi... đừng chọc chị nữa..."
Được sự chủ động cầu hoan của cô, Phương Hạo Vân không nói nhiều nữa, cầm hai đùi của cô tách ra, bắt đầu tiến vào cơ thể của cô.
Trong đôi mắt của Trần Thanh Thanh hiện lên một niềm vui mừng, cặp mông nảy lên phối hợp với sự chinh phạt của hắn.
Hôm nay là lần thứ hai của Trần Thanh Thanh, tuy rằng ở dưới vẫn chưa được mở hoàn toàn, nhưng mà nhờ có chất dịch bôi trơn làm cho cô nhanh chóng thích ứng với sự thô bạo và sức mạnh của hắn.
Cô cảm thấy rằng cơ thể của mình dần bốc cháy lên, cô cần sự chinh phạt và thô bạo lớn nhất của hắn, vì thế, cô ôm chặt lấy cổ của hắn, sợ rằng hắn sẽ rời khỏi cơ thể của mình trong thời khắc mấu chốt.
Hai cơ thể cứ quấn quít lấy nhau như thế, cứ triền miên như thế không dứt...
"Hạo Vân... yêu chị... chị muốn lên trời... a....." Cả cơ thể của Trần Thanh Thanh biến thành một đường cong, tiếng rên rỉ trong miệng cũng trở thành tiếng kêu to.
Thường hay nói phụ nữ rất có lý trí, nhưng trong dục vọng, lý trí của phụ nữ thường không kéo dài, nếu không như vậy thì một Trần Thanh Thanh luôn luôn đoan trang sẽ không có khả năng kêu ra những thứ tiếng như thế.
Khi cơn sóng sung sướng đánh ập vào trong lòng của Trần Thanh Thanh, cô ôm chặt lấy Phương Hạo Vân, sau đó rên rỉ một cách phóng túng, bây giờ, cô cảm thấy rằng mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Trần Thanh Thanh đã quyết định rồi, đem tất cả của mình kính dâng cho người đàn ông mình yêu, không chỉ là thân thể, mà còn là linh hồn.
Sau khi tình cảm mãnh liệt trôi qua, Phương Hạo Vân chỉ cảm thấy rằng cả người thoải mái không nói nên lời, Trần Thanh Thanh cũng đang đỏ mặt, cuộn người trong lòng Phương Hạo Vân, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc và ngọt ngào : "Hạo Vân, chị yêu em..."
"Chị Thanh Thanh, em cũng yêu chị!" Phương Hạo Vân đáp lại một câu, cúi đầu xuống, hôn lên khuôn mặt của cô một chút : "Chị Thanh Thanh, rời khỏi ông ngoại của chị đi... đến tập đoàn của em, giúp em làm việc..."
Trần Thanh Thanh lắc đầu, nói : "Hạo Vân, xin lỗi, chị không thể đồng ý với em... chị không thể rời SeeDs, tin tưởng chị, chị làm vậy cũng là vì em"
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, nhưng cũng gật đầu, vuốt ve cái mông tròn và mịn của cô, thản nhiên nói : "Chị Thanh Thanh, em tin tưởng chị..."
"Cảm ơn!" Trong con mắt của Trần Thanh Thanh đã tràn đầy nước.
........................................
Dưới sự ủng hộ của lượng tài chính lớn, và dựa vào năng lực của thiên tài tài chính Bạch An Viễn, trong cuộc chiến trên thị trường tài chính sáng ngày hôm sau, ông ta đã giành được thế thắng.
Theo tình thế trước mắt mà thấy, thắng lợi chỉ còn lại vấn đề thời gian thôi.
Đồng thời, thông qua lần đối kháng tài chính này, dđã cho ra một tin tức, Edward cũng không có lực lượng quá lợi hại tại gia tộc Morgan. Nếu không thì ngay từ lúc bắt đầu, Edward đã tạo nên sự chèn ép không thể đỡ nổi rồi, sao có thể để cho Bạch An Viễn dễ dàng phản công và giành chiến thắng hcu71.
Dựa theo chỉ thị của Phương Hạo Vân, Bạch An Viễn lập tức đánh mạnh vào tập đoàn Edward, và làm cho Edward chịu tổn thất nặng nề.
Bạch An Viễn vui không chịu nổi, bởi vì Edward cũng chính là kẻ thù của ông ta mà
Sau một tuần, cuộc chiến tài chính đã chính thức hạ màn, dựa vào năng lực và lượng tiền khổng lồ trong tay, Bạch An Viễn đã đập tan âm mưu của Edward, đồng thời thu được hơn hai trăm triệu vào tay.
Khấu trừ đi lợi tức của Lã Thiên Hành, thì vẫn còn chút lợi nhuận.
Thông qua chuyện lần này, Phương Hạo Vân càng có kỳ vọng cao hơn về chuyện sáng lập đế quốc tài chính của Bạch An Viễn, đồng thời tràn ngập tin tưởng với hắn.
Hạng mục bên thôn Lưu Thủy cũng truyền tin đến, khu sinh thái và làng du lịch đã hoàn thành trên cơ bản rồi, bây giờ đang trong giai đoạn nghiệm thu và trang hoàn.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGGCăn cứ theo báo cáo của Bạch Phúc và Tạ Mai Nhi, sau Trung Thu, hạng mục nhóm du lịch đầu tiên sẽ khởi động, và tiến hành công trình thứ hai.
Sau khi nhận được tin, Phương Hạo Vân liền cho Bạch Phúc và Tạ Mai Nhi tiến hành cổ vũ và an ủi công nhân viên. Đồng thời hắn cũng cho Tạ Mai Nhi một lời hứa, trước trung thu sẽ đến thôn Lưu Thủy gặp mặt cô, thuận tiện mời họp hội đồng một lần luôn.
Và Tạ Mai Nhi vô cùng hy vọng vào chuyện này.
Ngoai ra, chuyện thống nhất hắc đạo Hoa Hải cũng đã có hồi kết, phương án cụ thể đã có Lã Thiên Hành đứng ra giải quyết, sau khi được Phương Hạo Vân đồng ý ký tên xong, liền tiến vào giai đoạn hành động.
Trên thực tế, sau khi loại bỏ Long gia và Tần gia, chướng ngại trong việc thống nhất hắc đạo Hoa Hải đã bị dọn dẹp rồi, cái còn lại chỉ là vấn đề thời giant hôi.
Tất cả mọi chuyện đều được tiến hành theo kế hoạch, Phương Hạo Vân quyết định vài ngày nữa sẽ liên hệ với dì Bạch, chuẩn bị đến bộ tộc thủ hộ.
"Cốc cốc!"
Ngay trong lúc Phương Hạo Vân trầm tư, thì bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa.
Phương Hạo Vân mở cửa ra, và trước cửa xuất hiện một dáng người xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo quyến rũ, một bộ váy dài màu tím làm nổi bật lên những nét đẹp và đường cong trên cơ thể, khiến cho người ta có cảm giác vừa nhìn đã động lòng.
"Chị Phượng, sao chị lại đến đây?" Đúng vậy, người đến chính là Long Hi Phượng, trong khoảng thời gian ày, do Phương Hạo Vân quá bận rộn, nên bà ta luôn đi với Hà Thanh. Hôm nay không biết là uống nhầm thuốc gì mà tự nhiên lại chạy đến đây tìm Phương Hạo Vân.
"Chị đến thăm đứa em không có lương tâm này..." Long Hi Phượng cười thản nhiên, đưa tay chỉ lên trán của Phương Hạo Vân, lập tức nói : "Em đó, rốt cục là bận cái gì vậy, mấy ngày rồi mà em cũng không thèm đến thăm người ta.... uống công chị đến thăm em..."
Phương Hạo Vân cười làm lành một tiếng, vội vàng mời Long Hi Phượng vào văn phòng.
Sau khi hai bên ngồi xuống, Phương Hạo Vân rót cho Long Hi Phượng một ly nước, cười nói : "Chị Phương, không phải là em không có lương tâm,mà là do gần đây em thật sự quá bận, căn bản là không có thời gian rãnh... Như vậy đi, khi nào có thời gian, em nhất định sẽ đến gặp chị..."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Long Hi Phượng lập tức hỏi : "Hạo Vân, nghe ý của em, gần đây em còn muốn bận nữa hả?"
"Đúng vậy..." Phương Hạo Vân nói : "Lần trước không phải đã đề cập với chị rồi sao? Gần đây em phải rời khỏi Hoa Hải một chuyến, trở về khi nào thì chưa nói trước được"
"Uhm!"
Long Hi Phượng đáp một tiếng, đột nhiên đi đến trước mặt Phương Hạo Vân, cúi người xuống, thì thầm vào lổ tai hắn : "Hạo Vân, có muốn kết giao với chị thêm một bước nữa không?"
"Có ý gì?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Cái tên xấu xa này... rõ ràng là trong lòng biết rõ hơn ai khác, mà còn cố ý giả ngu nữa... em thật là xấu..." Long Hi Phượng cúi người xuống, cố ý để lộ bộ ngực ra trước mặt Phương Hạo Vân, hấp dẫn nói : "Hạo Vân, chị hy vọng chúng ta có thể liên thủ..."
"Liên thủ?" Phương Hạo Vân âm thầm suy nghĩ, phỏng chừng là Long Hi Phượng đã tranh không nổi rồi, cho nên muốn mời mình đối phó với Mộc Nguyệt DUng, muốn độc bá cả Nam Cung thế gia.
Nghĩ đến đây, hai mắt của Phương Hạo Vân bỗng nhiên tròn lên, vẻ mặt đầy khó hiểu, nói :" Chị Phượng, giữa em và chị còn cần lòng vòng vậy à, có gì chị cứ trực tiếp nói thẳng đi"
"Em đã nói như vậy rồi, chị cũng không nói nhiều nữa... bà già đó muốn xuống tay với chị, chị không thể ngồi chờ chết được, chị hy vọng em có thể liên thủ với chị. Đương nhiên, em giúp chị, chị sẽ không để em làm chùa đâu, chị nhất định sẽ cho em đủ thù lao, cam đoan là khiến em hài lòng..."
"Mộc Nguyệt Dung?" Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Theo em được biết, Mộc Nguyệt Dung của Nam Cung thế gia không dễ đối phó đâu.... Chị Phượng, tuy rằng quan hệ của chúng ta không tồi, nhưng chuyện này rất quan trọng, nếu em giúp chị, thì em cũng có thể lâm vào cuộc tranh giành của hai bên. Chị cũng biết rồi đó, phạm vi thế lực của em chỉ nằm ở Hoa Hải thôi, mà Nam Cung thế gia lại ở tận vùng Chiết Giang, nằm ngoài tầm với của em rồi..."
Nói đến đây, Phương Hạo Vân lắc đầu : "Chị Phượng, em thấy chị tìm nhầm người rồi..."
"Em đừng vội từ chối, sao không nghe thù lao của chị đã?" Long Hi Phượng dường như đã tính trước rằng Phương Hạo Vân sẽ từ chối mình, cho nên cười nói : "Nếu em giúp chị đối phó với Mộc Nguyệt Dung, thì chị sẽ trả cho em mười triệu đô la, đồng thời, chị còn có thể cho thế lực của em tiến vào trong vùng Chiết Giang... Ngoài ra, chị còn có thể lấy thứ quý giá nhất của mình cho em.. em cảm thấy thế nào?"
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, hơi động tâm một chút, điều kiện của Long Hi Phượng quả thật rất mê người, đầu tiên là mười triệu đô đã làm cho Phương Hạo Vân mở to mắt, ngoài ra, Long Hi Phượng còn đồng ý cho thế lực của mình tiến vào vùng Chiết Giang, đây cũng là một cơ hội không tồi.
Về cái thứ quý giá nhất của Long Hi Phượng, không cần nói rõ, bản thân Phương Hạo Vân đã hiểu là chuyện gì rồi
"Hạo Vân, thế nào? Thù lao của chị, có thể được chứ?" Long Hi Phượng cười kiều mị, lên tiếng hỏi.
Con mắt của Phương Hạo Vân nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Long Hi Phượng, cười nói : "Chị Phượng, có vài thứ em không hiểu được, xin chị giải thích cho, thứ quý giá nhất là gì vậy?"
Long Hi Phượng xích lại gần Phương Hạo Vân, cười như không cười, nói : "Em thật không biết, hay là giả bộ không biết vậy... em cảm thấy với một người con gái, thứ gì quý giá nah61t?"
"Không biết, em đúng là không biết mà..." Phương Hạo Vân vội vàng làm ra vẻ ngơ ngác, dõng dạc nói : "Chị cũng biết, em là một người đàn ông đứng đắn... có một số việc, chị mà không nói rõ, em chẳng bao giờ hiểu được đâu..."
Long Hi Phượng nghe thấy thế, đưa tay nhéo vài phát vào eo của hắn, đưa mắt quyến rũ lên nhìn hắn A: "Em đó... sao lại bắt chị phải nói ra chứ..."
Nói đến đây, Long Hi Phượng nói : "Tiểu bại hoại, thứ quý giá nhất của con gái đương nhiên là thân thể trong sạch rồi.... mặc dù tuổi chị đã cao, nhưng chị vẫn còn trong sạch. Nếu em thích, vậy thì đợi sau khi thành công, em có thể lấy nó...."
"Chị nói thật à?" Phương Hạo Vân cố ý tỏ vẻ mê đắm, cười nói : "Chị Phượng, mấy thứ khác em không cần. Nhưng lời hứa cuối cùng của chị nếu thực hiện được, vậy thì em có thể đồng ý với chị..."
"Đương nhiên là thật, nếu bây giờ em muốn, chị cũng không từ chối.." Kế hoạch của Long Hi Phượng vẫn như thế, hấp thu công lực của Phương Hạo Vân, nhưng mà vì muốn đối phó với Mộc Nguyệt Dung, cho nên bà đành dời kế hoạch lại một chút, dùng cơ thể để mê hoặc Phương Hạo Vân, đợi sau khi xử lý Mộc Nguyệt Dung rồi ra tay cũng không muộn.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, tỏ vẻ mừng rỡ, suy nghĩ một chút rồi nói : "Không được, hôm nay không dược... chị Phượng, ngày mai em phải rời khỏi Hoa Hải rồi... Chuyện chúng mình chờ sau khi em về rồi quyết định đi, đến lúc đó mỗi ngày em sẽ...."
"À mà chị Phượng, chị không sợ lổ sao?" Phương Hạo Vân cười mờ ám.
"Chị sợ... chị nghe nói con gái làm chuyện này luôn bị đàn ông làm rất mạnh.... Hạo Vân, cái chị sợ không phải là không phải là chị, mà là em...." Long Hi Phượng cười quyến rõ, đưa tay che hai má đang đỏ ửng, trong con mắt lộ ra vẻ mê tình.
Nhìn thấy vẻ quyến rũ và thẹn thùng của bà ta, trong lòng Phương Hạo Vân liền thấy ngứa, nếu không phải là hoài nghi Long Hi Phượng có âm mưu, thì hắn đã đè Long Hi Phượng xuống ngay tại chổ.
"Sao nào?" Long Hi Phượng cười nói : "Xem ra em đã động tâm rồi, công phu của chị cũng không tồi đâu, muốn thử hông?"
"Thử thì thử..." Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, chuẩn bị ra tay vật lộn.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, nhìn màn hình, là dì Bạch gọi đến, Phương Hạo Vân vội vàng nghe. Trong điện thoại truyền ra giọng của dì Bạch : "Hạo Vân, ba ngày sau dì sẽ gửi email cho con, đến lúc đó con tự tìm đến đây nhé, tứ đại thủ lĩnh của gia tộc cũng đã tề tụ rồi, dì hy vọng đến lúc đó có thể xác lập vị trí lãnh đạo cho con..."
Nghe dì Bạch nói vậy, Phương Hạo Vân lập tức nghiêm túc lại : "Dạ, con biết rồi, ba ngày sau con sẽ xuất phát..."
Sau khi cúp điện thoại, Long Hi Phượng nhíu mày hỏi : "AI vậy? Tình nhân của em à?"
"Không liên quan đến chuyện của chị.." Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói : "Chị Phượng, về chuyện hợp tác, chúng ta từ từ nói sau, mấy ngày nay em không thể phân thân ra được. Nếu chị không chờ được, vậy cứ trở về Hàng Châu trước đi, chờ khi em trở về sẽ chủ động liên lạc với chị..."
"Chị không về!" Long Hi Phượng cười nói : "Vì tỏ vẻ thành ý, chị sẽ tiếp tục ở Hoa Hải chờ em!"
"Tùy chị!" Phương Hạo Vân nói xong liền đứng đậy. Long Hi Phượng liền đưa tay vuốt bên ngoài đũng quần của Phương Hạo Vân một cái, và hắn liền tránh đi theo bản n8ang, không cho Long Hi Phượng xâm phạm.
Long Hi Phượng cười to nói : "Em đang thẹn thùng, hay là không tin chị?"
"Cả hai đều có!" Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
Ba ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, Phương Hạo Vân đã chào hỏi cả nhà, cả tập đoàn một chuyến, dặn dò vài chuyện. Vèo một cái, cũng đã đến buổi tối của ngày cuối cùng rồi, sáng ngày hôm sua, hắn phải lên đường đến gia tộc thủ hộ thần bí đó.
Dựa theo kế hoạch, tối nay Phương Hạo Vân tính cùng ăn cơm đoàn viên với người nhà họ Trần một bữa.
Chỉ là khi hắn chuẩn bị đi, thì Hàn Tuyết Nhi gọi điện đến, báo là đang ở dưới lầu của tập đoàn Đằng Phi.
Phương Hạo Vân lập tức cho người mang Hàn Tuyết Nhi đi lên.
Sau khi vào cửa, Hàn Tuyết Nhi liền nói : "Anh Hạo Vân, chị Thanh Thanh vừa gọi điện cho em, chị ấy kêu em đến tìm anh, sau đó chúng ta đến nhà chị ấy ăn cơm..."
"Tốt, anh cũng đang định đi ..." Phương Hạo Vân mỉm cười, vội kêu Hàn Tuyết Nhi ngồi xuống.
Hàn Tuyết Nhi ngồi bên cạnh Phương Hạo Vân, mân mê cái môi, ánh mắt có vẻ hơi trốn tránh, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang mang tâm sự rất lớn.
Phương Hạo Vân liếc qua nhìn Hàn Tuyết Nhi một cái, tay phải nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nói: "Sao thế, cảm xúc của em dường như không được tốt, có chuyện gì vậy?"
Hàn Tuyết Nhi liền nắm chặt tay hắn theo bản năng, nói : "Anh Hạo Vân, em hơi sợ... em không dám cùng anh đi gặp chị Thanh Thanh.."
Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi : "Tuyết Nhi, em vẫn chưa gặp chị Thanh Thanh?"
"Chưa"! Hàn Tuyết Nhi chậm rãi cúi đầu, càng lúc càng nắm chặt tay của hắn hơn, dừng lại một chút, cô mới ngẩng đầu lên giải thích : "Mấy ngày trước chị Thanh Thanh đã gọi cho em, nhưng em không dám gặp chị ấy, cho nên đã từ chối.... Hôm nay chị ấy gọi điện cho em, kêu chúng ta cùng nhau đến, em thật sự là không từ chối được... Anh Hạo Vân, thật ra em rất muốn gặp chị Thanh Thanh... nhưng em sợ..."
Phương Hạo Vân nắm lấy tay cô, nói : "Em sợ bị chị Thanh Thanh biết được quan hệ của chúng ta, hai người sẽ không còn là chị em tốt đúng không?"