Trong đôi mắt của Long Hi Phượng liền hiện lên một sự gian xảo, vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại của mình cầm lấy cái thứ cứng và nóng của Phương Hạo Vân, nhẹ nhàng xoa nắn nó cách một lớp quần.
Sự khiêu khích của đàn bà nhanh chóng khơi dậy dục vọng của đàn ông.
Trên mặt Long Hi Phượng đã đầy xuân ý, nhưng trong con mắt của bà vẫn tràn ngập sự cảnh giác và lý trí. Phương Hạo Vân không tiến thêm bước nào, hắn vẫn chỉ vùi đầu vào ngực của bà, hưởng thụ cái mùi thơm kia.
Đúng lúc này, điện thoại của Phương Hạo Vân vang lên.
Nhìn màn hình, là do dì Bạch gọi đến, hắn không dám chậm trễ, vội vàng nghe máy, trong điện thoại truyền ra giọng nói của dì Bạch : "Hạo Vân, con đi chưa?"
"Vẫn chưa, đang chuẩn bị xuất phát..."
"Ừ, vậy con đi đi, nhớ kỹ, ngay khi xuất phát, con sẽ đối mặt với khiêu chiến...." Dì Bạch nói xong liền cúp điện thoại.
"Chị Phượng, xin lỗi, em phải đi!" Sau khi cất điện thoại, Phương Hạo Vân đẩy Long Hi Phượng ra, đứng lên nói.
Rất rõ ràng, Long Hi Phượng chỉ đang hấp dẫn hắn, chứ không thật sự giao thân cho hắn. Nếu để bị biến thành cảnh trên không xong mà dưới không lọt thì chẳng thà bức ra sớm.
Trong đôi mắt của Long Hi Phượng liền hiện lên vẻ thất vọng, lập tức nói thêm : "Em có chuyện quan trọng, chị cũng không làm chậm trễ nữa... Có điều em đừng quên lời nhắc nhở của chị, rất nhiều người đang quan sát em..."
"Ừ, em biết!" Phương Hạo Vân đi qua hôn lên trán của Long Hi Phượng một cái, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn Phương Hạo Vân rời đi, trong lòng Long Hi Phượng liền sinh ra một cảm giác cô đơn và cô độc mãnh liệt.
" Phương Hạo Vân, sớm muộn gì em cũng sẽ thuần phục dưới háng của chị...." Nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, sau đó Long Hi Phượng cởi khăn tắm trên người ra, để thân thể hoàn mỹ của mình lộ ra dưới không khí, hai chân mở ra, và đưa tay nhỏ xuống, bắt đầu tự an ủi.
Tâm lý yên lặng hơn hai mươi năm đã bị người ta mở ra, và dục vọng nguyên thủy liền không thể khống chế được, Long Hi Phượng đành phải tự an ủi mình.
Trong toàn bộ quá trình, trong lòng của bà đều ảo tưởng đến Phương Hạo Vân, ảo tưởng đến cảnh Phương Hạo Vân quỳ gối dưới háng của mình.
"Hạo Vân, chị không được!!!!"
Ước chừng khoảng mười phút sau, một tiếng hét kinh hãi vang lên, và khi Long Hi Phượng đạt đến đỉnh cao dục vọng, thì giữa hai chân bà phun ra một dòng nước.
.................................
Chào tạm biệt Long Hi Phượng xong, Phương Hạo Vân liền dựa theo bản đồ mà bắt đầu hành trình của mình, theo đường đi cho thấy, hai ngày sau, hắn phải đi bộ thay cho chiếc Lamborghini rồi.
Dọc đường đi, hắn phát hiện ra có mấy nhóm người đang theo dõi hắn.
Và theo thủ đoạn của bọn họ, những người này đều là dân chuyên nghiệp.
Phương Hạo Vân không quan tâm đến những người này, bây giờ đi trên đường lớn, mặc dù hắn lái Lamborghini, nhưng cũng không thể tránh thoát những người này. Chỉ khi đến núi, dựa vào địa hình hắn mới cắt đuôi bọn họ được.
Hai ngày sau, Phương Hạo Vân dừng xe lại tại một huyện nhỏ trên núi, mua một ít đồ ăn và vật dụng, sau đó bắt đầu đi bộ.
Lúc mới đầu, hắn dựa vào tốc độ và địa hình của mình để cắt đuôi, và đã thành công thoát khỏi năm nhóm người. Nhưng đồng thời vẫn còn ba nhóm người theo sát hắn.
Phương Hạo Vân phỏng chừng, hai trong ba nhóm này là do chính phủ phái đến, còn nhóm kia có thể đến từ Nam Cung thế gia, bởi vì hắn cảm nhận được hơi thở của bọn họ.
Phương Hạo Vân hoàn toàn không coi những người này ra gì, chỉ cười cười mà thôi, cũng không tăng tốc độ lên.
Đương nhiên, hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực, những người này cứ theo đuôi hắn, làm cho hắn rất bất mãn, cho nên hắn muốn chơi đùa với bọn họ trong rừng một chút.
Xem ra chơi với ai?
Sau khi tiến vào rừng, đã có một nhóm bị Phương Hạo Vân lừa thành công, giam trong một chổ đầy vách đá.
Phỏng chừng, nếu bọn họ may mắn thì có thể đợi người ta đến cứu.
Ngược lại thì bọn họ sẽ phơi xác ngoài đây. Có điều con người của Phương Hạo Vân rất có lòng tốt, sau khi bỏ rơi bọn họ lại, hắn đã dùng điện thoại vệ tinh phát tín hiệu cầu cứu giùm bọn họ.
Đến ngày thứ ba, nhóm người của Nam Cung thế gia đã bị Phương Hạo Vân tự tay đánh chết, bởi vì bọn họ do Mộc Nguyệt Dung phái đến. Chuyện hợp tác với Long Hi Phượng đã định rồi, cho nên Mộc Nguyệt Dung chính là kẻ địch của Phương Hạo Vân.
Đến tối ngày thứ tư, Phương Hạo Vân cố ý dụ nhóm còn lại đến chổ một ngọn suối, cao giọng nói : "Xuất hiện đi.... theo lâu như vậy, tôi nghĩ các người cũng không thoải mái"
Phương Hạo Vân nói xong, bốn phía vẫn không có động tĩnh, có điều hắn rất rõ ràng, những người này ở gần đây, tuyệt đối không giả.
"Tôi rất ngạc nhiên, các người rốt cục là của Nam Cung thế gia phái đến, hay là của quân đội?" Mấy ngày nay, Phương Hạo Vân đã bắt đầu hoài nghi thân phận của nhóm này.
Lúc ban đầu, hắn vẫn cảm thấy rằng bọn họ là người của quân đội. Nhưng sau biểu hiện và phong cách làm việc của bọn họ, thì xem ra không phải là lính.
Nói cách khác, bọn họ chính là những người đã trải qua huấn luyện quân sự chính quy.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGCó thể đến tình trạng này, Phương Hạo Vân cảm thấy rằng, trừ Nam Cung thế gia ra, thì không ai làm được vậy.
"Một đám nhát gan.... các người ẩn giấu rất tốt, nhưng từ ngày đầu tiên khi các người theo dõi, bố đây là phát hiện rồi..." Phương Hạo Vân quát lên vài tiếng, cổ tay lật qua, Thiên Phạt liền xuất hiện nơi tay, và chém về hướng cánh rừng phía trước.
"Ầm!"
Khi gốc cây đại thụ ngã xuống, liền có năm bóng người nhảy ra.
Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Sao thế? Chỉ còn lại vài người thôi à? Tôi nhớ lúc ban đầu nhóm các người có mười lăm người mà... Người còn lại đâu? Không phải đã chết hết rồi chứ?"