Trải qua vài lần thử, ông phát hiện ra Phương Hạo Vân không thể bị khống chế.
Vì thế, ông liền thay đổi sách lược, tính toán khống chế bên cạnh Phương Hạo Vân. Ban đầu, ông ta muốn khống chế người nhà của hắn. Nhưng Hoàng Kỳ Anh vẫn không thể nào lấy được niềm tin của Phương Tuyết Di, khiến cho kế hoạch bị chết non.
Sau đó, ánh mắt của ông nhìn về hướng cháu ngoại của mình, người yêu của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân đương nhiên là bác ái, nhưng cũng là một người đàn ông trọng tình nghĩa, điều này không cần nghi ngờ. Ý của Lã Thiên Hành rất rõ ràng, chỉ cần khống chế đàn bà của hắn, thì đương nhiên cũng có thể khống chế hắn.
Nói đơn giản một chút, Trần Thanh Thanh chính là mấu chốt để khống chế Phương Hạo Vân.
"Ông chủ lớn, kế hoạch cụ thể tôi vẫn chưa có, có điều tôi sẽ cố gắng... Ông yên tâm đi, trong tình huống không làm tổn thưởng đến Hạo Vân, tôi sẽ ưu tiên lợi ích của quốc gia..." Trần Thanh Thanh nghiêm túc nói, nhưng trong con mắt của cô lại hiện lên một tia gian xảo. Chỉ tiếc là qua điện thoại nên Lã Thiên Hành không thể nhìn thấy.
"Thanh Thanh, ông nhấn mạnh lại một lần nữa, thăm dò bối cảnh của Hạo Vân, đây là chuyện vô cùng quan trọng với chúng ta.... Ông biết con có tình cảm với hắn, nhưng ông hy vọng con có thể rõ ràng, lợi ích của quốc gia quan trọng hơn là tình cảm nam nữ" Trong giọng nói của Lã Thiên Hành tràn ngập sự nghiêm khắc.
Dừng lại một chút, giọng nói của Lã Thiên Hành lại trở nên ôn hòa hơn : "Thanh Thanh, bây giờ con không ở trong căn cứ, con cứ gọi là ông ngoại đi..."
"Ừ!"
Trần Thanh Thanh trầm giọng nói : "Ông ngoại, con làm việc ông cứ yên tâm, ông đừng quên, mục tiêu của con chính là trở thành người nối nghiệp co ông, cái nào nặng cái nào nhẹ, trong lòng con biết rõ"
"Con có thể nghĩ vậy, ông cũng yên tâm" Nói xong, Lã Thiên Hành liền cúp điện thoại.
Trần Thanh Thanh buông điện thoại xuống, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, thì thào : "Hạo Vân, chị sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào chạm vào em... Mặc kệ là em, chỉ cần muốn làm thương tổn đến em, đều sẽ là kẻ địch của chị...."
.................................................. ................
Phương Hạo Vân rốt cục đã đến được điểm đánh dấu trên bản đồ, một ngọn núi nguy nga đồ sộ xuất hiện trước mặt hắn. Khi hắn dùng Thiên Phạt phát ra hơi thở mạnh mẽ, thì bốn phía liền xuất hiện vài người.
Theo bộ pháp của bọn họ, công phu dường như còn cao hơn Bạch Quý, Bạch Phú.
Phương Hạo Vân phỏng chừng, những người này chính là sứ giả dẫn đường.
"Xin hỏi người đến là Phương Hạo Vân?" Một trong năm người lên tiếng, người này trông có vẻ là đầu lĩnh, mắt ưng mũi cao, mày rậm trán thẳng, con mắt thâm thúy mà có thần, vẻ mặt thì hung dữ.
Trong giọng nói của hắn, thì có vẻ hắn không tôn kính Phương Hạo Vân, ít nhất là đã gọi thẳng tên ra, ngay cả một tiếng thiếu chủ cũng không kêu.
"Không sai, tôi chính là Phương Hạo Vân, các người là ai?" Đối phương không có ý tốt, Phương Hạo Vân cũng chẳng nể nang, hắn nhớ Bạch Nguyệt Thiên đã từng nói, trong căn cứ, nhất định không để chịu thiệt, nhất định phải mạnh mẽ hơn. Ở chổ này, thực lực đại biểu cho tất cả.
"Chúng tôi là sứ giả dẫn đường phụ trách mang cậu vào Thiên Phạt thành... đúng là nổi tiếng không bằng gặp mặt, đại danh của cậu chúng tôi đã sớm nghe qua, nhưng hôm nay vừa gặp phát hiện ra cậu cũng chẳng hơn gì. Đương nhiên, cậu cũng có chút ưu điểm, tướng tá cũng đẹp trai, quả thật cũng có vốn làm trai bao" Nói đến đây, người kia cười mờ ám : "Tôi nghĩ, tiểu thư có phải là thấy cậu đẹp trai, cho nên mới chọn cậu..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Phương Hạo Vân liền tái lại, những người này đúng là quá đáng, bọn họ làm gì hắn cũng không sao, nhưng mà lại dám lấy dì Bạch tôn kính của hắn ra nói giỡn, đúng là thể nhịn được.
"Đồ khốn!"
Khẽ quát một tiếng, Phương Hạo Vân bước tới, nháy mắt xuất hiện trước mặt người này, và vung ra vài cái tát. Bởi vì tức giận, cho nên ra tay rất nặng, làm cho mấy cái răng của người này cũng bị đánh rớt.
Thật ra trong lúc Phương Hạo Vân ra tay thì người này đã tránh, nhưng mà hắn không thể tránh né. Vì tốc độ của Phương Hạo Vân quá nhanh, cho nên khi hắn bị đánh mới có phản ứng.
Một chiêu này của Phương Hạo Vân cũng chính là lập uy với đám người này.
"To gan, dám ra tay đả thương sứ giả..." Một tên tùy tùng hét lớn, trong mắt hiện lên sát khí.
Phương Hạo Vân hơi giật mình, hắn thậm chí suy nghĩ, những người này có phải là võ sĩ của gia tộc thủ hộ không, bọn họ dám thả sát khí ra trước mặt hắn.
Nhớ đến lời dặn của Bạch Nguyệt Thiên, hắn càng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, Thiên Phạt thành dường như cũng không có liên kết với nhau, và tình cảnh của dì Bạch cũng không tốt như mình suy nghĩ suy.
Sau khi suy nghĩ, hắn quyết định lập uy.
"Làm càn!"
Phương Hạo Vân quát lớn một tiếng, đưa tay chỉ vào mặt tên vừa hét lên, nói : "Các người biết rõ tôi là thiếu chủ, mà còn dám ăn nói như vậy, không có tôn tin, đáng chết!"
Lời này vừa nói ra, trong đôi mắt của Phương Hạo Vân lập tức hiện lên một tia sát khí mãnh liệt. Truyện Tiên Hiệp - TruyenGG
"Phương thiếu gia, tại hạ là Phong Nam Thiên, là võ sĩ thân cận của Phong thành thành chủ Phong Vân, đảm nhiệm chức trách dẫn đường vào Thiên Phạt thành... Có một số việc tôi phải nhắc nhở cậu, trước khi cậu có được sự tán thành của bốn đại thành chủ, thì cậu không phải là thiếu chủ của chúng tôi. Mặt khác, tôi là võ sĩ thân cận của Phong thành thành chủ, cho dù là tiểu thư cũng không có quyền chỉ trích tôi..." Người bị đánh lập tức giới thiệu, có điều giọng nói của hắn đã trở nên ôn hòa hơn, lực lượng là trên hết, đây là một vấn đề.
"Phong thành thành chủ... Võ sĩ thân cận Phong Thiên Nam à. Tốt, anh nên sớm nói nói thân phận của anh cho tôi biết..." Khóe miệng của Phương Hạo Vân lộ ra một nụ cười khinh thường : "Dẫn đường đi..."