Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 644


Phương Hạo Vân từ tốn nói : "Phong vân, hay là ông muốn ra tay giết tôi?"

"Giết cậu thì thế nào?" Phong Vân cười lạnh : "Căn cứ theo hiệp định của chúng tôi và tiểu thư, nếu ngay cả cửa ải của thành chủ mà cậu không qua được, thì căn bản là không có tư cách trở thành chủ nhân của Thiên Phạt. Cho dù giết chết cậu cũng chẳng sao"

"Thật à?"

Phương Hạo Vân hỏi ngược lại : "Vậy nếu tôi giết chết ông, cũng chẳng sao phải không?"

Phong Vân nghe thấy thế, hơi sửng sốt, lập tức nói : "Dựa theo hiệp định, cậu không thể giết chết tôi, nhưng hiệp định là chết, con người là sống. Nếu thật sự cậu có bản lĩnh giết chết tôi, vậy tôi cũng không ngại chơi với cậu. Chỉ sợ năng lực cậu không đủ, không xứng để tôi ra tay..."

Dừng lại một chút, Phong Vân cười nói : "Đương nhiên, bây giờ tôi không rãnh nói nhảm với cậu, tôi muốn đòi lại công bằng cho thuộc hạ của tôi"

"Ông nói Phong Nam Thiên à?" Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói : "Phong Vân, Phong Nam Thiên chết chưa hết tội, hắn dám xuất khẩu cuồng ngôn, liền lần xỉ nhục tôi, hơn nữa còn không làm tròn trách nhiệm. Làm chủ nhân của Thiên Phạt, tôi nghĩ tôi có quyền giết chết hắn... Đương nhiên, bây giờ ông nói thế nào cũng không sao cả, lực lượng đại biểu cho tất cả, tôi giết chết hắn, chứ không phải bị hắn giết chết, cái này chứng minh rằng hắn không bằng tôi, đáng chết..."

"Haha!"

Phong Vân nghe thấy Phương Hạo Vân nói chuyện cả buổi, sau đó lập tức cười nói : "Thú vị, rất thú vị.... Không hổ là người do tiểu thư lựa chọn, cậu rất thú vị. Ít nhất là khả năng ngụy biện của cậu cũng tương đối tốt. Có điều, thân là chủ của Phong Nam Thiên, tôi có nghĩa vụ, có quyền lợi lấy lại công bằng cho hắn. Nếu không thì tôi làm sao mà quản lý..."

"Quản lý không nghiêm, đây là nguyên nhân khiến cho thuộc hạ của ông chết..." Phương Hạo Vân quyết tâm lập uy với Phong Vân, cho nên trong lời nói cũng cưỡng ép rất nhiều, không hề nhượng bộ.

Qủa nhiên, Phong Vân nghe thấy thế, sắc mặt liền biến : "Nói rất đúng... đáng tiếc bây giờ cậu vẫn chưa phải là thiếu chủ của tôi..."

Nói đến đây, Phong Vân cười phất tay : "Cậu đi đi, cậu mới đến, tôi không muốn làm khó dễ cậu..."

Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, lão Phong Vân này đúng là nham hiểm. Ông ta tuyệt đối sẽ không có khả năng buông tha cho mình dễ dàng.

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân cười lạnh : "Phong Vân, trong nụ cười của ông đầy dao găm, không phải là muốn tôi đi trước rồi hãm hại tôi chứ? Nếu còn là đàn ông thì không bằng chúng ta đánh một trận..."

Lời này vừa nói ra, bốn phía liền bật cười. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyenGG chấm cơm.

Phong Vân tung hoành tại Thiên Phạt thành đã hơn mười năm rồi, cho dù là tâm phúc của tiểu thư cũng không dám công khai khiêu chiến ông ta. Mà Phương Hạo Vân lại là người mới đến lại ăn nói như vậy,đúng là khiến cho mọi người cười to.

Phong Vân dù có tu tâm tốt, cũng không thể nhịn được nữa. Ông ta liền nháy mắt với một người vạm vỡ bên cạnh mình, người nọ lập tức đứng ra, chắp tay nói : "Là Phong Bắc Thiên, em trai của Phong Nam Thiên, xin lĩnh giáo..."

Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Thằng anh đã không phải là đối thủ, làm em chẳng lẽ còn lợi hại hơn thằng anh?"

"Thử rồi sẽ biết!" Người nọ cười lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên, trong tay lập tức rút ra hai thanh đao sau lưng, tấn công vào trái phải của Phương Hạo Vân.

Hai người đứng quá gần, mà tốc độ của Phong Bắc Thiên khá nhanh, cho nên Phương Hạo Vân hầu như không có khả năng tránh né.

"Haha, ánh mắt của tiểu thư cũng chẳng đặc biệt gì!" Phong Vân cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập sự khinh miệt.

"Giết!'

Trong lòng Phong Bắc Thiên đầy thù hận, hai thanh đao của hắn đã đến gần Phương Hạo Vân, mắt thấy sẽ cắm vào ngực đối phương. Mà bây giờ Phương Hạo Vân muốn tránh né thì tốc độ của hắn cũng đã không kịp rồi.

"Anh Nam, em báo thù cho anh!" Phong Bắc Thiên quát gầm lên một tiếng, dùng toàn lực đâm tới, làm cho mọi người hầu như nghĩ rằng trận chiến này sẽ kết thúc.

Phong Vân thậm chí còn xúc động nói : "Đời sau càng lúc càng tệ..."

Đúng lúc này, hiện trường phát ra một tiếng hét thảm, ngay sau đó một bóng người bay ngược ra, té lăn xuống đất, trên ngực hắn đang cắm hai thanh đao.

"Làm càn, dám giết người trước mặt bổn tọa!" Phong Vân và tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt ra, bởi vì người chết chính là Phong Bắc Thiên.

Hai thanh đao trên ngực hắn, cũng chính là của hắn.

"Hừ!"

Phương Hạo Vân cười lạnh không ngừng : "Thắng làm vua, đây là đạo lý ông vừa nói... Đương nhiên, nếu ông sợ, muốn đổi ý cũng không sao, có thể để cho thuộc hạ của ông lên hết, để tôi giải quyết một lần cho gọn...."

Chuyện xảy ra, làm cho mọi người nhất thời căm lặng.

Công phu của Phong Bắc Thiên thế nào, bọn họ đều rất rõ.

Trước đó, Phong Nam Thiên bị giết, theo lời kể của anh em Hàn Thế Vinh, đó là do Phương Hạo Vân đánh lén.

Nhưng mà bây giờ, bọn họ đứng nhìn cả quá trình, tuy rằng không thấy rõ ràng, nhưng ít ra có thể kết luận rằng Phương Hạo Vân không đánh lén.

Lúc này Phong Vân dường như đã nhìn thấu công phu của Phương Hạo Vân, tuổi còn trẻ mà đã đả thông được Nhâm Đốc, quả thật không thể tưởng tượng.

Phong Vân thậm chí còn đoán rằng, có phải là tiểu thư đã lên giường với hắn, đem Tố Nữ Công truyền lại cho hắn. Nếu không thì sao còn trẻ như vậy mà đã có thể đả thông Nhâm Đốc được, đúng là không có lý do nào để tưởng tượng.

Vừa nghĩ vậy, trong đôi mắt của Phong Vân hiện lên một tia sát khí.

Ông ta đi ra khỏi đám người, đi đến gần Phương Hạo Vân khoảng mười mét, cười nói :"Quả thật là nhìn không ra, cậu lại lợi hại như vậy... Nói cho tôi biết, Nhâm Đốc của cậu đả thông thế nào, có phải là do tiểu thư giúp không?"

Phương Hạo Vân từ tốn ngẩng đầu lên, nói : "Vì sao tôi phải nói cho ông biết?"

"Cậu rất cuồng... Có điều cậu đả thông được Nhâm Đốc, quả thật cũng có cái để cuồng..." Phong Vân nghiêm mặt nói : "Phương Hạo Vân, tôi nghĩ cậu nhất định không biết tình huống của Thiên Phạt thành, đừng tưởng rằng đả thông được Nhâm Đốc thì cậu là thiên hạ vô địch..."
Bình Luận (0)
Comment