Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 666


Hoàng Kỳ Anh nói rằng bởi vì cô tiếp xúc quá ít với người khác phái, cho nên mới dẫn đến tâm lý lệch lạc.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Phương Tuyết Di cảm thấy rằng lời nói của Hoàng Kỳ Anh chưa chắc đã đúng. Có lẽ khi vừa bắt đầu thì đúng là nguyên nhân này, nhưng thời gian lâu thì lại không phải vậy.

Hơn nữa, trong lòng cô rất rõ ràng, trừ Phương Hạo Vân ra, thì không có người đàn ông nào trên đời này làm cho tim cô đập nhanh hay mang lại cho cô cảm giác an toàn cả.

Đương nhiên, thông qua chuyện hôm nay, Phương Tuyết Di dã có ấn tượng mới về Hoàng Kỳ Anh.

............................................

Đây là một sườn núi cao gần mười mét, dưới sườn núi là một con đường trải đá, đây là con đường đi ra vào Tuyết thành, và Phương Hạo Vân đang đứng trên đỉnh sườn núi nhìn về nơi xa lắm, lẳng lặng nhìn nơi cuối con đường.

Rất rõ ràng, hắn đang đợi người.

Ngày hôm qua, hắn đã bỏ ra cả trăm ngàn đồng để mua chuộc một võ sĩ của Tuyết thành, biết được vào ngày hôm nay, Tuyết Như Vân sẽ đi qua nơi này để đến Hoa thành.

Phương Hạo Vân nhìn về nơi xa, lẩm bẩm : "Đây quả thật là một chổ không tồi, Tuyết Như Vân được chết ở đây, coi như là tiện nghi cho hắn rồi..."

Không bao lâu sau, thấy một đoàn người ngựa ước chừng khoảng mười mấy người đang chậm rãi đi đến, Phương Hạo Vân liếc nhìn liền nhận ra người đi trước chính là Tuyết Như Vân, mũi chân của hắn chỉa xuống đất, đi với tốc độ cực nhanh, còn đám người phía sau lưng hắn thì đang cố gắng đuổi theo, và trên trán bọn họ đã đầy mồ hôi.

Khoảng ba phút sau, Tuyết Như Vân cùng đám hộ vệ của hắn đã đến chổ sườn núi của Phương Hạo Vân rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com

"Phương thiếu gia, thật là trùng hợp... không ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau ở đây..." Tuyết Như Vân chủ động chào hỏi.

Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Không có trùng hợp, là tôi cố ý đợi ông ở đây..."

"Tìm tôi?"

Tuyết Như Vân dường như cảm nhận được sát khí trong đôi mắt của Phương Hạo Vân, cảnh giác hỏi : "Cậu tìm tôi làm cái gì?"

"Hỏi muộn ông một món đồn!" Giọng nói của Phương Hạo Vân vẫn bình thản như trước.

"Cái gì?"

"Đầu của ông!"

Trong mắt của Phương Hạo Vân hiện ra một tia lạnh lùng : "Tôi ở Thiên Phạt thành đã lâu như vậy, đến giờ vẫn chưa làm ra chuyện gì kinh khủng cả, cho nên tôi muốn dùng cái đầu của ông một chút. Tuy rằng ông cũng không chẳng tốt gì, nhưng nói thế nào cũng là thành chủ.... Tôi nghĩ rằng treo đầu của ông ngoài cửa thành hằn là sẽ oanh động lắm"

"Đồ khốn!"

Lời này vừa nói ra, Tuyết Như Vân liền nổi giận : "Phương Hạo Vân, mày khinh người quá đáng.... giết cho tao!" Tuyết Như Vân biết Phương Hạo Vân không nói giỡn, cho nên vội vàng ra lệnh giết chết Phương Hạo Vân. Theo ý của hắn ta là, nếu Phương Hạo Vân không chết thì hắn sẽ bỏ mạng.

Mọi người tuân lệnh, vội vàng phi thân lên sườn núi, chuẩn bị tấn công Phương Hạo Vân.

"Muốn chết!"

Khóe miệng của Phương Hạo Vân xuất hiện một nụ cười lạnh, trong tay đột nhiên xuất hiện hơn mười cây tăm làm bằng gỗ, nói : "Đây là thứ tôi làm trong lúc rãnh rỗi, bây giờ coi như quà cho mấy người..."

Nói xong, Phương Hạo Vân giơ tay lên, lập tức phóng mấy cây tăm ra, những tiếng xé gió mãnh liệt vang lên, lao đến hướng của đám thuộc hạ Tuyết Như Vân.

Những người này đều không kịp đề phòng, huống hồ Phương Hạo Vân đã cố ý muốn giết, cho nên ra tay là dùng toàn lực, tốc độ và sức lực vô cùng lớn, bọn họ căn bản là không thể tránh.

Sau đó, vài tiếng hét thảm vang lên, và ở đây trường Tuyết Như Vân ra, thì những người hộ vệ của hắn đều đã bị bắn thủng trán mà chết.

Tuyết Như Vân hầu như ngây dại, hắn kinh ngạc nhìn Phương Hạo Vân đang chậm rãi đi xuống sười núi :"Mày thật to gan, mày đừng quên, mày không có lựa chọn nào cả. Chẳng lẽ mày muốn trở mặt với bọn tao..."

Phương Hạo Vân mỉm cười : "Haha, ông quả nhiên chỉ biết nói nhảm..."

" Phương Hạo Vân, mày nghĩ rằng tao thật sự sợ mày à...." Tuyết Như Vân hừ một tiếng : "Nếu muốn ra tay, mày chưa chắc đã là đối thủ của tao..."

Phương Hạo Vân cười thoải mái : "Giết chết ông, cũng chẳng phải là một chuyện khó khăn, nếu không tin thì chúng ta cứ thử xem sao..."

Cảm nhận được sát khí trên người Phương Hạo Vân, Tuyết Như Vân liền run lên, căm tức nói : "Phương Hạo Vân, mày cần gì phải dồn sự việc vào đường cùng...."

Phương Hạo Vân quay đầu nhìn cảnh sắc xung quanh, cười nói : "Phong cảnh nơi này thật đẹp, Tuyết thành chủ, tôi cũng đã hết lòng với ông rồi..."

"Cuồng vọng!"

Tuyết Như Vân biết chuyện hôm nay khó mà tránh được, dưới tình huống như vậy, hắn không hy vọng rằng mình có thể chạy mất. Tử chiến là điều không thể tránh khỏi rồi.

Đương nhiên, bây giờ thì hươu chết về tay ai còn chưa biết.

"Tuyết thành chủ, thật ra tôi cũng không nhất định phải giết chết ông... ông cũng có thể tự sát..." Phương Hạo Vân cười nói :" Lựa chọn tự sát, coi như là tôi nhân từ và tôn trọng ông"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tuyết Như Vân càng trở nên xám trắng, chỉ vào mặt Phương Hạo Vân, quát : "Mày dựa vào cái gì mà cuồng vọng như thế, hôm nay kẻ chết nhất định là mày..."

Sắc mặt của Phương Hạo Vân liền âm trầm xuống, lạnh lùng nói : "Nếu không có Thiên Phạt, có lẽ tôi không phải là đối thủ của ông, nhưng bây giờ trong tay tôi là Thiên Phạt, ông căn bản là không thể làm gì được tôi..."

Hai mắt của Tuyết Như Vân bắn ra những tia lạnh lùng, nói : "Thiên Phạt thì thế nào, mày cho rằng có sự che chở của tiểu thư thì bốn thành chủ tụi tao không dám xuống tay với mày à? Nói thật cho mày biết, thành chủ bọn tao đã sớm bất mãn với tiểu thư rồi, lần này bọn tao tuyệt đối không bỏ qua..."

Phương Hạo Vân bỗng nhiên cười rộ lên : "Tôi đã sớm biết mấy người có dã tâm rồi..."

Hắn thản nhiên nói : "Tuyết thành chủ, nếu ông là đàn ông, vậy thì ông cứ nhìn thẳng vào mắt của tôi và nói cho tôi biết, các người muốn tạo phản?"

Tuyết Như Vân nghe thấy thế, chớp mắt một cái, rồi lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt của Phương Hạo Vân.
Bình Luận (0)
Comment