Giữa đêm, mặt trăng phát ra ánh sáng mờ ảo, vạn vật dưới đất chìm dưới ánh trăng có vẻ như chìm trong sự yên lặng, cứ như là bất động vậy.
Trong đêm tối, một bóng người nhảy nhanh qua rừng cây, dường như người này đang tìm kiếm cái gì đó, nơi hắn đi qua, chỉ để lại một cái bóng.
"Hẳn là ở đây..." Người nọ đi đến khe núi, cúi nhìn địa thế xung quanh, rồi lại so với bản đồ trong tay, cảm thấy điểm đến của mình hẳn là nằm ở đây.
Người này chính là Phương Hạo Vân, hắn đang tìm kiếm lão bất tử, trong tay hắn là cái bản đồ do thám tử của dì Bạch cẩn thận vẽ lại.
"Phương thiếu gia, ngươi đang tìm ta à?" Đột nhiên, trong khe núi truyền ra một giọng nói âm lãnh, rất nhanh, một bóng người vụt ra trước mặt Phương Hạo Vân.
"Ông là lão bất tử?"
Phương Hạo Vân căng mắt ra mà nhìn, bởi vì trước mắt là một ông già tóc trắng xóa, lưng còng khom người, trên mặt đầy nếp nhăn, ngũ quan già cỏi.
Nếu không phải là từ cái giọng nói đó, thì hắn thật sự không thể tưởng tượng được, người trước mắt chính là lão bất tử mà hắn muốn tìm, cũng là cái người tự xưng là tôn giả kia.
"Sao ông lại biến thành như vậy?" Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi.
"Hừ!"
Tông giả hừ lạnh nói : "Ta biến thành như vậy hoàn toàn là do ngươi ban tặng... Phương Hạo Vân, ý đồ của ngươi ta rất rõ ràng, hôm nay chính là ngày chết của ngươi..."
"Haha!"
Phương Hạo Vân cười cuồng một tiếng, nói : "Lão bất tử, trận chiến của tôi và ông không thể tránh khỏi, tôi cũng không giấu diếm ông, nói thật cho ông biết, tôi đã đạt được Tố Nữ Công của Tố Tố... Tôi tuyệt đối có thể giết chết ông..." )
"Thì sao?" Tôn giả khinh thường : "Tố Nữ Công của Bạch Tố Tố chưa chắc đã là thiên hạ vô địch... Nếu là trước kia, Duy Ngã Độc Tôn công của ta đúng là còn e ngại Tố Nữ Công của ngươi, nhưng bây giờ thì khác. Ta đã tu luyện thành công Thất Sát thần công rồi... Ta không còn e sợ Tố Nữ Công của ngươi nữa..."
"Bớt nói nhảm đi, có trình thì cứ ra mà solo..." Phương Hạo Vân cố ý đẩy mình vào tuyệt cảnh, chỉ tử rồi hồi sinh, muốn từ trong tuyệt cảnh để phá giải bí mật cuối cùng của Thiên Phạt. Sự cường đại của lão bất tử, cũng không phải là một chuyện xấu đối với hắn.
"Cho ngươi thử xem sự lợi hại của Thất Sát đao..." Độc Tôn đao trong tay của tôn giả từ màu đen đã đổi qua màu đỏ kinh khủng, chuôi đao được gắn thêm một cái đầu lâu màu đen, trông thật dữ tợn.
Khi hắn giơ Thất Sát đao lên, đao thể liền phóng ra luồng huyết tinh khí, và nhanh chóng bao phủ hai người lại.
Phương Hạo Vân phát hiện ra, dưới sự bao phủ của cổ huyết tinh kia, cây cối hoa cỏ xung quanh nhanh chóng bị héo rũ....
"Khí tức độc lắm"
Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc : "Lão bất tử, ông đúng là không biết tự trọng, sao ông lại có luyện loại công pháp tà ác như vậy chứ"
"Hừ!"
Tôn giả hừ lạnh : "Thiên hạ này vốn không có tà ác và chính nghĩa, chỉ có người thắng và kẻ bại... Hôm nay nếu ta thắng ngươi, ngươi chính là tà ác, nếu ngươi thắng ta, ta chính là tà ác... Lịch sử là do người thắng viết.. Đến đây đi, đừng làm ta thất vọng..." )
Nói xong, tôn giả giơ Thất Sát đao lên, chém về hướng Phương Hạo Vân, Phương Hạo Vân rùng mình một cái, nhưng không sợ hãi, giơ Thiên Phạt lên nghênh chiến.
"Ầm!"
Hai đao khí cực đại va chạm nhau, khí lãng tận trời, khí thế kinh người, sóng xung kích cường đại đã làm cho đá núi bốn phía rạn nứt.
Sau tiếng nổ mạnh, hai người nhanh chóng thối lui ra, sau khi đứng vững lại, bọn họ nhìn lẫn nhau trong ánh mắt tràn ngập sự nghiêm túc.
Bên Phương Hạo Vân thì tốt hơn một ít, mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt, có điều thân hình của hắn tương đối ổn thỏa.
Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười khinh thường : "Lão bất tử, ông hy sinh tuổi xuân để tu luyện ma cong mà cũng chẳng hơn gì..."
Tôn giả nhìn Phương Hạo Vân, cười lạnh, nói : "Ta chỉ thử công phu của ngươi thôi, cũng không tệ lắm, sau khi kế thừa công lực Tố Nữ Công, ngươi thật sự có tư cách giao thủ với ta..." Khi nói chuyện xong, trong miệng tôn giả khẽ quát một tiếng, Thất Sát trong tay lập tức quét ra một đường dài, khí thế cuồn cuộn nổi lên, cùng với những tiếng nổ vang, hướng về chổ Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nghiêm mặt, mặc dù kinh nhưng không loạn, lại giơ Thiên Phạt lên đỡ.
"Ầm ầm..."
Trong nháy mắt, hai người đã lao vào nhau, chỉ một cái chớp mắt, bọn họ đã giao đấu hơn mười chiêu, từ thế cục bây giờ mà nhìn, hai người có lực lượng ngang nhau, không phân biệt được cao thấp.
" Phương Hạo Vân, có bao nhiêu bổn sự thì cứ thi triển ra đi.... nếu không ngươi sẽ mất hết cơ hội..." Tôn giả lạnh giọng quát, phối hợp với khí thế cường đại quanh thân, hai mắt đỏ đậm, đao trong tay đã đỏ rực lên, thật sự khiến cho người ta sợ hãi.
Phương Hạo Vân đương nhiên không dám chậm trễ, thả người bay lên, như một quả càu lao đến đón. Giữa không trung, hai bóng người như hai quả cầu lửa lao vào nhau.
"ẦM!"
Hai luồng khí thế kinh người lập tức cuộn vào nhau, giữa không trung tràn đầy khí kình, tiếng đao va chạm với nhau không ngừng. Cũng may nơi này cách Thiên Phạt thành một khoảng, nếu không thì trận đánh này đã sớm kinh động mọi người trong Thiên Phạt thành.
Sau vài chục hiệp, tôn giả thấy mình không thể chiến thắng nhanh, trong lòng có chút tức giận, lập tức bộc phát ra sức chiến đấu cường đại hơn.
Phương Hạo Vân thấy tình cảnh như vậy, trong mắt ngoại trừ tia vui sướng, cũng không còn biểu hiện gì khác.
"Giết...."
Đôi mắt của tôn giả đỏ rực lên, khuôn mặt vốn đầy nếp nhăn bây giờ trông vô cùng khủng bố, nếu là người không quen biết với tôn giả, nhìn hắn bây giờ cứ tưởng đâu là ác quỷ.
Ngược lại, khuôn mặt của Phương Hạo Vân vẫn tuấn mỹ, Thiên Phạt trong tay phát ra sát khí cường đại, giống như chiến thần vậy
Quát lên một tiếng, chiến ý của Phương Hạo Vân cũng tăng lên, ra tay càng sắc bén hơn, thấy có cơ hội, liền chém ra một đao với tôn giả.
Sắc mặt của tôn giả ngưng trọng lại, toàn thân liền được bao phủ bởi luồng sáng màu đen, xoay tròn không ngớt, đao mang màu đỏ tăng lên không ngừng, phát ra những tiếng rít rào kinh khủng, lấy thế dời biển lấp núi để đón đỡ.
Chân khí trong cơ thể của Phương Hạo Vân nhanh chóng vận chuyển, chân khí chạy dài kỳ kinh bát mạch không dứt. Thiên Phạt trong tay phát ra những vũ điệu giận dữ, trong nháy mắt đã bố trí đao ảnh quanh người hắn.
"Thất Sát Diệt Thiên!"
Tôn giả hét lớn một tiếng, phóng người lên cao, hai tay nắm chặt Thất Sát đao chém xuống. Một áp lực nghiêng trời lập tức đánh úp về hướng Phương Hạo Vân.
Trong lòng Phương Hạo Vân kinh hãi, chỉ trong chớp mắt, đao thế của tôn giả đã phá không mà đến, khí thế mạnh mẽ, hắn không kịp nghĩ, vội vàng cầm Thiên Phạt lên đỡ địch.
"Ầm!"
Một tiếng, hai thanh đao lại va chạm mãnh liệt với nhau, lực chấn áp vô cùng nặng, khiến cho cánh tay của Phương Hạo Vân run lên, toàn thân giống như bị điện cao thế giật vậy, kinh mạch tê dại đi, đau nhức đến tận lục phủ ngũ tạng.
Cùng lúc đó, tôn giả cũng bị chấn văng ra xa, lập tức đáp xuống đất, và khóe miệng tràn ra máu tươi, có điều so với Phương Hạo Vân, thương thế của hắn nhẹ hơn rất nhiều.
Tôn giả lau đi vết máu trên khóe miệng, thấy sắc mặt của Phương Hạo Vân tái nhợt, trong lòng không khỏi vui sướng : "Haha, Phương Hạo Vân, ngươi làm ta thất vọng rồi..."
"Đừng đắc ý vội, tôi không sao cả..."
Phương Hạo Vân vốn đã có năng lực khép miệng vết thương siêu mạnh rồi, bây giờ lại kế thừa Tố Nữ Công của dì Bạch, công phu toàn thân càng mạnh hơn, cho nên tốc độ hồi phục cũng nhanh hơn.
Tuy rằng trước đó hắn bị thương nghiêm trọng hơn tôn giả, nhưng bây giờ đã tốt hơn một nửa rồi. Đây là ưu thế của hắn, năm đó lúc còn ở Thiên Đạo, hắn cũng dựa vào ưu thế này mà sống sót không biết bao nhiêu lần.
"Hừ!"
Tôn giả không thèm coi Phương Hạo Vân ra gì, hắn ta không thèm để ý cái khác, trong lời nói tràn đầy vẻ khinh thường.
Lúc này, Phương Hạo Vân đột nhiên đứng dậy, trong miệng phát ra một tiếng hét kinh hãi, chân khí trong cơ thể cuồn cuộn đổ ra, Thiên Phạt trong tay phát ra những đao mang màu tím, lập tức đâm về đầu của tôn giả.
Sắc mặt của tôn giả đại biến, trên mặt đầy vẻ khó tin : "Sao có thể như thế?'
Thân hình Phương Hạo Vân giống như đạn bắn, cầm Thiên Phạt chém ra, đao mang màu tím lóe sáng, khí kình lượn vòng mà đến.
Trên mặt tôn giả đầy sự kinh ngạc, dường như không kịp ra chiêu. Hắn vội vàng tránh đi, đồng thời giơ Thất Sát lên, bổ ngang người của Phương Hạo Vân.
Đối mặt với đao thế của tôn giả, Phương Hạo Vân không thèm tránh, Thiên Phạt vẫn tiếp tục phát ra đao mang màu tính lóng lánh, lăng không đón nhận, một tiếng nổ lớn lập tức vang lên, khí kình bao liệt nổ tung, tạo thành cuồng phong vô cùng uy mãnh.
Thất lợi liên tiếp khiến cho tâm tình của tôn giả trở nên mạnh mẽ hơn, hắn hầu như muốn thi triển toàn lực để giải quyết phiền toái trước mắt.
"Ta muốn giết ngươi..." Sắc mặt của tôn giả đầy lo lắng, mi tâm hiện ra một cỗ huyết sắc, và huyết khí của Thất Sát cùng mùi tanh hôi càng phát ra đậm đặc hơn.
Một luồng khí tức khiến cho tim người ta muốn ngừng đập xuất hiện quanh thân của tôn giả, Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, âm thầm kinh hãi, ma công của tôn giả được phóng thích ra, khí tức trên người hoàn toàn thay đổi.
Tôn giả hét lớn một tiếng, Thất Sát trong tay giơ ra một mũi nhọn, hướng thẳng đến chổ của Phương Hạo Vân.
Vẻ mặt của Phương Hạo Vân trở nên lạnh lùng, muốn đẩy mình vào tuyệt cảnh cho nên thẳng thắn đứng đón.
Hầu như trong chớp mắt, đòn công kích của hai người đã va chạm vào nhau, dây dưa với nhau một hồi liền biến mất.
Trong mắt tôn giả phát ra những tia lạnh lùng, phát ra một tiếng gầm giận dữ, thân thể giống như một quả cầu lửa đánh úp về hướng Phương Hạo Vân, không kịp hít thở, đợt tấn công thứ hai của hắn đã bắt đầu.
Một luồng đao khí màu đỏ rực lao thẳng đến trước ngực của Phương Hạo Vân.
Mặt của Phương Hạo Vân vẫn không đổi sắc, thân mình nghiên về phía sau, giơ Thiên Phạt ra nghênh đón. Công kích của hai người tiếp nhau, phát ra những tiếng nổ mạnh, lực va đập mạnh làm cho huyết khí của hắn quay cuồng, tim giống như bị chùy đánh vào vậy.
Thất Sát đao trong tay tôn giả hoàn toàn biến thành màu đỏ của máu, hắn quyết định thừa cơ công kích, Thất Sát đao trong tay bắn ra vô số tia máu, mang theo khí thế của lôi đình đánh tới.
Phương Hạo Vân bình tĩnh ứng chiến, cầm Thiên Phạt múa kín không kẽ hở, tiến hành phòng ngự bị động. Đối mặt với thế công như lôi đình của tôn giả, hắn vẫn thong dong ứng phó.
Tôn giả kêu lên một tiếng, trên người trào ra khí tức tà ác nồng đậm, bao phủ lấy Phương Hạo Vân. Nói ra cũng kỳ, khi khí tức của Phương Hạo Vân bị khí tức tà ác của tôn giả bao phủ, thì hắn cảm thấy chân khí trong cơ thể vận hành không bình thường, hiển nhiên là đã bị khí tức tà ác làm ảnh hưởng.
Lông mày của Phương Hạo Vân nhíu thật chặt, Thiên Phạt trong tay hóa thành thiểm điện, nhanh chóng chém ra.
Ánh đao đến gần, tôn giả liền phát ra một tiếng rống kinh khủng, phá lên tận trời. Lấy thân thể của hắn làm trung tâm, một luồng khí thế hủy thiên diệt địa được kích phát ra, và thân thể của Phương Hạo Vân đã không chịu nổi khống chế buột phải lui về sau.
"Khà khà..." Trong miệng của tôn giả phát ra những tiếng cười khiến cho người ta muốn rụng lông, vẻ mặt hơi đắc ý : "Nhìn xem ngươi có thể làm được gì?"
Dưới áp lực vô hình nhưng khủng khiếp của khí tức tà ác, thân hình của Phương Hạo Vân không ngừng run rẩy, cánh mũi thậm chí đã không chịu nổi áp lực mà chảy máu xuống.
"Khà khà..."
Tôn giả nhìn thấy tình cảnh của Phương Hạo Vân bây giờ, lại phát ra những tiếng cười rợn người ấy. Đánh đến lúc này, theo hắn thấy, cũng nên kết thúc rồi.
Khí huyết trong cơ thể của Phương Hạo Vân bốc lên, và lớp da bên ngoài dưới áp lực khủng bố ấy đã bị rách nát, nếu cứ kéo dài như vậy, hắn có khả năng bị ép thành bột mịn.
Tình huống của Phương Hạo Vân vô cùng nguy hiểm.
Chân khí nội gia trong cơ thể của hắn bị ngay trở, vận chuyển vô cùng khó khăn, căn bản là không thể chống cự lại được uy lực của tôn giả. Thứ duy nhất có thể dựa vào chính là Thiên Phạt.
Nói ra cũng lạ, lực lượng của Thiên Phạt lại không thể kích phát ra.
"Đi chết đi!"
Tôn giả cười điên cuồng : "Ngươi chết rồi, tất cả của Thiên Phạt thành sẽ thuộc về ta, quyền thế của ngươi, nữ nhân của ngươi... toàn bộ đều là của ta..."
Lời này vừa nói ra, trong lòng Phương Hạo Vân liền căng thẳng, hét lớn một tiếng : "Si tâm vọng tưởng, ai thắng ai thua còn chưa quyết định.." Thừa dịp rống lên, Phương Hạo Vân nhanh chóng vận chuyển chân khí nội gia chống cự lại.
Đáng tiếc là lúc này khi chân khí của hắn căn bản là không thể chống cự lại uy lực của luồng khí tức kia, càng ngày càng có nhiều máu chảy ra từ lổ chân lông.
Đau đớn kịch liệt đã làm cho khuôn mặt của Phương Hạo Vân biến dạng.
Nếu không nghĩ ra được biện pháp phá giải, cứ tiếp tục như vậy nữa thì sinh mạng của hắn sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Mục đích của Phương Hạo Vân khi này có hai cái, một trong số đó là đẩy mình vào tuyệt cảnh, lấy cơ hội này kích phát bí mật cuối cùng của Thiên Phạt.
Bây giờ hắn quả thật đang ở trong tuyệt cảnh, chỉ là Thiên Phạt lại không có động tĩnh.
Đây là điều mà hắn không tính tới.
Tình huống của Phương Hạo Vân bây giờ đúng là kêu trời trời không nghe, kêu đất đất không thấu, chổ dựa duy nhất của hắn chính là bản thân hắn.
"Thiên Phạt à Thiên Phạt, đến thời khắc mấu chốt rồi mà mày còn làm giá à?" Trong lòng Phương Hạo Vân lo lắng vô cùng, hắn không sợ chết, nhưng lại không muốn chết.
Tôn giả nhìn thấy toàn thân của Phương Hạo Vân đầy máu tươi, lập tức cười lên : "Khà khà, ngươi chết chắc rồi..." Khi nói chuyện, tôn giả đã đem toàn bộ lực lượng và khí thế toàn thân bộc phát ra, dường như muốn đẩy Phương Hạo Vân vào chổ chết vậy.
Dưới áp lực càng lúc càng to, máu bên ngoài của Phương Hạo Vân càng chảy ra nhiều hơn, kinh mạch và nội tạng trong cơ thể cũng bắt đầu xuất hiện đau đớn kịch liệt.
Ý thức của Phương Hạo Vân dần trở nên mơ hồ. Đọc Truyện Online Tại http://truyenggg.com
"Thất Sát Diệt Thiên!"
Tôn giả quát lạnh một tiếng, thi triển ra một đòn cực mạnh.
Trong lòng Phương Hạo Vân run mạnh, ý thức tối sầm lại, sau đó bất tỉnh nhân sự.
Trong lúc chuẩn bị ngất đi, Phương Hạo Vân đã nghe có người đang gọi tên hắn : "Hạo Vân, Hạo Vân... tỉnh lại, tỉnh lại..." Từ giọng nói có thể đoán ra đây là một ông già.
Phương Hạo Vân bị ông già kêu như vậy, dần dần khôi phục lại ý thức, có điều hắn phát hiện ra thân thể của hắn không thể nhúc nhích, đau đớn kịch liệt vẫn đi theo cùng hắn.
"Đến chổ ta này..." Trong lúc đó, hắn nghe được giọng nói của ông già, muốn cử động thân thể, nhưng lại thất bại.
"Dùng tâm, không cần dùng sức..."
Giọng nói già nua lại vang lên, nhưng mang theo lực lượng vô hình làm cho ý thức trong cơ thể của Phương Hạo Vân như bị hút ra, toàn bộ quá trình đó mang theo đau đớn khôn cùng.
Ý thức sau khi rời khỏi thân thể, Phương Hạo Vân liền vật vờ đi đến chổ âm thanh phát ra.
"Đến chổ ta này..."
Giọng nói của ông già lại vang lên, cùng với một lực lượng vô hình dẫn dắt hắn đi.
Chỉ lát sau, ý thức của Phương Hạo Vân đã đi đến một không gian xa lạ, một mảnh trời trắng xóa, bốn phía chỉ có màu trắng và xám, khiến cho người ta có cảm giác tiêu điều.
"Hạo Vân, con rốt cục đã đến..." Đúng lúc này, giọng nói của ông già vang lên xung quanh Phương Hạo Vân.
"Ông đang đợi tôi?" Phương Hạo Vân hơi sửng sờ : "Ông là ai? Chúng ta đang ở đâu..." Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía trước có một cái dàn tế, mà trên dàn tế có một đồng đỉnh, trong đỉnh toát ra một ngọn lửa màu tím, mà lão già ấy ngồi ngay trên ngọn lửa.
Thân ảnh của ông nhìn qua rất mơ hồ, nhưng đôi khi lại rõ ràng, khiến cho người ta có cảm giác người này có thể biến mất bất cứ lúc nào.
"Trong thân thể của con... nói chính xác hơn, chúng ta đang ở trong Thiên Phạt" ông già tiếp tục nói.
Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, âm thầm nghĩ, hay là mình sắp vạch trần bí mật cuối cùng của Thiên Phạt.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân vội hỏi :" Ông già, xin hỏi ông xưng hô thế nào, vì sao ông lại ở trong Thiên Phạt, ông là linh thể à?"
"Ừ!"
Ông lão khẽ gật đầu, lập tức nói : "Ta là linh thể, cũng chính là quỷ hồn mà người thường hay nói... Ta biết tâm tư của con, con muốn tìm kiếm bí mật cuối cùng của Thiên Phạt... Thật ra, bí mật cuối cùng của Thiên Phạt đang nằm trước mắt con..."
"Trước mắt của tôi?"
Phương Hạo Vân hơi kinh hãi, theo tình huống bây giờ, lão già dường như hiểu rõ được tâm tư của hắn rồi.
"Ngay trước mắt con" Ông lão nói xong, thân mình lướt ngang ra, làm cho Phương Hạo Vân nhìn rõ ngọn lựa trong đồng đỉnh : "Đây là bí mật cuối cùng của Thiên Phạt, Tịnh Thế Tử Viêm..." ( Ngọn lửa cực nóng rửa sạch thế gian)
"Tịnh Thế Tử Viêm?" Phương Hạo Vân giật mình.
"Đúng vậy, là Tịnh Thế Tử Viêm, năm đó Thiên Phạt được dùng Tịnh Thế Tử Viêm luyện chế mà thành..." Ông lão chậm rãi nói : "Tịnh Thế Tử Viêm là do mấy vạn người của Bạch gia chúng ta dùng mười năm thu thập, cuối cùng mới cô đọng lại được, vì thế, đã hy sinh mấy vạn tính mạng của người nhà họ Bạch..."
"Nói như vậy, ông cũng là người của Bạch gia..." Phương Hạo Vân ngạc nhiên nói : "Vậy ông là?"
"Con muốn hỏi tên ta?" Ông lão lắc đầu : "Đã qua lâu lắm rồi, ta cũng không nhớ rõ mình là ai nữa... Ta chỉ nhớ ta là người đứng đầu luyện chế Thiên Phạt... Ngày Thiên Phạt được luyện thành, cần phải được tế bằng máu, khi ta hoàn thành thời điểm huyết tế, linh hồn liền bị phong ấn bên trong Thiên Phạt, bị lực lượng của Thiên Phạt biến thành linh thể..."
Trời, trời, trời!!! Ông già này chính là tổ tiên của Bạch gia.
"Đúng vậy, con nói đúng... theo một ý nghĩa nào đó, ta chính là tổ tiên của nhà họ Bạch..." Ông lão mỉm cười gật đầu.