"Kỳ, em không có nằm mơ, là thật, anh đã trở về, Hạo Vân của em đã trở về..." Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô, ôn nhu nói : "Xin lỗi, đã khiến em lo lắng...
Rúc đầu vào trong cái ôm của hắn, Bạch Lăng Kỳ mỉm cười ngọt ngào : "Hạo Vân, anh về là tốt rồi... Không cần phải nói với em những lời đó, cũng không cần phải xin lỗi, anh là người làm đại sự, em không có khả năng bắt anh ở bên em mỗi ngày được..."
Khóe miệng của Phương Hạo Vân hơi nhếch lên, đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt của Bạch Lăng Kỳ, nói : "Kỳ, chúng ta khiêu vũ đi..."
"Dạ!"
Bạch Lăng Kỳ gật đầu, dưới sự dẫn dắt của Phương Hạo Vân, chậm rãi đi ra sàn nhảy.
Giai điệu động lòng người vang lên, hai người bắt dầu bước.
Dưới ngọn đèn hơi mờ, bàn tay của Phương Hạo Vân bắt đầu vỗ về từng chổ trên người của cô, từ bộ ngực đến cái mông, chỉ cần là những chổ có thể tiếp xúc thì đều không thể chạy thoát khỏi tay của Phương Hạo Vân.
Sau khi nhảy xong, Bạch Lăng Kỳ đã thở hổn hển liên tục, cơ thể cũng dần nóng lên.
Nguồn truyện: TruyenGG"Hạo Vân, hông được hư..." Bị Phương Hạo Vân vuốt ve, thân thể của Bạch Lăng Kỳ đã có phản ứng, cô lo rằng ở dưới ẩm ướt sẽ làm ảnh hưởng đến bộ đầm dạ hội này, và bị người ta nhìn ra cái gì đó.
"Kỳ tiểu thư, có thể cùng nhảy với em một điệu không?" Đúng lúc này, Hoàng Kỳ Anh chậm rãi đi đến, tỏ vẻ phong độ mời Bạch Lăng Kỳ nhảy.
"Xin lỗi, tôi đã có người rồi, không muốn nhảy nữa" Cô lễ phép từ chối, nụ cười trên mặt tuy rằng hơi bị công thức hóa nhưng vẫn toát ra sự tươi đẹp.
"Vậy anh có thể tâm sự với em không?" Hoàng Kỳ Anh dày mặt cười quyến rũ nói :"Kỳ tiểu thư, tuy rằng hai chúng ta quen biết không lâu, nhưng ngày hôm nay chúng ta ngồi nói chuyện với nhau cũng đâu có sao đâu. Chẳng lẽ em đã quên, tập đoàn Hoàng thị có nghiệp vụ qua lại với tập đoàn Thịnh Hâm sao..."
Bạch Lăng Kỳ khẽ nhíu mày, nhìn con rệp trong mắt của chị Tuyết Di này, thản nhiên nói : "Xin lỗi, tôi không rãnh..."
Phương Hạo Vân nãy giờ không nói gì thản nhiên cười, nói : "Hoàng thiếu gia... anh thật là rãnh rỗi..."
Nói xong, Phương Hạo Vân cầm ly rượu thủy tinh lên nói với hắn: "Muốn nói chuyện, để tôi nói với anh..."
"Haha, đây không phải là Phương thiếu gia sao?" Hoàng Kỳ Anh tỏ vẻ giật mình sợ hãi, cười nói : "Phương thiếu gia? Thật sự là cậu sao? Cậu không thể ở đây, nghe nói cậu đã không còn ở Hoa Hải rồi mà?"
Hoàng Kỳ Anh nói như vậy làm cho Bạch Lăng Kỳ không vui, cô cười lạnh nói : "Hoàng thiếu gia, tôi và Hạo Vân có chuyện muốn nói, nếu anh không có việc gì, mời tránh ra..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hoàng Kỳ Anh liền thay đổi, có điều chỉ trong chớp mắt đã khôi phục lại bình thường : "Haha, Kỳ tiểu thư, quả nhiên đúng là nữ trung hào kiệt, bội phục, bội phục... Các người nói chuyện đi, tôi đi trước..." Mục đích cuối cùng của Hoàng Kỳ Anh không phải là lại làm quen với Bạch Lăng Kỳ, thật ra hắn muốn gặp Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân đột nhiên xuất hiện làm cho hắn cảm thấy khủng hoảng.
Dựa theo chỉ thị của Lã Thiên Hành, hắn phải hoàn thành nhiệm vụ trước khi Phương Hạo Vân trở về. Nhưng mà bây giờ, nhiệm vụ còn chưa bắt đầu thì Phương Hạo Vân đã xuất hiện rồi.
Sự xuất hiện của Phương Hạo Vân làm cho hắn trở tay không kịp, kế hoạch của hắn hoàn toàn bị hủy bỏ.
Phương Hạo Vân đã trở về rồi, hắn không dám tiếp tục thực thi kế hoạch uy hiếp nữa. Tính tình và thủ đoạn của Phương Hạo Vân, hắn rất rõ ràng, nếu làm không tốt, Phương Hạo Vân sẽ trực tiếp giết hắn.
Nghĩ đến đây, Hoàng Kỳ Anh quyết định nhanh chóng liên hệ với ông chủ lớn, đem tin tức Phương Hạo Vân trở về báo cáo cho ông biết, để ông chủ lớn thu xếp cho bước tiếp theo.
Vài phút sau, Hoàng Kỳ Anh bước ra một khu vực riêng của hội trường, xác định là không có người, cũng không có thiết bị theo dõi nào cả, hắn móc điện thoại ra, gọi cho Lã Thiên Hành.
" Phương Hạo Vân đã trở lại!" Sau khi điện thoại được chuyển, Hoàng Kỳ Anh lập tức nói ngay vào vấn đề.
"Ừ, tôi biết rồi!"
Lã Thiên Hành trầm giọng nói :"Tôi vừa nhận được tin. Phương Hạo Vân quả thật đã trở về... Kỳ Anh, áp lực của cậu lại lớn hơn rồi. Nhưng tôi cảm thấy kế hoạch không cần thay đổi, cứ tiếp tục..."
Lời vừa nói ra, Hoàng Kỳ Anh lập tức khẩn trương : "Ông chủ lớn, sợ là không ổn.... Tính tình và thủ đoạn của Phương Hạo Vân, ông cũng rõ mà... Nếu hắn biết tôi uy hiếp Trác Nhã, khẳng định là sẽ không bỏ qua cho tôi... Tôi không sợ chết, nhưng nếu vì vậy mà bại lộ thân phận của tôi, thì đối với ông, đối với SeeDs sẽ không có lợi.
Lời nói của Hoàng Kỳ Anh, rõ ràng là có mang theo sự uy hiếp.
Nếu không phải bị ép đến nỗi không còn đường lui, thì hắn cũng không có khả năng đưa ra quyết định như vậy.
Lã Thiên Hành sao có thể không biết tâm tư của Hoàng Kỳ Anh, ông ta cười lạnh nói : "Kỳ Anh, tâm tư của cậu tôi biết, nhưng tôi phải nhấn mạnh lại một lần nữa, kế hoạch vẫn như cũ... Thành công ngay ở trước mắt cậu, nếu cậu không biết nắm bắt cơ hội, cậu sẽ hối hận.."
"Tôi... ông chủ lớn..." Hoàng Kỳ Anh hơi khó xử, hắn không muốn đắc tội với ông chủ lớn, không muốn cãi lệnh. Nhưng mặt khác, hắn lại không muốn vì vậy mà toi mạng.
Long gia, Tần gia là những ví dụ tốt cho hắn.
Hoàng gia của hắn thậm chí không thể nào so được với Long gia hay Tần gia cả.
"Còn suy nghĩ gì nữa? Đây là cơ hội của cậu, cơ hội cuối cùng... Bên Phương Hạo Vân sẽ không dám đụng vào đâu, cậu cứ yên tâm..." Lã Thiên Hành nói.
"Được rồi!" Nếu Lã Thiên Hành đã nói đến như vậy, Hoàng Kỳ Anh hắn đương nhiên là không dám nói cái gì nữa : "Ông chủ lớn, tôi hiểu rồi, ông cứ yên tâm, tôi sẽ không khiến cho ông thất vọng"
"Haha..."
Lã Thiên Hành cười lớn một tiếng : "Kỳ Anh, tôi biết tư tưởng của cậu đã vượt qua thử thách rồi, trong thời khắc mấu chốt thì đừng có chần chờ nữa..."
Cúp điện thoại xong, trong đôi mắt của Lã Thiên Hành đột nhiên hiện ra một tia tàn nhẫn : "Hoàng Kỳ Anh ơi là Hoàng Kỳ Anh, đừng trách tôi ép cậu, đây là do cậu tự tìm đến..."
Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ tìm một chổ yên tĩnh ngồi xuống, hai người lấy hai ly rượu vang từ tay của phục vụ, vừa uống vừa nói chuyện.
Phương Hạo Vân nhấm nháp một ít rượu, nở một nụ cười, nói : "Kỳ, mấy ngày không gặp, em thành thục hơn rất nhiều rồi... Nếu anh mà không biết em, anh sẽ khó tin rằng em còn đang là một sinh viên đấy"
Bạch Lăng Kỳ cắn môi, ngẩng đầu lên nhìn vào con mắt thâm thúy của Phương Hạo Vân, thản nhiên nói : "Hạo Vân, em thành thục cũng vì anh cả... Tất cả những gì em làm đều vì anh..."
Phương Hạo Vân buông ly rượu ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, khóe miệng tràn ngập những ý cười vui vẻ, nói : "Kỳ... mấy ngày nay vất vả cho em rồi..."
Bạch Lăng Kỳ liền nở một nụ cười hạnh phúc : "Hạo Vân, chị Tuyết Di, chị Thanh Thanh đều ở đây, anh không lại chào các chị ấy sao?"
Phương Hạo Vân tùy ý dựa vào ghế, đưa mắt nhìn cô, cười nói : "Haha, không vội.. lát nữa anh sẽ đi chào hỏi sau cũng được..."
"À..."
Cô đáp một tiếng, sau đó ngồi im lặng bên cạnh Phương Hạo Vân, nhìn vào những bóng người đang nhảy múa ngoài sàn kia.
"Kỳ, anh muốn đưa em đến Đằng Phi hỗ trợ, em muốn không?" Phương Hạo Vân mỉm cười nói : "Đằng Phi cho đến bây giờ vẫn chưa có người nhà nào đến làm cả... em đi qua rồi, thì từ đó trở đi, em sẽ trở thành nữ chủ nhân của Đằng Phi..."
Thân thể của Bạch Lăng Kỳ khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn thẳng Phương Hạo Vân, phát hiện ra khuôn mặt của người đàn ông mình yêu dường như đã trở nên chín chắc hơn, nam tính hơn, nụ cười của hắn nhìn như không hề có vậy.
"Bên tập đoàn Thịnh Hâm thì sao?" Bạch Lăng Kỳ lo lắng nói ; "Một mình chị Tuyết Di lo không xong đâu... Trác tổng gần đây không thường xuyên đến công ty..."
"Yên tâm đi, anh sẽ có an bài..." Đúng lúc này, Phương Hạo Vân nhìn thấy Trương Mỹ Kỳ, cô đang đứng cách hắn không xa.
Phương Hạo Vân nhìn thấy vẻ tủi thân trong đôi mắt của cô.
Hơi động tâm một chút, hắn liền quay lại xin lỗi Bạch Lăng Kỳ : "Anh đi xem chị Mỹ Kỳ, em ngồi một mình nha..."
Phương Hạo Vân đi qua, đến trước mặt Trương Mỹ Kỳ, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của cô, cười nói : "Chị Mỹ Kỳ, có phải là không hứng thú nhảy cùng người đàn ông của chị một điệu không? Em nhìn thấy được sự u oán trong đôi mắt của chị, có phải là đang giận em hông?"
Bụng của Trương Mỹ Kỳ rõ ràng đã lớn hơn, có điều không làm ảnh hưởng đến vẻ mỹ cảm của cô, ngược lại, mang thai giúp cho cô có thêm vài phần quyến rũ.
Phương Hạo Vân vuốt nhẹ lên mũi của cô, nói : "Còn giận em sao?"
"Không có!" Trương Mỹ Kỳ trả lời một tiếng, sau đó lập tức nhào vào lòng ngực của hắn : "Hạo Vân, em rốt cục đã trở về..."
Phương Hạo Vân đưa tay ôm lấy cô vào lòng, bàn tay véo nhẹ một cái lên mông của cô, nói :"Chị Mỹ Kỳ, lần này trở về, em sẽ ở với mọi người một thời gian..."
"Ừ!" Nước mắt hạnh phúc đã chảy xuống trong đôi mắt của Trương Mỹ Kỳ : "Hạo Vân, chúng ta nhảy một điệu đi?"
"Được!" Phương Hạo Vân nhẹ nhàng ôm lấy cô, đưa miệng hôn lên trán của cô một cái, khóe môi hơi vểnh lên, xuất hiện một nụ cười, cẩn thận mang Trương Mỹ Kỳ ra ngoài sàn nhảy.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến những tiếng ồn ào, dường như đang có người tranh luận cái gì đó, và xung quanh thì đầy người xem náo nhiệt.
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, đang muốn đi qua, thì thấy Bạch Lăng Kỳ đi đến, nhỏ giọng nói : "Hạo Vân, chị Tuyết Di gặp phiền toái rồi..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, vội vàng buông Trương Mỹ Kỳ ra, đi đến quát : "Tránh ra!"
Quát giận một tiếng, Phương Hạo Vân đẩy đám người ra, chỉ thấy một người đàn ông đang chỉ vào mặt của chị mình, nói : "Con tiện nhân không biết xấu hổ, mày thích ai không thích, lại đi thích em trai ruột của mình, không biết liêm sỉ, không biết đánh vần chữ nhục..."
"Nói bậy, anh nói bậy..." Tuy rằng người đàn ông này nói đúng sự thật, tuy rằng Phương Tuyết Di không biết tình yêu của mình có vô sỉ hay không. Nhưng trước mặt nhiều con mắt, cô không thể và không dám thừa nhận.
Sắc mặt của Phương Hạo Vân lập tức trở nên tái xanh vì giận dữ, lạnh lùng nói : "Nơi này không chào đón anh, mời anh lập tức cút ngay..."
Nhìn thấy Phương Tuyết Di xuấ thiện, khuôn mặt vốn tái nhợt của Phương Tuyết Di lập tức dịu đi, khóe miệng của cô thậm chí còn hiện ra một nụ cười, cô rất rõ ràng, em trai sẽ xử lý chuyện ở đây.