Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 73


Theo như thông tin cho biết, tập đoàn Thịnh Hâm tổ chức buổi dạ hội hôm nay không những toàn thể nhân viên được phép tham dự, hơn nữa giới doanh nhân thành phố Hoa Hải, thậm chí một số vị quan chức tai to mặt bự cũng sẽ có mặt. Về phía ban tổ chức đêm dạ hội hoành tráng này ngoài tập đoàn Thịnh Hâm ra còn có tập đoàn Trần thị, với nhiều mối quan hệ rộng rãi của Trần Thiên Huy, số quan khách góp mặt đương nhiên nhiều vô số kể.

Hôm nay Phương Hạo Vân đến tham gia buổi dạ hội nhưng không tiết lộ thân phận người kế thừa tập đoàn Thịnh Hâm mà chỉ với tư cách một nhân viên bình thường của công ty.

Lúc này hắn đang mặc bộ vest màu đen lịch lãm, đứng bên cạnh cửa sổ, ánh mắt lúc thì nhìn xa xăm ra cảnh đêm bên ngoài, lúc thì bâng quơ nhìn vào đám đông qua lại nơi đại sảnh, trong lòng nghĩ ngợi lung tung.

Hắn quan sát kĩ mỗi một người lướt qua trước mặt, có ông ăn mặc chỉnh tề, có bà áo váy hớ hênh, có kẻ vênh mặt kiêu ngạo, có người khúm núm dè dặt… Mỗi người mỗi vẻ, dù cùng chung sống dưới một mái trời xanh, nhưng ai nấy có số phận riêng, chẳng ai giống ai, thế giới này đúng là muôn màu muôn vẻ…

Phương Hạo Vân chán ngán nhìn sang đám quý bà trang điểm lòe loẹt đang khua môi múa mép huyên thuyên với nhau, ánh mắt hắn lộ vẻ chán ghét, đừng thấy họ có mấy phần hương sắc mà tưởng nhầm là người tốt, đám phụ nữ này thật ra nhơ nhuốc bẩn thỉu hết chỗ chê, bề ngoài xinh xắn, bên trong đê tiện.

"Hạo Vân, em đến vào khi nào vậy? Sao một mình em ngẩn ngơ đứng ở đây? Xem nào, bên kia có bao nhiêu cô gái đẹp, chẳng lẽ em không hứng thú chút nào à, em qua đó bắt chuyện làm quen đi."

Tạ Mai Nhi như một bóng ma không biết chui từ đâu ra, cô cảm thấy kì lạ trước thái độ dửng dưng của Phương Hạo Vân. Hôm nay có cơ hội tốt thế này để săn tìm người đẹp, cậu em này bỏ lỡ thì uổng quá.

"À phải rồi, cô bạn gái bé bỏng của em có đến đây không?"

Tạ Mai Nhi dáo dác nhìn xung quanh, không tìm thấy bóng dáng của Bạch Lăng Kỳ, liền hiểu ra nguyên nhân hắn lớ ngớ như người mất hồn.

Ngừng lại một lúc, Tạ Mai Nhi cười hí hí bí hiểm, đề nghị:

"Có cần chị giới thiệu cho em vài cô xinh xắn không? Đảm bảo với em là hàng chất lượng cao đó nha, họ đều là bạn học của chị ở trường đại học trước kia, nghe nói công ty chúng ta tổ chức đêm dạ hội hoành tráng, họ xin chị tìm giúp vài tấm vé mời… Chị cho em biết, bạn của chị ai cũng xinh như hoa như ngọc…"

Phương Hạo Vân mỉm cười chán ngán, hiển nhiên hắn chẳng thấy hứng thú gì với lời đề nghị của Tạ Mai Nhi. Hắn nghĩ thầm số bạn học của Tạ Mai Nhi chắc phần lớn là các cô gái ham tiền, tìm cơ hội đến tham gia đêm dạ hội sang trọng dành cho giới thượng lưu đêm nay chẳng qua muốn vơ lấy một đại gia giàu có. Hắn không có ý định nuôi một cô vợ bé, hơn nữa với thu nhập eo hẹp hiện nay của hắn có muốn nuôi cũng không có khả năng.

"Hạo Vân, em có lắng nghe chị nói không vậy? Sao đêm nay chị thấy em cứ ngẩn ngơ như người mất hồn thế… Thôi, em không thích thì chị không ép. Ớ, kia chẳng phải là chị Mỹ Kỳ đó ư?"

Tạ Mai Nhi đang oán trách Phương Hạo Vân, bỗng nhìn thấy Trương Mỹ Kỳ bước ngang, vội gọi với theo:

"Chị Mỹ Kỳ, em đang ở đây này, qua đây đi chị…"

Trương Mỹ Kỳ mặc một bộ sườn xám có hoa văn hoa lá trang trí, hiện rõ từng đường cong quyến rũ trên cơ thể mỹ miều của cô, thêm vào sắc mặt lạnh nhạt vốn có, tô điểm vẻ cao quý bất khả xâm phạm của cô, một số kẻ háo sắc lắc đầu đành từ bỏ ý định tiếp cận người đẹp. Trưởng phòng Phùng mấy lần muốn lại gần bắt chuyện nhưng cuối cùng phải bỏ cuộc, chỉ còn cách tự an ủi: "Chẳng qua chỉ là một món hàng cũ thôi mà…"

Phương Hạo Vân thấy Trương Mỹ Kỳ bước tới, trong lòng liền bối rối không yên. Kể từ khi hắn cưỡng bức Trương Mỹ Kỳ một lần nữa, hai người đến nay chưa hề tiếp xúc với nhau. Khẽ ngẩng đầu lên quan sát, Phương Hạo Vân thấy thần sắc Trương Mỹ Kỳ tuy lạnh nhạt, nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, có phần xinh xắn hơn trước. Chả trách có câu phụ nữ cần đàn ông nâng niu chăm sóc, đây chẳng phải là một ví dụ đủ sức thuyết phục đó sao?

"Chị Mỹ Kỳ, qua đây với bọn em đi."

Chính vào lúc Trương Mỹ Kỳ đang do dự, Tạ Mai Nhi lại lên tiếng réo gọi cô lần nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG

Hơi ngập ngừng giây lát, cuối cùng Trương Mỹ Kỳ cũng từ từ đi lại gần hai người, nhưng ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Phương Hạo Vân.

"Mai Nhi, chúng ta đến quầy café ngồi đi…"

Trương Mỹ Kỳ muốn kéo Tạ Mai Nhi rời khỏi, cô có ý tránh chạm mặt Phương Hạo Vân, cô cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy hắn.

Phương Hạo Vân thấy Trương Mỹ Kỳ cố tình lạnh nhạt với hắn, trong lòng không vui, lần trước chẳng phải đã nói rõ rồi sao, bảo cô làm tình nhân của hắn, vốn nghĩ cô đã bị hắn chinh phục, nhưng xem tình hình này hắn đã thất bại. Cuộc chiến chinh phục người đẹp chưa thành công, Phương Hạo Vân còn cần phải cố gắng thêm.

Phương Hạo Vân muốn tìm hiểu rõ hơn về rắc rối gặp phải gần đây của Trương Mỹ Kỳ, hắn buộc miệng hỏi:

"Chị Mỹ Kỳ, em có chuyện này muốn nói với chị, chị theo em qua đây một lát… Chị Mai, chị đợi ở đây, đợi em nói chuyện với chị Mỹ Kỳ xong sẽ qua đây tìm chị. Chị Mỹ Kỳ, chúng ta đi nào!"

Dứt lời, Phương Hạo Vân sải bước đi trước. Trương Mỹ Kỳ dõi theo bóng lưng của hắn, hơi do dự giây lát, cuối cùng vẫn nối bước theo sau. Trong lòng cô tuy rất hận Phương Hạo Vân, nhưng cô cũng biết rõ không thể tách rời được khỏi hắn, chí ít cơ thể của cô đã không còn cự tuyệt lại hắn, hơn nữa trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, nếu cô chọc giận anh chàng này, nhất định phải trả một cái giá rất đắt.Trương Mỹ Kỳ tuy sống cực khổ nhưng cô rất mãn nguyện về cuộc sống hiện tại, cô không muốn có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, xuất phát từ tâm lí phức tạp như thế, cô càng bước nhanh theo sau Phương Hạo Vân.

"Chị Mỹ Kỳ, Hạo Vân… hai người…"

Tạ Mai Nhi lắp bắp gọi theo, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng để tỏ lòng tôn trọng hai người, cô không bám theo nghe ngóng.

Sắp đến giờ khai mạc đêm dạ hội hoành tráng, số nhân viên công ty đã gần như có mặt đông đủ, ngoại trừ một số quan chức và ông chủ lớn trong giới doanh nghiệp còn đang giao lưu trong khu vực dành cho khách VIP, phần lớn khách mời đều túm tụm thành nhóm nhỏ tán gẫu ngay đại sảnh, tiếng nói cười náo nhiệt khắp nơi.

Số nhân viên phục vụ của công ty tổ chức sự kiện đang mặc đồng phục chỉnh tề bận rộn liên tục giữa đám đông. Nhìn kìa, toàn là những cô thiếu nữ xinh xắn mặc váy ngắn tay bưng khay rượu đựng toàn rượu ngoại đắt tiền, mỉm cười đon đả đón tiếp đủ loại quan khách.

Tập đoàn Hàn thị là doanh nghiệp nổi tiếng trong giới thương gia thành phố Hoa Hải, cộng thêm có quan hệ thân thích với Trần thị, đương nhiên được mời đến dự buổi dạ hội đêm nay. Hàn Tuyết Nhi bị chị họ Trần Thanh Thanh kéo đến tham dự, nhưng lúc này đây cô lạc mất Trần Thanh Thanh trong đám đông, một mình dáo dác nhìn quanh tìm kiếm giữa dòng người chen chúc ở đại sảnh náo nhiệt.

Hôm nay Hàn Tuyết Nhi ăn mặc vô cùng xinh đẹp, cao quý sang trọng như một nàng công chúa. Cô mặc một chiếc váy dài trắng như tuyết làm bằng lông cừu, tấm thân ngà ngọc đang dậy thì tỏa đầy sức sống. Mái tóc dài đen mượt xỏa xuống ngang vai, dưới ánh đèn lấp lánh nơi đại sảnh chiếu vào, Hàn Tuyết Nhi đẹp như giai nhân trong tranh vẽ, giống nàng công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích vậy, chỉ một điều chưa được hoàn hảo là khuôn mặt thanh tú của cô lúc này đây thấm đượm nét buồn hiu hắt.
Hàn Tuyết Nhi tinh thần không được ổn định lắm, trên đường đến tập đoàn Thịnh Hâm, trong lòng cô luôn ray rứt không yên. Cô từng không chỉ một lần khẳng định Phương Hạo Vân là bạn trai của cô, nhưng người ta lại có bạn gái khác rồi, hơn nữa nghe nói còn gặp mặt cả phụ huynh, cô đoán rằng cô gái tên Bạch Lăng Kỳ đó chắc chắn đêm nay sẽ làm bạn nhảy của Phương Hạo Vân, trở thành cặp đôi gây chú ý nhất trong buổi dạ hội này.

Hàn Tuyết Nhi không ngưỡng mộ, càng không ganh tị. Điều cô lo lắng chính là lời nói dối của cô bị vạch trần, cô không biết làm sao ăn nói với chị họ Trần Thanh Thanh, cô cũng không biết có nên nói với chị họ về thân phận thật sự của Phương Hạo Vân hay không nữa. Cô không muốn hạnh phúc suốt đời của chị họ cũng bị gã đàn ông vừa như ác ma, vừa như thần thánh này tước đoạt mất.

Tìm nãy giờ vẫn chưa thấy chị họ, cũng không gặp mặt gã đàn ông ác ma đáng ghét đó. Hàn Tuyết Nhi vốn định nhân cơ hội này cầu xin hắn tha cho chị họ Trần Thanh Thanh, nhưng hiện nay biết tìm hắn ở đâu.

Hàn Tuyết Nhi mang nặng tâm trạng mâu thuẫn tiếp tục tìm kiếm, thật ra trong tận đáy lòng cô rất sợ giáp mặt với Phương Hạo Vân.

"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, là em phải không? Đúng là em rồi."

Chính vào lúc này, một giọng nam ngọt ngào có sức cuốn hút lọt vào tai Hàn Tuyết Nhi.

Quay đầu sang phía phát ra tiếng nói, Hàn Tuyết Nhi thấy một thanh niên cao lớn, tướng mạo tuấn tú, mặc bộ vest màu trắng đi về phía mình, vừa đi vừa mỉm cười nói chuyện với cô.

Hàn Tuyết Nhi nghệch mặt ra ngạc nhiên, cô không hề quen biết với người thanh niên này, sao anh ta lại gọi tên cô thân mật thế nhỉ?

Khẽ nhíu mày không vui, Hàn Tuyết Nhi lạnh nhạt nói:

"Xin lỗi, tôi quen biết anh à?"

Trước thái độ lạnh lùng của Hàn Tuyết Nhi, người thanh niên kia không hề lộ vẻ khó chịu, ngược lại nụ cười trên môi hắn càng nở rộ rực rỡ hơn, hắn đi tới gần nhìn chăm chăm vào Hàn Tuyết Nhi, mỉm cười giải thích:

"Tuyết Nhi, em không nhận ra anh rồi à, anh là Tần Tử Hoa nè, anh là bạn của chị họ em đó… Hai năm trước chúng ta từng gặp nhau một lần, em quên rồi sao… Chắc hồi đó em còn nhỏ, không ngờ xa cách mới có hai năm, cô bé vịt giời xấu xí hôm nào nay đã hóa thân thành nàng thiên nga xinh đẹp, nếu không phải trí nhớ của anh tốt thì cũng không thể nhận ra em giữa đám đông. Thật đó, em thay đổi nhiều quá…"

Hàn Tuyết Nhi nghe xong cố lục tìm trong kí ức của cô, Tần Tử Hoa? Hình như có nghe qua thì phải, dạo trước nghe chị họ nói hắn đi du học bên Mỹ mà, sao về nước nhanh như vậy?

Cô không biết mục đích về nước của Tần Tử Hoa, càng không biết ân oán giữa Trần gia và Tần gia, cô cứ tưởng anh chàng này vẫn còn là bạn của Trần Thanh Thanh, nên để tỏ ra lịch sự, Hàn Tuyết Nhi mỉm cười đáp lễ, nói:

"Chào anh, em đúng là không nhớ ra."

"Ha ha, Tuyết Nhi vẫn nhút nhát như ngày nào, còn nhớ hai năm trước lúc chúng ta gặp mặt, em không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, ai ngờ bây giờ vẫn thế… Anh nói thật nha, hôm nay em giống như nàng công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích vậy đó, em thay đổi rất nhiều so với trước…"

Tần Tử Hoa liên tục khen ngợi về vẻ đẹp của Hàn Tuyết Nhi.

Hàn Tuyết Nhi e thẹn đỏ mặt, cô đang nghĩ thầm trước đây và cả bây giờ mình nhút nhát đến thế sao? Nhưng đối với lời khen tặng của Tần Tử Hoa, cô cảm thấy lâng lâng hãnh diện, dù sao xưa nay cũng chưa có cô gái nào từ chối lời khen của một người đàn ông, Hàn Tuyết Nhi đương nhiên không thuộc ngoại lệ.

Thật ra Tần Tử Hoa đứng từ xa quan sát Hàn Tuyết Nhi lâu lắm rồi, hắn bị vẻ đẹp của cô mê hoặc từ phút giây đầu tiên, lúc đầu hắn chưa dám xác nhận thân phận của cô gái này, sau khi hỏi rõ thông tin từ viên trợ lí đi theo, biết cô gái chính là em họ của Trần Thanh Thanh, hắn mới nảy sinh ý định cưa cẩm.

Lần này từ Mỹ quay về, mục đích chủ yếu của hắn chính là đánh bại tình địch Phương Hạo Vân, giành lại Trần Thanh Thanh về tay hắn, bảo đảm âm mưu chiếm đoạt tập đoàn Trần thị của hắn sau này thành công, nếu bây giờ tiện tay cưa luôn em họ Hàn Tuyết Nhi của cô ta, điều đó đồng nghĩa với việc tập đoàn Hàn thị cũng lọt luôn vào tay hắn, vừa có người đẹp vừa có công ty, Tần Tử Hoa mỉm cười khoái chí.

Về kĩ năng cưa cẩm, Tần Tử Hoa tuyệt đối tự tin vào khả năng của mình, hắn thậm chí dám khẳng định mình đủ sức xử lí tốt quan hệ yêu đương cùng lúc với hai cô gái, nhiều hơn nữa cũng không thành vấn đề.

Trong khoảng thời gian du học tại Mỹ, gần như mỗi tuần Tần Tử Hoa đều thay đổi một cô bạn gái, có khi hắn cặp cùng lúc với ba bốn cô, tất cả đều đầu xuôi đuôi lọt, ai chứ với đại thiếu gia Tần gia chỉ là chuyện nhỏ.

"Tuyết Nhi, lát nữa em cùng nhảy với anh một bản nha? Nếu em chịu làm bạn nhảy của anh đêm nay, anh sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất trong buổi dạ hội này."

Tần Tử Hoa bắt đầu trổ tài cưa cẩm.

"Nhảy với anh?"

Hàn Tuyết Nhi trố mắt ngạc nhiên, cô không lên tiếng trả lời Tần Tử Hoa. Cô cảm thấy Tần Tử Hoa là bạn của chị Trần Thanh Thanh, đáng lí ra phải mời chị ấy làm bạn nhảy mới đúng, đằng này kéo cô vào làm chi? Hơn nữa gần đây hai chị em vì tranh cãi về Phương Hạo Vân đã ít nhiều gây ra chút mâu thuẫn, nếu bây giờ cô lại giao tiếp thân mật với Tần Tử Hoa, sợ rằng tình cảm hai chị em vì thế mà càng sứt mẻ thêm đến mức không thể cứu vãn.

Tần Tử Hoa thấy Hàn Tuyết Nhi im lặng, thoáng lộ vẻ khó chịu, ngấm ngầm tính toán, cô bé xinh xắn này thuộc dạng khó cưa đây, mình phải tốn thêm công sức mới được.

"Cô tiểu thư xinh đẹp của anh, hy vọng em nhận lời mời làm bạn nhảy với anh!"

Tần Tử Hoa không chịu bỏ cuộc, từng cử chỉ lời nói của hắn đều tỏ ra là một quý ông lịch lãm.

Nhưng Hàn Tuyết Nhi không chịu tác động bởi chiêu này của hắn, ngược lại cô còn cảm thấy Tần Tử Hoa có chút giả tạo, cô đã bắt đầu sinh lòng ghen ghét. Nếu anh đã là bạn trai của chị Thanh Thanh, thế anh nên mời chị ấy làm bạn nhảy mới đúng chứ.

"Xin lỗi, em thấy anh nên mời chị họ em mới phải, nếu không còn việc gì, em xin phép đi khỏi một lát, em muốn được yên tĩnh một mình."

Hàn Tuyết Nhi lạnh nhạt lên tiếng.

Nghe Hàn Tuyết Nhi nói thế, Tần Tử Hoa lập tức hiểu ra mối lo của nàng thiên nga này, thì ra cô bé sợ Trần Thanh Thanh hiểu lầm nổi giận.

Nghĩ vậy nên Tần Tử Hoa không rời khỏi, ngược lại còn chặn trước mặt Hàn Tuyết Nhi cố gắng níu kéo, nói:

"Tuyết Nhi, em lo lắng quá rồi, chúng ta chỉ nhảy với nhau một chút thôi mà, anh nghĩ Thanh Thanh sẽ không nhỏ mọn đâu, tụi em là chị em tốt mà đúng không nào?"

Hắn nhanh chóng quan sát sắc mặt của Hàn Tuyết Nhi, thấy cô bé không thèm tỏ thái độ, liền lái sang chuyện khác:

"Thôi, em không muốn nhảy thì anh cũng không ép em nữa, hay là chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nào đó để nói chuyện đi, tiện thể đợi chị họ Thanh Thanh của em luôn, không biết cô ấy đi đâu rồi, anh tìm nãy giờ mà vẫn chưa thấy…"

Nói xong Tần Tử Hoa lại chờ đợi Hàn Tuyết Nhi lên tiếng, nhưng hồi lâu sau cô bé vẫn im lặng như cũ, hắn bắt đầu cảm thấy bực bội, con bé này rốt cuộc bị gì thế nhỉ? Dám dửng dưng trước thái độ ân cần của hắn, tức chết đi mất! Tần Tử Hoa từng cưa cẩm nhiều gái đẹp, chưa lần nào mất mặt như lần này.
Bình Luận (0)
Comment