Đối với những tên ỷ vào tiền bạc và quyền thế để tránh thoát sự chế tài của pháp luật, Phương Hạo Vân không hề lưu tình, toàn bộ đều giết không tha.
Sau khi giết gà dọa khỉ xong, những người khác dường như trở nên thông minh hơn, không còn dám có ý định bỏ trốn gì cả, ngoan ngoạn chịu nhận tội.
Quân khu Hoa Hải, chính giới Hoa Hải, cũng dựa theo điều động của cấp trên, tiến hành thay đổi nhân sự quy mô lớn, Nhạc Hằng bị rút lui, kết thúc kiếp sống quân nhân.
Đối với điều này, ông ta cũng không có gì bất mãn.
Trên thực tế, không đưa ông ra tòa án quân sự cũng đã là khai ân lắm rồi.
Dựa theo quy định, vốn hôm nay là ngày ông phải rời khỏi Hoa Hải, nhưng trước khi đi lại nhận được điện thoại của Mộc Nguyệt Dung, hy vọng có thể gặp mặt với ông một lần. Đọc Truyện Online Tại http://truyenggg.com
Sau khi trưng cầu ý kiến của các đồng chí đưa tiễn, Nhạc Hằng tính buổi tối đi gặp Mộc Nguyệt Dung, sáng ngày mai sẽ rời khỏi Hoa Hải ngay. Đối với Mộc Nguyệt Dung, trong lòng ông ta luôn tồn tại một tình cảm đặc thù.
Tuy rằng chuyện đã xảy ra nhiều năm, sự cảm giác ấy vẫn quanh quẩn trong lòng ông.
Chuyện phát triển đến mức này, điều duy nhất mà ông có thể làm chính là đi gặp Mộc Nguyệt Dung, khuyên nhủ và đừng đối nghịch với Phương Hạo Vân, nếu không chỉ có một kết quả, đó chính là diệt vong.
Tuy rằng Nam Cung thế gia khác với Long gia, nhưng mà một khi cấp trên đã hạ quyết tâm, vậy thì không còn đường để chạy nữa đâu.
Địa điểm gặp mặt của hai người chính là căn biệt thự riêng của Mộc Nguyệt Dung, hơn nữa còn có vài người đi theo bảo vệ, mà nói chính xác hơn là đi theo để giám sát.
Đối với chuyện này, Nhạc Hằng cũng không hề có một câu oán hận.
"Lão Bát, vì sao lại như vậy?" Vừa gặp mặt, Mộc Nguyệt Dung liền dùng cái giọng nói đầy vẻ khó tin : "Vì sao cấp trên lại muốn xuống tay với Nam Cung thế gia, cái này cũng quá nhanh rồi...Mấy nam nay, Nam Cung thế gia luôn bảo trì quan hệ ở mức tốt nhất với quốc gia, chính phủ mà. Chưa bao giờ làm ra loại chuyện nguy hại đến quốc gia hay nhân dân cả. Không nói cái khác, chỉ riêng việc quyên góp từ thiện, năm ngoái bên chị đã góp đến sáu mươi triệu rồi ... vì sao, chú nói cho chị biết vì sao đi ..."
"Em cũng không biết!" Nhạc Hằng lắc đầu, vẻ mặt hơi ảm đạm, nói : "Chị hai, kẻ nắm quyền luôn thay đổi thất thường, có một số việc em cũng không rõ ràng nữa. Bây giờ, trên thực tế, bọn họ đã quyết định ra tay rồi.. Chị hai, nghe em khuyên một câu, đừng chống đối lại Phương Hạo Vân. Mấu chốt bây giờ nằm trên người hắn, nếu không có Phương Hạo Vân, cấp trên sẽ không có cách nào xuống tay với Nam Cung thế gia ..."
"Ngay cả em cũng nói như vậy sao ..." Mộc Nguyệt Dung thở dài yếu ớt, nói : "Lão Bát, chị không cam lòng ... Nam Cung thế gia vinh quanh cả ngàn năm, nhưng bây giờ lại bại trong tay chị, chị thật sự không cam lòng... Sau này chết đi, chị làm sao mà đối mặt với liệt tổ liệt tông của Nam Cung thế gia nữa ..."
"Chị Hai... chuyện đến nước này , em không thể không nói được... Nam Cung thế gia đi đến bước đường ngày hôm nay, cũng có liên quan rất lớn đến bản thân chị. Chị không nên quên biết vô độ như vậy được..." Nhạc Hằng nghiêm mặt nói : "Cách làm của chị đã vượt qua sự tha thứ của cấp trên rồi... Chị hẳn cũng rõ ràng, những người cấp trên rất thích chơi trò cân bằng, khống chế ... Mà quyền thế của Nam Cung thế gia đã vượt qua rất nhiều gia tộc khác, cái gọi là súng bắn chim đầu đàn, là đạo lý như vậy đó..."
"Haizzz..."
Mộc Nguyệt Dung đương nhiên là hiểu được ý của Nhạc Hằng rồi, thở dài yếu ớt một tiếng, nói : "Đúng vậy, là chị có lòng tham, chị sai rồi .... Nhưng mà, chị cũng đâu có lợi dụng những quan hệ đó làm cái gì đâu ..."
"Đây là chuyện của chị, những kẻ ấy sẽ không suy xét đến lòng của chị đang nghĩ gì đâu ..." Nhạc Hằng nghiêm mặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào Mộc Nguyệt Dung, nói : "Chị hai, chuyện đã đến nước này, có nói mấy điều đó cũng vô dụng thôi. Vấn đề mấu chốt bây giờ chính là làm cách nào để bảo tồn cho Nam Cung thế gia... Theo góc độ của em mà xem, chổ dựa duy nhất của chị chính là ở con đường Phương Hạo Vân. Trừ cái này ra, thì chị không còn biện pháp nào cả. Những người bạn trước kia chị đừng nên đi tìm làm gì, để tránh làm mọi người thêm khó xử ..."
Nghe Nhạc Hằng nói vậy, sắc mặt của Mộc Nguyệt Dung càng trở nên khó coi hơn.
Nếu đổi lại là mười năm trước, năm năm trước, không ai có khả năng nghĩ rằng Nam Cung thế gia sẽ có tình cảnh như vậy.
"Chị hai, em phải đi, chị bảo trọng nha!" Nhạc Hằng đứng dậy, cẩn thận dặn dò : "Nhớ kỹ, lúc nên cúi đầu thì cứ cúi đầu đi ..."