Không kịp suy nghĩ, Phương Hạo Vân đi qua, nâng Mộc Nguyệt Dung dậy, thân hình của bà dường như không còn sức lực, suy yếu dựa vào vai của hắn, thản nhiên nói : "Cảm ơn ..."
Ôm người đẹp vào ngực, Phương Hạo Vân liền ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng : "Thơm quá ..."
Ánh mắt ngập nước của Mộc Nguyệt Dung nhìn về hướng Phương Hạo Vân, trên mặt cũng ửng hồng, đang thở hổn hển, vẻ mặt đầy sự phức tạp.
Phương Hạo Vân liền nói với Mộc Nguyệt Dung : "Lão phu nhân, bà không sao chứ? Có phải là ngày hôm qua bị Nam Cung Kiếm đả thương, thân thể vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn?"
Mộc Nguyệt Dung nhẹ nhàng nói : "Tôi không sao, cảm ơn chủ công đã quan tâm ..." Nói xong, đôi mắt đầy mị ý của bà liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, có vẻ như đưa tình. Ngoài ra, cổ áo của bà hơi sâu, có thể nhìn thấy rõ khe núi trắng tuyết kia, eo nhỏ mông tròn cả người tràn ngập sự hấp dẫn.
Phương Hạo Vân không khỏi động lòng, hay là Mộc Nguyệt Dung đang cố ý dụ dỗ mình đây?
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân bình thản nói : "Không sao là tốt rồi ..."
Mộc Nguyệt Dung cười hì hì nói : "Chủ công, tôi thấy cậu thật sự rất thích chổ này, hay là tặng cho cậu nha, lát nữa tôi sẽ kêu tiểu Phượng làm thủ tục cho cậu... Đúng rồi, tối nay cậu có ở lại không?"
"Xem tình huống thế nào đã!" Phương Hạo Vân cũng trả lời nước đôi luôn.
"À..."
Mộc Nguyệt Dung đáp một tiếng, nói : "Chủ công, cậu tiếp tục thưởng thức cảnh sắc trong hoa viên đi, tôi đi thu xếp đồ ăn tối một chút ..." Nói xong, Mộc Nguyệt Dung liền cho Phương Hạo Vân một cái nhìn rất dụ hoặc, rồi lắc cái vòng eo như rắn nước của mình chậm rãi rời đi, Phương Hạo Vân cứ nhìn chằm chằm vào cặp mông vểnh của bà đang lắc lư không ngừng kia, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Hắn luôn cảm thấy rằng, Mộc Nguyệt Dung đang cố ý dụ dỗ hắn.
Hắn phỏng chừng cái này là do Long Hi Phượng xúi bậy.
Nếu không như vậy, thì dựa theo tính cách của Mộc Nguyệt Dung, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này được.
Mộc Nguyệt Dung đi vài bước, chợt dừng lại, quay đầu nhìn Phương Hạo Vân một cái, trong mắt tràn ngập mị ý : "Chủ công, hay là cậu giúp tôi kiểm tra thân thể đi, nhìn xem trong cơ thể tôi còn máu ác ma hay không..."
"Cũng tốt!"
Phương Hạo Vân nói xong liền đi qua.
Mộc Nguyệt Dung thấy Phương Hạo Vân đi theo, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, ngượng ngùng đi tới.
"Đến phòng tôi đi ..." Mộc Nguyệt Dung khẽ nói một tiếng, rồi lắc cái mông dẫn đường.
Phương Hạo Vân đi theo phía sau bà, cảm thấy cơ thể như nóng lên. Tuy rằng hắn không tính làm ra loại chuyện cầm thú già không bỏ nhỏ không tha kia, nhưng bây giờ Mộc Nguyệt Dung đang cố tình khiêu khích hắn, đây lại là một vấn đề khác cần phải tranh luận.
Hai người cùng nhau bước đi, ước chừng khoảng năm phút sau thì đến phòng riêng của Mộc Nguyệt Dung, nhìn thấy ánh mắt của Phương Hạo Vân cứ dòm chằm chằm vào cặp mông của mình, Mộc Nguyệt Dung mỉm cười nói : "Chủ công, vào đi..."
Nói xong, bà tự tay đóng cửa phòng lại.
"Chủ công, từ ngày hôm qua đến giờ, bụng của tôi luôn cảm thấy đau... Hay là cậu nhìn xem giúp tôi đi..." Nói xong, Mộc Nguyệt Dung lại ném cho Phương Hạo Vân một cái nhìn chết người.
Phương Hạo Vân không trả lời, mà chậm rãi bước đến gần thân thể của Mộc Nguyệt Dung, hít sâu một hơi, tâm tư khẽ động đậy, tuy rằng Mộc Nguyệt Dung đã lớn tuổi rồi, nhưng đối với người luyện võ mà nói, tuổi tác không phải là một vấn đề. Huống chi Mộc Nguyệt Dung đã dùng đại hoàn đan vào, dung mạo càng tươi trẻ hơn.
Nói thật, khi Mộc Nguyệt Dung đứng chung một chổ với Long Hi Phượng, người không biết thì tuyệt đối không có khả năng nghĩ hai người là mẹ chồng và nàng dâu. Bởi vì nhìn từ bên ngoài cho thấy, tuổi tác của hai người không có chênh lệch quá lớn.
Dường như cảm nhận được thân thể đàn ông đang đến gần mình, hô hấp của Mộc Nguyệt Dung cũng trở nên dồn dập hơn.
Phương Hạo Vân bước đến gần hơn, mỉm cười nói : "Bà nằm lên giường đi, tôi xem xét giúp bà ..."
"Ừ ...."
Mộc Nguyệt Dung khẽ đáp một tiếng, rồi nhanh chóng bước qua, nằm lên giường, làm ra vẻ mặc cho người chà đạp.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGPhương Hạo Vân đi đến, đưa tay đặt lên bụng của bà, nhẹ nhàng xoa nắn một chút. Hơn chục năm qua, thân thể của Mộc Nguyệt Dung lần đầu tiên được đàn ông đụng vào.
Mặc dù vẫn còn cách lớp quần áo, nhưng thân mình của Mộc Nguyệt Dung không khỏi run rẩy lên : "Chủ công.... thân thể của tôi không có gì trở ngại chứ?"
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân liền mỉm cười, bàn tay to dần hướng lên trên, nắm lấy ngọn núi cao trên ngực của bà dù còn cách lớp áo, nói : " Không cần sốt ruột, chậm rãi kiểm tra đã ..." Nói xong, bàn tay của Phương Hạo Vân không ngừng xoa nắn bộ ngực của bà.
Thân thể mềm mại của Mộc Nguyệt Dung run lên, giọng nói cũng trở nên gấp gáp : "Chủ công, đừng như vậy ..." Miệng tuy nói vậy, nhưng Mộc Nguyệt Dung dường như không hề có ý giãy dụa chống cự gì cả.
Đêm qua, cả một đêm bà không có ngủ, suy nghĩ mãi về lời nói của con dâu, mãi cho đến khi hừng đông, bà mới đưa ra quyết định.
Chuyện đã đến nước này, bà không còn lựa chọn nào khác.
Phương Hạo Vân vừa xoa nắn bộ ngực cách lớp áo của bà, vừa cúi đầu xuống thì thầm bên tai của bà : "Bây giờ có phải là thoải mái hơn không?"
Mộc Nguyệt Dung bị Phương Hạo Vân khiêu khích làm cho cả người mềm nhũn ra, một cảm giác tê dại từ ngực đánh úp lên đầu, thân mình run lên, nhẹ giọng nói : "Thoải mái một chút... có điều bụng ..."
Phương Hạo Vân cười hắc hắc nói : "Yên tâm đi, tôi sẽ giúp bà loại trừ tất cả đau đớn ..."