"Võ si" Người đàn ông cười giận một tiếng, nói : "Thanh Âm, lâu như vậy rồi mà bà vẫn cứ như thế, không hề thay đổi gì cả. Nếu năm đó không phải do bà quá si mê võ học, thì sao tôi có thể bội tình bạc nghĩa chứ? Nói lại mới nhớ, chuyện năm đó, cũng là lỗi của bà, tôi hy vọng bà có thể nhìn thẳng vào sai lầm của mình..."
Hừ lạnh một tiếng, người đàn bà che mặt cười khinh thường nói : "Nhiều năm trôi qua rồi mà ông vẫn còn ngây thơ như vậy, ông vẫn luôn thích trốn tránh trách nhiệm .... Ông muốn đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu của tôi, thật là buồn cười ..."
Hai người nhìn nhau, người đàn ông thì âm thầm vận khí, còn người đàn bà thì vào thế chuẩn bị, trong sân lập tức sặc mùi nguy hiểm, sát khí trở nên mãnh liệt.
"Thanh Âm, bà thật sự muốn ra tay với tôi sao..." Người đàn ông phẫn nộ quát : "Nếu bà không để ý đến tình cảm năm xưa chúng ta, vậy thì đừng trách tôi không khách khí ... Chiêu thức của bà mạnh hơn tôi, nhưng chân khí của tôi cường hơn bà... Ai thắng ai thua vẫn còn chưa nhất định..."
Người đàn bà che mặt cười lạnh một tiếng, trong tay xuất ra một thanh kiếm dài, chỉ vào mặt của người đàn ông, nói : "Tôi đã muốn giáo huấn ông từ sớm rồi ..."
Nói xong, một luồng kiếm quang màu trắng dũng mãnh lao ra, khí thế như muốn trói buộc người đàn ông vậy, mạnh mẽ lao đến.
Người đàn ông không dám chậm trễ, không dám dùng tay không đối địch, trong nháy mắt cũng rút thanh kiếm bên hông ra đâm tới. Nếu người tinh mắt cẩn thận quan sát, thì sẽ thấy thanh kiếm của hai người cực kỳ giống nhau.
"Rầm!" Một tiếng nổ vang lên, kiếm chạm kiếm, phát ra một tiếng nổ nho. Người đàn ông cảm thấy một lực lượng mạnh đang truyền từ thân kiếm đến, thân hình bị chấn động mạnh, trên ngực giống như bị búa tạ bổ xuống vậy, lui liên tiếp mười bước mới đứng vững nổi.
Mặc dù người đàn ông đã hóa giải được chiêu kiếm nguy hiểm của đối phương, nhưng cũng bị thương không nhẹ chút nào.
Người đàn bà che mặt cười khinh thường, kiếm trong tay hung hăng đâm đến hướng ông ta : "Công phu của ông mấy năm nay hình như chẳng có gì tiến triển cả ..."
Nói xong, kiếm trong tay của bà ta càng phát ra những chiêu thức sắc bén mạnh mẽ hơn.
Chỉ sau một hồi, người đàn ông đã bị người đàn bà che mặt làm cho đuối sức, không thể phản kích lại được. Ông ta lui về sau, hai mắt sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào người đàn bà che mặt, như muốn tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Nhưng mà, tu vi kiếm đạo của người đàn bà này rất cao, sao có thể để cho người đàn ông nhìn ra sơ hở chứ?
"Tôi hỏi ông một câu, hôn sự của Nguyệt Như ông có từ hay không?" Người đàn bà che mặt quát lạnh một tiếng, kiếm quang chợt lóe, phá không mà đến, uy lực vô cùng hung mãnh.
Người đàn ông chấn động, kiếm đạo xuất thần nhập hóa như vậy, ông mới được nhìn thấy lần đầu tiên. Công phu của Thanh Âm đã tiến bộ rất nhiều rồi.
Nguồn truyện: TruyenGGTrong mắt người đàn ông chợt hiện lên tia sáng, thân hình chợt biến, tránh thoát khỏi đòn tấn công của người đàn bà che mặt, sau đó lập tức lăng không mà lui. Nhưng ông ta cũng biết, bà ta ra đòn này đã nương tay rồi, nếu không thì với tốc độ và kiếm thế của ông ta, căn bản là không thể nào tránh thoát được một kiếm khi nãy.
Tâm tình của người đàn ông chợt bình tĩnh lại, thản nhiên nói : "Bà quả nhiên rất mạnh. Có điều muốn dùng sức mạnh buột tôi từ hôn, đó là chuyện không có khả năng ... Vì Thiên Đạo, tôi chết cũng không luyến tiếc ..."
Dừng lại một chút, ông dùng ánh mắt phức tạp nhìn người đàn bà ấy, lạnh nhạt nói : "Ra tay đi, cho dù là chết trận, tôi cũng không oán không hối .... Thanh Âm, tôi hỏi bà một câu, bà thật sự không trở về sao ... Nếu bà chịu trở về Thiên Đạo, tiếp tục làm Thánh Mẫu của Thiên Đạo, tôi sẽ từ hôn ..."
Trong mắt người đàn bà che mặt hiện lên một sự khinh thường rõ rệt, sát khí lập tức nổi lên, cười lạnh một tiếng, bước về phía trước, nói : "Tôi không có khả năng vi phạm lời thề lúc trước của tôi ..."
Nói xong, người đàn bà giơ kiếm lên, chém ra một kiếm đầy uy lực về hướng người đàn ông. Tốc độ kiếm thế của người đàn bà này rất nhanh, người đàn ông không thể tránh né được, đành phải đón đỡ lấy kiếm này, đợi khi ông ta đứng vững lại được thân hình thì trên miệng đã tràn ra máu tươi.
Trong mắt người đàn bà che mặt lúc này đã hiện lên một sự lạnh lùng, không còn chút tình cảm gì : "Ông thật sự không sợ chết?"
Người đàn ông cười nói : " Ha ha ... Thanh Âm, nhất dạ phu thê bách dạ ân, tôi cũng không tin bà thật sự dám ra tay giết tôi"
Người đàn bà hừ lạnh nói : "Vì sao tôi không dám giết ông ... Ông đáng chết, chỉ dựa vào những chuyện ông làm với tôi, những việc ông làm với con gái, thì ông đã chết rồi ..."
Người đàn ông nhìn thoáng qua khuôn mặt của người đàn bà, nói : "Thanh Âm, sao bà còn không rõ, tất cả những gì tôi làm đều là vì Thiên Đạo ... Không hề có một chút tư lợi nào cả ..."
"Hừ!"
Người đàn bà hừ lạnh nói : "Thì sao? Ông có tâm tư hay không, trong lòng tôi rất rõ ràng. Nhưng ông lại không để ý đến hạnh phúc của con gái, cái này thì không thể tha thứ được"
"Nếu đã như vậy, bà ra tay giết tôi đi!" Cổ tay của người đàn ông run lên, một tia kiếm quang bán ra, rất hiển nhiên, ông ta cũng không tính chịu thua.
"Muốn chết!"
Người đàn bà che mặt quát lạnh một tiếng, sát khí trong mắt hiện rõ lên, bà chậm rãi giơ kiếm lên, lực lượng trong cơ thể điên cuồng xuất ra.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, trong bầu trời đêm bay ra một bóng người, ngăn cản giữa hai người.
"Thanh Âm, Long đầu, hai người còn không dừng tay sao... Người một nhà có gì mà khó nói, sao phải liều mạng với nhau như vậy ..." Người này là một phụ nữ, và rõ ràng chính là bà Jones của Nguyệt Như.
"Chị Jones!" Người đàn bà che mặt liến nhìn là nhận ra người đến, kiếm trong tay lập tức hạ xuống.
Bên người đàn ông thấy thế, cũng hạ kiếm xuống, thản nhiên nói : "Jones, sao bà tìm đến được đây... Bà đi đi, chuyện ở đây để tôi xử lý"
"Long đầu, việc khác tôi có thể mặc kệ, nhưng chuyện này thì tôi nhất định phải quản ...." Bà Jones đi tới, nói với người đàn bà che mặt : "Thanh Âm, nhiều năm qua rồi, mà em vẫn còn xúc động như vậy, vẫn còn mạnh mẽ như vậy ... Nói thế nào thì em và Long đầu cũng là vợ chồng, giữa vợ chồng thì cần gì phải biến thành như vậy..."
"hừ!"
Người đàn bà hừ lạnh nói :"Chị Jones, xin chị đừng lôi em vào một chổ với người này, em và ông ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt với nhau rồi"
Dừng lại một chút, bà ta hỏi : "Nguyệt Như có khỏe không?"
"Vẫn khỏe!"
Bà Jones nói : "Mấy năm nay chị vẫn luôn chăm sóc cho Nguyệt Như, đứa nhỏ này rất thông minh, hơn nữa trong võ học, có lẽ là do di truyền, rất có thiên phú. Đúng rồi, chị đã tiết lộ với nó về sự tồn tại của em ..."
"Cái gì?"
Người đàn ông nghe thấy thế, nổi giận quát gầm lên : "Jones, sao bà lại nói cho Nguyệt Như biết chuyện này, bà làm càn à ..."
"Câm mồm!"
Người đàn bà che mặt nhíu mày, tức giận quát : "Ông dựa vào cái gì mà gào thét với chị Jones .... Nếu không phải chị Jones xuất hiện đúng lúc, bây giờ ông đã nằm một đống rồi"
"Chị Jones, cảm ơn chị, cảm ơn những gì chị làm cho em, cho Nguyệt Như" Người đàn bà mỉm cười, cúi đầu tạ ơn với bà Jones.