Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 807


"Tố Tố, xảy ra chuyện gì?" Cũng không biết là vì cái gì, mỗi khi Phương Hạo Vân xuất hiện trước mặt mình, trong lòng Phương Hạo Vân lại cảm thấy có một sự hưng phấn, trên mặt không hề có chút ngượng ngùng.

"Các người tiếp tục đi ..." Dì Bạch mìm cười, thuận thế gồi xuống ghế sofa gần giường, ngẩng đầu lên nhìn hai người, nói; "Bạch An Viễn truyền tin đến, cuộc chiến tài chính với gia tộc Morgan đã toàn thắng, tổng cộng lợi nhuận đạt đến mười tỷ ..."

"Mười tỷ?"

Phương Hạo Vân lập tức vui vẻ : "Ha ha, anh đã nói rồi, Bạch tiên sinh không làm cho anh thất vọng đâu ..."

"Còn có một tin tốt phải nói cho anh biết nữa ..." Dì Bạch nhìn Phương Hạo Vân một cái, nói : "Mỹ Kỳ sắp sinh rồi ... anh sắp được làm ba rồi đấy ..."

Lời này vừa nói ra, làm cho Phương Hạo Vân hưng phấn dị thường, vui đến nổi muốn bay lên trời.

"Thật tốt quá ... tốt quá tốt quá ... Đúng là song hỷ lâm môn ..." Phương Hạo Vân cười nói.

"Còn có một chuyện vui nữa ..." Sắc mặt của dì Bạch đột nhiên đỏ hồng lên : "Hạo Vân, em cũng có ..."

"Có?" Phương Hạo Vân dường như hơi sửng sốt.

"Ông xã, ý của chị gái là chị ấy có thai rồi ..." Nguyệt Nha Nhi khẽ cười một tiếng, lập tức nói : "Thật ra em cũng có rồi ... người ta vốn muốn cho anh một bất ngờ, có điều chị gái đã nói rồi, em cũng không tính tiếp giấu diếm anh nữa ..."

Trời ạ, hình như tất cả chuyện vui đều đến trong một ngày thì phải, Phương Hạo Vân ôm lấy Nguyệt Nha Nhi, hôn một cái thật mãnh liệt lên miệng của cô, sau đó, hắn đứng dậy, đi qua ôm lấy dì Bạch mà hôn.

Sau khi hôn xong, hai má của dì Bạch càng thêm đỏ ửng, cô cười nói : "Hạo Vân, chúng ta phải nhanh chóng trở về ... Nếu không thì anh sẽ không kịp nhìn thấy Mỹ Kỳ sinh đâu ... Em tính rồi, ba ngày nữa chúng ta có thể xuất phát. Đến lúc đó, Nguyệt Nha Nhi ở lại giải quyết tất cả mọi chuyện, xử lý công việc ở đây, em và anh cùng nhau trở về ..."

Nói đến đây, cô dùng ánh mắt nhiều ý nghĩ nhìn Nguyệt Nha Nhi, cười nói : "Nguyệt Nha Nhi, hôm nay Hạo Vân hoàn toàn thuộc về một mình em, chị không ở đây quấy rầy hai người đâu ... chúc hai người vui vẻ ..."

Dì Bạch không chờ hai người nói cái gì cả, liền xoay người rời đi.

"Ông xã, người ta thật ra không muốn rời khỏi anh đâu ... Có điều cũng không có biện pháp nào cả ... Em sẽ nhanh chóng xử lý tốt công chuyện ở đây rồi đến Hoa Hải tìm anh ..." Nguyệt Nha Nhi nói như làm nũng, ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, nói : "Ông xã, hứa với em, chờ sau khi chuyện này được xử lý xong, chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau, không bao giờ xa nhau nữa, được không?"

"Ừ!"

Phương Hạo Vân gật gật đầu, nói : "Sau này, anh sẽ đem tất cả sản nghiệp của mình cho tâm phúc quản lý, tổng bộ thiết lập tại Hoa Hải, đến lúc đó các em sẽ ở bên cạnh anh, và dĩ nhiên, công chuyện của mỹ nhân là số một ... không cần phải đi đâu nữa cả ..."

Nguyệt Nha Nhi đưa tay xuống đũng quần của Phương Hạo Vân sờ soạng một phen, nói :" Ông xã, của anh lớn thật, cứng quá ..."

Phương Hạo Vân cũng không kém, đưa tay mà xuống phần dưới của cô, thọt ngón tay vào, cười nói : "Của em cũng không có ướt sao?"

"Để em sờ sờ một chút ..." Nguyệt Nha Nhi cười mờ ám, nói xong liền đưa tay đến, Phương Hạo Vân không có đề phòng, lập tức bị đánh lén.

( Đừng có buông tay ra, tiếp tục sờ đi) Trong đầu của Phương Hạo Vân đang nghĩ như thế đó, nhắm mắt lại tận hưởng, thoải mái đến dị thường, toàn thân cảm thấy tê tái không chịu nổi.

"Anh có phải là đang muốn không?" Nguyệt Nha Nhi đột nhiên cười nói : "Nếu anh muốn thì nói cho em biết. Anh không nói em làm sao mà biết suy nghĩ của anh chứ, anh phải nói suy nghĩ của anh ra em mới biết được, anh nói ra, em mới có thể hiểu được cảm giác của anh ..."

Nghe Nguyệt Nha Nhi nói vậy, Phương Hạo Vân lập tức thấy nhức đầu, cái quái gì thế này, sao giống như Đường Tăng lọt vào trong động bàn tơ quá vậy?

Nguyệt Nha Nhi dường như cô ý khiêu khích Phương Hạo Vân, nắm thằng nhỏ của Phương Hạo Vân trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve, làm cho Phương Hạo Vân lập tức thoải mái không thôi, tiếng thở dốc cũng trở nên dồn dập hơn.

Nguyệt Nha Nhi khiêu khích như thế, làm sao mà Phương Hạo Vân có thể chịu nổi chứ. Mạnh mẽ đè Nguyệt Nha Nhi xuống, hai tay bắt đầu đặt lên trên bộ ngực sung mãn của cô.

Nguyệt Nha Nhi cũng nhào vào lòng của hắn, hai tay ôm chặt lấy cổ của Phương Hạo Vân, giống như muốn làm cho cả thân mình nhập vào trong lòng ngực của Phương Hạo Vân.

"Bà xã ngoan, hôm nay anh sẽ hầu hạ em thật tốt ..." Phương Hạo Vân cúi đầu, hít cái mùi thơm từ cơ thể của cô phát ra, một cái mùi dễ chịu liền xộc vào trong mũi, đôi môi thì cúi xuống hôn nhẹ lên trên mái tóc của cô.

Tâm tình của Phương Hạo Vân bây giờ đang khá là kích động.

Hắn cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên cái lổ tai nhỏ trong suốt của Nguyệt Nha Nhi, đưa đầu lưỡi khẽ liếm nhẹ vài cái, dùng cái âm thanh nhỏ như muỗi bay, nói nhỏ bên tai của cô : "Anh muốn làm cho em không xuống giường được ..." Nói xong, hai tay của Phương Hạo Vân không chút khách khí, bắt đầu chơi đùa với bộ ngực sung mãn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve ma sát.

Bộ phận mẫn cảm trên người của Nguyệt Nha Nhi bị Phương Hạo Vân tùy ý xoa nắn, từng cơn ngứa truyền khắp cơ thể của cô, đánh sâu vào trong dây thần kinh cảm giác trong não của cô.

Nguyệt Nha Nhi bị cơn ngứa tê dại ấy làm cho bật lên tiếng rên, cô quay đầu lại nhìn Phương Hạo Vân, ánh mắt tràn ngập sự mê ly, Phương Hạo Vân rốt cục cũng không nhịn được tà niệm trong lòng nữa, nhanh chóng lột cái váy ngủ trên người của Nguyệt Nha Nhi xuống, bộ ngực cao vút hoàn toàn hiện ra trước mắt Phương Hạo Vân, bộ ngực sữa phập phồng không ngừng theo nhịp hô hấp của cô.

Nhìn cơ thể hoàn mỹ đang hiện rõ ra trước mắt mình, Phương Hạo Vân cũng không nhịn nữa, cởi quần áo ra, nhẹ nhàng tách hai chân của cô ra và đi vào.

Tâm trí và thân thể của hai người hoàn toàn chìm đắm vào biển lớn.

Ban đêm, Phương Hạo Vân đưa Nguyệt Nha Nhi lên cao trào không biết bao nhiêu lần, mãi cho đến tận khuya mới chấm dứt chiến đấu.

Lúc sáng thức dậy, Phương Hạo Vân phát hiện ra Nguyệt Nha Nhi đã đi mất tiêu, đẩy cửa ra ngoài, gọi nhỏ vài tiếng Nguyệt Nha Nhi, thì không thấy người đâu, một lát sau dì Bạch mới đi đến, cười nói : "Nguyệt Nha Nhi đang ở trong bếp nấu canh thuốc cho anh, sắp xong rồi, anh chờ một chút ..."

Phương Hạo Vân thấy sắc mặt của dì Bạch không được tốt, thân thiết hỏi : "Tố Tố ... sắc mặt của em dường như không được tốt ... có phải tối hôm qua không nghỉ ngơi không?"

(Em thật sự muốn nghỉ lắm, chỉ là hai người tối hôm qua làm việc ồn áo, em làm sao có thể ngủ được) Trong lòng dì Bạch thầm oán giận một câu, nhưng ngoài miệng vẫn nói :" Không có gì đâu, đừng lo lắng ..."

"Ông xã, sao anh thức dậy sớm như vậy?" Đúng lúc này, Nguyệt Nha Nhi mang một chén canh thuốc đến, Phương Hạo Vân thấy sắc mặt của cô vẫn còn ửng hồng, hiển nhiên là sự sung sướng vẫn còn chưa biến mất, có thể thấy được tối hôm qua đã điên cuồng đến mức nào rồi.

Nguyệt Nha Nhi đỏ mặt nói : "Ông xã, lại đây ăn đi ... Em nấu canh thuốc bổ cho anh đó ... Đây là thứ em nghiên cứu được ở Thiên Phạt thành trong thời gian rãnh rỗi đấy ... em gọi nó là đại bổ thang, cam đoan là anh có thể biến thành con sói một đêm mười lần ..."

Dì Bạch nghe thấy thế, cả người liền xấu hổ đi. Em gái bây giờ càng lúc càng mạnh mẽ, nói là nói, không hề cảm thấy ngượng miệng chút nào. Mà phương diện đó của Phương Hạo Vân cũng cực kỳ mạnh rồi, em gái còn nấu thuốc bổ làm gì nữa ... Quả thật là không muốn để cho người ta sống mà ....

Bà xã tự tay nấu, Phương Hạo Vân đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng uống hết một hơi.

Sau đó, dì Bạch, Phương Hạo Vân và Nguyệt Nha Nhi ba người cùng nhau đi ăn sáng.

Sau khi ăn xong, dì Bạch nói : "Hạo Vân, mọi việc em đã thu xếp xong rồi, có điều còn chuyện tập đoàn Siêu Uy và Đinh Tuyết Nhu, anh tự mình xử lý một chút đi ... Anh tính mang Đinh Tuyết Nhu trở về chung, hay là để cô ấy tiếp tục ở lại đây ..."

"Đem tập đoàn Siêu Uy sát nhập vào tập đoàn Hùng Long đi ..." Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Anh muốn mang Tuyết Nhu trở về ... Những gì cô ấy làm ở đây, cũng đã có thể bù đắp lại cho sai lầm của năm ấy ..."

"Được rồi!"

Dì Bạch cười nói : "Em sớm biết anh sẽ không nhẫn tâm như vậy mà ..."

Phương Hạo Vân đang muốn nói cái gì đó, thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên, cầm lên nhìn, là do Trần Thanh Thanh gọi đến.

Hắn vội vàng nghe điện thoại, trong điện thoại lập tức truyền ra giọng nói cô đơn của Trần Thanh Thanh : "Hạo Vân, em đang làm gì vậy? Chị muốn gặp em ..."

Phương Hạo Vân vội vàng hỏi Trần Thanh Thanh đang ở đâu, sau đó tỏ vẻ rằng, hắn sẽ lập tức đi đến ngay.

Nói chuyện điện thoại xong, Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Tố tố, chuyện nơi này giao lại cho em, anh còn có một số việc cần xử lý ... Bà xã Nguyệt nhi, lát nữa anh về thăm em ... Nhớ kỹ, lòng anh vĩnh viễn ở cùng một chổ với em ..."

Nửa tiếng sau, Phương Hạo Vân chạy đến chổ ở của Trần Thanh Thanh, khách sạn Caesar lớn, sắc mặt của cô bây giờ dường như hơi tái nhợt, trong ánh mắt có vẻ không được thoải mái.

"Xảy ra chuyện gì?" Phương Hạo Vân vội vàng đi đến hỏi.

"Hạo Vân, xin lỗi ... chị không thể giúp gì được cho em ..." Vẻ mặt của Trần Thanh Thanh trở nên cô đơn, trong giọng nói tràn ngập sự áy náy : "Hạo Vân ... chuyện của Darkness hoàn toàn kết thúc rồi sao? Chị xin lỗi em, vốn chị nghĩ chị có thể giúp được cho em ... nhưng trên thực tế, chị lại chẳng làm được gì cả ..."

"Hạo Vân, em cảm thấy chị có phải rất là vô dụng không?" Trần Thanh Thanh hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyenGG chấm cơm.

"Chị Thanh Thanh, sao chị lại nói bản thân như vậy chứ...' Phương Hạo Vân kéo Trần Thanh Thanh vào lòng, ôn nhu nói : "Chị Thanh Thanh ... tất cả những điều chị làm, em đều biết cả. em cảm kích hành động của chị từ trong lòng ... Đương nhiên, đối phó Darkness là chuyện ngoài ý muốn ... Tình thế phát triển hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của em. Cho nên bọn em mới hành động trước, nhưng mà cuối cùng cũng giành lấy thắng lợi rồi ... Chị Thanh Thanh, em cũng tính toán định cư tại Hoa Hải ... Cho nên sau này em còn nhiều chổ cần chị trợ giúp ... Em còn cần chị hỗ trợ chu toàn với cấp trên ...."

"Thật sao?"

Nước mắt của Trần Thanh Thanh đã ngập mi mắt, nói : "Hạo Vân, em thật sự có thể dùng đến chị sao?"

"Đương nhiên ..."

Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Chị Thanh Thanh, không cần phải buồn nữa, lát nữa chúng ta cùng nhau trở về, trong nước còn nhiều chuyện cần chị hỗ trợ ... Chị có biết không, em không muốn dùng thế lực của em để thay đổi vận mệnh chính trị trong nước ..."

"Ừ!" Trần Thanh Thanh trả lời một tiếng, thì đột nhiên, điện thoại trên bàn vang lên.

Sau khi nghe máy, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Lã Thiên Hành :"Thanh Thanh, con và Hạo Vân có ở cùng nhau không, có thể đưa điện thoại cho nó được không? Không có gì ... ông chỉ muốn nói chuyện với nó một chút ..."

"Ừ!"

Trần Thanh Thanh quay đầu lại, đưa điện thoại cho Phương Hạo Vân, nói : "Là ông ngoại gọi đến ..."

Phương Hạo Vân cầm lấy điện thoại, nói : "Ông Lã ... con đã sớm đoán được là ông sẽ gọi cho con mà ... Nói đi, chuyện gì?"

"Hạo Vân, ông chỉ nói ngắn gọn thôi, chuyện con làm tại Luân Đôn, bên ông đều biết ... Nói thật, ông thật sự không thể đoán được con lại nắm giữ một lực lượng vũ trang lớn như vậy ..." Lã Thiên Hành trầm giọng nói : "Cấp trên cảm thấy bất an vì lực lượng mà con nắm giữ. Đã có vài người lên tiếng, thậm chí còn từ chối cho phép con nhập cảnh ..."

"Thật sao?"

Phương Hạo Vân khinh thường cười lạnh một tiếng : "Ông không biết là làm như vậy rất quá đáng sao? Cho đến giờ con luôn cố gắng bảo vệ lợi ích của quốc gia ... Đến nay vẫn thế. Con chưa làm ra chuyện gì gây tổn hại đến quốc gia cả, bọn họ làm như vậy, khiến cho con thật thất vọng ..."

"Hạo Vân, con tính làm cái gì bây giờ?" Lã Thiên Hành hỏi :" Ý của ông là, con tính định cư ở đâu, phát triển ở đâu?"

"Trong nước!" Phương Hạo Vân thản nhiên nói.

"Hạo Vân, thật ra ông hy vọng con có thể phát triển ở nước ngoài hơn ..." Lã Thiên Hành nói : "Nước ngoài rộng lớn bao la, thật ra rất thích hợp để con đi phát triển, vì sao con phải cố gắng về nước vậy ..."

"Xin lỗi ... con không thể tiếp nhận ý kiến của ông ..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Mấy người cũng đã biết, con cũng không giấu nữa ... Gia tộc thủ hộ ở phương đông, từ xưa đến nay, nó vẫn luôn tồn tại ở phương đông. Lịch sử của gia tộc thủ hộ cũng đã kéo dài mấy ngàn năm rồi .... nó là sự tồn tại và phát triển của phương đông ... Làm một chính phủ, các người không có quyền hạn chế con và gia tộc thủ hộ, ông hiểu chưa?"

Lã Thiên Hành nghe thấy thế, vội vàng nói : "Theo cá nhân ông mà nói, đương nhiên là không thể hạn chế con được cái gì ... Vấn đề bây giờ là những người của cấp trên .... Hạo Vân, nghe ông khuyên một câu, trong nước dù sao cũng có nhiều chuyện không dễ làm như ở bên ngoài ... Con cẩn thận suy nghĩ đề nghị của ông đi, phát triển tại nước ngoài ... Darkness đã bị tổn thất rất nặng, nếu con muốn phát triển tại châu Âu, thì tin rằng không cần bao lâu, các con sẽ càng thêm lớn mạnh ..."

"Đủ rồi!"

Phương Hạo Vân cười nói : "Ông Lã, ông là ông ngoại của chị Thanh Thanh, cho nên con mới khách khí nói chuyện với ông như vậy, nếu đổi lại là người khác, con đã hết kiên nhẫn ngay từ đầu rồi. Mời ông chuyển lời của con cho bọn họ, con và gia tộc thủ hộ sẽ tiếp tục ở lại trong nước. Bọn con sẽ không can thiệp vào vận mệnh chính trị trong nước ... gia tộc thủ hộ chỉ có ý nghĩa là thủ hộ thôi .... Nếu có người dám khiêu khích bọn con, thì tên đó sẽ nhận được sự trả thù gấp mười lần ..."

Lời này vừa nói ra, giọng nói của Lã Thiên Hành dường như đã thay đổi : "Hạo Vân ... con xem có thể nể mặt của Thanh Thanh một lần ..."

"Không cần nói nữa!"

Phương Hạo Vân trực tiếp cắt lời của Lã Thiên Hành, nói : "Chị Thanh Thanh là đàn bà của con, con tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào lấy chị ấy ra làm giao dịch ... Mặc dù ông là ông ngoại của chị ấy, cũng không ngoại lệ ..."

"Hạo Vân, làm gì mà cần phải tuyệt tình như vậy, chừa lại một đường sống, không phải tốt hơn sao?" Lã Thiên Hành nói.

"Ha ha ..." Phương Hạo Vân cười khinh miệt, nói : "Tuyệt tình hẳn là các người mới đúng ... Nói không khách khí là thế này, nếu như con muốn, không cần vài ngày, con có thể bí mật giết chết hết tất cả các người. Đương nhiên, ông yên tâm đi, loại chuyện nhàm chán như vậy con sẽ không làm. Chỉ là các người cũng không nên có suy nghĩ kỳ lạ, không biết trời cao đất rộng"

Phương Hạo Vân trầm giọng nói tiếp : "Phải hiểu được mình đang có gì, nhận rõ bản thân của mình. Con gọi ông một tiếng ông ngoại ... Ông ngoại, ông nói cho những người đó biết, bảo là con nói rằng, nhất định phải nhìn rõ tình cảnh và địa vị của mình, đừng có được voi đòi tiên, con có thể cho các người yên ổn, cũng có thể gây sóng gió cho các người. Nếu các người có yêu cầu quá nhiều, thì đó là các người có lòng tham ... Mà con thì không thích những kẻ tham lam. Con hy vọng các người làm việc cũng có giới hạn một chút ... Cũng là câu nói đó ... gia tộc thủ hộ đã tồn tại ở phương đông hàng ngàn năm, các người không có quyền đuổi bọn con đi ... Được rồi, con bận rộn nhiều chuyện lắm, nói đến đây thôi ..."

"Khoan đã, đừng cúp điện thoại ..." Lã Thiên Hành nói : "Để Thanh Thanh nghe điện thoại đi ..."

Phương Hạo Vân đưa điện thoại cho Trần Thanh Thanh, Lã Thiên Hành lập tức nói : "Thanh Thanh, con có thể khuyên Hạo Vân được không ... bọn ông hy vọng rằng gia tộc thủ hộ có thể phát triển tại nước ngoài, đây là ý của mọi người ..."

"Xin lỗi ông ngoại ..."

Trần Thanh Thanh nghiêm mặt nói : "Tình huống cụ thể Hạo Vân đã nói với ông rồi, chuyện này con không muốn xen vào, huống hồ, con cũng thấy các người rất là quá đáng. Quốc gia là của người dân, chứ không phải của bọn ông ... Gia tộc thủ chỉ bảo vệ an toàn cho phương đông ... các người không có tư cách và quyền lợi yêu cầu bọn họ làm cái gì cả ..."

Dừng lại một chút, Trần Thanh Thanh nói thêm : "Ông ngoại ... Tư liệu con gửi qua hẳn là mọi người cũng đã xem, dưới tình huống như vậy, các người nên giữ tỉnh táo lại một chút ... Ông đi nói cho đám chính khách ấy biết, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa ..."

Nói xong, Trần Thanh Thanh liền cúp điện thoại.

"Chị Thanh Thanh, cảm ơn chị ..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Cảm ơn chị đã đứng về phía em ..."

"Hạo Vân, đây là một chuyện vô cùng bình thường mà" Trần Thanh Thanh đi qua, cười nói : "Về công hay tư, chị cũng đều đứng về phía em cả, Hạo Vân, không cần để ý đến lời nói nhảm của đám chính khách ấy ..."

..........................

Trải qua vài ngày chuẩn bị, đoàn người của Phương Hạo Vân rốt cục đã về nước, thật bất ngờ, thị trưởng của thành phố Hoa Hải Dương Vọng Giang tự mình dẫn người ra sân bay nghênh đón.

Trên đường trở về, Phương Hạo Vân đã trao đổi ngắn gọn với Dương Vọng Giang. Theo như lời nói của Dương Vọng Giang, hành động lần này của ông ta là được cấp trên trao quyền.

Nói một cách khác tức là, phía chính phủ đã cho thấy thái độ hoan nghênh rồi.

Phương Hạo Vân âm thầm bật cười, đám chính khách ngu ngốc ấy rốt cục cũng đã có được một lựa chọn sáng suốt.

Phương Hạo Vân đã sớm suy nghĩ rồi, nếu mà đám chính khách này thật sự từ chối mình và gia tộc thủ hộ, thì đến lúc đó phải giết gà dọa khỉ, tạo lập uy thế một phen.

Đương nhiên, con đường này, nếu không phải đến lúc bất đắc dĩ, thì không cần đi làm.

Hắn có khuynh hướng muốn giải quyết trong hòa bình.

Theo tình huống bây giờ cho thấy, dường như không cần phải trở mặt lẫn nhau.

Sau khi xong việc, Dương Vọng Giang nói một câu đầy ẩn ý : "Hạo Vân, việc khác chú mặc kệ, chú chỉ biết rằng, con là người tốt, như vậy là đủ rồi ..."

"Thị trưởng Dương, chú mới chính là người tốt thật sự, thị trưởng tốt ... Chú yên tâm, con sẽ làm cho khả năng của chú được phát huy lớn nhất ..." Phương Hạo Vân cười nói : "Con nghe nói Lâm Quốc Đống muốn nghỉ hưu, chủ chuẩn bị cho tốt đi ..."

"Hạo Vân ... con nghe tin tức này ở đâu vậy ... sao chú không hề nghe thấy gì cả ..." Dương Vọng Giang hơi kinh ngạc.

"Ha ha ..."

Phương Hạo Vân cười nói : "Tin tức này xuất phát từ chổ con ... Chú là người đầu tiên biết ... Thị trưởng Dương, chú trở về chờ tin tức tốt đi ..."

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Dương Vọng Giang lập tức hiểu được ngọn nguồn bên trong, vội vàng nói : "Con người của Lâm bí thư không xấu, hơn nữa làm việc cũng không tồi ... Tuổi tác cũng ông ta cũng đã đến thời điểm cần nghỉ hưu rồi ... Hạo Vân, con xem ... có phải là nên ..."
Bình Luận (0)
Comment