Vẫn tiếp tục cuộc sống bình dị như ngày thường, mỗi ngày không đến trường thì vào công ty, còn về vụ khống chế Tuyết Phi Phi, Phương Hạo Vân chưa chuẩn bị ra tay. Việc này gấp gáp làm không xong đâu, hắn cần đợi một cơ hội thích hợp mới ra tay, đợi khi nào Tuyết Phi Phi ở nhà một mình đã.
Sáng sớm thức dậy, Phương Hạo Vân phấn chấn tinh thần kéo rèm cửa sổ ra, mở cửa sổ hít thở không khí trong lành.
Đi ra khỏi phòng, bên ngoài vắng tanh không có ai. Tạ Mai Nhi hình như chưa thức giấc, nhưng cửa phòng của cô đang khép hờ chứ không khóa chặt.
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, do dự giây lát, hắn liền bước tới bên cạnh cửa phòng lớn tiếng gọi:
"Chị Mai ơi, đến giờ thức dậy sửa soạn đi làm rồi, không dậy nữa là trễ giờ đó…"
Không có động tĩnh, Tạ Mai Nhi không đáp lại.
Trong phòng hình như không có người, Phương Hạo Vân gãi đầu gãi tai, vừa định đẩy cửa bước vào xem thử, chợt một giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau lưng:
"Hạo Vân, em đang làm gì vậy?"
Phương Hạo Vân vội quay đầu lại, thấy Tạ Mai Nhi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, sắc mặt hình như mang vẻ giận dữ, tỏ ý nghi ngờ dò hỏi. Quan trọng hơn là bộ đồ ngủ của cô mỏng tang, nhất là dưới ánh sáng phản chiếu, hai chấm hồng hồng nhô cao ẩn hiện trước ngực, ánh mắt của Phương Hạo Vân tiếp tục lướt xuống, chiếc quần chip đen đen cũng thấp thoáng lồ lộ đập vào mắt hắn.
Sáng sớm là lúc sung sức nhất của người đàn ông, dục vọng chợt nổi dậy, nhìn thấy cảnh khiêu khích như thế, thân dưới của Phương Hạo Vân bỗng không tự chủ được cứng đơ ra.
Ánh mắt của Tạ Mai Nhi vốn đang chăm chú nhìn vào Phương Hạo Vân, nhưng vô tình chứng kiến thay đổi của phần dưới cơ thể hắn, hai má ửng hồng xấu hổ, hét thẳng vào mặt hắn:
"Đồ xấu xa!"
Nói xong bỏ đi một mạch thẳng vào phòng.
Phương Hạo Vân ngây mặt ra, vội đuổi theo đến tận cửa giải thích:
"Chị Mai, em không cố ý, đây là phản ứng tự nhiên vào buổi sáng đó."
"Ha ha!"
Tạ Mai Nhi bật cười khoái trá, đúng là cô cảm thấy hơi tức giận, vì trước đó cô tưởng Phương Hạo Vân thừa lúc cô không có trong phòng, muốn lẻn vào nhìn trộm gì đó, nhưng bây giờ nghe hắn bối rối giải thích, nhất là tự thú chỉ là phản ứng tự nhiên, cô lập tức nguôi ngoai. Cô cảm thấy Phương Hạo Vân ngốc nghếch đến mức đáng yêu.
Lúc cùng ngồi vào bàn ăn sáng, biểu hiện của hai người không được tự nhiên lắm, không ai lên tiếng nói chuyện, nhất là Tạ Mai Nhi, cô vội vàng ăn ngấu nghiến cho xong bữa rồi nhanh chóng rời bàn.
Phương Hạo Vân tự nhủ: Nam nữ ở chung đúng là có hơi bất tiện, hắn nên nghe theo đề nghị của bạn gái, sớm tìm nơi khác dọn đi mới được. "Phụ nữ là động vật ngụy trang giỏi nhất trên hành tinh này, tâm tư của họ anh khỏi mất công thăm dò, đoán đi đoán lại, cuối cùng người rối tinh rối mù chính là anh". Câu nói này rất chí lí, đừng nói là người ngoài không đoán biết được tâm tư của phụ nữ, ngay cả chính bản thân phụ nữ nhiều khi cũng không cách nào hiểu nổi họ muốn gì nữa.
……..
Trương Mỹ Kỳ lúc vui vẻ với Phương Hạo Vân, trong lòng say đắm tận hưởng cảm giác tuyệt vời, bản năng buộc cô thả lỏng xác thịt như một con dâm phụ phục tùng dưới chân gã đàn ông, dù hết lần này đến lần khác bị Phương Hạo Vân cưỡng bức, cô vẫn sảng khoái sung sướng, nhưng khi cơn đê mê qua đi, Trương Mỹ Kỳ lại bắt đầu có cảm giác tội lỗi.
Sau khi trải qua mối tình một đêm với Phương Hạo Vân trong khách sạn hồ Liễu, Trương Mỹ Kỳ từng tự hứa trong lòng sẽ không xảy ra quan hệ xác thịt với Phương Hạo Vân nữa, vì cô không muốn trở thành dâm phụ như người ta đồn đoán, càng không muốn phản bội ông chồng Tưởng Đại Phát. Tưởng Đại Phát ngoại trừ không thể thỏa mãn nhu cầu tình dục cho cô, tất cả vật chất mà bất kì người con gái nào khao khát hắn đều cung phụng hết cho cô.
Nhưng khi nỗi cô đơn xâm chiếm tâm hồn, trong đầu cô cứ lảng vảng hình ảnh hai người say đắm bên nhau trên chiếc giường trong phòng ngủ khách sạn hồ Liễu.
Cô cảm thấy giây phút đó mới là vui vẻ nhất, hạnh phút nhất trong đời cô.
Nhanh chóng giải quyết xong công việc, Trương Mỹ Kỳ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lâng lâng một cảm giác tự hào năng lực làm việc của mình. Để buộc mình không suy nghĩ lung tung, những ngày này Trương Mỹ Kỳ gần như dành hết thời gian cho công việc, làm việc mệt nhoài là lăn ra ngủ, làm như thế mới không có thời gian nghĩ tới Phương Hạo Vân.
Nhưng hôm nay khi làm xong hết tất cả công việc, cảm giác tự hào dần dần tan đi, trái tim cô trở nên trống trải, cảm giác cô đơn bắt đầu xuất hiện. Cảnh hân hoan khoái lạc với Phương Hạo Vân lại xuất hiện trong đầu, hình ảnh ấy từ từ xâm chiếm tâm hồn cô, cô không còn cố gắng xua tan suy nghĩ trong đầu nữa mà say đắm nhớ lại từng cử chỉ âu yếm của hai người với nhau.
Mỗi khi nhớ lại động tác thô bạo của Phương Hạo Vân dập liên hồi vào cơ thể cô, Trương Mỹ Kỳ liền cảm thấy rạo rực, dù cô hiểu rõ hơn ai hết giữa cô và Phương Hạo Vân sẽ không có kết quả, nhưng khi tâm hồn trống trải lẻ loi, cô rất muốn hắn ở bên cạnh. Chính vào lúc này, tiếng chuông điện thoại réo vang, Trương Mỹ Kỳ giật mình bừng tỉnh, đỏ mặt tía tai xấu hổ về suy nghĩ trong đầu, cô nhấc máy lên, cuộc gọi đến từ phòng kế hoạch đầu tư phát triển cả công ty, không có gì đặc biệt, họ chỉ trao đổi một số vấn đề liên quan đến công việc rồi gác máy.
Đặt ống nghe xuống, Trương Mỹ Kỳ nhìn vào chiếc gương nhỏ đặt trên bàn, thấy sắc mặt mình ửng hồng e thẹn, đôi mắt đê mê… Hiển nhiên cô vừa nổi lòng ham muốn.
Cô tự hỏi: "Chẳng lẽ mình lại dâm loạn đến thế sao? Mình đúng là một con dâm phụ?"
Trước khi Phương Hạo Vân xuất hiện, cô luôn giữ trọn đạo đức của một người phụ nữ, xung quanh cô trước kia cũng có không ít lời trêu hoa ghẹo nguyệt của bọn háo sắc, nhưng vì muốn giữ gìn trinh tiết, thái độ cao ngạo và lạnh lùng của cô khiến không ít kẻ háo sắc chùn bước. Vì oán hận, vì ăn không được nên phải đạp đổ, những kẻ đó bắt đầu bêu xấu cô, nhưng cô tự hỏi lòng không làm gì sai nên khi đối mặt với lời đồn cô vẫn ngẩng cao đầu, cô cảm thấy mình là một nữ thần trong sáng tinh khiết trước mặt bọn chúng.
Thế mà giờ đây tất cả những gì cô dày công gìn giữ bị Phương Hạo Vân chiếm đoạt hết trong lần đầu tiên hôm ấy, trinh tiết giữ gìn bao nhiêu năm qua bị hắn lấy mất, cánh cửa dục vọng cô nhốt chặt trong lòng cũng bị hắn mở toang.
"Thật không biết là nên hận cậu, hay là cám ơn cậu?"
Trương Mỹ Kỳ ngây mặt ra ngả lưng ra sau chiếc ghế cho thoải mái, trầm ngâm nghĩ ngợi, cô bắt đầu suy nghĩ về lời đề nghị làm tình nhân mà Phương Hạo Vân đưa ra.
Cô quá tập trung vào suy nghĩ, ngay cả Phương Hạo Vân bước vào phòng làm việc của cô từ lúc nào cũng không hay biết. Cho đến khi Phương Hạo Vân bước tới chạm nhẹ vào tay, Trương Mỹ Kỳ mới giật mình thoát khỏi cơn mê.
"Hạo Vân, có chuyện gì không?"
Trương Mỹ Kỳ chấn tỉnh lại, vội ngồi thẳng người lên, nét mặt lạnh như băng nhanh chóng trở lại trên khuôn mặt, làm ra vẻ đang nghiêm túc làm việc.
Phần 2
Hãy ấn vào đây để xem hoặc ẩn nội dung:
"Chị Mỹ Kỳ, đây là tài liệu mà số nhân viên khảo sát thị trường mới nhận vào làm thu thập về, em đã sắp xếp hoàn chỉnh rồi, em cầm sang đây cho chị xem qua…"
Phương Hạo Vân vừa nói vừa đưa một xấp giấy dày cộm qua cho Trương Mỹ Kỳ.
Trương Mỹ Kỳ đưa tay đón lấy, liếc mắt sơ qua một lượt, nói:
"Hạo Vân, bạn gái của em rất giỏi, mấy ngày gần đây chị rất hài lòng về kết quả làm việc của cô ấy."
Trương Mỹ Kỳ đã sớm thông qua Tạ Mai Nhi biết quan hệ của Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ, lúc đầu cô không có bất kì cảm nhận nào, nhưng sau khi xảy ra quan hệ xác thịt với Phương Hạo Vân, mỗi khi nhớ tới cô bé sinh viên xinh xắn kia, trong lòng cô chợt có cám giác chua chát khó chịu.
"Phải đó, cô ấy làm việc rất giỏi."
Phương Hạo Vân bình thản đáp lại một câu. Sau đó đưa mắt nhìn chăm chú vào Trương Mỹ Kỳ, mái tóc đen óng mượt của cô được cột lên cao, bộ đồ công sở màu trắng, bờ môi chúm chím đỏ mọng, bộ ngực đầy đặn vút cao quyến rũ, nhất là cặp mông tròn trịa đặt ngay chiếc ghế, càng khiến người ta rạo rực.
Trương Mỹ Kỳ vơ tay cất xấp tài liệu vào hộc tủ, ngẩng đầu lên thấy Phương Hạo Vân còn chưa chịu ra khỏi phòng, hơn nữa ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào phần thân dưới của cô, trái tim bỗng co thắt lại, cô bối rối quay mặt đi nơi khác.
"Chị Mỹ Kỳ, chị nên đi thăm ba của chị, dù thế nào thì ông ấy cũng là cha ruột của chị, hơn nữa vào lúc nguy ngập nhất, ông ấy đã thức tỉnh lương tri, làm đúng những gì một người cha nên làm…"
Hình như phát hiện ra Trương Mỹ Kỳ đã biết mình đang nhìn trộm, để che lấp vẻ bối rối, Phương Hạo Vân khôn khéo lái sang đề tài khác.
Trương Mỹ Kỳ không né tránh câu nói của hắn, cô khẽ gật đầu:
"Ừ, đợi mấy hôm nữa chị sẽ đến viện dưỡng lão thăm ba."
"Vậy em ra ngoài làm việc đây."
Phương Hạo Vân mỉm cười chuẩn bị ra khỏi phòng.
Thấy Phương Hạo Vân sắp bước đi, Trương Mỹ Kỳ cảm thấy hơi thất vọng, do dự giây lát, cô buột miệng gọi:
"Đợi đã… Hạo Vân, em có thể đi cùng chị được không?"
Phương Hạo Vân dừng bước, quay đầu lại mỉm cười âu yếm với Trương Mỹ Kỳ, nói:
"Tất nhiên là được, em rất vui lòng đi cùng với chị, đợi khi nào chị xác định rõ thời gian hãy báo cho em biết."
"Hạo Vân, có chuyện này chị muốn nói với em… nhưng lại không biết nên mở lời thế nào…"
Lấy hết can đảm, Trương Mỹ Kỳ hạ thấp giọng nói:
"Người bạn tinh thông y thuật của em khi nào có thời gian rảnh vậy? Chị… cái đó… tháng này sắp tới nữa rồi, em có thể nhờ người bạn kia trị khỏi giúp chị được không?"
Đổi lại trước đây, Trương Mỹ Kỳ tuyệt đối không nói ra những chuyện như thế trước mặt Phương Hạo Vân, có đau chết cũng chịu. Nhưng bây giờ thì khác, so với quan hệ nhiều lần của hai người, chuyện này có đáng là gì chứ?
Phương Hạo Vân cảm thấy khó xử, chuyện này vốn đã hứa trước với người ta, nhưng vì chữa trị bệnh tim cho ông bố Phương Tử Lân, làm cho dì Bạch hao tổn nhiều sức lực, có trời mới biết dì ấy khi nào mới quay về.
"Chị Mỹ Kỳ, thật đáng tiếc, người bạn của em có việc bận nên đã tạm thời rời khỏi Hoa Hải rồi, chắc một thời gian nữa mới quay về. Đến lúc đó em nhất định liên hệ giúp chị, cố gắng thuyết phục người bạn chữa trị dứt điểm cho chị và chị Mai, để hai chị suốt đời này không phải chịu cơn đau bụng kinh hành hạ nữa…"
Phương Hạo Vân bổ sung thêm một câu:
"Còn lần này… lần này nếu chị đau thì cứ báo với em, em sẽ dùng cách như lần trước xoa dịu cơn đau giùm chị…"
Nghe Phương Hạo Vân nói thế, Trương Mỹ Kỳ liền đỏ mặt, trong đầu hiện về cảnh Phương Hạo Vân matxa cho cô lần trước.
"Hạo Vân, không có cách nào khác sao?"
Cố gắng kiềm nén xấu hổ trong lòng, Trương Mỹ Kỳ lí nhí hỏi.
Phương Hạo Vân ngây mặt ra một hồi, cũng nhỏ tiếng trả lời:
"Chị Mỹ Kỳ, giữa chúng ta đã như thế ấy rồi, chẳng lẽ chị còn cảm thấy xấu hổ trước mặt em?"
Trương Mỹ Kỳ nghe xong khuôn mặt càng ửng đỏ hơn, lườm hắn một cái:
"Đừng nhắc nữa."
Phương Hạo Vân cất tiếng hỏi :
"Chị Mỹ Kỳ, nút thắt trong tim chị vẫn chưa được cởi bỏ, chị còn cảm thấy hối hận về chuyện lần trước à?"
"Không có gì là hối hận hay không hối hận ở đây cả, chuyện đã qua rồi em đừng nhắc lại nữa có được không?"
Ánh mắt của Trương Mỹ Kỳ bắt đầu hoảng loạn.
Đôi mắt của Phương Hạo Vân nhìn thẳng soi mói vào Trương Mỹ Kỳ, nói:
"Chị Mỹ Kỳ, em biết chị sẽ không hối hận đâu, làm tình nhân của em đi chị? Tuy em không thể mang cho chị gia đình và hôn nhân, nhưng em có thể cho chị hạnh phúc và niềm vui. Hơn nữa em còn dám đảm bảo với chị, chỉ cần chị chịu làm tình nhân của em, từ nay về sau em sẽ bảo vệ chị, không để chị bị người khác ức hiếp…"
Về chuyện của Trương Mỹ Kỳ, mấy hôm nay Phương Hạo Vân đã suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng hắn quyết định tiếp tục duy trì mối quan hệ tình nhân với cô, Trương Mỹ Kỳ rời khỏi hắn chưa chắc có được hạnh phúc, còn giữ quan hệ tình nhân với hắn thì chắc chắn nhận được niềm vui. Dù sao thì Trương Mỹ Kỳ cũng không định từ bỏ cuộc sống hôn nhân với Tưởng Đại Phát, nếu phải tiếp tục sống cảnh cô đơn lẻ loi chi bằng tự tìm niềm vui an ủi tâm hồn cho mình.
Đứng từ góc độ cá nhân, hắn cũng cần có một cô gái giúp hắn giải tỏa dục vọng về lâu dài, tuy nhiên hắn cũng từng nghĩ đến từ bỏ Trương Mỹ Kỳ đi vũ trường quán bar giải tỏa, nhưng từ trong sâu thẳm con tim hắn có cái nhìn không mấy thiện cảm với các cô gái bán hoa. Nói tóm lại, nếu cô gái xuất thân đàng hoàng thì cảm hứng tốt hơn, nói hắn ích kỉ cũng được, Phương Hạo Vân vẫn muốn duy trì mối quan hệ tình nhân với Trương Mỹ Kỳ, điều này có lợi chứ không có hại cho cả hai người. Còn về rắc rối có thể gặp phải trong tương lai thì sau này gặp rồi sẽ tính sau.
"Em nói bậy gì đó?"
Trương Mỹ Kỳ bối rối thấy rõ, cúi gầm mặt tức giận rít lên:
"Chị không biết em đang nói gì."
"Em đang nói, chị hãy làm tình nhân của em."
Phương Hạo Vân đưa tay nắm lấy bàn tay run rẩy của Trương Mỹ Kỳ, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc lập lại lời đề nghị.
Có lẽ lúc này lí trí đang chiếm thế thượng phong, Trương Mỹ Kỳ giằng khỏi tay hắn, đỏ mặt nói:
"Hạo Vân, đừng như vậy, chúng ta không thể làm như vậy."
"Chị Mỹ Kỳ, chị đừng tự dối mình nữa, thật ra chị rất muốn, có đúng không nào?"
Phương Hạo Vân đi vòng qua chiếc bàn làm việc, ôm chầm lấy Trương Mỹ Kỳ, thò tay ấn mạnh vào cặp mông đầy đặn của cô.
Trương Mỹ Kỳ bỗng trở nên sợ hãi trước sự xâm phạm đột ngột của Phương Hạo Vân, đôi tay nhỏ nhắn cố sức thụi thình thịch vào ngực hắn, muốn thoát khỏi vòng tay siết chặt của hắn, nhưng xem ra không có tác dụng.
Phương Hạo Vân tiếp tục mò mẫm vùng mông của Trương Mỹ Kỳ, cảm nhận rõ nhịp đập trái tim cô càng lúc càng trở nên gấp gáp. Hắn không nói bừa, trái tim Trương Mỹ Kỳ mách bảo cô bằng lòng cho hắn làm vậy.
Chút lí trí còn sót lại khiến Trương Mỹ Kỳ vẫn tiếp tục giãy giụa, nhưng vòng tay của Phương Hạo Vân càng siết chặt hơn. Rất nhanh, dưới tác động của bàn tay điêu luyện, cảm giác đê mê bắt đầu xâm chiếm tâm hồn Trương Mỹ Kỳ.
Hơi thở của cô đã trở nên gấp gáp, nhưng vẫn nhỏ tiếng van nài:
"Hạo Vân, thả chị ra, đây là phòng làm việc mà… Đừng làm ở đây…"
"Chị Mỹ Kỳ, đây là tài liệu mà số nhân viên khảo sát thị trường mới nhận vào làm thu thập về, em đã sắp xếp hoàn chỉnh rồi, em cầm sang đây cho chị xem qua…"
Phương Hạo Vân vừa nói vừa đưa một xấp giấy dày cộm qua cho Trương Mỹ Kỳ.
Trương Mỹ Kỳ đưa tay đón lấy, liếc mắt sơ qua một lượt, nói:
"Hạo Vân, bạn gái của em rất giỏi, mấy ngày gần đây chị rất hài lòng về kết quả làm việc của cô ấy."
Trương Mỹ Kỳ đã sớm thông qua Tạ Mai Nhi biết quan hệ của Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ, lúc đầu cô không có bất kì cảm nhận nào, nhưng sau khi xảy ra quan hệ xác thịt với Phương Hạo Vân, mỗi khi nhớ tới cô bé sinh viên xinh xắn kia, trong lòng cô chợt có cám giác chua chát khó chịu.
"Phải đó, cô ấy làm việc rất giỏi."
Phương Hạo Vân bình thản đáp lại một câu. Sau đó đưa mắt nhìn chăm chú vào Trương Mỹ Kỳ, mái tóc đen óng mượt của cô được cột lên cao, bộ đồ công sở màu trắng, bờ môi chúm chím đỏ mọng, bộ ngực đầy đặn vút cao quyến rũ, nhất là cặp mông tròn trịa đặt ngay chiếc ghế, càng khiến người ta rạo rực.
Trương Mỹ Kỳ vơ tay cất xấp tài liệu vào hộc tủ, ngẩng đầu lên thấy Phương Hạo Vân còn chưa chịu ra khỏi phòng, hơn nữa ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào phần thân dưới của cô, trái tim bỗng co thắt lại, cô bối rối quay mặt đi nơi khác.
"Chị Mỹ Kỳ, chị nên đi thăm ba của chị, dù thế nào thì ông ấy cũng là cha ruột của chị, hơn nữa vào lúc nguy ngập nhất, ông ấy đã thức tỉnh lương tri, làm đúng những gì một người cha nên làm…"
Hình như phát hiện ra Trương Mỹ Kỳ đã biết mình đang nhìn trộm, để che lấp vẻ bối rối, Phương Hạo Vân khôn khéo lái sang đề tài khác.
Trương Mỹ Kỳ không né tránh câu nói của hắn, cô khẽ gật đầu:
"Ừ, đợi mấy hôm nữa chị sẽ đến viện dưỡng lão thăm ba."
"Vậy em ra ngoài làm việc đây."
Phương Hạo Vân mỉm cười chuẩn bị ra khỏi phòng.
Thấy Phương Hạo Vân sắp bước đi, Trương Mỹ Kỳ cảm thấy hơi thất vọng, do dự giây lát, cô buột miệng gọi:
"Đợi đã… Hạo Vân, em có thể đi cùng chị được không?"
Phương Hạo Vân dừng bước, quay đầu lại mỉm cười âu yếm với Trương Mỹ Kỳ, nói:
"Tất nhiên là được, em rất vui lòng đi cùng với chị, đợi khi nào chị xác định rõ thời gian hãy báo cho em biết."
"Hạo Vân, có chuyện này chị muốn nói với em… nhưng lại không biết nên mở lời thế nào…"
Lấy hết can đảm, Trương Mỹ Kỳ hạ thấp giọng nói:
"Người bạn tinh thông y thuật của em khi nào có thời gian rảnh vậy? Chị… cái đó… tháng này sắp tới nữa rồi, em có thể nhờ người bạn kia trị khỏi giúp chị được không?"
Đổi lại trước đây, Trương Mỹ Kỳ tuyệt đối không nói ra những chuyện như thế trước mặt Phương Hạo Vân, có đau chết cũng chịu. Nhưng bây giờ thì khác, so với quan hệ nhiều lần của hai người, chuyện này có đáng là gì chứ?
Phương Hạo Vân cảm thấy khó xử, chuyện này vốn đã hứa trước với người ta, nhưng vì chữa trị bệnh tim cho ông bố Phương Tử Lân, làm cho dì Bạch hao tổn nhiều sức lực, có trời mới biết dì ấy khi nào mới quay về.
"Chị Mỹ Kỳ, thật đáng tiếc, người bạn của em có việc bận nên đã tạm thời rời khỏi Hoa Hải rồi, chắc một thời gian nữa mới quay về. Đến lúc đó em nhất định liên hệ giúp chị, cố gắng thuyết phục người bạn chữa trị dứt điểm cho chị và chị Mai, để hai chị suốt đời này không phải chịu cơn đau bụng kinh hành hạ nữa…"
Phương Hạo Vân bổ sung thêm một câu:
"Còn lần này… lần này nếu chị đau thì cứ báo với em, em sẽ dùng cách như lần trước xoa dịu cơn đau giùm chị…"
Nghe Phương Hạo Vân nói thế, Trương Mỹ Kỳ liền đỏ mặt, trong đầu hiện về cảnh Phương Hạo Vân matxa cho cô lần trước.
"Hạo Vân, không có cách nào khác sao?"
Cố gắng kiềm nén xấu hổ trong lòng, Trương Mỹ Kỳ lí nhí hỏi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com
Phương Hạo Vân ngây mặt ra một hồi, cũng nhỏ tiếng trả lời:
"Chị Mỹ Kỳ, giữa chúng ta đã như thế ấy rồi, chẳng lẽ chị còn cảm thấy xấu hổ trước mặt em?"
Trương Mỹ Kỳ nghe xong khuôn mặt càng ửng đỏ hơn, lườm hắn một cái:
"Đừng nhắc nữa."
Phương Hạo Vân cất tiếng hỏi :
"Chị Mỹ Kỳ, nút thắt trong tim chị vẫn chưa được cởi bỏ, chị còn cảm thấy hối hận về chuyện lần trước à?"
"Không có gì là hối hận hay không hối hận ở đây cả, chuyện đã qua rồi em đừng nhắc lại nữa có được không?"
Ánh mắt của Trương Mỹ Kỳ bắt đầu hoảng loạn.
Đôi mắt của Phương Hạo Vân nhìn thẳng soi mói vào Trương Mỹ Kỳ, nói:
"Chị Mỹ Kỳ, em biết chị sẽ không hối hận đâu, làm tình nhân của em đi chị? Tuy em không thể mang cho chị gia đình và hôn nhân, nhưng em có thể cho chị hạnh phúc và niềm vui. Hơn nữa em còn dám đảm bảo với chị, chỉ cần chị chịu làm tình nhân của em, từ nay về sau em sẽ bảo vệ chị, không để chị bị người khác ức hiếp…"
Về chuyện của Trương Mỹ Kỳ, mấy hôm nay Phương Hạo Vân đã suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng hắn quyết định tiếp tục duy trì mối quan hệ tình nhân với cô, Trương Mỹ Kỳ rời khỏi hắn chưa chắc có được hạnh phúc, còn giữ quan hệ tình nhân với hắn thì chắc chắn nhận được niềm vui. Dù sao thì Trương Mỹ Kỳ cũng không định từ bỏ cuộc sống hôn nhân với Tưởng Đại Phát, nếu phải tiếp tục sống cảnh cô đơn lẻ loi chi bằng tự tìm niềm vui an ủi tâm hồn cho mình.
Đứng từ góc độ cá nhân, hắn cũng cần có một cô gái giúp hắn giải tỏa dục vọng về lâu dài, tuy nhiên hắn cũng từng nghĩ đến từ bỏ Trương Mỹ Kỳ đi vũ trường quán bar giải tỏa, nhưng từ trong sâu thẳm con tim hắn có cái nhìn không mấy thiện cảm với các cô gái bán hoa. Nói tóm lại, nếu cô gái xuất thân đàng hoàng thì cảm hứng tốt hơn, nói hắn ích kỉ cũng được, Phương Hạo Vân vẫn muốn duy trì mối quan hệ tình nhân với Trương Mỹ Kỳ, điều này có lợi chứ không có hại cho cả hai người. Còn về rắc rối có thể gặp phải trong tương lai thì sau này gặp rồi sẽ tính sau.
"Em nói bậy gì đó?"
Trương Mỹ Kỳ bối rối thấy rõ, cúi gầm mặt tức giận rít lên:
"Chị không biết em đang nói gì."
"Em đang nói, chị hãy làm tình nhân của em."
Phương Hạo Vân đưa tay nắm lấy bàn tay run rẩy của Trương Mỹ Kỳ, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc lập lại lời đề nghị.
Có lẽ lúc này lí trí đang chiếm thế thượng phong, Trương Mỹ Kỳ giằng khỏi tay hắn, đỏ mặt nói:
"Hạo Vân, đừng như vậy, chúng ta không thể làm như vậy."
"Chị Mỹ Kỳ, chị đừng tự dối mình nữa, thật ra chị rất muốn, có đúng không nào?"
Phương Hạo Vân đi vòng qua chiếc bàn làm việc, ôm chầm lấy Trương Mỹ Kỳ, thò tay ấn mạnh vào cặp mông đầy đặn của cô.
Trương Mỹ Kỳ bỗng trở nên sợ hãi trước sự xâm phạm đột ngột của Phương Hạo Vân, đôi tay nhỏ nhắn cố sức thụi thình thịch vào ngực hắn, muốn thoát khỏi vòng tay siết chặt của hắn, nhưng xem ra không có tác dụng.
Phương Hạo Vân tiếp tục mò mẫm vùng mông của Trương Mỹ Kỳ, cảm nhận rõ nhịp đập trái tim cô càng lúc càng trở nên gấp gáp. Hắn không nói bừa, trái tim Trương Mỹ Kỳ mách bảo cô bằng lòng cho hắn làm vậy.
Chút lí trí còn sót lại khiến Trương Mỹ Kỳ vẫn tiếp tục giãy giụa, nhưng vòng tay của Phương Hạo Vân càng siết chặt hơn. Rất nhanh, dưới tác động của bàn tay điêu luyện, cảm giác đê mê bắt đầu xâm chiếm tâm hồn Trương Mỹ Kỳ.
Hơi thở của cô đã trở nên gấp gáp, nhưng vẫn nhỏ tiếng van nài:
"Hạo Vân, thả chị ra, đây là phòng làm việc mà… Đừng làm ở đây…"