Theo thông lệ, mấy chỗ ngồi xung quanh người đẹp trong phòng học bậc thang đều là nơi tranh giành của lũ ruồi muỗi háo sắc, họ nghĩ đủ mọi cách ngồi gần tán tỉnh người đẹp, Phương Hạo Vân không muốn bạn gái mình bị đám háo sắc kia quấy rầy.
Sau khi bước vào phòng học, Phương Hạo Vân nhanh chóng tìm ra Bạch Lăng Kỳ, hắn vội đi qua đó, ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh cô.
Khắp phòng học nổi lên tiếng xì xào bàn tán của mấy gã nam sinh háo sắc, chỗ ngồi bên cạnh người đẹp ai mà không thèm muốn chứ, không ngờ bị tên mặt trắng này chiếm mất tiêu, có muốn chiếm cũng phải xếp hàng theo thứ tự trước sau chứ bạn.
Cảm nhận được ánh mắt hằn học tứ phía nhìn vào mình, Phương Hạo Vân mỉm cười vênh mặt, hôm nay cuối cùng hắn đã chứng kiến sức hút quyến rũ của Bạch Lăng Kỳ rồi, trong lòng vừa tức cười vừa tức giận lũ ruồi muỗi kia.
"Kỳ, xem ra anh bị mọi người ghét rồi kìa?" Phương Hạo Vân quay sang bạn gái nói.
Bạch Lăng Kỳ coi như đám nam sinh kia không hề tồn tại, chỉ cười say đắm với Phương Hạo Vân, dịu dàng nói: "Hạo Vân, anh cũng thấy rồi đấy, bắt đầu từ hôm nay, cứ có tiết học chung là anh phải ngồi chung với em."
Phương Hạo Vân gật đầu đồng ý: "Ờ, anh hứa với em chỉ cần có tiết học chung là anh sẽ ngồi cùng với em, anh không muốn em bị mấy con cóc ghẻ kia quấy rầy."
"Ha ha, thì ra anh quan tâm đến người ta thế đó à?"
Bạch Lăng Kỳ cười khanh khách vui vẻ, tiếng cười trong trẻo, khuôn mặt xinh xắn lập tức làm các nam sinh xung quanh xao xuyến, cũng chính vì thế họ càng ganh ghét Phương Hạo Vân hơn.
Lúc này, Hàn Tuyết Nhi cũng đang ngồi trong lớp học, khuôn mặt buồn xo, hai tay chống cằm, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào tấm bảng đen phía trước, trong lòng rối như tơ vò, thầy giáo đang giảng bài gì cô nghe chả lọt tay chữ nào, trong đầu cứ lởn vởn ánh mắt như ác ma của Phương Hạo Vân.
Cho đến khi tiếng chuông báo hiệu hết tiết vang lên, Hàn Tuyết Nhi vẫn ngây mặt ra, đợi thầy giáo ra khỏi lớp, mấy nam sinh yêu thầm Hàn Tuyết Nhi liền bu lại chuẩn bị hỏi thăm ân cần, hy vọng làm vậy có thể lấy lòng người đẹp.
Hàn Tuyết Nhi hoàn toàn coi như họ tàng hình, không thèm nói chuyện, cũng không đuổi họ đi.
Đám nam sinh khấp khởi mừng thầm, người đẹp đổi lại là trước kia đã điên tiết lên quát mắng họ biến ra xa, bây giờ cô không nói gì, chắc mình đã có hy vọng đây…
"Thằng đàn ông đáng ghét…"
Chính vào lúc này, cơn giận đè nén nãy giờ của Hàn Tuyết Nhi cuối cùng đã bùng nổ, cô tức tối hét lên một tiếng, đám nam sinh bu xung quanh hoảng sợ lùi lại mấy bước. Họ đâu biết rằng thằng đàn ông đáng ghét mà Hàn Tuyết Nhi nói không phải chỉ họ, mà là người khác.
"Phương Hạo Vân, tôi hận anh!"
Hàn Tuyết Nhi một lần nữa gào lên, cơn giận trong lòng dịu đi rất nhiều. Đám nam sinh mới dạt ra bây giờ mới tỉnh ngộ, thì ra người đẹp đang nguyền rủa một thằng tên là Phương Hạo Vân nào đó.
Thở phào nhẹ nhõm xong, mấy nam sinh to gan lớn mật lại vây lấy người đẹp, định lên tiếng an ủi trái tim bị tổn thương của Hàn Tuyết Nhi, họ đang mơ mộng có khi nào người đẹp thay mình vào để khỏa lấp chỗ trống kia không.
"Tôi hận chết anh luôn!"
Hàn Tuyết Nhi ngẩng đầu lên, hậm hực quét mắt một lượt vào đám nam sinh bu xung quanh, điên tiết gào to: "Tất cả đàn ông đều là thứ xấu xa…"
Hiển nhiên mấy nam sinh tội nghiệp kia đã biến thành vật thế thân cho Hàn Tuyết Nhi trút giận.
Đám nam sinh có người cúi đầu tiu nghỉu, có người xoa xoa nắm đấm giận dữ.
Tại sao số mình lại đen đủi thế này? Tất cả đều do tên đàn ông khốn khiếp Phương Hạo Vân mà ra.
"Tránh ra, mấy người tránh ra hết cho tôi, đàn ông đều xấu xa như nhau cả…"
Hàn Tuyết Nhi chợt ý thức được mình đang ngồi trong lớp học, cô đưa tay lên sờ trán, tự lẩm bẩm: "Mình bị gì thế này? Tại sao lại nổi giận lên không kiểm soát nổi bản thân? Phương Hạo Vân đáng ghét, tất cả đều do anh hại tôi, tôi sẽ không khuất phục anh đâu, thứ tôi nợ anh tất nhiên sẽ trả đủ…"
Tiết học môn Triết kéo dài rất lâu, cả buổi học là 90 phút, giữa chừng không có thời gian nghỉ giải lao. Phương Hạo Vân cảm thấy có hứng thú với môn học này, cái triết lý nhân sinh thầy giảng coi vậy mà cũng hay hay. Nguồn: http://truyenggg.com
Phương Hạo Vân phát hiện Bạch Lăng Kỳ ngồi kế bên rất ít khi nghe thầy giảng, cô dành rất nhiều thời giang lôi sách tiếng Anh ra ôn tập, hắn biết cô muốn thi lấy bằng Anh ngữ quốc tế ngay năm thứ nhất đại học.
Có Phương Hạo Vân ngồi bên cạnh, Bạch Lăng Kỳ yên tâm hơn rất nhiều, ngoại trừ chốc chốc lại quay đầu sang mỉm cười âu yếm với Phương Hạo Vân ra, phần lớn thời gian cô đều vùi đầu ôn tập tiếng Anh.
Ông thầy đứng giảng bài trên kia không bao giờ xử trí những trường hợp như thế này, trên thực tế ông không quản hết lớp được, cả lớp học đông đến mấy trăm sinh viên, ông muốn quản cũng không quản nổi, hơn nữa trong trường đại học, các môn chung này đừng nói là sinh viên, ngay cả nhà trường cũng không mấy chú trọng, chỉ là dạy cho hết trách nhiệm theo chương trình bộ giáo dục phân phối mà thôi.
Nguyên tắc của mấy giáo viên dạy môn chung là, chỉ cần sinh viên không lên tiếng làm ồn ảnh hưởng người khác, cho dù có gục đầu xuống bàn ngủ cho hết giờ cũng mặc kệ.
Sau khi hết tiết học đã vào giờ ăn cơm trưa, Bạch Lăng Kỳ vì có hẹn với bạn cùng phòng đi tắm chung nên từ biệt với Phương Hạo Vân.
Hai người bạn cùng phòng Đường Dần và Trương Binh của Phương Hạo Vân thấy người đẹp đi khỏi liền vây lấy hắn, bắt đầu mở miệng van nài hắn dạy cho bí quyết cưa gái. Tội nghiệp cho hai anh chàng cao ráo đẹp trai này, một học kỳ sắp trôi qua rồi, thế mà vẫn lẻ loi một mình.
Nhất là Đường Dần, tự cho mình là tài tử phong lưu, nhưng kết cục không kiếm ra nổi một cô bạn gái, phen này mất mặt trước bạn bè quá, tất nhiên một phần cũng vì hắn yêu cầu cao muốn có cô bạn gái đẹp.
Phương Hạo Vân làm gì có bí quyết nào để chỉ dạy cho anh em, hoàn toàn là thừa hưởng phúc phận của chủ nhân tấm da mặt thôi mà, hắn liền lái sang chuyện khác: "Mau đi căntin thôi, muộn nữa là hết thức ăn ngon đó."
Căntin trường đại học tập trung toàn là lũ sói đói, đến muộn một chút đừng nói là cơm canh ngon, ngay cả chỗ ngồi cũng bị chiếm sạch.
"Có phải tên Tần Tử Hoa gì đó muốn khiêu chiến với cậu trước dịp tết Nguyên Đán không vậy? Chuyện này có thật không?"
Sau khi mua cơm xong, ba người bạn tốt ngồi chung một bàn ăn ngấu nghiến. Trương Binh khẽ nhíu mày lo lắng, quan tâm nói: "Nghe nói Tần Tử Hoa đã theo học nhiều trường phái võ thuật khi đi du học ở nước ngoài, Hạo Vân, cậu phải cẩn thận với hắn nha."
Phương Hạo Vân nhún vai nói: "Yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra với tớ đâu, việc này tớ đã biết trước rồi, tớ tự biết sắp xếp. Ngoài ra tớ báo cho các cậu biết một tin chấn động, vào tết Nguyên Đán sẽ có người ra mặt giao đấu với Tần Tử Hoa, và hắn nhất định sẽ bị đánh bại."
Trương Binh nhỏ tiếng hỏi: "Ai vậy? Ai mà có bản lĩnh như thế? Hạo Vân, không phải là sư phụ của cậu chứ?"
"Ha ha, đến lúc đó thì các cậu sẽ biết thôi." Phương Hạo Vân mỉm cười bí hiểm.
Đường Dần không mấy hứng thú với chuyện đấu võ, điều hắn quan tâm là một lời đồn khác: "Hạo Vân, tớ muốn hỏi nhỏ cậu chuyện này nè, người ta đồn cậu và học tỷ Thanh Thanh dan díu với nhau, Tần Tử Hoa về nước là để tranh đoạt người đẹp với cậu, việc này có thật không vậy? Hạo Vân, cậu không biết tớ ngưỡng mộ cậu đến mức nào đâu, Bạch Lăng Kỳ đã là một cô gái xinh xắn tuyệt vời lắm rồi, bây giờ lại có thêm một Trần Thanh Thanh, cậu mới là cao thủ tình trường đó nha. Bái phục, bái phục, xin cậu chỉ dạy tớ vài chiêu với."
"Người ta đẹp trai muốn tránh cũng không tránh khỏi gái đẹp vây quanh." Phương Hạo Vân nửa đùa nửa thật, muốn lấp liếm cho qua chuyện.
Đường Dần không chịu buông tha, hỏi dồn: "Hạo Vân, cậu chứng minh cho tớ thấy độ tin cậy của triết lý cậu vừa nói ra đi."
"Trong lúc ăn cơm không lên tiếng nói chuyện mới là đạo làm quân tử."
Phương Hạo Vân ra vẻ thánh nhân giảng đạo nói: "Đường Dần, chúng ta là tài tử phong lưu, trong lúc ăn cơm phải tập trung ăn cho hết đã, những chuyện khác sau này hãy nói."
Sau khi ăn xong cơm trưa, để thoát khỏi Đường Dần tiếp tục đeo bám, Phương Hạo Vân nhanh chóng chuồn khỏi căntin đến ngồi trên chiếc ghế mây đặt bên bờ hồ nhân tạo trong khuôn viên trường đại học, ngây ngô nhìn vào làn nước xanh biếc, không biết trong lòng đang suy tính chuyện gì.
Vào lúc 1h trưa, Bạch Lăng Kỳ và các bạn đi tắm về, ăn qua loa một ổ bánh mì liền gọi điện tìm đến nơi, ngồi xuống bên cạnh Phương Hạo Vân, hai người cùng ngắm cảnh vu vơ.
"Hạo Vân, rốt cuộc anh tính khi nào sẽ dọn khỏi chung cư Kim Hoa vậy?" Bạch Lăng Kỳ nhắc lại chuyện cũ, một lần nữa nhắc nhở bạn trai về vụ chuyển nhà đi. Một học kì sống đời sinh viên sắp trôi qua, Bạch Lăng Kỳ lo lắng hơn trước rất nhiều, nhất là hay nghe trong lớp mấy bạn kháo với nhau chuyện ở chung bên ngoài giữa các cặp nam nữ, cô ngày càng lo lắng vụ Phương Hạo Vân và Tạ Mai Nhi sống chung dưới một mái nhà. Trong lớp cô, số trường hợp thuê nhà ở chung sau đó xảy ra quan hệ không hề ít.
Có câu "Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy." Bạch Lăng Kỳ kể cũng yên tâm về bạn trai, nhưng không dám chắc Tạ Mai Nhi không chủ động quyến rũ Phương Hạo Vân. Nữ theo đuổi nam chẳng qua dễ như chỉ cách có một tấm vải thưa thôi đó.
Phương Hạo Vân mỉm cười âu yếm, đưa tay vòng qua eo cô bạn gái xinh xắn, dịu dàng nói: "Đợi qua tết đã nào, đợi mấy hôm nữa anh sẽ bắt đầu tìm phòng cho thuê khác."
Nam nữ ở chung lâu ngày đúng là có hơi bất tiện, Phương Hạo Vân đã có ý dọn nhà từ lâu. Trước đây thuê nhà chung với Tạ Mai Nhi chẳng qua là ngẫu nhiên, khó từ chối tấm lòng chân thành của đồng nghiệp. Bây giờ nghĩ lại cũng đến lúc nên dọn đi rồi, hắn đã có bạn gái, nếu tiếp tục chung sống với một cô gái khác, dù nói thế nào cũng thấy không hợp lí.
"Kỳ, đến lúc đó em dọn đến ở chung với anh luôn nha." Phương Hạo Vân thăm dò ý bạn gái.
Bạch Lăng Kỳ đấm nhẹ vào ngực hắn, đỏ mặt e thẹn, nói khẽ: "Anh hư lắm, mẹ em nhất định không đồng ý đâu… Mẹ từng dạy em, thứ quý giá nhất của con gái nhất định phải đợi đến đêm tân hôn mới trao ra…"
Ý của Bạch Lăng Kỳ là khi chưa kết hôn thì không thể xảy ra quan hệ nam nữ.
Phương Hạo Vân gãi đầu gãi tai, nói nhỏ: "Em nghĩ lung tung gì đó? Anh đâu có nói là sống chung rồi thì phải làm chuyện ấy đâu."
"Đồ đáng ghét!"
Bạch Lăng Kỳ lườm bạn trai: "Anh không nghĩ tới mới lạ à. Đàn ông mấy anh đó, tất cả đều như nhau cả, lúc mới bắt đầu thì làm ra vẻ là chính nhân quân tử, đợi sau khi dụ dỗ được con gái người ta lên giường rồi mới bộc lộ bộ mặt háo sắc ra. Tiểu Lệ trong khu kí túc xá em ở, anh còn nhớ không? Chính là cô gái người Phúc Kiến đó, mới tuần trước phải đi bệnh viện phá thai, mấy ngày nay tinh thần suy sụp thấy thương… Em sẽ không phạm sai lầm như cô ấy đâu."
Phương Hạo Vân vội phân bua: "Kỳ à, anh không phải loại đàn ông chối bỏ trách nhiệm đó đâu, phẩm chất của anh thế nào em hiểu rõ mà. Sau khi chúng ta ở chung, có thể giống như giữa anh và chị Mai trước kia vậy, mỗi người ngủ một phòng riêng, anh hứa với em không làm chuyện ấy là được chứ gì?"
"Khai thật ra đi, hai người có làm chuyện ấy với nhau không?" Bạch Lăng Kỳ đột nhiên gặng hỏi.
Phương Hạo Vân trả lời rất nhanh: "Không có, tuyệt đối không có."
Hắn và Tạ Mai Nhi sống chung một thời gian, tuy xảy ra không ít chuyện xấu hổ, nhưng vẫn chưa vượt quá giới hạn. Về mặt này Phương Hạo Vân dám vỗ ngực mạnh miệng khẳng định.
"Thế thì được."
Bạch Lăng Kỳ rất hài lòng với câu trả lời của Phương Hạo Vân, chủ động ngả vào lòng hắn, đôi mắt si tình say đắm nhìn vào bạn trai, thỏ thẻ: "Hạo Vân, nếu anh hứa với em không làm chuyện ấy, em sẽ đồng ý dọn tới ở chung với anh."
Xã hội hiện đại không còn khắt khe việc nam nữ sinh viên yêu nhau sống chung với nhau nữa, Bạch Lăng Kỳ cảm thấy yêu cầu của mẹ có hơi quá đáng, lạc hậu quá rồi. Lần này cô quyết định cãi lời mẹ đến sống chung với Phương Hạo Vân, bạn trai tốt đâu phải dễ kiếm, cô phải canh giữ chặt Phương Hạo Vân mới được, nhỡ bị cô gái khác cướp mất thì sao.
Sau khi vào làm trong tập đoàn Thịnh Hâm, Bạch Lăng Kỳ cảm thấy chị gái của bạn trai cô hình như ngày càng vừa lòng với năng lực làm việc của mình, thậm chí có ý định đào tạo cô. Mới mấy ngày trước đây thôi chị ấy còn gặp riêng cô nói chuyện, đợi sau khi đợt khảo sát thị trường kết thúc sẽ đưa cô lên làm thư kí giám đốc, tạo điều kiện cho cô học hỏi kinh nghiệm ở cấp độ cao hơn.
Tuy Phương Tuyết Di không hứa hẹn điều gì, nhưng Bạch Lăng Kỳ thông minh đã nhận ra một tín hiệu, người nhà họ Phương hình như muốn đào tạo cô.
Chuyện đến nước này, mối lo ngại trong lòng cô đã được xua tan, Bạch Lăng Kỳ đã sớm xem như mình là vợ của Phương Hạo Vân rồi, cô tự hứa với mình sẽ làm một cô vợ hiền thục nết na, dịu dàng đảm đang. Đúng lúc chuyên ngành cô theo học lại là ngành kinh tế, cô đã tôn Phương Tuyết Di làm thần tượng của mình, quyết tâm lấy chị ấy làm tấm gương phấn đấu trong sự nghiệp.
"Ha ha, em coi như đã nhận lời anh rồi đúng không? Tốt lắm, anh sẽ mau chóng tìm căn nhà mới thích hợp, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau trang trí căn nhà nhỏ thuộc về mình." Trong cơn phấn khích, Phương Hạo Vân siết tay ôm bạn gái chặt hơn.
Bạch Lăng Kỳ rạo rực trong lòng, e ấp đưa mắt nhìn xung quanh, thấy không ai qua lại, bèn chủ động đưa miệng lại gần, đặt một nụ hôn nồng ấm lên môi Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân thấy bạn gái chủ động như thế, trong lòng mừng rơn, bàn tay đặt ngay eo bạn gái từ từ lướt xuống, bắt đầu mò mẫm vùng mông của Bạch Lăng Kỳ, đồng thời hắn chủ động đáp lại nụ hôn của cô.
Bạch Lăng Kỳ tuy có hơi hoảng sợ nhưng cô không chống trả, tuy cô vẫn còn e ngại chuyện nam nữ nhưng dù gì cũng đã trải qua mấy tháng sống cuộc đời sinh viên, về mặt tư tưởng rõ ràng có sự thay đổi tiến bộ, phóng khoáng hơn trước rất nhiều. Đừng nói là hôn nhau, một số cặp thậm chí còn đè nhau ra ngay trên bãi cỏ vào ban đêm vui vẻ khoái lạc nữa kìa. Hôn nhau trước mặt đám đông chẳng qua chỉ là một chuyện bình thường, không có gì to tát mà phải giấu giếm cả.
Phương Hạo Vân và Trương Mỹ Kỳ đã có mấy lần hôn nhau nên về mặt kinh nghiệm hắn rất thành thạo, hắn từ từ dẫn đường cho Bạch Lăng Kỳ, đem lại cảm giác khoan khoái từ nụ hôn nồng nàn đến với bạn gái.
Bạch Lăng Kỳ dần dần xua tan vẻ e dè xấu hổ lúc ban đầu, trái tim cô rạo rực bừng cháy, bắt đầu phối hợp nhịp nhàng với cơn phấn khích của Phương Hạo Vân.