#
Trời bên ngoài tối hơn,
con đường bị bóng đêm và màn mưa che phủ khiến Lam Anh vất vả lắm mới chạy được một đoạn đường.
Đêm tối, cơ thể cô bắt đầu không an phận, từng tế bào như bị ký sinh trùng gặm nhấm khiến cô khó chịu vô cùng. Móng tay dần dài ra với tốc độ mắt thường có thể thấy bị bao phủ màu xám tro, tóc cũng dần xơ xác, mạch máu mỏng manh có thể thấy rõ dưới lớp da trắng bệch ko huyết sắc.
Lam Anh chuyên tâm tìm được một chiếc xe đạp điện gần đó, nhảy lên xe chạy đi hướng muốn đến, mặc kệ Hệ Thống la hét:
《KÝ chủ..! Ký chủ.. Phía trước là chợ. Thỉnh ký chủ đề phòng!!!》
Dùng xe đạp điện chạy đến nơi Hoàn Kỷ Nguyên đang học, ít nhất mất 20 phút, phải đi ngang 1 khu chợ. Hoàn Lam Anh vận hết tốc độ. Dọc đường đi, có rất nhiều người bất tỉnh, người thân của họ không phát hiện hoặc cũng bất tỉnh như họ, nên có nhiều người nằm ngay giữa đường cũng không có ai giúp đỡ. Người không bất tỉnh đã trú mưa hoặc đỡ thân nhân họ đi sơ cứu. Có người đang dọn hàng hóa bị ngất đi, số hàng đổ vỡ rơi la liệt, bị nước mưa xối xả lên... Cô hơi đau xót, tình hình này họ có thể chết vì lạnh mất, nhưng em trai cô còn đang đợi...
Lam Anh ướt sũng như con chuột lột, mắt bị nước mưa xả vào làm nhòe đi tầm nhìn, dựa theo tuyến đường quen thuộc mà đi.
Hai mươi phút mà cô cứ ngỡ như đã chạy một quãng đường vô hạn định. Thỉnh thoảng nghe vài âm thanh của những người trong chợ lo lắng vang lên, Lam Anh thấy an ủi hơn là ko có thanh âm gì.
_______Gần đến cổng trường cấp hai A,
đột nhiên có khí lạnh xộc thẳng vào thân thể khiến Lam Anh run bắn
người.
Lạnh.
Lạnh quá...
Nhìn cánh cổng đã mở toang, rác thải và lá cây rơi vãi đầy, xung quanh còn có dây điện, cột điện, cây cối ngã gẫy rạp...chặng lại cổng trường. Ven đường im lặng âm thanh, xe đạp và các loại phương tiện giao thông đổ ngã không có ai điều khiển. Trong các nhà dân thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc nấc lo lắng của trẻ con hoặc người lớn.
Lạnh quá... Cô sắp không chịu nổi, Lam Anh lảo đảo dựa vào bức tường, toàn thân lạnh lẽo đến tim, máu thịt, xương cốt và cả bộ não. Cô nắm tay, xoáy vào bức tường xi măng phía sau lưng, máu nhỏ ra vẫn có chút hơi ấm.
"Không..."
Giọng nói của cô trở nên mơ hồ.
Mắt mờ đi,
bộ não choáng lên,
cô sắp ngất xỉu.
HOÀN THIÊN hệ thống lo lắng:
《Ký chủ... Hệ thống ...sẽ tích điện vào bộ não. Ký chủ có sẵng sàng không?》
Đúng rồi, như vậy cô sẽ kiên trì được.
"Làm đi..!" Lam Anh cắn răng rít lên.
《_____tíchhhh______》
Một cơn tê dại mang theo độ nóng từ bộ não lan đến cả cơ thể khiến Lam Anh co giậc mấy cái, xụi lơ khuỵu ngã, xương không cảm giác tựa vào bức tường sau lưng. Lam Anh cảm thấy tầm nhìn không còn mờ đi nữa, cơn đau đớn lan tràn ra tế bào cơ thể khiến cô tỉnh táo lại.
Mưa đã ngừng, từng vũng nước đọng lại phản chiếu bầu trời đã nhạt đi màu đỏ tím thê lương u ám. Cơn mưa như gột rửa đi tất cả không khí đầy khói bụi trước đó, cảm giác mát mẻ đầy hơi nước & sạch sẽ khiến tâm hồn thư thái. Lam Anh hít sâu, thở bằng mũi và cả miệng.
Lam Anh nhìn lên,
chỉ sáu giờ tối mà bầu trời đen như mực, ảm đạm. Bất chợt cơn lạnh lẽo lại truyền tới, cô rên lên đau đớn nằm vật xuống, nghiêng đầu nhìn một người nằm ngang bên kia đường. Người nọ nằm im lìm trước tiệm tạp hóa nhỏ, cơ thể co giậc nảy lên như thể đang giẫy dụa điều gì đó.
《Ký chủ! Tuyệt đối không thể bất tỉnh》
Hệ thống gấp la lên trong đầu, virus tang thi trong không khí bắt đầu nặng hơn rồi.
Hoàn Lam Anh có thể cảm nhận cơ thể mình đang cứng ngắc vì lạnh, sau đó thì có một cột khí nóng lượn lờ trong đan điền* và mạch máu, tủy xương, vào trí óc hung hăng đẩy qua lại với khí lạnh, khiến đầu cô như muốn nứt ra vì đau nhức. Khí nóng này không phải nhiệt độ cơ thể, nó rất nóng, nấu sôi cả huyết tương.
(*đan điền: ba nơi, gồm ngay ấn đường giữa hai đầu lông mày, nơi giữa ngực, và nơi dưới rốn một chút. Nói dễ hiểu là nơi khí lực con người tập trung nhiều nhất.)
Móng tay đã dài ra từ lúc nào phủ lên một màu xám tro tàn, Lam Anh cào mạnh xuống đường lộ nhằm gây đau đớn, móng tay không vì thế mà bị bật ra, mặt đường bị cào cào lại phát ra âm thanh chói tai. Cô cắn răng đau điếng, suýt vỡ vụn một cây răng trắng.
Không biết chịu đựng qua bao lâu, đại khái khi đau đến chết lặng. Lam Anh liều mạng lồm cồm đứng dậy, lung lay dựa vào bức tường thở hổn hển. Vung tay đấm mạnh vào phía sau, cô giật nảy mình nhìn bức tường bị thủng một nửa, vết nứt nẻ lan ra.
Lam Anh không tin nổi nắm mở bàn tay, cảm nhận tràn trề năng lượng trong cơ thể. Cơn đau đã thối lui. Đã nửa ngày không ăn cơm đáng lẽ ra cô phải đói đến lả người, nhưng bây giờ không hề có cảm giác đó. Không hề...
Hệ Thống la lên《Là quá trình tang thi hóa. Ký chủ đã đi qua giai đoạn xác sống!》
Hoàn Lam Anh ngây ra vài giây, chợt xem đồng hồ: 8 giờ tối..!
Có vài người giống Lam Anh động đậy cơ thể, mở mắt ngơ ngác nhìn trời.
Số lớn người nằm im không còn hơi thở, da của họ bắt đầu tái xanh, nứt nẻ, thối rữa mềm oặt. Họ động động mở con mắt muốn lòi cả ra, tròng mắt trắng dã, tơ máu đỏ tươi phủ lên con ngươi vô thần. Họ lảo đảo đứng dậy, cơ mặt cứng ngắc nhe ra hàm răng có hai cây răng nanh dài 2cm lòi ra, thứ dịch và nước dãi vàng tro chảy ra. Không khí bắt đầu tanh tưởi thứ mùi hôi thối. Trời rất tối nhưng kỳ lạ là Lam Anh có thể nhìn rõ trong phạm vi vài chục mét.
Dùng từ miêu tả đó chính là
kinh khủng và ghê tởm...
Cô chưa kịp chấn động thì có vô số tiếng hét thất thanh khắp chợ.
"A!!!"
"...Cứu!!! Cứu tôi..."
"Quái...quái vật.. đừng tới đây...A!!!!"
"Mẹ....mẹ... Cứu con..."
"Aaaaa ...dừng....dừng lại!!!!"
"Gừ...grào...."
"Chạy đi. Ăn thịt người....A!"
"Cứu!!!"
Loảng xoảng... rầm rầm...
.....&!#^$£¥@*$.....
...
Vô số tiếng hét từ những người trú mưa bên trong nhà, người không bất tỉnh. Có cả tiếng hô to, tiếng chó sủa ư ử, tiếng đồ vật va vào nhau, tiếng la hét và tiếng gào kỳ lạ như của dã thú vang lên mọi nẻo con đường, xa xa ... Lam Anh thậm chí có thể cảm nhận rõ nổi kinh hãi tột độ trong tiếng kêu la của họ. Mùi máu tanh tưởi phiêu đãng trong không khí, tiếng cắn xé và cắn nuốt vang lên khắp nơi, ngay cả phía sau bức tường mà Lam Anh đang dựa vào. Nghe chợ bên kia bờ sông có tiếng ầm ĩ của còi xe, tiếng va chạm nảy lửa, đâm rầm vào thứ gì đó, làn khói dầy đặc bốc lên tận cây cao.
"Xác sống... Tang thi..!"?
Hoàn Lam Anh lẩm bẩm,
mùi máu tươi gay gắt khiến cô hơi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Hoảng hồn nhìn cơ thể của mình, làn da trắng nhợt nhạt tái xanh, tóc xơ xác rõ rệt, móng tay thi hóa.
《Ký chủ... thỉnh giữ bình tĩnh... 》
Hệ thống nhắc nhở,
nó lo sợ ký chủ sẽ mất lý trí nhào vào ăn thịt những con người đang la hét kia.
Hoàn Lam Anh đang trong tình trạng vô thần.
Có "người" lung la lung lay lại gần Lam Anh, tất nhiên đó không còn là con người nữa. Mùi xác sống hôi thối, cái miệng mở rộng đầy máu tanh & thịt vụn, quần áo dơ bẩn dính đầy dịch nhờn buồn nôn, nhìn quần áo có thể xác định đây là nữ, là một cái xác chết.
Nó lê lết cái chân cứng còng lại gần Lam Anh, đi gần được năm mét thì bỗng dừng lại, gầm gầm trong hàm răng rồi bỏ đi.
Hoàn Lam Anh ngẩng đầu.
Ánh mắt đỏ kinh hồn như máu, khuôn mặt trắng xanh lét như con ma từ đâu bò về đòi mạng.
Nếu có cái gương ở đây thì người đầu tiên la lên chính là cô.
Khủng khiếp.
...huyết nhục.
...huyết nhục..!
...ta muốn huyết nhục của chúng.
Ác quỷ trong đầu Lam Anh gào thét, cô không ngờ có một ngày mình thèm thịt và máu người đến như vậy. Cô muốn ăn, muốn ăn.
Ghê tởm... tại sao cô lại trở nên như vậy.
"Aaaaaaa......."
Lam Anh gào lên khổ sở,
thanh âm phát ra lại là tiếng gào như con thú hoang khiến những người nghe thấy sợ hãi run rẩy, tiếng cầu cứu vang lên không ngớt.
Sở hữu xác sống gần đấy đang nhai thịt - thứ mà chỉ vài tiếng trước đó là đồng loại của chúng. Nghe tiếng gào hữu lực, đám xác sống gầm rú lên vài tiếng, lảo đảo tránh xa không dám lại gần.
Hệ thống réo rắt kêu gọi trong đầu nhưng Lam Anh không nghe, cho đến khi có tiếng trẻ con khóc bên kia bức tường kéo thần trí cô trở lại.
Cảm xúc Lam Anh bình ổn lại với tốc độ cực nhanh. Cô hoảng hồn, mạnh mẽ chạy nhanh vào cổng trường tìm phòng học của đứa em Kỷ Nguyên. Dọc đường có rất nhiều xác sốnglảo đảo, chúng gầm lên rồi lê chân tránh xa cô.
#
***9***