- Lục Ca giờ ta phải làm gì tiếp theo và chuẩn bị những gì?
- Chỉ cần đặt tay lên đầu nó, việc còn lại để ta lo.
Đến nước này rồi hắn đành nghe theo Lục Ngọc bảo thôi.
- Không cần chuẩn bị gì hết, ngươi chỉ cần đứng im đó, cho ta để tay lên đầu ngươi.
- Được.
Trên mặt nó lại càng hiện lên vẻ thất vọng rõ rệt, nó tự cười trong lòng sao nó lại tin một tên hậu bối vừa mới bước chân vào Hóa Thần cảnh, cuộc đời nó chẳng nhẽ đã bi ai đến mức này rồi sao.
- Ngươi yên tâm, chỉ cần xong việc ngươi giữ lời, không can dự việc Tông Môn là được.
Minh tiến lại gần đặt tay lên đầu nó, lúc này tuy Khuyển Linh đang ở trạng thái bình thường nhưng cơ thể nó vẫn là to lớn, nó đứng thôi cũng cao đến ngực hắn rồi, bộ lông xù mềm mại chảy dài xuống tận chân khiến người ta không thấy cả chân nó đâu.
- Thật mềm mại a!
Minh đã đặt tay lên đầu nó, lúc này trong đan điền nó, đốm sáng màu Lam đang phát ra ánh sáng mãnh liệt, cả vòng xoáy linh khí đổ vào trong nó. Phía trước bàn tay hắn hiện ra một đồ án kỳ dị, giữa Huyệt Thiên Cái của hắn bắn ra một tia sáng xanh lục nó chạy dọc theo hoa văn của đồ án rồi lấp đầy chúng, khi đồ án được lấp đầy, nó liền chui vào trong đầu Khuyển linh.
Cả thân hình nó đang run rẩy dường như phải chịu một sự đau đớn tuột cùng nào đó, nó vẫn cắn răng chịu đựng. "Phừng.. Phừng.. " một ngọn lửa đỏ rực bùng lên khắp cơ thể nó như muốn thiêu đốt nó thành tro bụi, một bóng mở của một con Hỏa Kỳ Lân hiện lên đầy vẻ giận giữ, nó nhìn khá giống với các miêu tả trong sách mà hắn từng thấy, đầu rồng mình trâu đuôi ngựa cả thân bao bọc bởi lớp lân giáp đỏ rực. Lúc này thì Khuyển Linh cũng không chịu được nữa nó ngửa mặt lên trời mà rống.
- Ê bạn ơi làm gì đi chứ không nó thành chó thui bây giờ.
Minh cũng hoảng hốt không biết làm sao, từ lúc ngọn lửa bốc lên Minh đã thu tay lại, nhanh chóng lùi về sau.
- Huyết mạch Hỏa Kỳ Lân đang tức giận vì bị trục xuất mà thôi. Chờ nó tụ sức mạnh huyết mạch lên đỉnh điểm lúc đó mới là thời cơ, tránh để sót mà để lại hậu hoạn về sau.
Khi bóng mờ của Hỏa Kỳ Lân trở nên rõ hơn thì cũng là lúc Khuyển Linh sức cùng lực kiệt mà nằm đó thoi thóp.
Ngay lúc này, đốm sáng Lam quang trong đan điền hắn dừng hấp thu linh khí của hắn và phát ra ánh sáng bao phủ lấy Minh. Đằng sau Minh một lần nữa Thần Lân Thú hiện ra, ánh mắt kiêu ngạo liếc nhìn xuống Hỏa Kỳ Lân đang giân giữ, tức thì Hỏa Kỳ Lân im bặt nhanh chóng mở đi, ngọn lửa cũng dần thu vào trong Khuyển Linh, hồi lâu sau từ trên đầu nó bay ra một giọt máu đỏ tươi bên ngoài có một ngọn lửa đỏ đang bao bọc lại lấy giọt máu đó. Dưới giọt máu là đồ án kỳ dị lúc đầu, đang đưa nó tiến đến đầu Minh, dần dần bị thu vào Thiên Linh Cái của hắn.
Trong Thức giới, giọt máu đó bị Lục ngọc hấp thu, Lục ngọc trông cũng tươi sáng hơn trước rất nhiều, có vẻ thứ đó có ích cho nó.
- Bảo sao ngươi lại tự nguyện giúp ta, hóa ra là có lợi mới làm a. Thế mà bảo phải có Thần Thú cùng Huyết mạch hấp thu mới được đúng là lừa người.
- Quả thực Giọt huyết mạch này có chút ích với ta lúc này, vì Hỏa Kỳ Lân chỉ là tạp huyết mạch của Thần Lân Thú nên nó lười hấp thu cho nên ta mới được lợi mà thôi.
- Hay ta giúp ngươi lấy nốt huyết mạch còn lại của Khuyển Linh?
- Cũng được.
- Lưu manh.
- Ta xưa nay không chịu nhân quả. Có nhân phải có quả, ta đã được lợi từ nó, nay phải trả lại quả.
Từ trong Lục Ngọc bắn ra một tia điện vàng kim xuyên qua Linh cái nhập vào trong cơ thể Khuyển Linh. Cơ thể nó đang run rẩy thì ngay tức khắc dừng lại, những dòng điện màu vàng kim bắt đầu tuôn ra từ cơ thể nó. Mắt nó vẫn nhắm chặt, điện quang càng ngày càng dầy đặc bao bọc lấy nó thành một cái kén lôi điện. Cái kén đó đang càng ngay càng to lớn dần, tiếng ầm ầm không dứt, ba giờ đồng hồ đã qua đi. Mọi người dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn hồi hộp quan sát.
Khi hai mặt trời chồng lên nhau, ánh mặt trời vào thời điểm chói chang nhất, thì từ trong chiếc kén phát ra một tiếng sư tử gầm kinh thiên động địa. Tất cả các con vật trong phạm vi của tiếng gầm, sau khi nghe thấy đều nằm rạp xuống không giám cử động. Những tia sét dần thu lại vào trong làm lộ ra một con sư tử to lớn thân cao bốn mét có thừa, bốn chân to lớn chắc khỏe, hai răng nanh trên dài ra đâm xuống dưới như hai lưỡi đao sắc bén, từ mũi mọc ra hai chiếc râu rồng dài thượt đung đưa về phía sau, chiếc bờm sư tử vàng óng thỉnh thoảng sáng lên ánh điện chạy qua. Sau mỗi bên tai có ba chiếc sừng dài màu trắng nhọn hoắt đâm về phía sau.
Nó đứng đó ánh mắt phức tạp nhìn về phía Minh.
- Không ngờ ngươi không những giúp ta loại bỏ huyết mạch để ta có thể tiếp tục tu luyện, mà còn ban cho ta cơ duyên quá lớn nữa.
Nó ngoái lại về phía sau lưng nhìn, lúc này Minh cũng để ý thấy được sau lưng nó nhú ra một cái cánh nhỏ xíu trông vô cùng đáng yêu.
- Đó là gì vây?
- Một chút truyền thừa của Cửu Túc Kim Ô thôi. Chỉ cần Kim Dực đại thành là nó có thể phi thăng.
- Chúc mừng ngươi Như hổ mọc thêm cánh, sớm ngày đại thành tung cánh phi thăng.
- Tạ ơn người, Lão Tổ để trả ơn này, ta nguyện chịu sự sai khiến của người. Cho tới lúc phi thăng dù người bắt ta đi vào chỗ chết ta cũng không một lời từ nan.
- Tốt Tốt đấy là ngươi nói nha, cấm có được nuốt lời.
Nó nào giám nuốt lời, kẻ có thể thu lại Huyết mạch thần thú, thậm chí còn kích hoạt phản tổ Truyền thừa của Kim Mao Sư Vương đâu phải là kẻ tầm thường, huống chi còn có ơn với hắn.