- Ồ sao hai cái tủ này lại có ít công pháp vậy?
Dược tích, sơ cấp luyện đan, bí phương Dược điền, Tẩy Cốt Đan, ngăn tủ bên này thực sự là ít điển tịch hầu như các ô tủ đều bỏ trống, cũng phải đan phương và Y dược không phải là thế mạnh của môn phái. Còn tủ bên kia còn thê thảm hơn chỉ có ba thẻ ngọc, một cái là Thuật khống Hỏa, Thuật Dùng Búa, Khoáng Vật Đại Điển.
Hầu như đan dược và rèn Bảo, trận pháp, cấm chế, những cái cơ bản thông dụng thì không nói, nhưng đến cao cấp thì cần sự nghiên cứu chuyên sâu, đến đẳng cấp lão sư mới thực hiện được. Và ở đại lục sẽ có những gia tộc chuyên đảm nhiệm công việc này vì nó đòi hỏi sự truyền thừa nghiêm ngặt từ thế hệ này sang thế hệ khác. Và các môn phái hầu hết sẽ mua ngoài, giao dịch với các gia tộc này khi cần, và đổi lại các gia tộc sẽ được cho con cháu vào làm môn đệ các môn phái lớn. Cho nên các Dược sư hay Trận sư ở trong Môn Phái là rất ít, hầu như chỉ là Lão Sư mà thôi, Trường hợp như Triệu Trưởng Lão là vô cùng hiếm gặp, với trình độ Dược thần của mình hắn hoàn toàn có thể mở gia tộc truyền thừa của riêng mình.
- Ta có nên làm một cái Pháp bảo bản mệnh cho ta không nhỉ?
- Với Thiên Ngân Tinh thì không có pháp bảo nào ở phàm giới này có thể chịu được, nó sẽ bị hấp thụ hoàn toàn.
- Thế là phải lên đến Linh giới ta mới có pháp bảo Bản mệnh?
- Không! Phải lên Thần giới. Chỉ có thần vật mới được.
- Thôi dẹp mọe đi.
- Không có pháp bảo bản mệnh ta có thể dùng pháp bảo trong túi trữ vật vậy ta cứ chọn lấy một công pháp mà tu luyện được không?
- Không được, Vốn dĩ bản mệnh pháp bảo và Pháp bảo khác nhau. Bản mệnh pháp bảo là được rèn một cách rất đặc biệt để tạo ra chút linh tính, nó cả đời chỉ nhận một chủ, và người tu luyện sẽ nuôi dưỡng nó, quan trọng đó là khả năng thăng cấp của nó nếu nó có thể theo chủ nhân lên Linh giới nó sẽ có khả năng thăng cấp thành Linh bảo, Thần giới là Thần bảo, dựa theo công pháp tu luyện mà xuất ra thần thông của pháp bảo uy lực mạnh mẽ vô cùng. Còn pháp bảo bình thường được chế tạo ra nó sẽ mang thần thông của riêng nó, tùy vào cảnh giới người sử dụng mà uy lực nó cũng khác nhau, cứ rót Linh lực vào là sử dụng chứ không cần công pháp.
- Ách! Thế ta học thuật pháp được không?
- Cũng được Thuật pháp hay bí pháp cũng là cùng một dạng đó là những thần thông nằm ngoài công pháp. Ngươi tu luyện Pháp luân Công cũng có thuật pháp của riêng nó ta nghĩ ngươi nên tu luyện cho thành, thần thông của Pháp Luân Công không phải mấy thuật pháp bí thuật kia sánh được.
- Vậy tầng này cũng vô dụng với ta rồi. Lên tiếp tầng ba vậy.
Hắn lại theo vòng tròn mà lên tiếp tầng ba, trái lại với tầng hai nơi này lại rông lớn đến bất ngờ xung quanh hắn là tinh không rộng lớn, lấp lánh các vì sao. Hắn như đang đứng lơ lửng giữ không gian vậy, có ba giá tủ bay vòng tròn xung quan hắn, mỗi tủ có chín ngăn lấp đầy các ngăn đó là các thẻ ngọc đang phát ra quang mang. Ở đây có Trảm Không Kiếm pháp Ba thức đầu tiên, đây chính là công pháp trấn phái vậy và để đây không cho ai học. Bên kia là Sơ lược Hóa Thần cảnh, nhưng mà lấy thế nào đây?
- Nhảy lên mà lấy xuống thôi.
Minh nhảy thử lên thì vọt cái đã tới, hắn lóng ngóng bám vào mép tủ rồi bò tới chỗ ngọc bài viết về Hóa Thần cảnh kia, đây là thứ hắn cần lúc này.
Minh liền đưa lên chán để đọc nội dung trong đó. Liền đó một bản nghi chép hiện ra trong đầu hắn.
Nguyên Anh được dưỡng dục trong Đan Điền đầy đủ ngũ quan, kinh kỳ bát mạch, chỉ là không có sự sống. Khi Nguyên Anh đạt Thiên Kỳ mở ra Bát mạch cũng là lúc Nguyên Anh đại thành, Nguyên Anh vỡ ra tạo thành Linh Vực trong Đan điền, không gian trong Đan Điền được mở rộng hơn trước rất nhiều, Linh Vực tùy theo công pháp và cảm ngộ của người tu luyện sẽ thành hình Linh lực từ đó cũng mang đặc tính riêng hay còn gọi là có Thần tính. Khi đó từ công pháp đến pháp thuật cũng được nâng lên một tầm cao mới. Linh vực thành hình Linh khí có thần tính thì cũng là lúc Sơ cấp Hóa Thần đại thành. Lúc này muốn đột phá lên được Trung cấp cần tìm ra được con đường của mình, đạo của mình từ đó tu sĩ sẽ lên một tầng cao mới, thuật pháp công pháp lúc này không đơn thuần chỉ là linh lực sức mạnh công phá mà nó còn ẩn chứa ý cảnh trong đó uy lực khôn lường. Khi tìm ra được Đạo của mình cũng là lúc bước qua Sơ cấp tiền bước Trung cấp Hóa Thần. Bước cuối cùng để bước lên được đỉnh cấp của thế giới này đó là Hóa Thần Đại thành.
Bước cuối cùng này cũng là bước khó nhất cũng là thử thách sinh tử lớn nhất với kẻ tu luyện, đòi hỏi dũng khí, cơ duyên, và đạo tâm kẻ tu hành vững đến đâu. Sau khi Đạo đã thành người tu luyện phải chứng Đạo thành công thì tấn cấp Hóa thần thoát phàm, thất bại thì mạng mất đạo tan. Khi chắc chắn Đạo tâm của mình đã thành lúc này người tu luyện sẽ tìm một nơi yên tĩnh an toàn để chứng Đạo, muốn thoát phàm thì phải kết thúc một kiếp phàm nhân, chết đi lấy chứng đạo mà sống trở lại từ này Hóa Thần không còn là phàm nhân.
- Đoạn này không rõ ràng gì cả? Là sao Lục ca?
- Chết đi ở đây là ngươi sẽ mất một khoảng thời gian tán công trút bỏ hết linh lực trong cơ thể ra ngoài đến mức thấp nhất khiến cơ thể khô héo cận kề sinh tử. Lúc này ngươi đối mặt với sinh tử lựa chọn của ngươi là gì? Giai đoạn này gọi là vấn Đạo. Lựa chọn của ngươi là đi tiếp thì phải chứng minh nó đi đến cùng vững tâm đến cùng, toàn bộ quá trình này linh hồn của kẻ tu luyện được dẫn nhập vào ảo cảnh của Thiên Địa để chịu khảo nghiệm. Khi thành công linh hồn kẻ tu luyện được Thiên Địa tán đồng từ đó con đường đại đạo rộng mở, linh lực tán đi lúc trước được Thiên Địa trả về thậm chí là gấp đôi, thân xác được gột rửa. Lúc này Đạo được Thiên Địa tán đồng có thể tìm hiểu một số quy tắc đại đạo của Thiên Địa, dơ tay nhấc chân cũng thành thuật pháp khôn lường. Cho nên Hóa Thần Đại Thành không còn là phàm nữa có thể phi thăng đến Linh giới để tiếp tục con đường tu luyện.