Dương lão không thể dấu nổi sự phấn khích của mình mà kể cho Minh nghe:
- Truyền thuyết kể lại rằng từ sơ khai khi mà Vũ Trụ còn thuở Hồng Hoang khi mọi thứ còn tối tăm. Nơi trung tâm Vũ Trụ chính là một siêu hố đen khổng lồ đang không ngừng cắn nuốt các hành tinh rồi lại sản sinh ra các hành tinh mới đẩy chúng ra xa, dần dần tạo thành một dải Ngân Hà vô cùng rộng lớn vô số hành tinh, nhưng lúc bây giờ tất cả n đều tối tăm không chút sự sống. Trải qua quãng thời gian dài đằng đẵng bỗng một ngày nọ, tại trung tâm hố đen thoát ra hai luồng sáng quấn lấy nhau đản sinh ra một quả cầu ánh sáng rực rỡ. Không lâu sau quả cầu ánh sáng đó nổ tung rồi biến mất. Kể từ đó, Ngân Hà dần dần đã có sự thay đổi, dần xuất hiện các hành tinh mới mang tên Thái Dương tinh mang tới một loại năng lượng thuần dương tinh khiết, sự sống bắt đầu sinh sôi, các loại thuộc tính xuất hiện, quy tắc dần dần hình thành. Và các sự sống đầu tiên xuất hiện đó là những quả trứng rải khắp mọi nơi, điều đặc biệt đó là tất cả chúng đều có một đôi, nhưng lại chỉ nở có một quả và quả còn lại nhanh chóng hóa thành một luồng ánh sáng xanh dần biến mất. Rất nhiều sách cổ ghi chép lại, rồi những suy đoán cho rằng những quả trứng thần thú chưa nở đó đều bị ánh sáng xanh đó mang đi và nó là khơi nguồn của sinh mệnh. Kẻ sở hữu được nó sẽ tìm ra chân tướng của sinh mệnh là gì? Và điều quan trọng hơn là số trứng mà nó mang đi. Các tộc Thần thú là truy tìm nó gắt ngao nhất. Ta dùng thời gian rất rất lâu truy tìm theo những dấu vết mỏng manh thì gặp hòn ngọc này ở tâm Địa Cầu. Ban đầu ta còn chưa xác định rõ bây giờ thì ta đã chắc chắn rồi haha. Lão cười như điên dại, dường như bao đau khổ lão bây giờ mới trút được xuống.
- Nghe lão nói thì có vẻ lão cũng là một tồn tại rất kinh khủng, nhưng sao lại ở bên trong nó vậy?
- Humk.! Cũng là nó gian xảo lừa lúc ta sơ xuất mà cắn nuốt ta, cũng may hồn ta bẩm sinh mang thiên phú đặc biệt mà có thể tồn tại như vậy đến giờ. Cũng phải nói ta đây chỉ là một phân thân mà thôi. Tiểu tử ngươi cất giữ viên Ngọc cho cẩn thận ta sẽ đích thân đến lấy, chớ có để lộ ra ngoài chuyện này, bằng không ngươi sẽ chết không toàn thây, ngươi nên hiểu tất cả các tộc Thần Thú đều vẫn ráo riết truy tìm nó ta nói vậy chắc ngươi đã hiểu.
- Lão cũng là Thần Thú?
- Thần thú? Xứng làm ta thú cưỡi. Humk! Ta phải đi thôi tiểu tử tới lúc ta trở lại mong ngươi còn gặp lại. Haha, từ trong Linh Cái của Minh thoát ra một luồng khí vàng nhanh chóng tan biến vào hư vô.
Một hồi lâu, từ lời của Dương lão hắn còn rất mơ hồ, nhưng hắn cũng hiểu được hắn đang gặp nguy hiểm. Từ những câu truyện mà hắn đã đọc hắn cũng hiểu những tồn tại như Thần thú mạnh mẽ cơ nào hô mây gọi gió phun lửa tạo sét ra sao, mà hắn lại đang cầm thứ mà các tộc Thần thú đều thèm khát, quan trọng hơn là Dương Lão còn là một tồn tại trên cả Thần Thú và cả, Lão cũng thèm khát và còn biết Minh đang sở hữu Sinh mệnh thạch. Trong khi đó hắn còn chưa bước ra khỏi cái động chết tiệt này, hắn còn chưa hưởng thụ hết những thú vui trên đời, còn chưa cả kịp làm nhân vật chính vậy mà hăn đã sắp chết rồi. Viên ngọc thì trong đầu, mấy quả trứng thì trong bụng nghĩ đến cảnh hắn bị Dương lão bóp đầu mổ bụng lấy ngọc lấy trứng hắn đã thấy lạnh sống lưng rồi. Lúc này bỗng trong đầu xuất hiện một màn hình trong suốt trên màn hình xuất hiện ra một dòng chữ "Hỏi Đáp".
- Ấy! Cái gì nữa đây? Siêu cấp hệ thống hay gì? Hỏi đáp, mà không có phím sao hỏi đáp? Hắn lầm bẩm đi một vòng xem xét cái màn hình mới này không biết sử dụng ra làm sao.
- Chỉ cần hỏi bằng suy nghĩ không cần phím! Lúc này trên màn hình xuất hiện ra dòng chữ như trả lời câu hỏi của Minh.
Hóa ra là như vậy. Hắn thích thú khoanh tay nhìn màn hinh mà ngẫm nghĩ câu hỏi.
- Ngươi là gì? Minh liền hỏi thử.
- Cấp bậc chưa đủ. Một dòng chữ ngắn gọn hiện ra, "là mình cấp bậc chưa chưa đủ hay là nó chưa đủ?"
- Là Người sở hữu chưa đủ cấp bậc để tiếp cận thông tin. Màn hình lại tự động trả lời Minh.
- Mẹ nó lại còn chê ta, vậy bao giờ thì Dương Lão tới và ta phải làm sao?
- Thời gian ước tính mười vạn năm. Việc phải làm Thăng cấp.
- Cái gì mười vạn năm, haha đúng là hù ta, chắc gì ta sống nổi tới 100 tuổi mà lo xa haha. Hắn cuối cùng cũng nhẹ lòng, suy nghĩ của hắn dù sao bây giờ vẫn là suy nghĩ của một người phàm dưới Địa Cầu mà thôi.
Lúc này ở một nơi rất xa, trên một tiểu hành tinh có một lão đạo mặc hoàng bào đang ngồi đả tọa trên một hòn ngọc xanh biếc, lão mở choàng mắt làm bừng sáng cả một khoảng không vũ trụ.
Minh: "sao tự nhiên ta thấy lạnh sống lưng nhỉ? "