Hoàn Mỹ Tu Luyện

Chương 66 - Đưa Mỹ Nhân Lên Phòng

Lúc này hai người cũng đã ăn xong đang ngồi nghỉ ngơi một chút, phục vụ bàn liền đi lên tay cầm hóa đơn thanh toán và một chiếc hộp nhỏ có khe để đưa thẻ Nguyên Linh vào để thanh toán.

- Vị công tử này có gì không vừa ý với tệ xá ư?

- Ta? Ta có gì không vừa ý đâu, món ăn ở đây rất ngon phục vụ lại rất tốt rất chuyên nghiệp.

- Thế sao ngài....

- Haha haha. Ngươi thông cảm cho đệ đệ ta, là hắn bị bệnh nên môi miệng có vấn đề. Haha. "Lúc này tiểu Minh liền hiểu ra vấn đề liền cười nói".

- À ra vậy, thành thực xin lỗi công tử là ta không biết. Xin lỗi thành thực xin lỗi.

- Biết rồi! Ngươi đưa hóa đơn đây.

Mặt Lập Địa liền đen lại, còn tiểu Minh bên cạnh thì cứ ôm bụng cười ha hả làm cho vị phục vụ bàn kia không biết phải làm sao cho phải. Nhưng rất nhanh cái mặt đen của Lập Địa liền biến dạng.

- Cái gì cơ? 985 ngàn NL? Linh tửu ba vò 20 ngàn một vò, ặc. Chúng ta uống hết nhiều vậy.

"Gật gật"

- Thật là cắt da cắt thịt mà.

Thực sự lúc này Lập Địa là đang mếu thật chứ không cần phải ép hắn theo lời cược nữa, gần 1 triệu NL cho một bữa ăn, đối với hắn thực sự là quá kinh khủng rồi.

- Hay là để ta trả cho ngươi nha.

- Hì, đệ mời đệ mời, 900 ngàn chứ 900 triệu cũng đáng, nghe nói những nguyên liệu đó là Nguyên Anh Trung Kỳ thậm chí là Hậu kỳ mới săn bắt được đấy.

- Chỉ cần ngon là được, chỉ cần thích là được quan trọng gì? Mấy nữa chúng ta tự đi săn yêu thú tự nướng thịt ăn đấy mới là thú vui thực sự. Tu luyện có thực lực cuối cùng chả phải là muốn thoát khỏi gông cùm của Thiên Đạo sao. Thế thì cớ sao chúng lại tự trói mình vào tu luyện?

- Đại ca người say rồi, mau về phòng thôi.

- Cùng uống chung một chén rượu đầy. Cùng ngắm một bầu trời sao. Cùng chung một giấc mộng tiêu dao. Năm tháng khiến ta mau thành lão. Thì còn quản chi danh lợi thấp hay cao?

- Thơ hay, không ngờ Minh huynh lại còn có tài làm thơ hay đến như vậy.

- Kim Phượng nàng vẫn còn ở lại đây? Kim gia còn chưa tan tiệc ư?

Hắn đang cao hứng, trong đầu lại xuất hiện những vần thơ về sự tiêu dao tự tại mà hắn đã đọc ở đâu đó rồi, cho nên ngẫu hứng đọc lên. Đúng lúc này Kim Phượng liền bước vào khen hắn, làm hắn vừa ngạc nhiên lại có chút xấu hổ.

- Là muội hỏi chủ quán hắn đưa ta tới đây, gia tộc có việc gấp nên mọi người đã về trong đêm hết rồi là ta trốn ở lại. "Nàng liền che miệng lại cười tinh nghịch".

- Vậy tốt quá rồi, mai tiểu muội đi cùng với chúng ta chứ.

- Sao giám từ chối hai huynh đây. Hihi.

- Haha giờ muộn rồi chúng ta về nghỉ ngơi thôi mai hẹn nhau lúc sớm.

Cả ba người cùng nhau lên tầng 5, vì không dùng thẻ phòng nên cả ba được truyền tống sang sáu cửa lớn ở đại sảnh tầng 5, ba người với lý do là chưa buồn ngủ lắm nên cả ba quyết định lên phòng tiểu Minh ngồi nói chuyện một lúc.

- Minh huynh, cô nương phục vụ phòng đâu a.

Vừa bước vào phòng thì Kim Phượng liền liếc hắn hỏi, nàng là đến đây trọ qua cũng thừa biết những dịch vụ có trong đây.

- Là ta quen ở một mình không muốn bị quấy rấy.

- Ta không tin đàn ông các huynh là cùng một ruột hết mà thôi.

- Ta khác hắn.

Tiểu Minh liền chỉ tay vào Lập Địa, tức thì hắn liền đưa hai tay lên kết hợp với điệu dạng bữu môi của mình thật khiến làm người ta nổi giận mà.

- Xem ra là đệ muốn ăn đạp rồi thì phải.

- Tha mạng. Đệ có làm gì huynh đâu đệ xác nhận là huynh đuổi cô ta ngay từ ngày đầu mà.

Hắn nói xong liền chạy một vòng ngồi xuống ghế vắt chân lên bàn gặm một miếng lớn hoa quả để ở bàn. Hai người kia thấy thế cũng ngồi xuống bàn nói chuyện.

- Hóa ra là ta trách nhầm huynh rồi, mà đúng rồi ta vẫn cứ thắc mắc một điều.

- Muội nói đi.

- Tại sao Địa huynh cứ bữu môi suốt vậy?

- Ha ha ha..... Ha haha.

- ..... "một bộ mặt đầy xám xịt".

- Vì bữa ăn ngon đệ mời ta tha cho đệ lần này, chứ cứ như này ta cũng không giám đi cùng đệ mất. Haha.

- Đa tạ đại ca. Hì hì. "Hắn liền đưa tay lên day day cái môi dưới của hắn, cả ngày phải bữu môi cũng làm cho môi hắn cũng thấy mỏi, còn Kim Phượng vẫn chưa hiểu gì hết nhìn hai người".

- Để ta kể cho muội nghe, chuyện là như này...

- Hì, không ngờ huynh lại đặt cược như vậy quả thực vừa độc vừa lạ.

- Thực sự là ta thua tâm phục khẩu phục, học thức của đại ca là rất thâm sâu. Đến ngay cả mấy lão già của Giám Định hội còn nhận không bằng.

- Không ngờ huynh lại biết nhiều hiểu rộng đến như vậy.

- Làm gì có đâu, chẳng qua những lúc rảnh rỗi ta thường hay đọc sách, điển tịch cũ mà thôi.

- Vừa rồi huynh còn làm thơ rất hay nữa không biết huynh còn bài nào nữa không? Tử nhỏ muội đã rất thích đọc thơ rồi nhưng những thứ đó lại chủ yếu là của phàm nhân, muội được tiếp xúc rất ít.

Thế là google Lục Ngọc lại có cơ hội hoạt động hết công xuất, các áng thơ kinh điển được hắn chọn lọc và ngâm cho nàng nghe. Đến cả Lập Địa bên cạnh cũng phải say mê mà khen hay không ngớt. Qua những vần thơ là những câu chuyện vui đùa của hai người, tự nhiên Lập Địa hắn nhận ra có vẻ hắn ở đây làm người cản đường thì phải. Hắn liền đứng dậy cáo từ rồi vụt nhanh biến mất khỏi phòng cánh cửa rầm khép lại. Lúc này chỉ còn hai người ngồi cạnh nhau trong bầu không khí im ắng có chút kỳ lạ.

- Muội, muội cũng về phòng đây. "Một lúc sau Kim Phượng ngại ngùng chuẩn bị đứng dậy".

- Chờ chút đã.

- Huynh còn gì muốn dặn ta à? "Kim Phượng đang nhổm người đứng dậy thì nghe hắn nói vậy lại lập tức ngồi im xuống nhìn hắn".

- Là là, muội ăn chút linh quả rồi về.

Hắn liền lấy ra trong túi trữ vật ra hai quả Tử Đằng Long Nhãn đưa vào tay nàng.

- A. Đây có phải chí bảo Tử Đằng Long Nhãn của Trảm Không Kiếm môn?

- Đâu phải chí bảo gì chỉ là cây nhà lá vườn thôi muội ăn thử đi.

Nàng ngợ ngợ nhìn hắn, cái bộ dáng quắn quýt hết cả lên thế kia thực có chút làm nàng buồn cười thật khác xa với vẻ tự tin lúc trước a. Nàng cũng đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ, nhưng từ giây phút ấy nàng biết linh quả này thực sự là nó rồi.

Bình Luận (0)
Comment