Hoàn Mỹ Tu Luyện

Chương 68 - May Quần Áo

Hai người đang ngồi nhâm nhi chút trà ở sảnh lễ tân bên dưới chờ Kim Phượng.

- Thế tí nữa đi đâu?

- Hay đi mua sắm chút quần áo đi, chứ quần áo này ta mặc không hợp lắm, lòe xòe quá.

- Hehe chứ không phải là muốn mua cho người đẹp à.

- Nếu nàng thích thì ta mua cho nàng cũng có sao đâu, tán gái là phải đầu tư.

- Hì hì, huynh xem bộ này của đệ cũng mặc mười năm nay rồi?

- Thì sao?

- Đại ca xem có bộ nào cũng chọn cho đệ một bộ luôn nhé.

- Biến, không quen biết.

*

- Để hai huynh chờ lâu rồi.

Hai người đồng loạt nhìn lại, lập tức cả hai liền đơ người nín thở. Mái tóc dài hơi xoăn buông xuống, làn da trắng tựa ngọc, một chiếc váy xòe bó chặt cái éo thon gọn, đôi vai trần đầy gợi cảm, bộ ngực vừa phải được nâng lên đệ lộ rõ các đường rãnh sâu chết người. Một vẻ đẹp đầy quyến rũ khác hắn với sự trang nhã hôm qua của Kim Phượng.

- Hai huynh làm sao đấy. "Nàng che miệng cười mỉm".

- Thật là mỗi ngày một vẻ đẹp a.

- Biến hóa khôn lường, có vẻ là vì ai đó a. "Hắn liền huých vai tiểu Minh mà nói, làm cho cả hai liền lúng túng".

- Hai huynh chờ lâu chưa? "Nàng rất nhanh liền trở lại bình thường liền ngồi xuống".

- Chúng ta cũng vừa mới tới thôi.

- Đại ca định đi mua mấy bộ quần áo cho chúng ta trước, không biết ý muội như nào?

- Chúng ta?

- Muội đừng nghe hắn nói linh tinh, là ta không thích mấy bộ môn phái cấp cho này, muốn mua mấy bộ đệ mặc. "Hắn lung túng giải thích với nàng".

- Hì, muội ở đây cũng biết vài cửa hàng đồ đẹp để muội đưa hai huynh đi.

Nhìn vào cách ăn mặc của nàng thì hai người tuyệt đối tin tưởng rồi. Cả ba người bước ra khỏi Vạn Hoa các, lúc này cũng trời cũng đã sáng hẳn Vạn Hoa thành cũng nhộn nhịp người qua kẻ lại, tiếng huyên náo quen thuộc của đường phố khiến tiểu Minh cảm thấy chút thân thuộc. Đi qua bao quầy hàng lớn nhỏ, cuối cùng hai người bước vào một quán may mặc nằm sâu bên trong một con hẻm dài và nhỏ.

Đây là một tiểu quán bằng gỗ, quán khá cũ kỹ, sạp hàng bên ngoài bày biện vài cuộn vải màu, đi qua tấm rèm vào bên trong thì không gian bên trong cũng khá cũ kỹ được cái là sạch sẽ. Chủ quầy đang ngồi trên chiếc ghế tay cầm quyển sách cũ say sưa đọc, thấy có người vào hắn còn chẳng thèm nhìn chỉ lười biếng một câu: "1 NL một món tùy chọn".

Cả hai người tròn xoe mắt nhìn Kim Phượng, vì ở đây có vài bộ quần áo vài cái váy cũ ra thì chẳng có gì cả. Nhưng nàng chẳng nói gì chỉ mỉm cười, liền tiến đến chỗ chủ quầy ngồi xuống một cái ghế khác bên cạnh hắn rồi tự rót trà trên bàn mà uống. Lão thấy vậy liền bỏ quyển sách sang bên ngó qua, liền giật mình đứng thót dậy.

- Đại Tiểu thư, sao ngài lại tới đây?

- Sao? Ta không được tới đây ư?

- Tiểu nhân đâu có ý này. "Lão gãi gãi đầu nói".

- Hóa ra doanh thu sản nghiệp ở Vạn Hoa Thành xưa nay đều thấp nhất thì ra là cũng có nguyên do a.

- Tiểu thư ngài nói thế để lão gia nghe thấy ngài lại không lột da tiểu nhân ra mất.

- À ngươi nói mới nhớ, ta và gia gia có tới đây có công chuyện chắc ngươi cũng biết nhỉ?

- Hì hì tiểu nhân cũng nghe nói, mà không phải là mọi người có việc nên về ngay trong đêm qua rồi sao?

- Ưm vậy là phải đưa gia gia tới đây thăm quan rồi nhỉ?

- Đại tiểu thư, dù gì tiểu nhân cũng từng chăm sóc cho người từ thủa bé người sao nỡ làm vậy với cái thân già này a.

- Hồng lão có ơn ta tất nhớ, nhưng việc nào ra việc đó a.

Hồng lão liền lật tay lấy ra một bộ váy màu vàng nhạt, điểm xuyến trên đó là những sợi chỉ màu vàng kim nhìn đơn giản mà lại rất đẹp mắt.

- Cái này là Hồng lão đặc biệt may cho tiểu thư đấy, người xem có được không.

Hai mắt của Kim Phượng sáng lấp lánh lên liền vơ lấy xòe ra ngắm nghía rồi nhanh chóng thu vào túi trữ vật vui vẻ cười nói.

- Vẫn là Hồng lão tốt nhất. Nhưng mà ta hôm nay đến đây không phải mua đồ cho ta, mà là cho hai huynh kia của ta.

Kim Phượng chạy tới dẫn hai người lại, sau khi chào hỏi lão Hồng lão liền đưa ba người tới một gian nhà phía sau. Ở đây quả thực là khác xa với bên ngoài, những giá treo trưng bày đủ loại quần áo màu sắc bắt mắt, nam có nữ có. Lập Địa thì như lạc vào chỗ thiên đường vậy, là một kẻ tự nhận là xuềnh xoàng không để ý chuyện ăn mặc cho lắm, nhưng khi vào đây lại khiến cho hắn như muốn mua tất chỗ này về mặc dần. Nhưng đây nói chung vẫn là kiểu quần áo hơi cổ điển, không đúng ý tiểu Minh, dù chúng có đẹp đến đâu đi nữa mà mặc không thoải mái không đúng ý thì cũng như không mà thôi. Thấy hắn đi một vòng rồi trở lại Kim Phượng liền hỏi:

- Huynh không vừa ý cái nào sao? Chỗ này tất cả đều là hàng cao cấp Hồng Lão luyện may chỉ bán cho những khách quý thôi đó.

- Quần áo ở đây nói chung là rất đẹp nhưng kiểu dáng thiết kế lại không như ý ta lắm.

- Vậy huynh có thể nhờ Hồng lão may cho huynh theo yêu cầu.

- Hừ. Đây là thẻ ngọc ngươi đưa ta xem bộ quần áo ngươi muốn như nào? "Lão cũng là khá giận, xưa nay quần áo lão may còn chưa kẻ nào chê lấy một món, vậy mà tên tiểu tử này lại không vừa mắt tất cả số hàng của lão".

- Hồng lão, đừng giận, Minh ca là bằng hữu tốt của ta, lão mà không làm vừa lòng Minh huynh thì cẩn thận sau là ta không tới thăm lão luôn đấy.

Tiểu Minh cũng chỉ cười cười cầm lấy thẻ bài kia rồi đưa lên Thiên Linh Cái của mình mà chuyền Linh thức vào trong đó dựng hình, bộ đầu tiên vẫn là combo huyền thoại đi chơi nét của hắn, áo phông, quần ngố, dép tổ ong, bộ thứ hai áo sơ mi dài tay, cộc tay, cộng thêm quả quần jean hơi rách gối bonus thêm quả giầy sneaker hàng hiệu Adidas, hắn còn thêm riêng loại quần lót tam giác nữa chứ đồ lót ở đây quả thực làm hắn hơi khó chịu, xong xuôi hắn liền đưa lại cho Hồng lão.

- Nhờ tiền bối rồi.

Hồng lão cũng tò mò xem rốt cục vị thanh niên khó tính này muốn bộ quần áo như nào đây. Nhưng khi lão đưa lên xem thì mặt lão biến hóa dần đen lại.

- Hồng lão sao vậy? Làm khó lão ư? "Kim Phượng cũng tò mò hỏi".

- Đây tiểu thư coi đi. "Lão hậm hực đưa cho nàng coi".

Xem xong nàng cũng phải bật cười thành tiếng.

- Ngươi xem không phải là bằng hữu của ngươi thì ta lại không đá hắn ra khỏi đây rồi, rõ ràng là trêu trọc lão chứ còn gì nữa? Tưởng hắn yêu cầu may đồ như nào? Hắn lại yêu cầu ta may toàn đồ lót cho hắn. Hừ.

- Hồng lão xem kỹ lại đi đó đâu phải đồ lót. Lão xem kỹ lại loại vải, từng loại xem là rõ, có cái cuối đúng là đồ lót, ta tưởng là lão cũng may nếu lão không may được ta nhờ người khác.

Cũng không trách lão được, thời trang ở Đại La Thiên Tinh này là có phần khác biệt, bên trong người ta sẽ mặc một bộ quần áo mỏng làm đồ lót bên ngoài sẽ là một bộ áo dài cổ hơi cao gồm một mảnh quấn lại và có một đai lưng cột ở eo để giữ nó lại. Cho nên khi nhìn bộ áo phông quần ngố với bộ sơ mi làm lão hiểu lầm.

- Làm gì có cái gì mà ta không may được. Ta đưa ngươi đi chọn vải.

Lúc này Lập Địa còn đang bận thử đồ, hắn cũng ưng được vài bộ rồi chỉ là do dự không biết giá tiền như nào thôi.

Nhờ chỉ dẫn của Lục Ngọc hắn nhanh chóng trọn xong các chất liệu phù hợp may quần áo, thậm chí còn là giầy dép nữa.

- Lão làm được cả giầy và dép chứ?

- Giầy thì ta biết, còn dép là thứ gì?

- Là món đi kèm với bộ đầu tiên đó. Đây ta đã chia ra cho lão rồi.

- Ngươi cũng khá đó đấy chứ, toàn bộ chỗ này đều là vật liệu tốt nhất ở đây rồi. Ngươi muốn may số lượng màu sắc như nào?

- Màu sắc thì cứ như màu vải này đi, với lại ta lấy mười bộ các loại. Giầy với dép ta nghĩ mỗi cái hai đôi là đủ. Nhưng bao giờ mới lấy được, ta không ở đây lâu.

- Chắc phải mất một ngày.

- Nhanh như vậy.

Hắn không biết việc may vá đối với kẻ tu luyện thì nó dễ hơn nhiều, thứ nhất là không cần phải đo size mà người thợ chỉ cần nhìn dáng người là có thể may một cách chuẩn xác rồi, mà giầy với dép của hắn cũng thuộc loại pháp bảo rồi chỉ cần có linh lực là to nhỏ vừa chân liền.

Bình Luận (0)
Comment