Kim Phượng và Lập Địa vừa đi vừa ngậm Mãn Đường cười đùa với nhau làm cho tiểu Minh đầu có chút bốc khói, nhưng hắn vẫn giả bộ chắp tay phía sau thong thả đi về phía trước vờ như không có chuyện gì xảy ra.
- Hai người các ngươi đi nhanh lên.
- Đại ca, ngươi vội gì chứ? Muội thử xem cái màu đỏ này xem có vị lạ lắm.
- Đây muội đổi cho huynh cái màu vàng này.
- Mấy trăm tuổi rồi còn bày đặt ăn kẹo ngọt.
- Ai mà chả thích kẹo Mãn Đường, có mỗi huynh là không thôi.
- Là ta không phải trẻ con.
- Đại ca, nếu đệ nhớ không nhầm thì huynh còn nhỏ tuổi hơn cả Phượng muội a, nếu tính ở dân gian thì huynh có khi phải gọi muội ấy là cụ tổ cũng nên.
- "Khúc khích". "Kim Phượng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Còn tiểu Minh lúc này thì không những bốc khói trên đầu mà còn mơ hồ có ngọn lửa nữa rồi. Hóa ra Mãn Đường là một loại kẹo ngọt được bán rất phổ biến ở Vạn Hoa Thành, nó được làm từ nhựa của cây Mãn Đường linh thụ, nhựa này được đun nóng lên sao cho thu được một thứ dung dịch trong suốt đặc dẻo, sau đó người ta sẽ đổ dung dịch đó vào một khuôn nhỏ hình tròn, khi đầy khuôn họ sẽ đặt lên trên dung dịch đó một bông hoa nhỏ nó sẽ chìm xuống vào trong viên kẹo, tất nhiên vị và màu sắc của kẹo sẽ thay đổi theo tùy loại hoa được đặt vào trong đó, nghe nói có đến hàng trăm loài hoa khác nhau được phát hiện và sử dụng. Cho nên nó còn có tên khác là Vạn Hoa Đường, vị ngọt của nó rất đặc biệt, ngọt mà không gắt quan trọng là hương vị rất phong phú cho nên nó rất được ưa chuộng và được coi là đặc sản ở Vạn Hoa Thành. Mà Kim Phượng với Lập Địa thì lại chung sở thích ăn ngọt nên cả hai mua rất nhiều loại khác nhau hí hửng thử, còn tiểu Minh từ bé đã không thích ăn ngọt nên không hứng thú với nó và tự nhiên bị hai người họ cho ra rìa.
*
- Thiên đường! Đây mới thực sự là thiên đường a. Hít hà.
Ba người bọn họ đang dạo phố thì liền bị tiểu Minh kéo vào một cửa hàng lớn, bày bán rất nhiều các loại linh quả với hương vị và công dụng khác nhau hấp dẫn vô cùng.
- Đại ca, đắt lắm a.
- Haha ngươi không cần lo lắng, có mua cho ngươi đâu?
- Ai cần, ta cũng có tiền a.
- Vạn Thọ Sâm, rõ ràng là quả táo vàng mà lại đề là sâm? 1 triệu NL một quả con móe nó cướp à?
- Minh huynh, đừng mua nó! Không ăn được đâu?
- Ồ sao vậy?
- Đây là Linh Quả hiếm hoi giúp gia tăng tuổi thọ, với phàm nhân thì thêm 100 năm không thành vấn đề, còn với tu sĩ thì hiệu quả không rõ ràng lắm, nhất là tu sĩ cao giai. Quan trọng là nó rất khó ăn, mùi nó rất khó ngửi giống như mùi xác chết vậy? Bình thường không đến lúc trọng yếu thì chẳng ai muốn ăn nó cả.
- Lại còn vậy nữa? Tăng tuổi thọ mà mùi lại như xác chết thật kỳ dị.
- Vật cực tất phản, có lẽ huynh từng nghe qua đạo lý này.
- Là khi cực khổ quá người ta sẽ tạo phản đúng không? "Lập Địa nhanh nhẩu nói".
Cả hai nghe vậy chỉ cười cười bỏ đi không nói gì.
- Này này hai người như vậy là có ý gì a? Nghe ta nói không? Này!
- Muội xem, trái này là Cát quả ta được ăn rồi nè, ngon lắm. Ồ có 400 nghìn NL một quả.
- Cái này cũng không phải là Cát quả toàn vẹn. "Kim Phượng lắc đầu nói". Nó chỉ là cùi ngoài thôi còn thứ quý giá nhất của Cát quả là hạt của nó đã bị lấy đi rồi, với giá này là vẫn đắt, vì cùi của nó ngoại trừ bổ xung thể lực và có vị ngon ra thì không có công dụng gì đặc biệt khác cả. Đắt chẳng qua là vì nó quá hiếm có mà thôi.
- Hóa ra vậy? Tại sao bọn họ không bán nguyên quả?
- Vì hạt của nó rất có giá trị, nên đem đi đấu giá để đạt được lợi ích cao nhất.
- Sao ở đây linh quả đắt như vậy? "Lập Địa toát mồ hôi nhìn đơn giá các loại".
- Ở đây là loại đặc biệt chỉ có trong tự nhiên, còn chỗ kia mới là Linh Quả đại chà được nuôi trồng giá cả rẻ hơn đấy.
Linh Quả nuôi trồng có rẻ hơn nhưng vẫn là khá đắt với một số loại cao cấp, năm tuổi của linh thụ càng cao thì giá trị linh quả cũng càng lớn. Tiểu Minh vơ vét một hồi mỗi thứ một ít quanh quanh cũng tốn hơn 10 triệu NL, làm cho Kim Phượng cũng hơi chóng mặt còn Lập Địa thì khỏi phải nói. 10 triệu NL với tu sĩ Kim Đan không phải là con số nhỏ, đủ mua một bộ Bảo giáp cấp bốn rồi.
Hắn đang cầm năm sáu quả Linh Đan Quả thỉnh thoảng lại ném vào mồm một quả nhấm nháp ăn. Linh Đan Quả là một loại Linh quả khá phổ biến, nó to vừa bằng đầu ngón tay, tròn xoe như viên bi, có lớp vỏ mỏng màu đỏ căng mọng rất bắt mắt.
- Phượng muội hết chưa? Ta đưa cho muội thêm ít nè, không ngờ lại ngon đến vậy.
- Huynh cho còn nhiều lắm, ta còn chưa ăn hết.
- Đệ, cho đệ đi, huynh cho ta được có ba quả hết rồi.
- Cút! Ngươi bảo có tiền mua không cần của ta cơ mà?
- Trọng sắc khinh bạn.
- Nào giám! Ta đây còn nhỏ tuổi lắm sao kết bạn được với lão quái vật hơn bốn trăm tuổi cơ chứ?
- Nhỏ mọn. "Lập Địa lẩm nhẩm mắng hắn".
- Hì, Địa huynh ta cho huynh này. "Kim Phượng khúc khích cười xòe tay đưa cho Lập Địa một vốc to".
- Vẫn là tiểu muội tốt.
- Đồ không biết xấu hổ. "Tiểu Minh lườm hắn nói".
- Ha ha không xấu hổ, không xấu hổ.
- Ha ha.
Tiểu Minh đang tức mà nhìn dáng vẻ đỏ hết mặt của Lập Địa cũng phải bật cười, kéo theo Kim Phượng cười theo, rồi cả ba cũng cười đùa cả đoạn đường.
Trời đã về khuya, lúc này tiểu Minh và Lập Địa đang rất buồn, không nỡ chia ly với Kim Phượng. Nàng đã đến lúc phải ra về rồi, nàng đang đứng trước cổng không gian mà vẫy tay với hai người. Là nàng cũng có chút không muốn về, hôm nay quả thực là nàng đã được cười rất nhiều, đã rất lâu rồi nàng mới được thoải mái vui vẻ với những bằng hữu thật sự như vậy. Nàng muốn ở lại mấy hôm nhưng lệnh từ gia tộc truyền tới bắt nàng phải trở về ngay tức khắc.
Cả hai buồn rầu về tới phòng, Lập Địa cũng theo vào phòng Tiểu Minh cả hai là muốn uống chút gì đó cho đỡ buồn. Nhưng khi cửa phòng mở ra thì:
- A...! "Tiểu Minh giật mình hét lên.
- A...! Đệ về phòng đây chúc huynh ngon miệng, à nhầm chúc huynh ngủ ngon. "Lập Địa liền tức tốc đẩy tiểu Minh vào rồi đóng rầm cửa lại chạy về phòng.
Trong phòng lúc này có một chiếc cũi sắt, bên trong có một cô gái nhỏ đang ôm người, ngồi ở đó và quan trọng là cô ta không mặc đồ. Tuy những chỗ hiểm đều bị dấu đi, nhưng làn da trắng mịn chỗ cong chỗ lồi kia vẫn khiến cho người ta khó kìm tà niệm trong lòng được, ở một góc độ nào đó việc nửa dấu nửa hở kia lại càng thêm gợi cảm hơn.